Chỉ cần em

Sáng hôm sau, Chu Phù bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ. Khi cô thức dậy, Trần Kỵ đã không còn bên cạnh.
Trước khi đi, người đàn ông ấy đã dém chăn kín mít cho cô, hiện giờ vì vẫn buồn ngủ nên vẻ mặt của cô hơi mông lung.
Cách âm ở căn nhà cũ không tốt, vì vậy tiếng nói chuyện của Trần Kỵ và bà nội Tô Tú Thanh ở trong phòng ăn dưới lầu có thể tràn qua kẽ hở ở sàn gỗ, loáng thoáng truyền vào trong tai Chu Phù.
Tô Tú Thanh: “Ơ kìa, thằng nhóc này, buông đũa xuống mau, không biết đợi Chúc Chúc à? Chờ Chúc Chúc xuống rồi ăn cùng.”
Chu Phù không nghe Trần Kỵ trả lời, lại nghe Tô Tú Thanh nghi ngờ hỏi anh: “Chúc Chúc đâu? Tại sao cháu xuống một mình vậy, cháu không gọi con bé dậy ăn sáng à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ Trần Kỵ đang nhai đồ ăn nên giọng nói hơi ỡm ờ, chỉ đáp lại mấy chữ đơn giản: “Cháu không gọi.”
Bên dưới nhanh chóng vang lên tiếng Tô Tú Thanh dạy dỗ anh: “Cháu bị gì thế? Lúc nhỏ cháu còn biết thương người ta. Mỗi sáng đều làm bữa sáng cho Chúc Chúc, còn trông chừng con bé ăn nữa. Bây giờ lớn rồi, khó khăn lắm mới dẫn người ta về nhà, cháu lại không quan tâm con bé nữa à?”
“A Kỵ, cháu như vậy là không được. Con bé bằng lòng yêu cháu thì cháu phải đối xử tối với con bé, yêu thương con bé tận tình, không được vừa quay lại với nhau thì không thèm trân trọng nữa.”
“Cháu không yêu cô ấy chỗ nào?” Trần Kỵ khẽ cười thành tiếng: “Cô ấy vẫn còn ngủ nên cháu không nỡ gọi dậy. Với lại, cô gái này đều ăn bữa sáng do chính cháu nấu nên rất kén ăn. Đợi lát nữa cháu ăn xong, khi nào cô ấy muốn dậy thì cháu sẽ làm một phần đồ ăn nóng hổi khác cho cô ấy.”
Tô Tú Thanh nghe thấy thế, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Bà ấy khẽ quay người nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, suy nghĩ xong lại lo lắng: “Sắp đến mười giờ rồi, sao con bé còn chưa dậy nhỉ? Có khi nào con bé bị bệnh rồi không?”
“Chắc chắn đêm qua tuyết rơi khiến con bé bị cảm lạnh.” Tô Tú Thanh không đợi Trần Kỵ húp xong hai muỗng cháo đã thúc lưng anh mà giục: “A Kỵ, hay là cháu lên lầu xem có gì không? Từ nhỏ sức khỏe của Chúc Chúc đã không tốt, nếu con bé ngã bệnh thật thì phải đưa đến bệnh viện kịp thời, đừng để chậm trễ.”
“Mau mau mau, mau lên, cháu đừng ăn nữa, cháu đô con như thế không bị đói chết đâu, mau lên lầu xem thế nào.”
Trần Kỵ che môi ho khan hai tiếng, buồn cười nói: “Cháu thấy cô ấy mới là cháu gái ruột của bà mới đúng.”
Tô Tú Thanh liếc anh.
Trần Kỵ thong thả nói: “Khỏi cần lên xem, cô ấy thật sự không sao, không bị bệnh gì hết, tình hình vẫn bình thường.”
Tô Tú Thanh cực kỳ không hài lòng với câu trả lời này của anh, bà ấy vỗ mạnh bàn tay đầy nếp nhăn vào vai anh một cái: “Cháu không lên xem thì sao biết được hả?”
“Cháu mới đi ra từ phòng cô ấy, sao cháu lại không biết chứ?” Trần Kỵ liếm môi nửa cười nửa không.
Lúc này Tô Tú Thanh mới sững sờ: “Tại sao cháu lại đi ra từ phòng con bé thế? Người ta chưa dậy, cháu đến phòng con gái người ta làm gì hả?”

Lúc này Trần Kỵ chẳng thể nén cười nữa, tại sao nói chuyện với bà cụ lại tốn sức như thế cơ chứ, không được nói quá thẳng thừng: “Hai chúng cháu đã đăng ký kết hôn rồi, con gái người ta đó là vợ của cháu đấy, tối qua cháu ngủ ở phòng cô ấy. Bà nói xem cháu đến phòng người ta làm gì hả?”
Chu Phù ở trên lầu yên lặng lắng nghe, thoáng chốc mặt đã nóng bừng: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Tú Thanh nghẹn họng, lần này có vẻ như trí thông minh đã quay về. Bà ấy đã biết tại sao Chu Phù mãi chưa xuống giường mà thằng nhóc Trần Kỵ này lại không hề lo lắng rồi.
Dù sao bà cụ vẫn là người đi trước nên tư tưởng vẫn bảo thủ. Nghe Trần Kỵ nói thế, bà ấy lập tức thay đổi chủ đề: “Ừ, ừ, ừ, chờ con bé dậy thì cháu lại làm một phần bữa sáng nóng hổi cho con bé. Đúng rồi, bà đã sắc mấy loại thuốc mà con bé hay uống, đợt lát nữa con bé ăn sáng xong thì cháu cho con bé uống nhé. Cháu cho con bé uống thuốc, bà đến nhà bà nội Lý cách vách chơi mạt chược đây.”
“Vâng.” Trần Kỵ thấy bà cụ bối rối mất tự nhiên thì cười đến mức bờ vai run rẩy.
Lúc Chu Phù xuống lầu, cô vẫn chưa thay đồ ngủ. Bên trong vẫn là áo nhung màu hồng san hô, chiếc áo khoác lông trên vai vẫn chưa cài cúc khẽ để hé.
Từ lúc cô ló đầu nhảy xuống một bậc thang gỗ, Trần Kỵ đã ngừng động tác ăn sáng và quay đầu nhìn cô.
Mãi đến khi cô lúng túng đi từ đầu bậc thang đến trước bàn anh, anh vẫn chưa từng dời mắt khỏi người cô.
Đến khi cô định ngồi xuống, người đàn ông mới buông đũa, duỗi tay nắm lấy rìa áo khoác của cô, thoáng dùng sức kéo cô lại gần: “Đến đây.”
Chu Phù ngoan ngoãn tiến lên hai bước, sau đó hơi nhướng người, nhìn anh cài từng chiếc cúc trên áo khoác lông mềm mại.
“Sao em dậy sớm thế?” Trần Kỵ vừa gài nút vừa thuận miệng hỏi cô.
Nếu Chu Phù nói vừa rồi cô ở trên lầu đã nghe hết cuộc đối thoại giữa anh và bà nội Tô thì sẽ xấu hổ chết mất, vì vậy chỉ đành trả lời: “Vừa thức thì dậy ngay.”
“Em không mệt à?” Người đàn ông nhướng đuôi mày.
Nhất thời Chu Phù chưa phản ứng kịp, biểu cảm hơi ngờ nghệch: “Hả?”
Nụ cười của Trần Kỵ rõ ràng lưu manh lên nhiều, đến nói chuyện cũng ngả ngớn: “Này xem ra không thể nghe lời Lục Minh Bạc được, ảnh hưởng đến việc ông đây phát huy.”
Chu Phù: “…”
Nếu nói làm tới bốn năm giờ sáng xem như chưa phát huy hết…

Chu Phù trợn mắt nhìn anh: “Anh đã yêu cầu bản thân quá cao rồi đấy…”
Trần Kỵ cười khẽ một tiếng: “Anh yêu cầu cao thì em mới được sung sướng hơn đó chứ.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ lười biếng trêu ghẹo cô, tiện tay gắp một viên sủi cảo tôm không nóng không lạnh đút vào miệng cô. Sau đó anh đứng lên, đi vào bếp và nấu bữa sáng mà cô quen thuộc nhất.
Trong lúc đó, Chu Phù lấy đũa của anh rồi chậm rãi dùng bữa sáng do Tô Tú Thanh nấu cho. Cô vừa ăn vừa chăm chú xem điện thoại trông khá thảnh thơ, ung dung.
Tối qua, sau khi cô và Trần Kỵ từ bãi biển trở về, sau đó bị anh bắt tăng ca cày cấy suốt cả đêm khiến cô không có cơ hội xem điện thoại. Lúc này cô vừa click vào, một loạt chấm đỏ từ trên xuống dưới biểu thị những tin nhắn chưa đọc.
Đa số đều là những tin nhắn chúc tết trong nhóm chat, Chu Phu lần lượt click mở và soạn tin trả lời từng cái một.
Vừa thấy cô thảo luận, nhóm Phương Hân và Đan Đình Đình đã bắt đầu kích động: “Cả đêm cũng không trả lời bọn chị, không phải là bị sếp bắt sinh sếp nhỏ đấy chứ!”
Chu Phù: …
Loại chuyện này làm sao vừa đoán đã trúng phóc như thế chứ.
Lúc này Đan Đình Đình cực kỳ lên giọng, chụp màn hình thời gian tối hôm qua mình gửi tin nhắn chúc phúc, sau đó nói: “Tối hôm qua hơn tám giờ gửi tin nhắn, hơn mười giờ sáng mới trả lời! Sếp! Đỉnh ghê!”
Chu Phù: …
Cách màn hình, Chu Phù bị trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, đang bối rối không biết nên trả lời ra sao mới có thể đổi được chủ đề. Ánh mắt đảo qua thì nhìn thấy khung chat của Hứa Tư Điềm.
Nghĩ đến tối hôm qua Trần Kỵ nói Lục Minh Bạc cô đơn một mình, nghĩ thầm năm nay có lẽ Hứa Tư Điềm cũng sống không vui vẻ gì mấy. Cô vội vàng gửi tin nhắn cho cô ấy: “Cậu ở nhà không? Hôm qua tớ cũng về Kim Đường. Nếu không lát nữa tớ sẽ đến nhà cậu chơi với cậu một lát nhé?”
Cho dù Hứa Tư Điềm không vui vẻ cũng ít khi mang cảm xúc tiêu cực đến cho người khác, giọng điệu trả lời tin nhắn của cô ấy vẫn nhẹ nhàng không đứng đắn: “Giờ cậu vẫn còn đi được cơ à?”
Chu Phù không hiểu: “?”
Hứa Tư Điềm: “Tớ không tin tối hôm qua Trần Kỵ có thể bỏ qua cho cậu.”

Chu Phù: “…”
Thì ra ý cô ấy là nói về chuyện này… Phải công nhận rằng Hứa Tư Điềm suy nghĩ rất chu đáo. Tối hôm qua Trần Kỵ phóng túng quá mức, buổi sáng khi cô xuống giường đi lại cũng hơi tốn sức, thế nên tư thế xuống cầu thang cũng không được tự nhiên.
Chẳng mấy chốc, tin nhắn của Hứa Tư Điềm lại được gửi tới: “Năm mới, tớ bảo cậu đến, vị kia nhà cậu cũng sẽ không để cậu đi đâu, cậu vẫn nên ở bên chồng đi.”
Chu Phù vừa xấu hổ vừa nóng nảy: “Bây giờ tớ lập tức đến nhà cậu, cậu đến cửa chờ đi. “
Hứa Tư Điềm: “Đừng đừng đừng, tớ đùa với cậu đấy, tết năm nay tớ không về nhà, cậu đừng tới cho mất công.”
Trong thoáng chốc, Chu Phù hơi kinh ngạc: “Vậy cậu đang ở đâu thế?”
Hứa Tư Điềm: “Ở Bắc Lâm, ba tớ bị bệnh, xem như là bệnh cũ đi. Thế nhưng hai năm nay nghiêm trọng hơn rất nhiều, lúc trước bệnh viện không xếp được giường bệnh. Không phải dạo này sắp tết rồi à, không ít người tạm thời xuất viện về nhà. Vừa hay có một số giường trống, tớ bèn đón ba tớ đến Kim Đường khám thử.”
Chu Phù lập tức nhíu chặt mày: “Sao cậu không nói sớm với chúng tớ.”
Chu Phù gõ chữ rất nhanh, đang muốn nói mấy năm nay Lục Minh Bạc làm ăn ở Bắc Lâm tốt như vậy, không đến mức chờ giường cũng phải nhân dịp tết. Sau khi gõ lạch cạch xong một dòng chữ, cô mới yên tĩnh nhớ tới hình như mối quan hệ gần đây của hai người họ vẫn rất xấu hổ. Ngay sau đó, cô lại xóa sạch, chỉ hỏi cô ấy lấy địa chỉ bệnh viện rồi nghĩ thầm Trần Kỵ nhất định có thể giúp được đôi chút.
Một lát sau, Trần Kỵ bưng bát sủi cảo nóng hổi ra, còn thuận tiện mang cho cô một đĩa hoa quả tươi.
Chu Phù vừa ăn vừa đem chuyện ban nãy của Hứa Tư Điềm nói với anh. Cô nói xong, ngước mắt nhìn anh: “Anh có cách gì giúp cô ấy được không? Em vừa mới gọi video cho cô ấy, mặc dù cô ấy vẫn luôn cười nhưng mà em thấy trong video, phòng ba cô ấy ở có rất nhiều nngười. Ngay cả bản thân cô ấy cũng chẳng có lấy một chỗ mà ngồi."
Trần Kỵ gật đầu, bảo cô tranh thủ ăn lúc còn nóng rồi nhàn nhạt nói: “Chuyện nhỏ, anh cho người qua sắp xếp trước đã.”
Mãi đến tối hôm đó, Chu Phù mới hiểu được chữ “trước” trong lời của Trần Kỵ là có ý gì.
Chạng vạng, Lục Minh Bạc gọi điện thoại tới, mời hai người cùng nhau đến quán nướng gần trường trung học trước kia tụ tập.
Nói là tụ tập, thật ra chẳng qua chỉ là muốn thông qua hai người bọn họ tìm hiểu tin tức của Hứa Tư Điềm.
Từ lần trước Hứa Tư Điềm nói chia tay với anh ấy, chặn tất cả phương thức liên lạc của anh ấy, anh ấy đã không thể liên lạc được với cô ấy nữa.
Vốn tưởng rằng cùng lắm chỉ chia tay mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát cả. Thế nhưng liên tiếp nhiều ngày không gặp được Hứa Tư Điềm, trong lòng anh ấy mơ hồ có chút hoảng loạn.
Anh vốn định để qua tết rồi mới tính, thế nhưng nửa đêm hôm qua, hành động bất thình lình vội vàng đến nhà anh ấy cướp bóc sạch sành sanh của Trần Kỵ, quả thực khiến anh ấy rất kích động.
Lập tức đè nén lửa giận lại.
Đến thời gian hẹn vào buổi tối, lúc Chu Phù và Trần Kỵ tay trong tay xuất hiện ở quán nướng đã lâu ngày không gặp, Lục Minh Bạc đã uống say, bên cạnh là chai rượu rỗng ngổn ngang trên đất.
Khi say rượu, anh ấy bắt đầu nói chuyện không kiêng nể gì. Ánh mắt thoáng nhìn bàn tay hai người siết chặt lấy nhau, lớn tiếng nói: “Hai người buông tay ra cho ông đây, trước mặt mọi người còn ra thể thống gì.”

Trần Kỵ không để ý tới anh ấy, nắm tay Chu Phù chặt hơn một chút, giống như chỉ lo cục cưng bị người ta cướp đi, một giây cũng không nỡ buông ra.
Lục Minh Bạc cau mày vô cùng tủi thân: “A Kỵ, anh có thể suy xét ảnh hưởng hay không, vợ em đã chạy rồi mà hai người còn ở trước mặt em nắm tay nhau nữa?”
Trần Kỵ không chút để ý rút mấy tờ khăn giấy, khom lưng lau qua ghế cho Chu Phù rồi mới để cô ngồi xuống, sau đó nhếch khóe môi với Lục Minh Bạc: “Không phải ngần ấy năm cậu và Hứa Tư Điềm cũng đối xử với tôi như vậy à?”
“Quân tử báo thù, tám năm không muộn.”
Lục Minh Bạc: “ … “
Giọng điệu Trần Kỵ khi nói lời này vô cùng thoải mái, thế nhưng nghe vào tai Chu Phù, trái tim không kìm được thắt chặt lại.
Cô gái nghiêng đầu nhìn về phía anh, khẽ kéo ngón tay anh: “Trước kia anh … Cũng giống như anh ấy à?”
Trần Kỵ còn chưa kịp trả lời câu này, Lục Minh Bạc đã nghe thấy vậy mau miệng tiếp lời: “Anh Kỵ mạnh mẽ hơn anh nhiều, đỏ trắng lẫn lộn, uống chưa chết thì uống đến chết luôn. Hết cách rồi, anh ấy tự uống một mình đến say bèm, lúc nào cũng nhớ đến em, nhớ em nhưng lại không tìm được em, chỉ có thể liều mạng
uống.”
Chu Phù lập tức đỏ bừng mặt, Trần Kỵ nhanh chóng vươn tay xoa đỉnh đầu cô: “Nghe cậu ta nói tào lao kìa.”
Lúc này Lục Minh Bạc đã say khướt, gần như tuôn sạch chân tướng: “Em nào có tào lao đâu, không tin em cứ gọi Hứa Tư Điềm tới, hỏi thẳng cô ấy đi.”
Trần Kỵ nở nụ cười: “Phải, mấy năm nay sống ở Bắc Lâm vô ích, quan tâm nhiều như thế mà vẫn ở chỗ này chờ cơ đấy.”
Tâm trạng Lục Minh Bạc thoáng trầm xuống, cầm lấy chai rượu rót thêm vài ngụm. Đôi mắt đã trở nên ảm đạm, giọng nói cũng trầm đi, anh ấy như thể biến thành một người khác không giống trong ấn tượng: “Em nhớ cô ấy đó anh, em thật sự không còn cách nào khác.”
“Mỗi năm… Bắt đầu từ khi tiểu học, tết hàng năm cô ấy đều không ngừng lắc lư trước mặt em, nhưng mà năm nay… em không tìm được cô ấy.”
“Có phải em thật sự đánh mất cô ấy rồi không...”
________
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Cậu uống đi, vợ tôi không cho tôi uống rượu ở bên ngoài. Thừa dịp này tôi xử lý xong chuyện váy cưới, cậu cứ từ từ mà uống, lát nữa tôi tính tiền. (Giọng điệu vui sướng khi người gặp họa)


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận