Câu trả lời này có cảm giác như đã từng quen.
Đoạn đối thoại của hai người khi Chu Phù chân ướt chân ráo đến Kim Đường bất chợt hiện ra trong tâm trí cô.
“Anh đến đón em đấy à?”
“Thế thì em lại nghĩ quá lên rồi, đơn thuần là đi ngang qua thôi.”
Chu Phù ngẩng đầu, hàng mi rưng rưng: “Sở thích của anh cũng đặc biệt nhỉ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ: “...”
Ít ra anh cũng không nói là, ông đây đam mê khám bệnh.
“Thôi, em không quấy rầy anh đi dạo nữa.” Dứt lời, Chu Phù liếc nhìn thời gian, rút lại sự chú ý. Cô cúi đầu móc điện thoại di động ra và bật trình duyệt lên, chuẩn bị tìm kiếm hướng dẫn về trình tự khám bệnh tại bệnh viện.
Nhưng còn chưa kịp gõ chữ vào đã nghe thấy giọng nói của Trần Kỵ vang lên trên đầu: “Em làm gì đấy?”
Chu Phù cảm thấy rằng anh đã biết thừa còn cố tình hỏi, rõ ràng chính anh yêu cầu cô cuối tuần đi khám sức khỏe.
Nhưng nghĩ lại, một ông chủ công ty lớn với vô số nhân viên dưới quyền như anh, quả thực chưa đến mức phải ghi nhớ việc vặt vãnh như kiểu nhân viên thực tập đi khám sức khỏe.
Chu Phù trả lời anh thành thật: “khám sức khỏe.”
Trần Kỵ hơi cạn lời: “Đương nhiên là tôi biết em đi khám sức khỏe. Tôi hỏi là, bây giờ em đang làm gì?”
“Hả?” Ánh mắt của Chu Phù vẫn đang dừng trên chiếc điện thoại di động, bất giác chau mày, mải nghiên cứu trình tự khám bệnh có vẻ vô cùng phức tạp mà mình vừa tra ra: “À, em chưa khám bao giờ, tra thử xem phải bắt đầu khám từ đâu.”
Ngươi đàn ông liếc xuống nhìn cô rất kẻ cả, hơi nhướng mày: “Tôi đang đứng ngay trước mặt mà em còn phải hỏi điện thoại?”
“Dạ?” Chu Phù chưa kịp ngộ ra.
Trần Kỵ: “Mang theo căn cước công dân rồi chứ?”
Chu Phù tức thì gật đầu, theo bản năng lục tìm trong túi.
Khoảnh khắc tìm ra được, người đàn ông giơ tay rút lấy khỏi tay cô: “Đi theo.”
Dứt lời, anh cầm căn cước công dân của cô, đi thẳng đến quầy đăng ký khám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù ngẩn ra giây lát, rồi ngay lập tức lon ton bước vội theo.
Khi đến bên cạnh anh, cuốn sổ khám sức khỏe tạm thời đã được đưa ra từ khung cửa sổ.
Trần Kỵ không cho cô cơ hội giơ tay ra nhận, anh cầm lấy rồi lật giở, nói giọng dửng dưng không buồn ngẩng đầu lên: “Lên tầng hai đo chiều cao, cân nặng trước.”
Chu Phù ngoan ngoãn đáp một tiếng “vâng”, sau đó thử thò tay ra cầm.
Thế nhưng Trần Kỵ hầu như không có ý định trả đồ lại cho cô, anh vẫn nghiễm nhiên cầm trong tay.
Chu Phù ngước mắt nhìn anh, ngẫm nghĩ rồi bắt đầu nói mấy lời xã giao gượng gạo: “Cảm ơn anh nhé. Thế anh dạo phố tiếp đi ạ, em tự khám được.”
Trần Kỵ hơi cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt cô: “...”
Người đàn ông nín thinh, mãi không nói lời nào. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Ờ, tôi loanh quanh tầng một được kha khá rồi.”
Chu Phù: “...?”
“Tầng hai thì chưa kịp dạo quanh.” Anh giờ quyển sổ khám sức khỏe trong tay lên, mặt dày mày dạn cà khịa cô: “Trùng hợp thế chứ. Em cứ khám của em, tôi dạo là việc của tôi. Nhân tiện còn có thể xem được xem rốt cuộc ai kia cao bao nhiêu mà tự hào thế.”
Chu Phù: “...”
Cũng đâu cần trùng hợp như thế.
Cô sực nhớ tới buổi tối hôm ấy tăng ca. Lúc hai người cùng dùng bữa, cô sốt sắng đọ chiều cao với đứa con sắp chào đời của Hứa Tư Điềm và Lục Minh Bạc, nói rằng mấy năm nay mình cũng cao lên, chứ trước kia còn chẳng với được đến vai anh.
Bây giờ nhớ lại, ít nhiều cũng hơi chột dạ.
Trong lúc thất thần, Trần Kỵ đã bắt đầu “đi dạo.”
Căn cước và sổ khám sức khỏe của Chu Phù nằm cả trong tay anh, không còn cách nào đành cun cút đi theo.
Nhưng có anh dẫn đường lại bớt được bao nhiêu việc, chí ít không cần lăm lăm chiếc điện thoại di động để nghiên cứu trình tự.
Trần Kỵ rất quen thuộc đường đi lối lại, như thể đã nắm rõ cả bệnh viện trong lòng bàn tay.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến nơi đo chiều cao và cân nặng.
Trần Kỵ dừng bước, ngoái đầu lại: “Cởi giày.”
“Dạ.”
Cô nghe lời làm theo trong vô thức, cúi lưng xuống, vừa cởi vừa loạng choạng đứng không vững.
Trần Kỵ buông mắt liếc nhìn, khẽ thở dài, rồi đi tới bên cạnh cô và đứng yên làm chỗ cho cô dựa, đưa tay cầm giúp cô túi xách, mặc cho cô túm lấy gấu áo mình.
Trong khoảnh khắc, Chu Phù có ảo giác như thể thời gian đột nhiên quay ngược trở lại non nửa năm ấy ở Kim Đường.
Kiểm tra xong toàn bộ, Trần Kỵ cũng đã tiện đường dạo khắp cả bệnh viện.
Đằng nào kết quả kiểm tra cuối cùng cũng phải nộp cho anh xem, nên trong lúc bác sĩ cầm tờ kết quả và phân tích tình hình, cô cũng chẳng ngại ngần, kiêng nể gì để Trần Kỵ ở bên lắng nghe toàn bộ.
Nhưng không biết có chuyện gì mà sắc mặt người đàn ông bên cạnh càng lúc càng u ám.
Khi kết thúc, Chu Phù lẳng lặng đi theo phía sau anh.
Suốt dọc đường, hai người im thin thít. Chu Phù nghĩ mãi không ra, sau một hồi băn khoăn mới dè dặt cất lời: “Anh thấy chưa, em đã bảo là em không có bệnh truyền nhiễm mà.”
Anh còn không tin.
Cứ ngỡ sẽ đón đợi một câu châm chọc cà khịa ngoa ngoắt, thế nhưng âm thầm đợi rõ lâu cũng không thấy anh lên tiếng.
Suốt dọc đường im hơi lặng tiếng.
Đến cổng bệnh viện, Chu Phù ngước mắt nhìn anh, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn lễ phép nói với anh: “Cảm ơn anh buổi sáng nay nhé.”
Ngay cả khi anh chỉ muốn dạo quanh bệnh viện và tiện đường đưa mình theo, nói sao chăng nữa cô vẫn gây cho anh rất nhiều rắc rối. Trong khoảng thời gian ấy, anh chạy lên chạy xuống nhiều bận, còn mình thì thư thái an nhàn.
Trần Kỵ đáp lại bằng một tiếng “ừ” hờ hững.
“Vậy… em về nhà trước đây.”
Chu Phù tưởng đâu đến đây là kết thúc, đang định lấy lại túi của mình và chào tạm biệt thì nghe thấy anh từ tốn bảo: “Cảm ơn chót lưỡi đầu môi chẳng có thành ý gì cả.”
“...?”
Có lẽ nào anh muốn thu lệ phí chăng?
Chu Phù nhớ lại xem trong ví còn bao nhiêu tiền, nghĩ tới nghĩ lui, đánh bạo hỏi: “Anh đã ăn sáng chưa?”
Trần Kỵ: “Chưa.”
“Thế hay là em mới anh ăn sáng nhé? Thay lời cảm ơn anh.”
Người đàn ông mấp máy bờ môi mỏng: “Được thôi.”
Chu Phù vừa chuyển đến chưa lâu, chưa mấy quen thuộc với xung quanh, nghe thấy vậy mới lôi điện thoại di động ra chuẩn bị tra tìm quán ăn sáng quanh vùng: “Anh muốn ăn gì? Để em xem xem gần đây có gì ăn.”
Thế nhưng cô chưa kịp tìm kiếm đã nghe thấy Trần Kỵ nói dửng dưng: “Hay là ăn bánh đó của em đi.”
“Dạ?” Chu Phù ngước mắt lên: “Cái đó ở gần chỗ em ở, cách đây cả đoạn nữa cơ. Lúc nãy em phải mất chừng mười phút mới tới nơi. Hay là xem quanh đây…”
“Ăn cái đó đi.” Trần Kỵ không đợi cô nói hết câu đã thản nhiên tiếp lời: “Đi thôi.”
Chu Phù không thể hiểu nổi, rốt cuộc thứ bánh đó có gì khiến anh mê mẩn đến thế.
Những lúc bình thường ở công ty dùng đủ mọi cách đổi bữa sáng với cô, lúc này đây lại còn đòi đi quãng đường khoảng mười phút chỉ để đến đó ăn.
Thế nhưng đi mãi, đi mãi, Chu Phù lại cảm thấy cũng đến là kì lạ.
Cô chẳng thể nào ngờ, rất nhiều năm sau trên đường về nhà ở Bắc Lâm mà vẫn có anh sóng đôi bên cạnh.
Lúc Trần Kỵ về đến nhà đã là giờ ăn trưa.
Con mèo Chu Phù nhận nuôi cũng bánh bèo vô đối, hệt tính cô ngày trước, vừa thấy anh mở cửa về là thủng thẳng cất bước, ngoác miệng meo meo liên hồi, đi về phía anh.
Cho đến khi anh mở hộp thức ăn ra cho, nó mới chịu thôi.
Người đàn ông thản nhiên ngồi trên sàn, giơ tay ra vuốt lông nó vài cái, nói vẻ lãnh đạm: “Con gắt gỏng với ba mà làm gì? Giỏi thật đấy! Bảo mẹ con về nhà hầu con nhé.”
Giây lát sau, anh biếng nhác đứng lên, thong thả đi tới đứng yên trước cửa phòng ngủ chính, đặt khớp ngón tay trên nắm cửa, lát sau mới vặn khóa.
Đập vào mắt là một căn phòng màu hồng phớt mang đậm phong cách thiếu nữ.
Đến nay, căn phòng ngủ chính mới toanh vẫn chưa từng có người ở. Ngay bản thân anh cũng chỉ ở trong phòng ngủ phụ kế bên.
Từ khi mua lại nơi đây, anh đã vô thức giữ trống căn phòng này.
Phong cách trang trí hoàn toàn lạc lõng với phần còn lại của cả căn nhà.
Trần Kỵ bất giác đi đến cạnh giường, tạm đặt con búp bê cao hơn một mét ở đầu giường lên chiếc ghế sofa bên cạnh, sau đó lột tấm ga trải giường màu phớt hồng ra rất thuần thục và đem đến phòng giặt.
Rồi lấy trong tủ ra bộ mới đã giặt sạch và phơi khô, động tác thay ga rất gọn gàng, nhanh nhẹn.
Rõ ràng mấy năm qua chưa bao giờ có người ờ, nhưng hầu như tuần nào anh cũng làm chuyện vô nghĩa như thế này một lần.
Sau khi quét dọn xong hết một lượt, Trần Kỵ lẳng lặng lấy chai rượu, ngồi yên ắng trên tấm thảm trong phòng.
Tuy trước mắt là căn phòng ngủ chính xinh đẹp, rộng rãi, nhưng tâm trí không khỏi nhớ đến cảnh Chu Phù lẻ loi đơn độc bước vào tòa nhà nhỏ xập xệ, chập hẹp, tối tăm ấy.
Chỉ trong giây lát, anh móc điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lục Minh Bạc: [Tìm giúp tôi xem quanh tòa nhà số chín phường Nhật Xuất, quận Khải Sơn còn phòng nào trống có thể mua lại càng nhanh càng tốt không.]
Phía Lục Minh Bạc trả lời tin nhắn nhanh chóng: [Đợi một lát, để em tra đã.]
[??? Quận Khải Sơn? Khu này xa lắc xa lơ tận Tứ Hoàn rồi. Nhà tồi tàn như thế anh mua làm gì?]
Trần Kỵ: [Cậu cứ tìm đi là được. Tiền nong không thành vấn đề. Căn nào có thể dọn vào ở luôn được là tốt nhất. Càng nhanh càng tốt.]
Trước giờ ăn trưa thứ hai, mấy nhóm của phòng thiết kế đã bàn giao bản vẽ. Dự án bận rộn gần hai tháng cuối cùng cũng kết thúc.
Khó khăn lắm đám người mấy ngày qua chỉ mải đầu tắt mặt tối vẽ cho kịp mới được rảnh rỗi, ai nấy bắt đầu hớn hở đặt đồ ăn trên điện thoại đãi nhau. Nào là đồ ăn vặt, nước uống, quà bánh được lũ lượt ship đến phòng thiết kế.
Phong cách dẫn dắt đội ngũ của Trần Kỵ xưa nay vẫn vậy, luôn cẩn thận, khắt khe, không cho phép sai phạm trong thiết kế bản vẽ, còn lại hết thảy đều thả tự do, không có quá nhiều khuôn phép hạn chế. Lại cộng thêm đãi ngộ vượt trội, lương bổng, phúc lợi đều cao hơn hẳn các công ty khác cùng ngành. Ngoài những tuần chạy đồ án gấp rút hơi vất vả chút xíu thì mọi người đều không có gì phải phàn nàn về vật chất. Do đó, bầu không khí trong đội ngũ luôn vô cùng hòa hợp.
Rảnh rỗi là mọi người lại bắt đầu hoạt động tích cực trong nhóm chát.
Xôn xao một lúc, cuối cùng sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào nhóm nhân viên thực tập mới.
Đợi đến khi Chu Phù tính toán và sửa lại toàn bộ bản vẽ được Trần Kỵ duyệt tuần trước cho phù hợp với thông số kỹ thuật, mọi người trong nhóm đã lên lịch cho buổi tiệc chào đón người mới.
Thời gian được ấn định vào tối thứ sáu sau giờ tan làm.
Đến chiều thứ sáu.
Lúc Chu Phù cầm bản vẽ đã sửa đi từ phòng làm việc của Trần Kỵ ra, đã thấy Phương Hân tíu tít chỉ vào di động ra hiệu cho cô: “Chúc Chúc, vào nhóm xem đi, mọi người đang đặt món rồi đấy.”
“Hả?”
“Phòng mình mở tiệc. Trước đó bận quá, không kịp chào đón các em nhân viên thực tập mới. Bây giờ, đúng lúc mọi người đang rảnh nên chuẩn bị bù đắp cho mấy đứa.”
Chu Phù “ồ” lên, trở về vị trí của mình lấy điện thoại ra, cô bấm vào nhóm chat và lướt lên vài trang rồi thuận miệng hỏi Phương Hân: “Mọi người đi hết ạ?”
Phương Hân gật đầu: “Gần hết. Không có việc gì đặc biệt thì ai cũng đi cả. Người trong phòng mình thân lắm, thích chơi với nhau. À, nhưng chắc sếp không đi đâu.”
Chu Phù bất giác khựng tay lại.
“Hình như sếp chẳng bao giờ tham gia mấy hoạt động như kiểu chào đón người mới. Chắc sợ là nếu anh ấy tham gia thì cấp dưới chơi đùa không thoải mái, mất tự nhiên đấy mà.” Phương Hân ngước lên chớp mắt với Chu Phù, cười bảo: “Thật ra, theo chị thấy thì sếp cứ lo xa quá thôi. Anh ấy không biết là trong công ty có biết bao nhiêu cô mong ngóng anh ấy đi đâu. Ôi, gương mặt ấy nổi như cồn khắp giới kiến trúc của Bắc Lâm mình cơ mà.
“Nhưng nghe anh Lục nói, à, chắc em chưa gặp anh Lục. Anh Lục đi tiếp khách nhiều, bình thường toàn phải đàm phán với bên A, ít khi đến công ty, là bạn nối khố của sếp.” Anh Lục mfa Phương Hân nhắc đến chắc hẳn là Lục Minh Bạc, “Hồi trước, nghe anh Lục kể, sếp hầu như không muốn đến đám nào có con gái. Chị đoán, chắc là em người yêu ở nhà quản lý chặt.”
Chu Phù bất giác siết chặt bàn tay.