Trần Kỵ dặn dò xong, xoay người lập tức đi đến cửa thang máy.
Cô Lỗ kiêu ngạo vểnh đuôi ra ra vào vào cửa phòng, ngửa đầu kiêu meo meo mấy tiếng to với bóng lưng Trần Kỵ.
Tiếng kêu của nó không còn nhõng nhẽo như ngày xưa, mà rất mạnh mẽ, giống như đang hỏi anh đêm hôm khuya khoắt mà bỏ vợ ở nhà một mình đi ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa.
Trần Kỵ ấn mở chốt mở thang máy, đi vào, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về phía cửa nhà.
Chu Phù mặc váy ngủ, tay còn ôm khung cửa thò đầu ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ lười biếng nhướn mắt: “Về phòng đi, bên ngoài lạnh.”
Chu Phù gật đầu, lúc nghe lời trở về còn hơi lưu luyến không nỡ.
Không còn nhớ vài phút trước hai người còn cãi nhau đến ‘không ai nhường ai’.
Cửa thang máy đinh một tiếng đóng lại, con số phía trên nhanh chóng nhảy sang tầng B1.
Chu Phù đóng cửa phòng lại, lẻ loi một mình trở lại phòng khách, ngồi xuống sofa.
Cô ngôi ngây người một lúc thì thấy Cô Lỗ chui qua mắt cá chân, cô cúi xuống bế nó lên vuốt lông. Rồi sau đó rảnh rỗi tìm việc làm, đứng dậy đi về phía bát ăn của Cô Lỗ, vốn muốn thêm thức ăn cho nó, lại thấy trong bát đã có một phần thức ăn vừa đủ cho mèo.
Có lẽ là Trần Kỵ đã thêm vào sau bữa cơm chiều.
Cô lập tức thay đổi mục tiêu, nhìn chậu cát mèo của Cô Lỗ, định xúc sạch sẽ cho nó, kết quả xúc một lúc mới phát hiện Trần Kỵ cũng làm xong rồi, cả bồn sạch sẽ, không có chỗ nào cần cô nhọc lòng.
Chu Phù chán muốn chết ôm Cô Lỗ về lại sofa, thất thần mở TV, tùy tiện mở một bộ phim, âm thanh trong phim vang lên láo nháo, hiệu ứng âm thanh vòm văng vẳng trong phòng khách to lớn, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy cả căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Đổi lại là bình thường thì cô hiếm khi có cơ hội ngồi trên sofa một mình.
Mấy tháng đầu hai người còn chưa xác định quan hệ, trạng thái tinh thần và cơ thể Chu Phù vẫn chưa được dưỡng tốt, buổi tối thường ngủ không ngon giấc, lần nào ban đêm đi xuống bếp uống nước cũng sẽ thấy Trần Kỵ chờ cô trên sofa, chờ cô uống nước xong đi ra sẽ cố nén cơn buồn ngủ, tìm mọi cách tìm ít việc để cô làm với mình, thật ra anh chỉ muốn ở cùng cô lúc đêm khuya không ngủ được, không để cô quá nhàm chán mà thôi.
Hai người chen chúc trên sofa cùng chơi game, cùng xem phim, cùng chọc Cô Lỗ, thậm chí cùng ngủ.
Nhớ lại, họ làm bất cứ chuyện gì cũng có đôi.
Sau đó chính thức ở bên nhau, Trần Kỵ dần dần bắt đầu thể hiện sự chiếm hữu không kiêng nể gì.
Chỉ cần là ở nhà thì rất ít để cô ở một mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nằm trên sofa nhắn tin với đám Lăng Lộ Vũ và Hứa Tư Điềm thì Trần Kỵ cũng phải ôm sau lưng cho cô nằm trong lòng mình, lại như vô tình động tay động chân với cô, cảm giác tồn tại rất mạnh.
Mà lúc này đây, thình lình không còn anh nữa, rõ ràng tự do hơn nhiều nhưng Chu Phù lại cảm thấy mất tự nhiên khắp nơi.
Phim cũng xem không vô, lướt di động không có mục tiêu, cũng không thấy có gì thú vị, chọn ra mấy gameshow hàng đầu gần đây để xem, rõ ràng bình thường có anh ở bên cạnh thì cười ngây ngô không ngừng được, giờ phút này lại nhìn chằm chằm những diễn viên trên màn hình hết người này đến người kia chọc cười khán giả, nhưng vẫn đờ người ra không cười nổi.
Nhàm chán, tẻ nhạt.
Nói không muốn nhìn thấy anh, muốn ở một mình bình tĩnh lại là cô.
Giờ phút này dù cho làm chuyện gì, cũng bất giác nghĩ tới anh, chơi cái gì cũng không có hứng thú, căn bản không thể bình tĩnh cũng là cô.
Chu Phù cầm di động, nhìn chằm chằm khung chat của Trần Kỵ, không khống chế được muốn gọi video call cho anh, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy hơi mất mặt.
Chu Phù nhịn được hai giây thì chịu thua.
Mất mặt thì mất mặt, vợ chồng cãi nhau, không phải anh nhường thì là tôi nhường, từ trước đến nay Trần Kỵ nuông chiều cô, cô chủ động chịu thua cũng hợp tình hợp lý, cùng lắm bị anh cười nhạo đôi câu, ở trước mặt anh cô xấu mặt cũng đâu phải ít, không có gì phải xấu hổ cả.
Đang chuẩn bị gọi thì đầu ngón tay đột nhiên khựng lại trên màn hình.
Cô suy nghĩ, nếu đã quyết định mất mặt thì cho mất mặt luôn đi.
Chu Phù bước vội về phòng ngủ, tùy tiện lấy áo khoác khoác lên người, dép lê cũng không đổi quay đầu đi ra cửa vào thang máy.
Cho đến khi thang máy xuống tới gara, cửa chậm rãi mở ra, trước mắt một mảnh tối đen.
Gara thuộc sở hữu tư nhân, cho nên đèn không phải do bên bất động sản quản lý.
Ngoài lần kêu Thân Thành Dương đón cô đến sân bay thì Chu Phù chưa từng đến đây một mình.
Lần nào đến cũng có Trần Kỵ bên cạnh, hơn nữa có đèn đuốc sáng trưng, đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống giơ tay không thấy năm ngón như vậy.
Từ trước đến nay Chu Phù nhát gan, lúc bước ra cửa thang máy không nhịn được nắm chặt tay, tim cũng không khống chế được đập nhanh hơn.
Một lát sau, cửa thang máy từ từ đóng lại, chỉ còn lại biển báo lối đi an toàn phát ra ánh sáng màu xanh dạ quang.
Chu Phù căng da đầu đi vài bước, dè dặt hé mắt, nhìn xung quanh một vòng, sau đó lần đầu tiên than thở, trong nhà nhiều xe quá đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Cô gái nhỏ mò đường đi về một hướng một đoạn thật dài, cuối cùng sắp tới gần góc tường thì bắt gặp một vầng sáng trắng xanh mỏng manh đã lâu không thấy.
Chiến thần GTR màu đen nằm yên trong bóng đêm, trước xe lóe lên ánh sáng xanh nhạt, tựa như con báo hoang chưa thức tỉnh, lại như hổ rình mồi, thân xe màu đen đã có sẵn cảm giác áp lực cực kỳ mãnh liệt.
Chu Phù cẩn thận bước nhanh về phía trước vài bước, cuối cùng tìm được người đàn ông bỏ nhà đi hơn hai mươi phút trên ghế điều khiển.
Cửa sổ xe cũng là màu tối, ở góc độ này Chu Phù chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông đang cúi đầu trên ghế lái, ánh sáng phát ra từ màn hình di động hắt vào sườn mặt anh, càng tới gần, tiếng dương cầm từ bên trong vang lên càng rõ ràng.
Chu Phù vòng ra sau xe, rồi dừng lại cạnh cửa ghế lái, nhăn mặt, căng thẳng gõ nhẹ cửa sổ xe.
Ngón tay lùi video của Trần Kỵ khựng lại, anh vô cảm quay đầu lại, ngước mắt lên, giây phút nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng bên ngoài tủi thân ngó dáo dát vào trong, theo bản năng mở cửa xe.
Chu Phù cũng không biết vì sao, lúc ngửi được mùi gỗ quen thuộc trên người anh, chóp mũi cô đột nhiên chua xót, tay bám trên cửa xe, đôi mắt hạnh tròn xoe đè nén nhìn anh chớp hai cái, mím môi không biết nên nói gì mới tốt.
Người kia nhìn thấy cô chỉ khoác một cái áo mỏng, còn không kéo khóa, mặc nguyên váy ngủ chạy xuống đây tìm mình thì vô thức nhíu mày, cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước: “Một mình em chạy xuống đây làm gì? Chẳng phải kêu em ngoan ngoãn ở nhà sao?”
Chu Phù dẩu môi, giọng vô cùng đáng thương: “Tìm anh...”
“Ra ngoài cũng không biết mặc áo khoác, nhiễm lạnh bị bệnh lại khóc.” Giọng anh bình tĩnh, nghe thì hung hăng nhưng thật ra không giấu được đau lòng và lo lắng.
Chu Phù lại không sợ anh hung dữ với mình, nhưng vẫn tỏ ra giống như làm sai ngước mắt liếc anh vài lần, sau đó vô thức giơ tay níu ống tay áo của anh, tuy không nói một câu, nhưng dáng vẻ và động tác kia bày ra trước mặt Trần Kỵ, lại nhẹ nhàng dồn anh vào đường cùng.
Ánh mắt Trần Kỵ tối sầm, nói cô ngốc, có đôi khi cô lại vô cùng thông minh, ăn anh sạch sẽ không còn một mẩu, khiến anh hết cách với cô.
Trần Kỵ tùy tiện ném di động lên ghế phụ bên kia, đẩy cửa xe ra, giành ra đủ không gian cho cô vào: “Lên đây.”
Chu Phù chẹp miệng, nghe lời để cho anh nắm lấy cánh tay mình, mượn lực bước vào sau ghế lái, không hề khách sáo trực tiếp ngồi xuống mặt đối mặt.
Giây tiếp theo, cô cúi xuống, dựa sát vào lòng ngực rộng lớn của anh.
Ngón tay Trần Kỵ tìm được phéc-mơ-tuya trên cổ áo kéo xuống, sau đó mở vạt áo, bọc kín cô gái nhỏ gầy yếu vào lòng ngực, động tác trôi chảy mở chế độ sưởi trong xe, gió mát thổi nhẹ hết công suất. Một tay anh nhanh chóng thăm dò bàn tay nhỏ của Chu Phù vòng bên hông mình, trong nháy mắt ôm trọn hai nắm tay nhỏ của cô vào lòng bàn tay to rộng ấm áp của mình.
Mười ngón tay lạnh như băng của Chu Phù được anh bao bọc nhanh chóng ấm áp trở lại.
“Em xin lỗi...” Chu Phù nép trong lòng anh rầu rĩ nói.
Sống lưng anh cứng đờ, bàn tay to xoa lung tung cái đầu xù của cô vài cái: “Em xin lỗi cái gì?”
“Em không nên nói không muốn nhìn thấy anh...” Chu Phù không có mặt mũi ngẩng đầu lên, ngay cả xin lỗi cũng chỉ nhắm mắt nấp trong lòng anh.
“Chuyện có to tát gì đâu.” Trần Kỵ cong môi cười khẽ: “Anh có từng nói với em ở trước mặt anh, em mãi mãi cũng đừng nói hai từ xin lỗi và cảm ơn chưa?”
Chu Phù bướng bỉnh véo hông anh, tay trói gà không chặt véo người ta không đau không ngứa, Trần Kỵ hừ cười, lại nghe cô ỉu xìu nói: “Thì có, nhưng mà... Chẳng phải em cũng không nghe lời anh đấy thôi...”
Trần Kỵ nghe vậy tức đến bật cười: “Thế à, em cũng nhận thức sâu sắc lắm đấy.”
Chu Phù: “...”
Thấy Trần Kỵ không nói gì nữa, Chu Phù lại hỏi: “A Kỵ, vậy là chúng ta xem như làm hòa rồi phải không?”
“Phải xem em đấy chứ?” Trần Kỵ véo má cô: “Anh đâu muốn cãi nhau với em.”
Chu Phù cong môi, ôm chặt hơn, lúc này mới chú ý tới khúc dương cầm vẫn luôn văng vẳng bên tai, ngay sau đó tầm mắt bị ánh sáng di động trên ghế phụ hấp dẫn: “Lúc nãy anh ở đây một mình làm gì đấy?”
“Xem em.” Trần Kỵ trả lời rất thẳng thắn.
“Hả?”
Chu Phù chống người dậy, giơ tay lấy di động của anh.
Cầm lên nhìn thì thấy trên màn hình đang chiếu video, là lúc trên sân khấu nhạc kịch trước khi cầu hôn cô đàn cho anh nghe một đoạn ngắn.
Mặt Chu Phù nóng bừng, cô cảm thấy mình thật không ra gì: “Anh bỏ đi cho bình tĩnh rồi sao còn xem em... Không bị em làm cho tức chết mà còn có thể bình tĩnh như vậy.”
Trần Kỵ giống như bị cô chọc trúng huyệt cười, bả vai run rẩy: “Là không bình tĩnh được.”
Chu Phù phồng má hối hận.
“Thấy anh phản ứng lớn quá à.” Người kia lưu manh bổ sung.
Chu Phù nhất thời còn hơi ngây người: “?”
Cho đến khi cảm giác được độ ấm không thích hợp mới cắn môi, nắm tay nện lên vai anh.
Người kia cười càng sâu.
Khắp nơi tối đen, tim Chu Phù đập nhanh: “Suýt chút nữa em đã cho rằng anh không có hứng thú gì với em.”
Trần Kỵ nhéo cằm cô: “Em cảm thấy có thể không?”
Chu Phù chớp mắt: “Vậy vì sao anh không hy vọng có con với em? Anh... Không thích trẻ con?”
“Sao lại không thích.” Đàn ông khẽ thở dài: “Ngay cả tên anh cũng đã nghĩ ra rồi, chỉ có điều anh không muốn em vất vả.”
“Sẽ ói mửa, sẽ đau, anh không nỡ.”
Chu Phù không biết phải nói với anh như thế nào, bản thân cô còn không sợ những điều đó kia mà, cô suy nghĩ rồi dứt khoát đổi chủ đề, mỉm cười ấm áp nói với anh: “Anh nói đã nghĩ ra tên rồi à?”
“Ừ.”
“Lúc nào đấy? Sao không nghe anh nhắc đến?” Chu Phù tò mò nằm trên đầu vai anh.
Trần Kỵ cụp mắt, ý cười dưới đáy mắt ẩn trong bóng đêm: “Nghĩ lúc ngồi cùng bàn với em.”
Chu Phù: “...!”
“Anh cũng quá cầm thú rồi đấy...” Cô gái nhỏ không khỏi than thở, lại không nhịn được muốn biết: “Vậy anh lấy tên gì? Nói nghe thử xem.”
“Nếu là nhóc thối thì tên Trần Thương Lục, nếu là con gái thì gọi là Chu Nam Tinh.” Trần Kỵ nói xong, lười biếng ôm lấy cô dựa ra sau lưng ghế.
“Vì sao lại là hai cái tên này?” Chu Phù tò mò hỏi: “Có điều nghe cũng rất hay.”
“Thương lục và nam tinh là hai vị thuốc em uống vào lúc đó, hai vị thuốc có hiệu quả nhất, lâu lâu anh lại phải đi lấy cho em.” Trần Kỵ cười nhớ lại: “Có thể là cảm thấy thuốc đến bệnh đi, phù hộ em không bệnh, không tai.”
Chu Phù chua xót, vòng tay qua cổ anh.
Người kia nhướn mày: “?”
Chu Phù nói khẽ: “A Kỵ, tăng ca đi...”
“Đừng quậy.” Trần Kỵ lười biếng cong môi: “Trong xe không t…”
“Nhóc Thương Lục nói muốn sớm ra bảo vệ em.” Cô thì thầm.
Ánh mắt Trần Kỵ tối đi, tươi cười nháy mắt biến thành tàn nhẫn.
Chiến thần GTR màu đen vẫn nấp trong đêm tối, nhưng không còn yên lặng nữa.
Con báo hoang đã thức tỉnh, ánh sáng xanh lập loè trước xe không có tiết tấu.