Phương Hân tặc lưỡi mấy tiếng, vẫn thở ngắn than dài: “Thời buổi này, đàn ông mà có giao diện trai tồi phi tự nhiên kiểu đấy, lại vừa giàu sang vừa trẻ trung, còn kiên trung với đức hạnh nam giới như thế thật sự hiếm có.”
Chu Phù: “...”
Chu Phù do dự mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được cất tiếng hỏi: “Chị… gặp người yêu anh ấy rồi à?”
Phương Hân lắc đầu: “Chưa từng gặp. Giấu kĩ như kho báu ấy. Tóm lại là chưa mang ra khoe bao giờ. Nhưng nghe nói thì chắc là thanh mai trúc mã, kiểu để ảnh thẻ thời cấp hai của người ta trong ví ấy. Chậc, không ngờ đúng không?”
Chu Phù cụp mắt xuống, vô tình vò nhăn tờ giấy can trong tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau giờ tan làm lúc chạng vạng, mọi người túm năm tụm ba đi về phía quán bar đã đặt trước.
Một quán bar nhạc nhẹ, không ồn ào lắm, đến đây đa phần đều là nhân viên công sở từ các tòa nhà văn phòng gần đó.
Tối nay, mấy nhân viên thực tập mới đến được coi là nhân vật chính. Chu Phù vừa ngồi xuống sát Phương Hần đã có đồng nghiệp lên tiếng: “Ơ, hình như chúng ta chưa kết bạn Wechat nhỉ?”
Chu Phù: “Chưa ạ.”
“Bận quá quên mất đấy. Em cũng ít nói trong nhóm chat, không thấy là không nhớ ra luôn. Để xem em là nick nào.”
Chu Phù trả lời thành thật: “Là cái nick có ảnh đại diện hình miếng đậu phụ đấy ạ.”
Nói đến đây, Phương Hân buột miệng hỏi: “Lúc trước chị đã định hỏi em rồi. Sao lại để ảnh đại diện hình đậu phụ? Ít người lấy đậu phụ làm ảnh đại diện nhỉ? Mà hình như tên Wechat của em cũng là cái gì mà Đậu Phụ Nhỏ? Tại sao lại thế? Em thích ăn đậu phụ lắm hả?”
Chu Phù tươi cười lắc đầu, hơi ngại ngùng đáp: “Không phải. Tại hồi bé có một khoảng thời gian thay răng nên bị móm. Hồi đó còn bé, nói năng cũng không rõ ràng, có đứa bạn cùng lớp hỏi em tên gì, em bảo là bé Chu phù. Thế nhưng vì mất răng nên bọn nó đều nghe thành bé Đậu Phụ. Rồi từ đó cứ gọi như thế mãi. Về sau, em lấy luôn biệt danh này làm ảnh đại diện.”
“Thảo nào.” Phương Hân nhẩm lại tên của cô: “Đúng thật này. Chị còn tưởng là vì em thích ăn đậu phụ chứ.”
Cả nhóm đang trò chuyện hăng say, đúng lúc Phương Hân cầm một que xiên lên định gặm thì đột nhiên khựng ngay động tác lại.
Mọi người nhận ra sự bất thường của cô ấy bèn dõi mắt theo hướng cô ấy nhìn.
“Vãi chưởng! Sếp nể mặt đến tận đây cơ á?”
Gần như trong khoảnh khắc, lưng Chu Phù cứng đờ.
Một giây sau, Trần Kỵ đủng đỉnh đi đến đứng bên cạnh cô, nói giọng dửng dưng: “Lui vào trong chút cho xin một chỗ nào.”
Chu Phù còn chưa kịp phản ứng thì Phương Hân đã tức tốc ôm cánh tay cô, kéo cô ngồi nhích lại phía mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ mặt mày lạnh tanh, ngồi xuống cạnh Chu Phù: “Mọi người tiếp tục đi, mặc kệ tôi.”
Chẳng mấy mà mọi người đã quay lại với trạng thái ban đầu. Trong đám nhân viên thực tập, có người thì mời rượu, có người chơi đổ xúc xắc.
Trong khung cảnh mờ tối, chỉ có Chu Phù phát hiện ra, không biết từ khi nào ly rượu trước mặt mình đã bị ai đó bỏ đi, thay bằng một cốc sữa chua chua ngọt ngọt.
Còn người đàn ông bên cạnh thì suốt buổi tối hầu như không đụng tới một giọt rượu nào.
Qua ba lượt rót rượu, ai nấy đều bạo dạn hơn lên. Đến tiết mục chơi trò Thật hay Thách bắt buộc cho mỗi cuộc vui, ngay cả Trần Kỵ cũng bị kéo thẳng vào trận chiến không buông tha.
Và có vẻ người ấy không hề có ý định cự tuyệt, để mặc cho mọi người quẩy tung nóc.
Sau vài lượt, cuối cùng miệng chai cũng dừng lại khi quay đến trước mặt Trần Kỵ.
Cả nhóm người phấn khích hét lên: “Nói thật! Nói thật!”
Cứ tưởng mọi người sẽ hỏi tin nóng gì ghê gớm, ai dè kẻ dở hơi nào đó uống quá chén đã cướp lượt hỏi luôn: “Sếp! Hình đại diện của sếp là ảnh tự chụp à? Có ý nghĩa gì vậy?”
Câu hỏi vừa thốt ra lập tức gây náo lọan. Tên ngốc vừa đặt câu hỏi bị mấy người đè lại, cấu véo liên hồi: “Hỏi gì hỏi vớ vẩn thế? Khó khăn lắm mới bắt được sếp để hỏi chuyện riêng tư. Cái thằng vô dụng này!”
Trần Kỵ thản nhiên đáp: “Ảnh chụp cả gia đình.”
Người kia cất cao giọng biện hộ cho mình: “Đơn giản là tôi thấy tò mò thôi mà. Tại sao ảnh dại diện của sếp cũng là một miếng đậu phụ?”
“Hả? Thế á? Tôi xem nào. Tôi không phát hiện ra đấy. Đúng thế thật. Phù Trầm nhà mình chọc phải lò đậu phụ à?”
Chu Phù: “...”
Có người thắc mắc: “Sếp ơi, mèo nhà sếp còn thích ăn cả đậu phụ nữa à?”
Trần Kỵ cong môi, ánh mắt sâu không thấy đáy ẩn trong bóng tối, đáp rất từ tốn: “Tôi thích ăn đậu phụ.”
Ngay giây phút ấy, trái tim kém cỏi của Chu Phù cũng hẫng một nhịp.
Thời gian tán gẫu chuyện trên trời dưới đất trôi qua rất nhanh. Đến lúc giải tán, cả phòng đã say bí tỉ.
Đa số nam giới vẫn có thể gắng gượng đi được, mấy cô gái khác cũng có người nhà hoặc bạn trai đến đón.
Chu Phù cầm điện thoại di động trong tay, khẽ chau mày, cố nghĩ xem lát nữa làm thế nào để về.
Giờ này, toàn bộ xe buýt, tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động. Gọi xe… từ Nhất Hoàn đến Tứ Hoàn thì cô không kham nổi.
Lão Dư vẫn còn bộ bản vẽ thi công phải làm gấp vào hôm sau nên không uống rượu. Thấy Chu Phù vẫn ngồi yên tại chỗ, anh ta vội cất giọng lên hỏi: “Đợi đã, đợi đã. Người nào chưa uống rượu thì đưa Tiểu Chu về với. Ai đời lại để con gái con đứa về một mình lúc nửa đêm được.”
Chu Phù bối rối bảo: “Không sao. Em tự nghĩ cách, mọi người về trước đi.”
Đột nhiên Lão Dư nói to: “Khoan. Hình như sếp không uống rượu. Hay là sếp ơi, sếp đưa Tiểu Chu về nhé?”
Chu Phù: “...”
Cô ngượng ngùng nhìn sang Trần Kỵ: “Không cần đâu. Em có thể tự về được…”
Người kia hơi sầm mặt xuống liếc nhìn cô, cất giọng mỉa mai: “Em giỏi quá nhỉ. Em nói tôi nghe xem định chuẩn bị tự về như thế nào nào?”
Chu Phù: “...”
Sau khi lần lượt tiễn tất cả mọi người về hết, Trần Kỵ tiện thể ra quầy thanh toán.
Chu Phù ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ. Chốc lát sau, người đàn ông quay trở lại bên cạnh cô: “Đi, về nhà.”
Cô nhanh nhẹn đứng dậy, theo gót Trần Kỵ ra khỏi quán bar nhạc nhẹ.
Đến lúc đứng bên cạnh xe, Chu Phù liếc nhìn thân xe, cứ có cảm giác hình như đã từng thấy kiểu dáng độc nhất vô nhị màu xám bạc này ở đâu đó rồi.
Như đã từng biết, nhìn cực kì quen.
“Lên xe.” Anh nói nhẹ nhàng.
“Vâng.” Chu Phù ngoan ngoãn đáp lời. Khi đặt tay lên cánh cửa bên ghế phụ lái, động tác của cô khựng lại, sực nhớ tới em người yêu thanh mai trúc mã mà Phương Hân nhắc tới kia.
Chu Phù lập tức rụt tay lại, lùi về phía sau hai bước, đi đến cạnh cửa ở ghế sau. Lúc đang định ngồi vào thì người đàn ông trên ghế lái đột nhiên quay phắt lại, nhìn thẳng vào mắt cô, trông hằm hằm có vẻ côn đồ: “Nghĩa là sao đây? Coi tôi là tài xế à?”
“Hả?”
“Lên ngồi phía trước.”
Ô tô phóng thẳng một mạch đến Tứ Hoàn. Trong khoảng không gian kín mít, không ai hé răng nói một lời.
Ánh mắt Trần Kỵ chăm chú nhìn phía trước, bàn tay to lớn xoay vô lăng rất thành thạo.
Chu Phù không kìm được hơi ngoái đầu sang nhìn. Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe anh sau khi đã khôn lớn.
Trong những năm qua, cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, về những việc anh sẽ làm khi trưởng thành.
Cô cũng từng tưởng tượng, lúc mình ngồi cạnh ghế lái thì anh sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Bất giác nhìn ngắm lâu hơn một chút.
Chiếc xe cuối cùng đã dừng lại bên ngoài phường Nhật Xuất gần mười mét.
Đường phố ở những khu nhà cũ vốn chật hẹp, xung quanh còn dựng biết bao là xe đạp, xe điện, thành thử ô tô không thể đi vào.
Chu Phù xuống xe, nói lời cảm ơn anh, thấy anh cũng mở cửa xuống xe cùng mình, cô vội nói: “Anh không cần đưa em về đâu. Em tự đi vào được. Anh mau về nhà đi ạ.”
Thế nhưng Trần Kỵ như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn đi xuống khỏi xe, nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Tào lao ít thôi.”
Chu Phù: “...”
Con đường nhỏ trong khu vòng vo nhiều ngã rẽ. Chu Phù đã ở nhiều ngày mà thỉnh thoảng vẫn đi nhầm. Trong khi Trần Kỵ lại quen đường thuộc lối. Thậm chí cô chưa hề nói mình sống ở tòa nhà nào mà anh đã có thể dẫn cô đến chân tòa nhà một cách suôn sẻ.
“Tối nay đã làm phiền anh rồi ạ.” Chu Phù nói lời cảm ơn.
Mặt người đàn ông lạnh tanh. Nếu đổi lại là anh trước kia, đảm bảo sẽ cà khịa cô một câu rằng, em ít khi làm phiền tôi lắm đấy? Riêng gì tối hôm nay.
Thế nhưng nằm ngoài dự đoán, Trần Kỵ chẳng nói gì nhiều, chỉ nói vu vơ: “Lên lầu đi cẩn thận. Nghỉ ngơi sớm đi.”
Chu Phù gật đầu: “Anh cũng mau về nhà đi ạ.”
Người đàn ông cất tiếng “ừ”, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mãi mà chưa có ý định ra về.
Đèn cảm ứng trong tòa nhà đã sắp hỏng hẳn. Cô gái bật đèn pin, rón rén đi lên mấy tầng lầu.
Trần Kỵ hơi ngẩng đầu, nhìn ánh sáng yếu ớt đang từ từ di chuyển lên. Cuối cùng vẫn không sao kìm được. Anh cất bước chậm rãi đi theo phía sau, lặng lẽ giữ khoảng cách một tầng gác với cô, im lặng đưa cô ấy lên lầu.
Đi cầu thang bộ tám tầng liên tục, người đàn ông dừng bước, uể oải đứng dựa vào tường, mặt lạnh tanh lắng nghe tiếng đóng cửa vang lên ở nơi cách mình một tầng lầu.
Anh đứng yên lặng một lúc, sau khi xác nhận là cô đã về nhà an toàn, đang định quay trở lại thì nào ngờ, chưa kịp quay lưng đã nghe thấy tiếng mở cửa đột ngột từ tầng trên vọng xuống.
Cánh cửa gỗ đập sầm vào tường, tòa nhà cũ kĩ khẽ run rẩy.
Khoảnh khắc người đàn ông chau mày, âm thanh loạng choạng chạy xuống lầu dưới bỗng vang lên trong dãy hành lang chật hẹp.
Anh xoay người lao thẳng lên lầu gần như không chút do dự. Cuống cuồng đi được đến nửa tầng thì giây tiếp theo, cô gái bé nhỏ ban nãy vẫn còn ngái ngủ ở trong xe anh đang hoảng loạn trượt chân ngã khỏi mấy bậc cầu thang, rơi đúng vào vòng tay anh.
“Cứu!” Chu Phù buột miệng thốt ra, nhưng dường như vì quá sốc nên giọng nói đã khàn đến mức chỉ còn lại hơi thở thều thào.
Trần Kỵ lập tức siết tay lại, ôm chặt cô vào lòng.
Có vẻ đã cảm nhận được sức mạnh quen thuộc, cô gái bé nhỏ không dám tin: “Trần Kỵ?”
Dường như hoàn hồn lại ngay lập tức, cô đẩy anh ra bằng cả hai tay, giọng nói càng sốt sắng, hốt hoảng hơn vừa rồi: “Trần Kỵ, anh đi mau, đi nhanh lên! Anh mặc kệ đi, đừng lên trên đó!”
Thế nhưng người đàn ông coi như không hề nghe thấy. Bàn tay to lớn xoa đầu cô trong vô thức: “Em cứ ở yên đây đã.”
Ngay giây sau, anh lao thẳng lên tầng trên không do dự.
Trong phút chốc, tiếng anh bạn trai của Tiêu Kỳ hét lên vang vọng khắp tòa nhà cũ đổ nát.
Gần như không buồn nghĩ ngợi, Chu Phù chạy ngược trở lại tầng trên. Lúc thấy Trần Kỵ vẫn bình an vô sự, đứng hiên ngang giẫm lên mu bàn tay của thằng đốn mạt đang nằm trên đất kia, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Người đàn ông ngoái lại, bắt gặp cảnh này thì thấy đau cả đầu.
Rõ ràng vừa rồi lúc đánh cả trăm cân thịt kia thì chỉ như phủi bụi. Ấy thế mà lúc này lại bó tay khi Chu Phù khóc lóc, giọng nói anh lạnh tanh: “Khóc cái gì?”
Chu Phù nấc nghẹn, cố nín nước mắt vào trong.
Trần Kỵ nhìn một lúc, không nhịn được mím môi, giọng nói dịu hẳn đi: “Thôi, khóc thì khóc đi. Khóc một lúc đi vậy. Nín nhịn trông xấu quá.”
Dù sao cũng đã nhiều năm rồi anh không có cơ hội thấy cô khóc trước mặt mình.
Chu Phù:“...”
Chỉ giây lát sau, anh lại bảo: “Khóc xong thì vào thu dọn hành lý đi.”
Chu Phù ngẩn ra, tâm hồn vẫn đang treo ngược cành cây: “Dạ?”
Trần Kỵ nói lạnh tanh: “Mẹ kiếp chứ em còn muốn ở lại căn phòng tồi tàn này bao lâu nữa?”
———
Tác giả có lời muốn nói:
Đến muộn rồi, nhưng mà rất dài! Anh Kỵ người qua đường cuối cùng cũng chờ đến ngày này.