Chỉ cần em

Mấy phút sau, Chu Phù mới nhận ra có điều không đúng.
Từ lần đầu gặp nhau ngoài đảo cách đây mấy tiếng, cô có thể mơ hồ nhận ra dường như thiếu niên trước mặt tỏ ra chán ghét mình lạ thường. 
Cô hơi sợ anh.
Nghĩ đến lời dặn của bà nội trước khi rời bàn, trong lòng Chu Phù căng thẳng, xoắn xuýt rất lâu, sau đó mới dè dặt ngước mắt lên.
Thấy Trần Kỵ nhìn sang, cô lập tức nhìn sang chỗ khác, lông mi run lên, tim đập dồn dập. Dường như phải lấy hết can đảm, cô mới dám nói với anh: “Anh… Anh không cần đợi em cũng không sao, lát nữa em có thể tự đi một mình…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xung quanh trở nên im lặng trong phút chốc, chỉ nghe tiếng ve kêu quanh những ngọn cây xanh biếc ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, Trần Kỵ thản nhiên lên tiếng, giọng điệu quả nhiên cứng rắn, lạnh lẽo như trong tưởng tượng của cô: “Ai đợi nhóc? Ông đây đợi bát đũa của nhóc.”
Cảm giác xấu hổ và lúng túng nhanh chóng lan khắp người, Chu Phù chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng như thiêu đốt.
Cô cố gắng tăng tốc, không ngờ rằng mới ăn mấy miếng đã sặc đến mức không
nhịn được rơi nước mắt.
Thiếu niên ngang tàng giẫm một chân lên ghế, nửa người lười biếng dựa vào tường, mái tóc đen xõa tung trước trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng động, mí mắt nhướng lên, không mặn không nhạt trào phúng: “Có người giành với nhóc à?”
Chu Phù: “…”
Cô vất vả ăn xong non nửa bát cơm.
Trần Kỵ chậm rãi đứng dậy, mặt không cảm xúc duỗi tay cầm bát đũa đi.
Mặc dù Chu Phù chưa từng làm những việc này, nhưng dù sao bây giờ cô cũng đang ăn nhờ ở đậu, vẫn không kìm được nhỏ giọng nói: “Để em làm…”
Nhưng anh như thể không hề nghe thấy, nhanh nhẹn dọn bàn, sau đó bưng bát đũa xoay người rời đi.
Cô vô thức đi theo sau anh, cùng nhau bước vào bếp.
Thấy bát đũa trong tay anh ngâm hết vào bồn rửa bát đầy bọt, Chu Phù không nghĩ nhiều, vội vươn tay ra muốn giúp đỡ: “Em giúp anh.”
Khoảnh khắc đôi tay trắng nõn mềm mại chạm vào nước rửa bát, cổ tay cô đột nhiên bị thiếu niên bên cạnh nắm lấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cau mày, sắc mặt sầm xuống, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Yết hầu trượt lên trượt xuống, cuối cùng vô cùng ghét bỏ nói: “Cút ra ngoài, đừng làm phiền ông đây.”
Cô công chúa này vừa nhìn đã biết yếu ớt muốn chết, có thể giúp được đếch gì.

Chu Phù đã lớn như vậy nhưng chưa từng gặp ai hung dữ như thế. Trong lòng cô vẫn rất sợ hãi, không dám tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh nữa, dè dặt trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ ở cuối hành lang trên tầng hai.
Bên trong bày biện đơn giản nhưng sạch sẽ và gọn gàng, chăn nệm mới tinh vuông vức, mơ hồ lộ ra mùi hương ấm áp sau khi phơi nắng. Có lẽ là Tô Tú Thanh đã chuẩn bị trước cho cô, không có việc gì cần cô bắt tay quét dọn.
Cô vốn định sắp xếp hành lý trước, nhưng khi nhớ ra vali còn đang ở dưới lầu một chưa mang lên thì cánh cửa gỗ khép hờ đã bị người bên ngoài gõ hai tiếng.
Chu Phù không dám để người ta đợi, cô mang dép lê, chạy lạch bạch mấy bước đến sau cánh cửa.
Giây phút mở cửa ra, thân hình cao lớn của Trần Kỵ đập vào tầm mắt.
Vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, đường cong cánh tay rắn chắc có lực, tiện tay đặt vali xuống trước cửa phòng cô. Cô còn chưa kịp nói một câu “cảm ơn”, anh đã xoay người bước vào căn phòng cách vách.
Chẳng muốn nói thêm một câu thừa thãi.
Mấy phút sau, Chu Phù nhớ tới lời dặn của Tô Tú Thanh, thấy sắc trời đã dần tối, cô vội cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài.
Ra khỏi phòng ngủ, đi qua cánh cửa khép hờ của căn phòng bên cạnh, rồi từ cầu thang gỗ đi xuống tầng một, trên đường không gặp lại thiếu niên lạnh lùng như băng kia.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ mới đi đến sảnh trước, giọng nói trầm thấp của Trần Kỵ truyền đến từ trong sân cách đó không xa.
Chu Phù lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy thiếu niên lưu manh đang ngậm điếu thuốc, lười biếng dựa vào hàng rào sân. Trên mặt thiếu đi vẻ lạnh lẽo mà trước đó cô nhìn thấy, nhưng lại không thể nào che giấu được sự cuồng vọng kia.
Bà nội Tô Tú Thanh thấy vậy thì càm ràm anh hai câu: “Tại sao lại hút thuốc, mới bao tuổi đã học thói xấu rồi?”
Trần Kỵ không coi là chuyện to tát, cà lơ phất phơ nhếch môi cười: “Hút hai điếu cho bớt cay, đồ ăn tối nay bà bỏ nhiều ớt quá, cay không chịu nổi.”
“Thôi đi, lại tìm cớ.”
“Thật, mai bỏ ít một chút thôi bà ạ.”
“Được, được, được.” Tô Tú Thanh không thể làm gì được đứa cháu trai này.
Chu Phù đứng đó ngây người một hồi, đợi đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện thiếu niên đứng bên ngoài đã dập tắt điếu thuốc.
Ánh mắt lạnh lùng xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên người cô.
Trên mặt viết đầy mấy chữ lớn “Mau lên cho ông”.
Chu Phù cảm thấy căng thẳng, vội vàng chạy lon ton ra ngoài.
Thấy người ra, anh cũng không nói nhiều lời, im lặng đưa cô quẹo qua một con hẻm, chuông điện thoại chợt vang lên.

Trần Kỵ nhận điện thoại, giọng điệu cũng không khách sáo: “Có chuyện gì?”
“Ở đâu?”
“Bây giờ à?”
Anh vô thức quay đầu, liếc nhìn cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, chậm rãi kiễng chân bước qua vũng nước: “Có chút việc.”
Chu Phù nghe vậy thì ngước mắt nhìn, sau khi anh cúp điện thoại, cô tự giác nói: “Em tự đi cũng được.”
Trần Kỵ nhìn cô từ trên cao, sau hai giây im lặng, anh cũng không kiên trì, giơ tay chỉ hướng cho cô: “Đi hết con đường phía trước rồi rẽ phải, qua cây câu nhỏ sẽ có một quán net nhỏ, trong đó có thể đánh máy.”
Hai người chia ra tại đó.
Đảo Kim Đường là một thị trấn nhỏ, nơi này không lớn, không giống ở Bắc Lâm xe cộ tấp nập. Vừa qua tám giờ tối, trên đường đã có cảm giác lạnh lẽo.
Ánh đèn đường mờ tối kéo cái bóng Chu Phù thật dài.
Sau khi tự đi một đoạn, cô mới giật mình nhận ra xung quanh im ắng đến đáng sợ.
Trong lòng đột nhiên mất đi sự bình tĩnh như lúc đi theo Trần Kỵ mới có.
Bước chân cũng tăng nhanh không ít.
Cuối cùng cũng tìm được quán net, sau khi gõ xong tài liệu, lúc vừa bước ra
khỏi quán, cô bối rối đứng ngây tại chỗ.
Phán đoán phương hướng của cô cực kém, mới vừa vào rồi đi ra mà lúc này cô đã không thể xác định được hướng trở về.
Chu Phù do dự hồi lâu, cô chọn con đường sáng sủa hơn và bước về phía trước.
Sau giờ cơm tối, Kim Đường vừa đổ một trận mưa nhỏ, lúc này trên mặt đất có không ít vũng nước to to nhỏ nhỏ.
Cô cúi đầu, cần thận bước đi, không để ý mình càng đi càng sai hướng.
Lúc rẽ qua con hẻm nhỏ, cô không cẩn thận đạp lên một vũng nước bẩn.
Ở chỗ tối tăm bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng mắng giận dữ: “Đệt mẹ, đứa nào làm văng nước lên người bố mày! Không có mắt hả!”
Chu Phù bị tiếng chửi bất thình lình này làm giật mình, cô lắp bắp xin lỗi: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý…”
Giọng nói của cô gái vừa cất lên, tiếng chửi đột nhiên dừng lại, thay vào đó chuyển sang giọng điệu ngả ngớn: “Chà, là một em gái xinh đẹp à.”

Bên cạnh có người phụ họa: “Để em xem, trúng phóc! Anh à, trước kia chúng ta chưa từng gặp, hơn nữa…”
Đối phương liếc nhìn bộ đồng phục trường Tư Cao của Chu Phù, hạ thấp giọng nói: “Sao bộ váy này giống trong ảnh vậy?”
Tiếng cười của mấy tên lưu manh càng trở nên ô uế: “Em gái xinh đẹp, nói xin lỗi không phải như vậy đâu.”
Tên cầm đầu đã không nhịn được duỗi tay về phía cô.
Trong tay cô còn đang nắm chặt tờ tài liệu vừa gõ lúc nãy, vô thức dùng nó để chặn lại.
Mấy tờ giấy dễ dàng rơi vào tay đối phương.
Chu Phù hơi hoảng sợ, quay đầu muốn chạy ra con phố đông người, nhưng không ngờ cổ tay lập tức bị người ta nắm lấy, kéo thẳng về phía sau.
Lực nắm hoàn toàn khác so với trước đó Trần Kỵ nắm tay cô. Giây phút này cô
chỉ cảm thấy xương cốt của mình cũng sắp bị người ta bóp nát.
“Em gái xinh đẹp chạy gì chứ? Em còn chưa xin lỗi xong đã muốn chạy rồi à?”
Đôi tay này của cô dùng để đánh đàn dương cầm, bị tên lưu manh nắm lấy khiến cô hoàn toàn không phát huy được chút sức lực nào.
Đối phương đông người, biết cô không thể chạy thoát, dường như bọn họ cũng không nóng vội với cô.
Trong lúc hai bên giằng co, chẳng biết hòn đá từ đâu bay tới, rơi trúng cánh tay đang nắm lấy Chu Phù.
Lực của hòn đá có vẻ rất lớn, Chu Phù chỉ cảm thấy cổ tay mình lập tức được thả tự do.
Ngay sau đó cô nghe thấy tên lưu manh cắc ké kia nóng nảy hét lên: “Đệt mẹ! Con rùa nào chọi bố mày!”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, chẳng biết Trần Kỵ đã xuất hiện trong con hẻm nhỏ hẹp này từ lúc nào.
Thiếu niên cao hơn tên lưu manh kia rất nhiều, rõ ràng vẫn là dáng vẻ thờ ơ, lười biếng kia, nhưng không hiểu sao khí thế lại hơn người khác một bậc, sức lực dường như cũng mạnh đến dọa người. Anh mặt không đổi sắc, dễ dàng trói gô hai tay đối phương ra sau.
Chỉ vừa nhấc chân lên, tên lưu manh còn diễu võ giương oai mấy giây trước đó lập tức mất khống chế quỳ xuống đất.
Rõ ràng đối phương nhiều người, nhưng không một ai dám tiếp tục tiến lên.
Dường như có người nhận ra anh, giọng nói run rẩy: “Anh, anh Kỵ?”
“Đệt mẹ, ai là anh của mày.” Trên tay Trần Kỵ tăng thêm sức, người trên đất lập tức nhe răng trợn mắt, thiếu niên hất cằm lên với Chu Phù: “Cô công chúa này yếu ớt muốn chết, động một chút là khóc, phiền phức chết được mà bọn mày cũng dám động vào?”
Ngoài mặt là chế giễu cô, nhưng ai cũng có thể nghe được ý cảnh cáo và đe dọa
trong từng câu chữ.
Nói xong, anh tỏ ra ghét bỏ hất tay tên lưu manh kia sang một bên: “Cút đi.”
Mấy người bọn họ gần như chạy trối chết.
Nhưng mới chạy được nửa đường, thiếu niên lại khẽ cau mày, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: “Đợi đã, trả đồ lại.”
Chẳng bao lâu, mấy tờ A4 đã đến tay anh.

Trần Kỵ lười biếng liếc nhìn mớ tài liệu, đập vào mắt anh là tấm ảnh căn cước cỡ hai inch Chu Phù đang cong môi mỉm cười.
Anh bình tĩnh liếc mắt nhìn, sau đó quay đầu nhìn lại cô gái đang trốn sau lưng mình lặng lẽ lau nước mắt: “Cái này bẩn rồi, đi vào đánh lại bản khác đi.”
Trên mi Chu Phù còn vương nước mắt, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Kỵ chậm rãi đi theo sau cô, im lặng cùng nhau bước đi.
Lúc đứng ở chỗ trống trước cửa quán đợi, anh lơ đãng liếc nhìn vào bên trong, thấy cô đang nghiêm túc nói chuyện với ông chủ. Ánh mắt anh lại liếc nhìn tấm ảnh hai inch trên tài liệu trong tay, mặt không đổi sắc, cẩn thận gấp nhỏ lại bỏ vào túi.
Sau đó anh bước mấy bước vào trong quán, quét mã tính tiền thay cô.
Chu Phù thấy vậy liền vội nói: “Em tự trả là được…”
“Bớt nói nhảm, ông đây không có kiên nhẫn đợi nhóc như vậy.” Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như cũ.
Chu Phù nuốt lời muốn nói trở vào: “Em, em đã gây thêm phiền phức cho anh…”
Trần Kỵ: “Nhóc còn biết mình phiền phức à?”
“…”
Hai người cùng nhau rời khỏi quán net, Trần Kỵ không nói một tiếng, Chu Phù cũng không biết anh định đi đâu.
Nhưng vừa mới trải qua chuyện lúc nãy, bây giờ cô không còn dám đi một
mình.
Thiếu niên chân dài sải chân rộng, hai người nhanh chóng cách nhau một khoảng.
Chu Phù cúi đầu, dè dặt đi sau lưng anh, không phát hiện bước chân của anh đã chậm dần từ lúc nào.
Đến khi trán cô đập vào lưng anh.
Cô ngẩng đầu tỏ vẻ xin lỗi, xấu hổ không biết nên nói gì cho phải: “Anh, anh về nhà không?”
Đuôi mắt Trần Kỵ hơi cụp xuống, liếc nhìn chỗ mắt cá chân quấn trong đôi tất trắng đầy bùn không biết đã bị thủng một lỗ từ lúc nào của cô. Một lát sau anh mới nói khẽ: “Đi siêu thị trước đã.”
Chu Phù lập tức lên tiếng: “Trùng hợp thật, em cũng đi siêu thị.”
“…”
____
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Trùng hợp như vậy, nhất định là thích anh.
Chu Phù: …?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận