Chỉ cần em

"Lén đo kích cỡ xong hết rồi à?" Anh đột nhiên hỏi.
Chu Phù nghĩ ngợi rồi thành thật báo cáo: "Chưa ạ, còn thiếu eo nữa."
Cô vừa dứt lời thì thiếu niên nhàn nhã dang hai tay với cô: "Thế đo đi."
"Dạ?"
"Nhanh lên!" Anh thúc giục một cách lưu manh: "Đằng nào cũng phải đo thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù "à" một tiếng rồi chậm rãi tiến lại gần anh. Không biết lúc đó cô nghĩ gì trong đầu mà lại kiễng chân ôm lấy vòng eo thon thả của thiếu niên.
Khoảnh khắc ấy, dường như quanh đây chỉ còn tiếng tim đập dữ dội, không biết là của cô hay Trần Kỵ.
Cô cắn môi, ôm chặt hơn.
Thiếu niên khẽ cúi đầu, mùi hương thoang thoảng sau khi vừa tắm xong của cô gái nhỏ tràn ngập nơi chóp mũi.
Hai người ăn ý đứng yên, lặng lẽ duy trì tư thế này.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Trần Kỵ để ý thấy cô mặc bộ đồ ngủ mỏng tang mới hắng giọng, khẽ cười chế nhạo cô: "Vừa phải thôi chứ."
"Hơ?"
"Muốn dê xồm cũng vừa thôi, đừng tham quá."
"..."
Buổi sáng trước lễ Giáng Sinh một ngày, bữa sáng của Chu Phù không còn là cháo trắng dưa cải nữa.
Mà là bát mì trường thọ đậm đà cùng với hai cái bánh bao trứng lòng đào giòn giòn, vàng óng trên đó.
Hai mắt Chu Phù sáng ngời quay ngoắt sang Trần Kỵ: "Anh biết hôm nay là sinh nhật em à?"
Hình như cô chưa nói với anh mà?
Thiếu niên chẳng buồn ngước lên, thản nhiên đáp: "Có gì mà tôi không biết đâu?"
Chu Phù nhếch miệng cười, nếm thử thì ngon đến mức híp mắt đầy hưởng thụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ liếc thấy vậy, khóe môi khẽ nhoẻn lên.
Sau tiết đầu tiên buổi chiều là cuộc đấu vòng tròn môn bóng rổ được mọi người trông đợi bấy lâu nay.
Trận đấu năm nay sẽ được tổ chức tại sân bóng của trường Trung học Kim Đường.
Tiếng chuông vừa vang lên, đám học sinh đã ùa xuống dưới.
Hứa Tư Điềm cũng vô cùng phấn khích, cô ấy lấy hai bình nước đã chuẩn bị sẵn ra khỏi cặp rồi đưa cho Chu Phù một chai: "Chút đi đưa nước cậu đưa cho người giỏi nhất đội trường mình, tớ đưa cho người giỏi nhất đội trường đối thủ nhé, thế cho công bằng!"
Chu Phù không kiềm được bật cười: "Ừm!"
Thống nhất xong, hai người tay trong tay cùng nhau tới sân bóng.
Không ai thấy mặt mày Trần Kỵ ngồi cạnh đang tối tăm nhường nào.
Hứa Tư Điềm dẫn Chu Phù đến sân bóng. Ban đầu cô ấy chỉ định chọn đại một chỗ mà ngồi nhưng lại thấy Chu Chi Tinh ngồi chễm chệ trên hàng ghế đầu gần khu nghỉ ngơi của cầu thủ nhất. Hứa Tư Điềm khẽ hừ lạnh một tiếng, cũng kéo Chu Phù ngồi vào hàng đầu tiên.
Nửa đầu của trận đấu sắp sửa bắt đầu.
Đúng như Hứa Tư Điềm đã nói, nhìn đâu cũng thấy những anh chàng đồ sộ cao một mét tám khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Chu Phù không rành luật chơi bóng rổ nên không hứng thú bằng, chỉ biết dán mắt vào những con số trên bảng tỷ số, thỉnh thoảng hỏi: "Bên nào là đội mình?"
Hứa Tư Điềm: "Đội ít điểm hơn."
"..."
Lúc này, chỉ mới năm phút trôi qua mà điểm số giữa hai đội đã cách nhau lên đến hai mươi điểm.
Hứa Tư Điềm phổ cập khoa học: "Đội bóng rổ trường ta đúng là không giỏi lắm, bên trường Tư Cao chăm tập thể hình hơn. Phần lớn những người được tham gia cuộc thi giữa hai trường như này đều được huấn luyện chuyên nghiệp gần như không thể thắng được họ, chỉ cần thua không thảm quá thôi!"
Quả nhiên, sau hơn nửa hiệp, khoảng cách tỷ số của hai đội đã vượt hơn sáu mươi điểm.
Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, những người đứng ngoài thậm chí còn không kiềm được hò hét động viên.
Lục Minh Bạc chảy mồ hôi đầm đìa ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, đang mất tinh thần mà vẫn phải nặn ra nụ cười dỗ dành Chu Chi Tinh đang thấy bẽ mặt.
Hai phút sau, sân bóng bỗng nhiên dấy lên một trận xôn xao.
Hứa Tư Điềm nhìn theo tiếng huyên náo, theo phản xạ vỗ vào người Chu Phù: "Mẹ nó, bạn cùng bàn của cậu tới rồi kìa Chúc Chúc!"
"Hả?"
Đợi khi Chu Phù lấy lại tinh thần thì Trần Kỵ đã băng qua từng hàng ghế trên khán đài và đứng yên ngay trước mặt cô.
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, trả lại cho cô bình giữ nhiệt của cô đã lấy đi lúc ở trong lớp rồi thong dong cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, nhét vào ngực cô như thể đang ở nơi không người để lộ đồng phục của đội bóng rổ trường Trung học Kim Đường.
Tiếng bàn tán đầy hào hứng của các cô nữ sinh tức thì tràn ngập cả sân bóng.
Phía bên kia, Lục Minh Bạc thấy Trần Kỵ đã tới, dáng vẻ ủ rũ lập tức bay biến như được đánh tiết gà vậy.
Nửa hiệp sau, quả bóng chỉ đi đi về về giữa hai tay Trần Kỵ và lưới bóng rổ như mọc mắt.
Trong vòng mười phút ngắn ngủi, một mình anh đã kéo tỷ số về 2:3.
Rõ ràng tiếng thét lanh lảnh quanh đây còn phấn khích hơn trước nữa.
Chu Phù cũng không nhìn chằm chằm vào bảng tỷ số nữa mà chăm chú dõi theo bóng người cao lớn quen thuộc trên sân.
Hứa Tư Điềm thình lình lên tiếng: "Chúc Chúc à, hình như bạn cùng bàn của cậu giỏi nhất đội đó."
Chu Phù cầm bình giữ nhiệt trên tay, tim đập không ngừng: "Ừ..."
Vào lúc đếm ngược trận đấu, Trần Kỵ sải bước, quả bóng bay qua nửa sân bóng rơi chuẩn xác vào lưới.
Giây phút cuối cùng, tỷ số đã đảo ngược, đội nhà hơn ba điểm.
Khán đài lập tức phản bội toàn tập, không phân biệt đối thủ hay đội nhà nữa mà cùng lúc hét chói tai gọi tên Trần Kỵ.
Một thành viên đội bóng trường đối thủ hàng xóm vừa chúc mừng cho đội mình trước đó tái cả mặt: "Không phải bảo Trần Kỵ không đến à? Lại còn giỏi như vậy nữa! Nếu biết có cậu ta thì ông đây đã không tham gia làm gì cho mất mặt rồi!"
Còn thiếu niên vô cùng oai phong trong toàn nửa hiệp sau thì điềm nhiên như không, thậm chí còn không đổ một chút mồ hôi nào. Dưới bao con mắt, anh cứ thế nhàn nhã trở về bên cạnh Chu Phù.
Cô gái nhỏ vô thức chìa bình nước ban nãy Hứa Tư Điềm đưa cho mình.
Trần Kỵ nhướng mày, không nhận mà lấy bình giữ nhiệt màu hồng của cô rồi ngẩng đầu lên uống.
Yết hầu khẽ lăn, một giọt nước chảy ra khóe môi dọc xuống cằm, cuối cùng lăn vào trong cổ áo.
Dáng vẻ ấy trông cực kỳ hoang dã.
Một bên khác, Chu Chi Tinh giận dữ nhìn Chu Phù chòng chọc, bóp chặt bình nước trên tay đến nỗi khiến nó sắp biến dạng.
Lục Minh Bạc cười ton hót với cô ta tỏ ý muốn uống nước song Chu Chi Tinh không hề quan tâm.
Rơi vào bế tắc, lúc này cậu ấy khát khô cả cổ nên quay sang Hứa Tư Điềm từng ngồi cạnh mình đang đứng bên cạnh, chìa tay ra một cách đương nhiên.
Tuy nhiên, không ngờ thiếu nữ trước giờ luôn tung ta tung tăng xin mình uống hai ngụm nước lại không hồ hởi với mình, mà đứng dậy cầm nước chạy tới trước mặt thành viên chơi giỏi nhất của đội đối thủ.
Lục Minh Bạc lập tức đen mặt.
Trận đấu do các đơn vị trường đại học, cao đẳng đồng tổ chức nên phần thưởng rất hậu hĩnh. Phong bì đỏ được bỏ vào ngực gấu bông cao nửa người, bên trong là năm nghìn tiền mặt, mỗi người dự thi được trao thêm một quả bóng rổ có ký tên.
Vì hầu như tỷ số do một mình Trần Kỵ chèo chống đảo ngược tình thế nên các thành viên trong đội nhất trí anh sẽ là người chia phần thưởng.
Có điều Trần Kỵ là con nhà giàu nên số tiền này chẳng là cái đinh gì đối với anh. Anh không cần cả tiền thưởng hay bóng, bảo mọi người tự chia nhau, chỉ lấy con gấu bông duy nhất kia.
Sau đó, Trần Kỵ nhét nó vào ngực Chu Phù để cô ôm về lớp trước, mình thì cùng các thành viên trong đội đến ký túc xá nam mượn nhà vệ sinh tắm rửa.
Trên đường đi, cả đám con gái đều hâm mộ vì cô được cầm gấu bông.
Còn Chu Chi Tinh sắp tức chết tới nơi. Lục Minh Bạc không dám đi tắm, cầm quả bóng được ký tên đuổi theo sau lưng cô ta, nói muốn tặng cho cô ta.
Nhưng Chu Chi Tinh không hề muốn thứ đó.
Cô ta chỉ chăm chăm nhìn vào con gấu bông của Chu Phù.
Không còn cách nào, Lục Minh Bạc nơm nớp đi tới bàn của Chu Phù, chột dạ dò hỏi: "Chị... em gái Chu, à thì, em cho anh con gấu bông này được không? Bạn cùng bàn của anh thích nó lắm, hoặc anh có thể mua."
"Dạ?" Chu Phù sửng sốt, lưỡng lự trả lời: "Trần Kỵ chỉ bảo em cầm giúp anh ấy thôi ạ..."
Anh không bảo tặng cô nên cô cũng không thể quyết định được.
"Chắc chắn là tặng em rồi, đàn ông con trai như cậu ấy cần thứ này làm gì chứ?" Lục Minh Bạc áy náy nói: "Cho anh đi, ngày mai anh nhất định sẽ tặng lại em cái lớn hơn."
Chu Phù lắc đầu, đưa gấu bông cho cậu ấy: "Không cần đâu ạ, vốn là phần thưởng các anh cùng nhau giành được mà."
Hứa Tư Điềm rụt rè xưa nay bỗng dưng ngẩng đầu nguýt cậu ấy, lầm bầm: "Chưa thấy ai đạo đức giả như cậu."
Lục Minh Bạc: "..."
Trần Kỵ tắm xong, thay quần áo trở về thì thấy gấu bông rơi vào tay Chu Chi Tinh.
Chu Phù không nói gì, anh cũng không hỏi.
Còn Lục Minh Bạc thì chẳng hiểu sao lại thấy cắn rứt lương tâm cả tiết học vì một câu lầm bầm của Hứa Tư Điềm.
Giờ ra chơi, cậu ấy thật sự không nhịn nổi nữa bèn lặng lẽ gặp Trần Kỵ thú nhận và sám hối cho hành vi không có lòng tự trọng của mình.
Trần Kỵ chẳng thèm đoái hoài gì tới thói xấu của Lục Minh Bạc trong chuyện cua crush, chỉ nói đó là phần thưởng cả đội cùng nhau giành lấy, đừng nghĩ nhiều.
Trời vừa sẩm tối thì đến giờ tan học, anh cầm cặp cho Chu Phù theo thói quen. Sau khi hai người cùng nhau ra khỏi cổng trường, Trần Kỵ tóm mũ áo khoác của Chu Phù kéo cô đi đường khác.
"Sao thế ạ?" Chu Phù chẳng hiểu anh muốn làm gì.
Trần Kỵ chẳng nói chẳng rằng, dẫn cô tới trước chiếc xe máy dưới tàng cây.
Chu Phù thấy vậy thì ngước mắt lên, ngoan ngoãn hỏi anh: "Chúng mình đi đâu đây ạ?"
Thiếu niên nhéo má cô rồi thản nhiên đáp: "Chở nhóc đến khu vui chơi."
-----
Lời tác giả:
Trần Kỵ: Đưa nước cho người giỏi nhất đội à? Thế ngại quá, tôi giỏi nhất đội rồi.
Chu Phù: Thưởng cho một chiếc áo len cao cổ nè hi hi~
Trần Kỵ: …

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui