Chỉ cần em

Trần Kỵ đứng cách cô hơi xa, anh lấy một điếu thuốc ra, một lúc sau, làn khói trắng xám dần lan ra.
Anh rít hai hơi, gương mặt không có biểu cảm gì. Cả người đều vùi vào trong bóng đêm đen kịt, lẳng lặng nhìn Chu Phù với ánh mắt lạnh lùng khiến cô không khỏi chột dạ.
“Nhóc có từng dệt áo len cho người anh trai khác ba khác mẹ đó của nhóc bao giờ chưa?” Trần Kỵ bất thình lình hỏi một câu, giọng điệu khi nhắc đến Thân Thành Dương vẫn hơi quái dị.
Không đầu không đuôi, không biết tại sao lại lôi chuyện này vào.
Đầu tiên Chu Phù sửng sốt, bất giác dừng động tác đẩy bàn đu dây lại, sau đó lắc đầu: “Không có, đây là lần đầu em… chuẩn bị thứ này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô chỉ cảm thấy sau khi mình nói xong, vẻ mặt dọa người của Trần Kỵ đã dịu đi rất nhiều, thả lỏng hơn trước không ít.
Trần Kỵ không tiếp tục hỏi bất cứ chuyện gì về Thân Thành Dương nữa, anh bóp điếu thuốc và hỏi cô: “Nhóc đan áo len của tôi đến đâu rồi?”
“...” Chu Phù bối rối mím môi dưới: “Em vẫn đang cố gắng…”
Khó muốn chết, trước đây khả năng tự chăm sóc bản thân của cô gần như bằng không. Đừng nói đan áo len, cô còn chưa từng giặt quần áo nữa kìa.
Khi ở Bắc Lâm, toàn bộ việc nhà đều do dì và mẹ làm hết. Đến Kim Đường, tới phiên Trần Kỵ ôm đồm mọi việc.
Chu Phù đau đầu, lúc đầu cô đã đánh giá mình quá cao.
“Vậy nhóc phải tranh thủ thời gian.” Trần Kỵ nở nụ cười lười biếng: “Đừng kéo dài đến mùa hè năm sau rồi lại ép tôi mặc áo len cao cổ.”
“Ồ.” Chu Phù phồng má: “Đúng rồi, sinh nhật của anh là ngày nào thế?”
“Để làm gì?”
“Anh nói đi mà.”
Trần Kỵ: “Giao thừa.”
Hai mắt Chu Phù vụt sáng như thể phát hiện ra chuyện gì đó rất vui vẻ: “Thật trùng hợp.”
Trần Kỵ: “?”
"Em là giáng sinh còn anh là giao thừa, đều trước năm mới một ngày."
Trần Kỵ nhướng mày.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng thế thật.
“Vậy vừa hay.” Đôi mắt Chu Phù cong lên: “Em nhất định sẽ đan xong áo len trước giao thừa để làm quà sinh nhật tặng cho anh.”
Chàng trai âm thầm khẽ nhếch khóe môi, nhưng giọng điệu của anh vẫn không mặn không nhạt mà châm chọc: “Nhóc còn khá biết tiết kiệm, mấy ngày lễ ấy mà chỉ tặng một món quà cho có lệ là xong.”
“...”
Buổi tối khi đi ngủ, Chu Phù trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được, trong đầu không ngừng tái hiện lại cảm xúc hiếm khi xuất hiện ở Trần Kỵ lúc anh nhắc đến ba mẹ mình với cô.
Tuy lúc đó anh cố tình tỏ ra thoải mái, nhưng Chu Phù biết anh vẫn chưa hoàn toàn buông xuống.
Anh vẫn cố chấp đổ trách nhiệm của hai vụ tai nạn thương tâm đó lên người mình.
Có lẽ trong mắt anh, nếu ban đầu anh không đến Bắc Lâm thì ba mẹ của anh cũng sẽ không mất mạng.
Khó trách anh cứ bài xích Bắc Lâm vô cùng mãnh liệt như vậy.
Nghĩ đến Bắc Lâm, Chu Phù vô thức lấy điện thoại từ dưới gối ra.
Khi cô nhấp vào Wechat của nhóm ba người thì thấy Thân Thành Dương và Lăng Lộ Vũ đã spam rất nhiều tin nhắn.
Cô cố gắng kéo lên trên hồi lâu, cuối cùng mới kéo đến tin nhắn Thân Thành Dương hỏi cô dạo này có liên lạc với mẹ hay không.
Chu Phù nhíu mày, đọc lại từng câu từng chữ.
“Dạo này cậu có liên lạc với mẹ của cậu không?”
“Hình như bên phía mẹ của cậu đã xảy ra chuyện gì rồi đó?”
“Tớ chỉ nghe mẹ tớ nhắc đến, không biết sự việc cụ thể là gì nhưng có vẻ như không đúng lắm.”
“Tốt hơn hết cậu tự hỏi thử xem hoặc là cậu dành ra một chút thời gian quay về Bắc Lâm một chuyến đi? Không phải sắp sang năm mới rồi, chẳng lẽ cậu còn định đón năm mới ở một nơi khác à?”
Chuyện này khiến Chu Phù hoàn toàn mất ngủ.
Trước kia đã lâu, cô thật sự không muốn quay về Bắc Lâm.
Cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở Kim Đường.

Cô thích nhiệt độ và bầu không khí ở nơi này.
Thích mỗi ngày vừa mở mắt xuống lầu thì có thể thưởng thức món cháo loãng với đồ ăn kèm quen thuộc.
Thích mặc đồng phục học sinh hai màu xanh trắng rộng rãi và được Trần Kỵ đưa đi học.
Cuộc sống không chỉ còn là những buổi học thêm và luyện dương cầm nữa.
Anh dẫn dắt cô nhìn ngắm một thế giới với đủ loại màu sắc.
Có lẽ ban đầu cô còn sẽ lo lắng tại sao mẹ lại đột nhiên đưa cô đến Kim Đường và không quan tâm gì đến cô, nhưng lâu dần cô đã không còn muốn biết nữa. Bởi vì cô không chỉ một lần âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì cô đã tới Kim Đường và gặp được Trần Kỵ ở đây.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen nghe theo sự sắp đặt không muốn đào sâu suy nghĩ bất cứ chuyện gì.
Rất nhanh cô đã quên cả cách nghi ngờ.
Có điều tối nay, những câu hỏi liên tiếp của Thân Thành Dương trong nhóm chat đã khiến cô buộc phải đối mặt với vấn đề này một lần nữa.
Chu Phù cầm điện thoại chống ở dưới cằm, cô nhíu mày xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng không nhịn được gọi điện cho mẹ.
Kể từ khi cô lưu số đến nay, số điện thoại của mẹ cô vẫn chưa từng thay đổi, cô đã thuộc lòng dãy số đó.
Nhưng dù có gọi thế nào thì nó vẫn giống hệt cái lần cô lén gọi về khi vừa đến Bắc Lâm.
Giọng nói máy móc lạnh băng khiến mấy câu nói của Thân Thành Dương lại hiện lên trong đầu cô một cách mất kiểm soát.
Hình như mẹ cậu đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cậu nên bớt chút thời gian quay về Bắc Lâm một chuyến.
Nỗi sợ hãi và bất an nào đó khó diễn tả thành lời đã nhanh chóng lan tràn khắp đáy lòng Chu Phù.
Cô gần như bất giác muốn tìm Trần Kỵ.
Nhưng khi thấy thời gian hiển thị trên điện thoại, lúc này đã hơn ba giờ sáng, Trần Kỵ không cho cô thức đêm. Vì vậy cô không biết phải mở miệng nói muốn trở về Bắc Lâm như thế nào với một người kháng cự Bắc Lâm đến thế.
Trong bóng tối, ánh sáng mờ ảo trên điện thoại rọi vào mặt Chu Phù, ngón tay cầm điện thoại của cô gái nhỏ đã biến thành trắng xanh.

Cô nhắn cho Thân Thành Dương trong nhóm chat.
Có lẽ giờ này đối phương vẫn còn đang thức chơi game thâu đêm, cho nên trả lời rất nhanh.
Chu Phù: [Xem giúp tớ làm thế nào đi từ Kim Đường về Bắc Lâm?]
Thân Thành Dương: [Tớ mới vừa lên mạng tìm, ở đó có nhiều đường thủy hơn có thể đi bằng đường biển, đi phà về mất khoảng chừng hai tiếng.]
[Bên phía Kim Đường chắc sẽ ngừng xuất bến vào nửa tháng trước giao thừa nữa, sau đó thì phải đợi qua giao thừa mới được.]
[Vì vậy nếu cậu muốn về trước năm mới thì phải đi luôn mấy hôm nay.]
Chu Phù không ngờ chuyện quay về Bắc Lâm bỗng được đặt ra trước mặt cô như vậy.
Nếu muốn về thì phải đi trước giao thừa…
Nhưng giao thừa là sinh nhật của Trần Kỵ.
Rõ ràng mấy tiếng trước cô vừa nói sẽ tặng quà sinh nhật cho anh vào đêm giao thừa.
Trong vòng nửa năm kể từ khi cô đến Kim Đường, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện khó xử nhưng không tìm Trần Kỵ hỗ trợ giải quyết.
Cô không biết nên mở lời với anh thế nào.
Hai ba ngày liên tục, Chu Phù đều thẫn thờ.
Cô gái ngoan ngoãn trước giờ đều tập trung học tập lại bắt đầu mất tập trung khi lên lớp.
Sau tiết học, cô không im lặng làm bài nữa mà ôm điện thoại và liên tục nhìn nó, sau đó tận dụng mọi thứ để đan chiếc áo len cổ cao.
Trước giờ chưa thấy cô cần cù như vậy.
Trần Kỵ đều nhìn thấy những điều bất thường này.
Hình như nó bắt đầu từ khi cô liên hệ với người anh ruột khác ba khác mẹ đó của cô thì phải.
Thiếu niên mím môi, nhìn cô chằm chằm với vẻ ghen tỵ.
Mà người sau cũng không còn giống như lúc trước, bị anh liếc đến mất tự nhiên mè nheo không cho nhìn tiếp.
Tiết học cuối cùng của hôm thứ sáu là tiết thể dục, sau đó sẽ kết thúc buổi học.
Phần lớn các học sinh đều đeo cặp vào, chuông tan học vừa vang lên là đi ngay.
Trần Kỵ và Lục Minh Bạc đang chơi bóng rổ, Chu Phù ngồi đan áo len ở sân bóng. Thỉnh thoảng cô bị tiếng thét chói tai của Hứa Tư Điềm hấp dẫn khiến cô phải ngẩng đầu nhìn sang.
Sau khi tan học, Lục Minh Bạc xoay bóng rổ trên tay đi bên cạnh Trần Kỵ: “A Kỵ, buổi tối anh đừng về nhà ăn cơm, ra ngoài ăn đi, lâu lắm rồi chúng ta chưa uống rượu cùng nhau.”

Hai người đi thẳng tới rìa sân bóng, Trần Kỵ im lặng không nói đồng ý hay không, Lục Minh Bạc bèn chuyển sức chú ý sang Chu Phù.
Hiện giờ anh ấy đã hiểu rõ, gần như chỉ cần Chu Phù gật đầu chuyện gì thì Trần Kỵ mới chịu đồng ý.
“Em Chu, tối nay chúng ta cùng đi ăn được không? Dù sao ngày mai là cuối tuần không học gì cả, em đồng ý không?”
Trần Kỵ lấy một cái cốc giữ nhiệt ở trong cặp của Chu Phù ra và uống một cách tự nhiên, lạnh nhạt nói: “Tạm thời cậu đừng làm phiền cô ấy.”
Anh biết xưa nay Chu Phù không thích những nơi như thế, lúc trước mỗi lần anh hỏi cô thì cô đều xấu hổ không dám đi.
Chẳng qua không ngờ hôm nay là lần đầu tiên cô đồng ý: “Được.”
Trần Kỵ nhíu mày và ngừng uống nước.
Khi đến nơi dùng bữa, không hề bất ngờ khi mọi người trong bàn đều nhìn Chu Phù chằm chằm và đánh giá.
Trước giờ Trần Kỵ chưa từng dẫn theo cô bé nào bên người.
Nhờ cái miệng của Lục Minh Bạc ban tặng, mấy anh chàng trong bàn đều đã nghe nói về cô công chúa Chu Phù đến từ thành phố này, nên họ không khỏi tò mò.
Họ vốn tưởng rằng người có thể hạ gục Trần Kỵ phải là một chị đại tàn nhẫn, xinh đẹp và vênh váo hơn anh.
Muốn dẫn đến để ngắm một tí, ai ngờ lại là cô công chúa dịu dàng xõa tóc ngang vai, mặc đồng phục lam trắng của trường, quả thật trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Thật sự xinh đẹp tựa như thiên tiên.
Đổi là người khác cũng sẽ không ngờ tại sao một cô gái ngoan ngoãn như vậy lại có thể trị tên lưu manh ngang ngạnh biến thành một người ngoan ngoãn và vâng lời.
Chu Phù không biết Lục Minh Bạc đã đắp cho mình một hình tượng như thế trước mặt những người này.
Tóm lại mọi người đều cực kỳ tò mò và khâm phục cô.
Trong bữa tiệc, thỉnh thoảng người xung quanh tán gẫu đôi câu với cô.
Tính tình của Chu Phù rất tốt, bất kể người hỏi là ai, cô đều lịch sự và nhẫn nại trò chuyện thêm mấy câu.
Không hiểu tại sao Trần Kỵ ngồi bên cạnh lại nghiêm mặt lạnh lùng, bầu không khí nồng nặc mùi chua một cách khó hiểu.
Giây tiếp theo, anh mở một lon nước ngọt cắm ống hút vào, sau đó đưa thẳng đến miệng Chu Phù.
Tiếng nói chuyện bỗng im bặt, thiếu niên quét mắt uy hiếp cả đám con trai trên bàn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận