Chỉ cần em

Chuyện vô lý như vậy, đúng là Trần Kỵ chỉ thuận miệng trêu Chu Phù mà thôi.
Tuy anh không phải người đứng đắn gì, nhưng chưa bao giờ qua loa chuyện quan tâm Chu Phù.
Phòng học này không thuộc sở hữu cá nhân của anh, anh không nỡ để cô chịu chút tủi thân nào ở một nơi công cộng như vậy.
Hai người ngồi ở chỗ ngồi cũ, vẫn là cùng bàn giống như trước, câu được câu không trò chuyện một lúc, sau đó Chu Phù lấy di động ra chụp ảnh lưu niệm.
Lớn như toàn cảnh nhành cây ngoài cửa sổ phòng học, nhỏ như những dấu vết vô tình để lại trên bàn học, chụp lại toàn bộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn Trần Kỵ một tay chống cằm, khuỷu tay lười biếng chống trên bàn học, dán mắt lên người Chu Phù, cô đi đến đâu, anh nhìn theo đến đó.
Vẫn là cái đức hạnh giống như lúc trước chủ nhiệm lớp Liêu Vĩ Phúc đã nói, chỉ dán mắt vào người bạn cùng bàn của anh.
Trước khi sắp kết thúc chuyến về thăm chốn cũ, Chu Phù mơ hồ cảm thấy bụng hơi đau.
Trong khoảng thời gian này cô được Trần Kỵ chăm sóc, sức khỏe đã được điều dưỡng tốt hơn nhiều, tối rất ít khi mất ngủ, kinh nguyệt cũng đều hơn.
Cô tập trung tính ngày, đúng là cũng gần tới rồi, chỉ có điều mấy hôm nay chỉ lo ăn tết Âm Lịch nên đã quên mất.
Đau thì thật ra không đau như trước, chỉ có hơi khó chịu, nhưng xấu hổ là cũng giống như trước đây, cô không mang theo mấy thứ kia.
Thật ra trên xe của Trần Kỵ có chuẩn bị sẵn, chẳng qua hai người đang đi tới Kim Đường.
Người đàn ông vừa nhìn thấy cô hơi khựng lại và vẻ mặt kia thì lập tức hiểu ra, khiến anh dở khóc dở cười.
Cô gái này đúng là do ông trời phái tới để trừng trị anh mà.
“Em nhớ chuyện cũ, anh cũng phải đi hết hành trình này à?” Trần Kỵ cười trầm: “Dù thế nào thì anh cũng phải dạo quầy bán quà vặt một chuyến nữa ư?”
Chu Phù hùng hồn bĩu môi với anh.
“Phục em, bà cô của tôi ơi.” Trần Kỵ bất đắc dĩ nói, giọng không giấu được cưng chiều: “Chờ đấy.”
Cũng may ông chủ tiệm tạp hóa là người địa phương, mặc dù lúc này đang nghỉ đông nhưng tiệm kia vẫn mở cửa.
Trần Kỵ không còn xa lạ với chuyện mua băng vệ sinh nữa, thậm chí còn có thể nói là thành thạo.
Sau khi trở lại, anh đi đến WC ở cuối hành lang với Chu Phù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù loay hoay bên trong nửa ngày, lúc đi ra nhìn thấy Trần Kỵ lười biếng đứng dựa vào hành lang chờ cô.
Cô bỗng mỉm cười, nói: “Em nhớ trước kia anh cũng thường hay chờ em bên ngoài toilet giống như vậy.”
“Không phải thường, mà là luôn.” Sau khi hai người chính thức ở bên nhau, những bí mật nhỏ khó mở miệng lúc trước dường như không cần phải che giấu nữa, nhắc tới rất thản nhiên.
Chu Phù nghiêng đầu: “Vì sao?”
“Sợ em lề mề ở bên trong đến sang năm cũng chưa ra.” Trần Kỵ nói bóng gió trêu cô.
Chu Phù: “...”
“Sợ em bị người khác bắt nạt.” Trần Kỵ trêu ghẹo xong, trả lời nghiêm túc: “Từ lớp chúng ta đi đến toilet phải đi ngang qua phòng để nước, đoạn đường đó nơi âm u nhất, là nơi mấy tên du côn hút thuốc, đánh nhau thích tụ tập nhất.”
Cô gái của anh vừa xinh đẹp vửa nổi bật như vậy, làm sao anh yên tâm được.
Chu Phù nhịn cười: “Tên du côn hút thuốc, đánh nhau đó còn không phải là anh sao?”
Trần Kỵ bị cô chọc tức đến bật cười, ngã ngớn nói: “Chiều em quá rồi, bây giờ lá gan càng lúc càng lớn, sao trước kia không thấy em dám nói mấy lời như vậy trước mặt anh?”
Chu Phù cười, nói lảng sang chuyện khác: “Sao anh luôn sợ em bị bắt nạt thế?”
“Dáng vẻ em rất thu hút bắt nạt, ai nhìn cũng muốn bắt nạt một phen.” Trần Kỵ mới đứng đắn một lát đã ngã ngớn lại, nghiến răng nhéo cằm cô: “Cô bé có khuôn mặt thế này bắt nạt cho khóc lên chắc chắn rất xinh, nhưng chỉ anh mới được bắt nạt, người khác đừng có mơ.”
Chu Phù: “...”
Ra cổng trường trung học, Trần Kỵ giống như trước dẫn cô tới đầu tàu quen thuộc bên cạnh: “Sao bỗng nhiên muốn đến công viên giải trí? Cũng là hành trình trở về chốn cũ à?”
“Xem như vậy đi.” Chu Phù gật đầu.
Nhưng có thể ‘chốn cũ’ này không chỉ có một ý nghĩa.
Sau khi đến công viên giải trí, Trần Kỵ dẫn cô chơi một chuyến, ngoài không cho ăn nhiều kem như trước ra thì mặc cho cô chơi điên cuồng.
Bóng đêm lặng lẽ buông xuống, Chu Phù kéo anh đi vào quầy bắn súng.
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc cô: “Lại muốn gấu bông?”
Chu Phù lắc đầu: “Chẳng phải anh hỏi em hai năm sau khi rời khỏi Bắc Lâm đã đi đâu sao?”
Cô hất cằm về phía sạp kia: “Ở ngay đây.” 
Sắc mặt Trần Kỵ thay đổi, mày vô thức nhíu lại.
Anh chưa từng có nghĩ cô gần như đang sống dưới mí mắt anh suốt hai năm.
Vậy mà anh lại không hề phát hiện.
“Lúc đó em rất muốn đến Kim Đường tìm anh, nhưng lại không dám, xe chạy tới nội thành rồi lại rề rà không dám tới gần Kim Đường. Lúc thật sự không biết nên đi đâu, đã theo bản năng tìm về nơi quen thuộc, trong lúc không hay không biết đã đi đến xung quanh đây.” Chu Phù cười nhạt, nói: “Chỉ có điều lúc đó em không có tiền mua vé vào cửa, chỉ đi loanh quanh ngoài cửa, đúng lúc bà chủ quán đi ra nhìn thấy em.”
“Bà ấy nói bà nhớ em, là lần em và anh đi chơi chung đấy, bà ấy đang trông tiệm ăn nhỏ ở cách đó không xa, bởi vì lần đó anh quá ngầu cho nên bà ấy cũng có ấn tượng rất sâu với người đi bên cạnh anh là em.”
“Là họ cưu mang em, ban đầu em không biết nguyên nhân, hôm đó bà ấy mời em đến tiệm ăn bún nóng hôi hổi, sau đó mới nói với em, thật ra hôm chúng ta đến quầy bắn súng, anh đã trả hết tiền gấu bông mà mình đã thắng lại, ban đầu họ nói không cần, vốn dĩ quy tắc trò chơi là do họ đặt ra mà, anh lại nói buôn bán nhỏ không dễ dàng.” 
“Sau đó non nửa năm, chính là nửa năm em về Bắc Lâm, sạp của họ bị mấy tên lưu manh xung quanh quậy phá, cũng là anh ra mặt giải quyết giúp họ.”
“Bà chủ nói với em, khoảng thời gian đó anh thường xuyên tới đây, lần nào cũng đến một mình, rồi đi một mình, lúc đi sẽ kiếm một con gấu bông mang về, vốn tưởng rằng là để tặng cho em, sau đó mới biết, chúng ta đã tách ra.”
“Hai vợ chồng ông bà chủ rất biết ơn anh, cho nên mới cho em ở lại tiệm ăn, cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, em mới có cơ hội đi học lại, thi đại học lại lần nữa.” Chu Phù ngước lên nhìn anh mỉm cười: “Chạy bàn và rửa chén này nọ là chuyện trong khả năng, em không thể ăn ở miễn phí, bọn họ đối xử với em rất tốt, mà trong đó không tránh khỏi một phần là vì anh, cho dù tách ra tám năm, nhưng dường như em chưa từng rời khỏi sự che chở của anh, cho nên Trần Kỵ à, anh đừng áy náy có được không?” 
Trần Kỵ không cười, giọng nói đan xen hối hận, âm thanh rất trầm: “Lúc trước nên trở về tìm thử mới phải, nhưng anh thật sự cho rằng em đã thích người khác, cảm thấy bản thân không thể tiếp tục hèn hạ như vậy nữa.”
Thanh niên nóng nảy, ít nhiều gì cũng bị lòng tự trọng ảnh hưởng.
Chu Phù cẩn thận nắm lấy tay anh, lại bị anh trở tay nắm lại.
Chu Phù không muốn anh nhớ lại những chuyện không vui, cố gắng tươi cười, giọng rất thoải mái: “Vậy sao sau này anh lại đồng ý nhận em vào Phù Trầm?”
“Không nhịn được nữa, khi đó anh lại cảm thấy, không phải chỉ là hèn thôi sao? Cũng không phải không được.” Giọng Trần Kỵ vẫn tràn ngập kiêu ngạo: “Em không muốn ở bên anh thì cùng lắm anh chờ thôi, chờ đến khi dày vò chết thằng người yêu cũ thì anh có cơ hội rồi.”
“Thi sống dai à, có lẽ anh có phần thắng.” Trần Kỵ véo má cô.
Chu Phù không biết nên khóc hay là nên cười.
Trung tuần tháng sáu, dưới sự hướng dẫn tận tình của Trần Kỵ, Chu Phù thuận lợi hoàn thành luận văn tốt nghiệp.
Bảo vệ luận văn cũng rất thuận lợi, so với những câu hỏi ngặt nghèo Trần Kỵ soạn sẵn cho cô thì những câu hỏi ở trường quả thật là trình độ mẫu giáo.
Đương nhiên, vì thuận lợi đó mà Chu Phù phải trả giá cái giá đắt bằng thân thể, rất thảm thiết. 
Trần Kỵ thường xuyên chỉnh sửa giúp cô, vừa sửa vừa góp ý, góp ý xong rồi lại đến dỗ dành, dỗ xong lại chong đèn ‘tăng ca đêm’.
Tuy thể xác và tinh thần mệt mỏi, nhưng dù sao cũng đã hoàn thành, không có bữa ăn nào miễn phí cả mà.
Cũng may cuối cùng kết quả rất tốt. 
Cuối tháng sáu, ngành kiến trúc đại học Bắc Lâm tổ chức lễ tốt nghiệp, hiếm khi Trần Kỵ mặc âu phục tham gia cùng Chu Phù.
Trong lúc đó lại bị ép lên sân khấu diễn thuyết.
Lúc này, dưới sân khấu toàn là sinh viên tốt nghiệp cùng khóa cùng ngành với Chu Phù, là bạn học năm năm của cô, cho nên ít sợ Trần Kỵ hơn một chút, có người làm liều hỏi có thể phá lệ cho các bạn học một cơ hội phỏng vấn ở Phù Trầm hay không.
Dường như tâm trạng của Trần Kỵ khá tốt, hiếm khi anh tự hạ ngưỡng tuyển nhân sự, nói: “Thi viết hai tiếng, thiết kế nhanh tám tiếng, cảm thấy bản thân có khả năng thì sau lễ tốt nghiệp liên lạc với số điện thoại trên màn hình.”
Dưới sân khấu bất ngờ, có người cười hỏi: “Đàn anh à, đây là số cá nhân của anh đúng không?”
Chu Phù nhịn cười nhìn thoáng qua, không phải, có lẽ là của Lục Minh Bạc.
Cô đang nghĩ ngợi thì lại nghe Trần Kỵ nói tiếp: “Cảm thấy bản thân không thể cũng không sao, vẫn có thể liên lạc với dãy số này, giữa tháng bảy tôi và Chu Phù tổ chức hôn lễ ở Bắc Lâm, hy vọng đến lúc đó mọi người nể mặt đến dự.”
Có người trêu: “Tôi cảm thấy cơ hội phỏng vấn này là mời đám cưới thì đúng hơn.”
“Quà kỷ niệm này cũng quá khủng rồi.”
Chu Phù không nhịn được cười.
Từ sau khi ăn tết ở Kim Đường xong trở lại Bắc Lâm, Trần Kỵ vẫn luôn âm thầm chuẩn bị hôn lễ.
Lúc trước đăng ký kết hôn vội vàng, anh chưa cho cô một hôn lễ đàng hoàng, đơn giản là vì lúc ấy hai bên không xác định được tình cảm của đối phương với mình, cảm thấy không quan trọng nên cũng không vội tổ chức hôn lễ, nhưng lúc ấy anh đã hứa với cô, những thứ nên thuộc về cô thì không thể thiếu được.
Trần Kỵ đã từng nói với Chu Phù, ngoài lừa cô ở trên giường ra thì anh chưa từng nuốt lời.
Nói được chắc chắn làm được.
Toàn bộ hôn lễ là do một tay Trần Kỵ xử lý, không cần Chu Phù động tay vào việc gì.
Chỉ có váy cưới là không qua tay anh.
Cô gái nhỏ muốn giữ bí mật đến phút cuối, nói sao cũng không cho anh chuẩn bị, Trần Kỵ cũng theo ý cô, không hỏi nửa câu về chuyện váy cưới, để dành sự bất ngờ vào ngày đám cưới.
Đêm trước hôn lễ, hai người chia ra ngủ riêng, Chu Phù vẫn ở nhà, còn Trần Kỵ chọn đại một bất động sản đứng tên mình cố chịu một đêm.
Hai người ở chung lâu rồi, giờ thình lình tách ra, anh cảm thấy mỗi tế bào trên người kêu gào không quen, không thoải mái.
Còn Chu Phù lại ngủ rất ngon, không tim không phổi. 
Trần Kỵ khó khăn chịu đựng đến hừng đông, lúc gọi điện thoại cho cô thì nghe đầu dây bên kia vang lên giọng ngái ngủ, vừa nghe đã biết là mới thức dậy.
Người đàn ông nhất thời hơi khó chịu: “Không có anh mà vẫn ngủ ngon đến vậy?”
Còn anh thì thức trắng đêm! Trợn mắt đến hừng đông!
Chu Phù chưa nghe ra khác thường trong giọng anh, ưm ưm hai tiếng trả lời lại: “Không có anh em ngủ sớm lắm.”
Hiếm khi không cần ‘tăng ca đêm’, thì ra tốt đẹp như vậy.
Trần Kỵ: “... Đêm nay xử lý em.”
Chu Phù: “...?”
“Nhóc con vô lương tâm.” Trần Kỵ lạnh lùng thì thầm: “Không sợ anh chạy mất trong đêm, không đi đón dâu à?”
Lúc này Chu Phù mới thức dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo: “Hả? Không cưới nữa à? Vậy em ngủ tiếp một lát, may mà chưa trang điểm...”
Suýt chút nữa Trần Kỵ đã bị cô làm cho tức chết: “Ngủ cái rắm, dậy trang điểm, chờ ông đây tới rước em.”
Chu Phù buồn ngủ ngáp một cái: “Chẳng phải anh chạy suốt đêm rồi à?”
Trần Kỵ lạnh như băng ‘ừ’: “Suốt đêm chạy tới dưới lầu nhà em.”
Chu Phù: “...”
______
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Chu: Mẹ nó tiếc ghê, lại không được ngủ nướng rồi.
Trần Kỵ: ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui