Chỉ cần em

Trong những tiếng than ngắn thở dài, Chu Phù mím môi yên lặng, xác nhận đi xác nhận lại từng câu từng chữ trong thông báo tuyển dụng kia mấy lần.
Ngưỡng cửa của Xây dựng Phù Trầm đúng như bạn cùng phòng đã nói, dù sao cũng hơi khó với tới, tỷ lệ tuyển dụng cực kỳ thấp. Trong một bàn sáu bảy nữ sinh, chỉ có một mình cô xem như may mắn trúng đề, được vào danh sách thực tập.
Rõ ràng là một chuyện tốt đáng để chúc mừng, nhưng lại không kìm được căng thẳng hơn.
Chu Phù im lặng tắt điện thoại đi, không thể hiện vẻ vui mừng mà kẻ thắng lợi nên có, cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
May mà hiệu quả cũng không tệ, mấy nữ sinh cho rằng tất cả những người trong bàn này đều bị rớt, bầu không khí nhanh chóng trở nên hài hòa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù khẽ thở phào một hơi.
Nghĩ rồi lại móc điện thoại ra mở camera lên, lặng lẽ chụp một bàn đồ ăn vặt đặc sản của Kim Đường còn chưa mấy ai động vào.
Đây dường như là chuyện mà cô thường làm nhất sau khi rời khỏi Kim Đường.
Bất cứ khi nào gặp thứ gì đó liên quan tới Kim Đường, đều cảm thấy nó rất đáng quý, vô cùng trân trọng.
Không khỏi muốn ghi lại tất cả mọi thứ.
Chu Phù gửi ảnh vào trong nhóm nhỏ.
[Mấy người cứ bắt nạt ông đây ở Anh gặm vỏ cây, không ăn được đồ ăn ngon đi, bỏ độc đêm khuya nhá.]
Thân Thành Dương nổi lên trước, lên án mạnh mẽ hành vi vô nhân tính này của Chu Phù.
Chu Phù mỉm cười: [Xin lỗi, quên mất giờ ở nước Anh đang là sáng sớm.]
Lăng Lộ Vũ gửi một icon chảy nước miếng vào: [Oa, phong phú quá vậy, đồ ăn ở đâu đấy?]
Chu Phù: [Đồ ăn vặt đặc sản Kim Đường.]
Ít nhiều gì bọn họ đều hiểu, Kim Đường đối với Chu Phù mà nói chứa đựng cảm xúc đặc biệt như thế nào, hai người trong nhóm ăn ý im lặng vài giây, sau đó lại quay trở lại phong cách spam bình thường.

Lăng Lộ Vũ: [Trông có vẻ ngon thật đấy!]
Thân Thành Dương: [Cửa hàng ở đâu vậy? Tớ ghi vào quyển sổ nhỏ của tớ trước đã, đợi ông đây về nước rồi ăn nó mấy trăm bữa luôn!]
Chu Phù cười cười: [Ở gần tòa nhà công ty mà tớ tới phỏng vấn ngày hôm nay, vị cũng không tệ, con người ông chủ cũng rất tốt. À đúng rồi, tớ đỗ phỏng vấn thực tập hôm nay rồi, sau này có thể lấy lương mời khách rồi nhé. Sau này đợi cậu về nước rồi, ba người chúng ta cùng đi ăn.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lăng Lộ Vũ: [Tớ cảm thấy tối nay hai đứa chúng ta có thể bỏ rơi Thân Thành Dương, đi ăn một bữa trước, coi như chúc mừng cậu đỗ phỏng vấn!]
Chu Phù: [Được đó.]
Thân Thành Vũ: [Không phải con người... Tớ thoát nhóm đây, đừng ai mong níu kéo được tớ.]
Lăng Lộ Vũ: [Cậu thích thoát thì thoát đê, ai quan tâm đến cậu chứ, @Chúc Chúc Đậu phụ nhỏ, tớ lấy ảnh đăng lên vòng bạn bè nhá.]
Chu Phù gửi một chữ “ừm”, tiện tay mở vòng bạn bè mới nhất của Lăng Lộ Vũ lên.
Bức ảnh mà cô chụp khi nãy được Lăng Lộ Vũ đăng lên, kèm theo caption là: “Chúc Chúc nhà tôi nói là phải kiếm bộn tiền mời tôi ăn đồ ăn ngon!”
Chu Phù bật cười, thuận tay nhấn like cho cô ấy.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Chu Phù gọi điện cho bạn cùng phòng Tiêu Kỳ.
Trước kia cô nói muốn thuê nhà, Tiêu Kỳ bèn nói vừa khéo căn nhà mà mình thuê còn dư một phòng đơn, vẫn chưa tìm được bạn cùng phòng mới. Nếu như cô không ngại thì có thể thuê luôn ở chỗ cô ta, đỡ cho đôi bên lại tốn tiền và gặp phiền phức với bên trung gian.
Chu Phù vốn có hơi do dự, dù sao trong cuộc sống ký túc xá mấy năm đại học, quan hệ của mọi người với Tiêu Kỳ đều khá bình thường. Ngày thường lúc sống chung xem như khá nhường nhịn cô ta đủ mọi điều.
Cưỡng ép sống với nhau, tới lúc đó người đau đầu vẫn là mình.
Nhưng rất nhiều lúc đúng thật là không thể không cúi đầu trước hiện thực.
Trong mười năm qua, giá nhà đất ở Bắc Lâm tăng lên thực sự quá nhanh, muốn thuê một căn phòng đơn giản một người trong đường vành đai Số bốn ở cũng phải trả bốn nghìn tệ mỗi tháng.

Cuộc sống hơn mười năm trước của Chu Phù chưa bao giờ phải lo lắng về việc kiếm sống, không nhiễm khói bụi trần gian, tự chăm sóc bản thân cũng khá khó khăn, có thể làm được rất ít công việc. Mấy năm nay vừa học vừa làm, tiền lương đi làm thêm kiếm được nộp học phí hết rồi, phần còn lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng đủ chi tiêu hằng ngày, muốn tiết kiệm là điều vô cùng khó khăn.
Đến cả tiền nhà tháng đầu tiên này, cũng là tiền thưởng mà cô nhận được sau khi tham gia một cuộc thi lập kế hoạch nhóm và giành được hạng nhất vào năm ngoái.
Tiền thưởng bị trì hoãn hơn một năm, may mà cuối cùng cũng chuyển tới tài khoản vào cuối tháng trước.
Cũng không nhiều, chỉ ba nghìn tệ mà thôi.
Dường như Tiêu Kỳ biết được trong tay cô có khoản tiền thưởng ba nghìn tệ. Thế là tiền thuê mỗi tháng của căn phòng trống kia vừa khéo số này.
Nhưng so với những con số trên trời bốn năm nghìn tệ trở lên mà cô tìm được trên các app thuê nhà, thì ba nghìn tệ mỗi tháng đã được coi là rẻ nhất rồi.
Chu Phù cũng chẳng có tư cách gì để kén chọn cả, dù sao thì tìm được nhà khác thường phải cọc một trả ba. Cộng thêm phí trung gian ít nhất một tháng tiền thuê nhà, cô thực sự không gánh vác nổi.
Gọi điện với Tiêu Kỳ xong, sau khi hẹn hai giờ trưa rảnh thời gian đi xem nhà tiện thể đưa chìa khóa, Chu Phù bèn lên mạng tìm đường đi từ Xây dựng Phù Trầm theo địa chỉ định vị mà cô ta đã gửi tới điện thoại mình.
Dù sao thì cũng đỗ phỏng vấn ngày hôm nay rồi, không có gì bất ngờ thì sau này ít nhất trong khoảng vài tháng, mỗi ngày đều phải đi đi về về giữa hai nơi này.
Nói gần cũng không được tính là gần, tòa nhà Phù Trầm trên con phố thương mại thịnh vượng nhất Bắc Lâm, trong đường vành đai 1,5. Vị trí mà Tiêu Kỳ gửi tới đã ở bên ngoài đường vành đai bốn một chút rồi, cần phải chuyển hai lần tàu điện ngầm, một chuyến như vậy nếu thuận lợi thì cũng phải ngồi khoảng bốn mươi phút.
So với giá vé tàu điện ngầm, Chu Phù dứt khoát lựa chọn xe bus. Tuy rằng cần phải ngồi ba chuyến xe bus, đi như vậy lâu hơn ngồi tàu điện ngầm nửa tiếng đồng hồ, nhưng tiền xe mỗi lần về có thể tiết kiệm được ít nhất hai mươi tệ.
Bây giờ theo cô thấy, nếu tiết kiệm được tiền thì cứ tiết kiệm. Những việc còn lại chẳng qua là dậy sớm hơn một chút, về tới nhà muộn hơn một chút mà thôi.
Thời gian mới là thứ không đáng tiền nhất với người nghèo như cô.
Đêm qua cô thức trắng đêm, buổi sáng lại đi phỏng vấn với tinh thần căng thẳng. Sau khi lấy cớ ăn canh cay mà khóc một trận vào buổi trưa, đầu óc đã bắt đầu mơ hồ nặng trình trịch. Lúc này lại đi tiên tục mà chuyến xe bus, mệt mỏi đến mức suýt chút nữa đã ngủ quên trên xe.
Đi đường mất gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến dưới tòa nhà mà Tiêu Kỳ nói trước giờ hẹn.
Căn nhà là một ngôi nhà nhỏ cũ nát trong một khu phố cũ của những năm 1960.

Không có môi trường tiểu khu khép kín, bốt bảo vệ có cũng như không, ai ai cũng có thể ra vào dễ dàng, không cần bất kỳ xác minh danh tính nào.
Mỗi căn nhà nằm rất gần nhau, lối đi nhỏ hẹp giữa các căn chật ních, toàn là các phương tiện giao thông như xe điện và xe đạp.
Khu vực hai bên đường vốn dùng để trồng cây xanh, cũng đã bị cư dân tận dụng triệt để chuyển đổi thành đất trồng rau.
Từ góc nhìn của con phố thương mại cùng với đường xá bên ngoài thì không nhìn thấy được sự đổ nát bên trong, không cần làm công trình hình tượng đã không được tu sửa giữ gìn lâu năm. Bởi vậy mà càng đi vào bên trong, tòa nhà càng cũ kĩ.
Căn nhà mà Tiêu Kỳ nói nằm ở trí trong cùng nhất.
Tòa nhà đã bị phong hóa từ lâu, cửa vào vừa hẹp vừa tối tăm. Mấy bức tường ngoài bị dán đầy những tờ quảng cáo nhỏ trong thành phố làm thế nào cũng không thể gỡ bỏ sạch sẽ được ra. Đã thế còn bị rất nhiều nhiều người ý thức kém lấy sơn phun vẽ mặt quỷ, nhìn trông rất ghê người.
Chu Phù nhất thời không phòng bị nên bị giật nảy mình trước gương mặt quỷ dọa người kia.
Nhịp tim hỗn loạn phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại được.
Cô hít sâu một hơi, đi lên tầng thật cẩn thận.
Tòa nhà mấy chục năm trước có sai sót về thiết kế cũng rất rõ ràng. Cầu thang không có hệ thống thông gió chiếu sáng, bốc mùi khó chịu. Đèn cảm ứng chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt le lói, muốn nhìn thấy rõ số nhà của từng nhà cũng khó khăn.
Cuối cùng cũng đến trước cửa nhà của Tiêu Kỳ, Chu Phù gõ cửa, một lúc lâu cũng không có ai đáp lại.
Cô lấy điện thoại ra, gọi wechat cho đối phương.
Đợi khoảng gần một tiếng đồng hồ ở cửa, cuối cùng cuộc gọi mới được kết nối.
Kết quả là một người đàn ông nghe máy, giọng nói đầy vẻ buồn ngủ, mơ mơ hồ hồ hỏi là ai mấy lần. Sau khi nghe rõ là tìm Tiêu Kỳ, lúc này mới nhét điện thoại vào tai người phụ nữ đang ngủ say ở bên cạnh.
“Ồ, cậu tới rồi à, tôi quên mất ban sáng cậu nói là sẽ tới.” Nghe giọng của Tiêu Kỳ chắc cũng vừa mới tỉnh dậy: “Tới cửa rồi à? Được rồi, tôi mở cửa cho cậu.”
Nói rồi đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh loạt xoạt.
Một lúc sau, cửa nhà đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Nhưng người mở cửa lại là một người đàn ông cao lớn thô kệch cởi trần, xăm đầy hai cánh tay.
Chu Phù không khỏi nhíu mày lại.
Tưởng rằng tìm nhầm chỗ đang định quay đầu rời đi thì nghe thấy giọng của Tiêu Kỳ truyền ra từ bên trong: “Cậu vào đi, tôi còn mặc quần áo, đợi một lát hoặc là để bạn trai tôi dẫn cậu đi xem phòng trước.”

Đúng là không khác gì so với dự liệu của bạn cùng phòng, Tiêu Kỳ đã dẫn bạn trai về nhà thuê chung như lẽ đương nhiên.
Rõ ràng trước đó cũng đã thống nhất rồi, đôi bên sẽ không đưa người khác giới về nhà.
Nhưng đây mới là lần đầu xem nhà thôi, vậy mà còn chẳng thèm giả vờ lấy một chút nào cả.
Ánh mắt người đàn ông đánh giá khắp người Chu Phù mà chẳng hề che giấu.
Chu Phù siết chặt lòng bàn tay, kìm nén sự ghê tởm tự dưng dâng lên, căng da đầu đi vào trong phòng dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông.
Khi mở cửa căn phòng thuộc về mình ra, cuối cùng Chu Phù mới biết được vì sao Tiêu Kỳ lại vội vã muốn để cô thuê căn phòng này.
Bên trong đặt một chiếc giường tầng.
Khoảng cách giữa giường và tường chỉ đủ một mình cô nghiêng người lách qua.
Đừng nói là bàn làm việc và tủ quần áo, đến cả cửa sổ cũng không có.
Đồ bỏ xó to to nhỏ nhỏ chất đống dưới giường trên ván giường, giống như một không gian nhỏ bị ép ngăn cách ra với phòng bếp bên cạnh.
“Những thứ ở dưới giường kia sau khi cậu vào ở, chuyển chúng đặt ở phòng khách là được.” Tiêu Kỳ mặc một chiếc váy dây vừa ngáp vừa đi tới, nhìn vẻ mặt của Chu Phù: “Đừng chê nhỏ nhé, cậu không biết đâu, giá nhà ở Bắc Lâm là như vậy đấy, tìm một căn nhà khó đến mức nào chứ. Nếu không phải từng là bạn cùng phòng của cậu, làm gì có chuyện trả một tháng một lần còn không lấy tiền cọc phí trung gian của cậu chứ.”
“À đúng rồi, chìa khóa.” Tiêu Kỳ vỗ bạn trai ở bên cạnh: “Đưa cái của anh cho cô ấy trước đi.”
Bạn trai nhíu mày: “Đưa của anh cho cô ta, vậy anh vào như thế nào?”
“Em đánh thêm một cái cho anh chẳng phải là được rồi sao?” Hai người nói chuyện như thể đương nhiên, thậm chí còn chẳng giấu Chu Phù.
Là vì cô đã chuyển ba nghìn tệ của mình cho cô ta nên cô bắt buộc phải ở lại đây.
Sau khi đưa chìa khóa cho cô, Tiêu Kỳ nói: “Vậy tự cậu từ từ sắp xếp nhé, chúng tôi quay về ngủ tiếp đây, buồn ngủ chết mất.”
Cho dù có tốt tính đến đâu, phải dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng cho người khác thì cũng khó mà bình tĩnh, ôn hòa được.
Nhưng cô thực sự cũng hết cách.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận