Lăng Lộ Vũ nhận được tin nhắn Chu Phù gửi, cô ấy là người đầu tiên đứng ra phản đối
Dĩ nhiên cô ấy biết những năm trước, gia đình khá giả của Chu Phù đã xảy ra rất nhiều biến cổ.
Nhưng trong lòng cô ấy, cho dù không có những vật ngoài thân đó, cô bạn thân từ nhỏ đến lớn này của mình cũng tỏa sáng lấp lánh.
Lăng Lộ Vũ vội gõ chữ: [Cậu đừng nói như vậy, cậu kém chỗ nào chứ? Ngoại hình đặt vào giới giải trí cũng không ai dám móc mỉa cậu, tính tình tốt như thế còn học giỏi. Xảy ra những chuyện đó, nghỉ học hai năm mà vẫn có thể thi đỗ đại học Bắc Lâm, đó là đại học Bắc Lâm đó! Nhiều người chen nhau sứt đầu mẻ trán cũng không thi vào được!]
[Chỉ nguyên cái hồ sơ học tập của cậu cũng đã hơn bao nhiêu người rồi. Bây giờ cậu không có tiền, đó là vì cậu vẫn chưa tốt nghiệp, mới vừa bắt đầu. Như mấy năm trước, cậu cũng có thể tự mình nuôi bản thân, còn có thể lo cho bản thân học cấp ba, học đại học đã rất giỏi rồi. Huống chi bây giờ cậu đã đi làm, đợi sau khi tốt nghiệp, lương mỗi năm cũng không chỉ là con số lúc thực tập, có gì mà liên lụy anh ta chứ.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Tớ biết cậu nhớ anh ta tám năm, ở trong lòng cậu chắc chắn anh ta là tốt nhất, nhưng cậu cũng giống vậy. Cậu không hề kém, cậu không biết chứ? Với điều kiện này của cậu có biết bao người đốt đèn cũng không tìm được đấy? Mẹ tớ thường xuyên nói, lúc nhỏ cậu thường hay đến nhà tớ chơi, anh tớ vô dụng không biết gần quan được ban lộc. Nếu cậu có thể gả cho anh tớ, mẹ tớ có thể đi một bước dập đầu ba cái leo lên núi Linh Tu để cảm tạ Bồ Tát ngay trong đêm đấy.]
“Nhưng anh tớ quá xấu không xứng với cậu, tớ là người đầu tiên không đồng ý chuyện hai người. Tuy tớ chưa từng gặp Trần Kỵ của cậu, nhưng lúc tớ học ở bên cạnh đại học Bắc Lâm các cậu cũng không ít lần nghe thấy lời đồn về anh ta. Chắc không kém đi đâu được, hoa khôi và nam thần của trường, đây chẳng phải là cặp đôi trời sinh đấy à? Không phải nên túm chặt sao?]
[Với điều kiện này của cậu, tớ không nghĩ ra bất cứ lý do gì để tự ti cả. Cậu nhìn tớ đi, nhà tớ chả có tiền, không phải tớ muốn yêu đương với người có gia thế như Thân Thành Dương thì yêu đương đó sao? Thời đại nào rồi, nghĩ nhiều vậy làm gì?]
Cả người Chu Phù rúc trong chăn, nghiêm túc đọc xong một loạt tin nhắn dồn dập của Lăng Lộ Vũ gửi tới: [Cậu cứ làm như anh ấy đang theo đuổi tớ mà tớ nhất quyết không chịu đồng ý vậy.]
Cuối cùng, tốc độ gửi tin nhắn của Lăng Lộ Vũ đã chậm lại. Một lát sau, cô ấy nói: [Thành thật mà nói, tớ thật sự cảm thấy một người đàn ông có thể chăm sóc một cô gái như vậy, sống cùng một chỗ còn không tùy tiện động tay động chân chắc là lòng thầm thích. Cậu đừng nói cái gì mà nể mặt mẹ của cậu, cái gì mà anh trai em gái. Khi mẹ cậu chăm sóc nhà bọn họ, anh ta mới hai tuổi có cảm giác quái gì chứ! Nếu ba mẹ tớ không ở nhà, cậu thấy anh tớ có chịu quản tớ không? Còn là anh ruột đó, đừng nói tự mình chăm sóc ba bữa hay trông tớ ăn cơm, thật sự chỉ ước gì để tớ chết đói luôn cho rồi, bớt làm phiền anh ấy.]
Ánh mắt Chu Phù hơi sững lại, hô hấp cũng trở nên khe khẽ: [Chắc anh ấy… không thích tớ đâu, bởi vì thật ra sau này, từ sau khi tớ quay về Bắc Lâm từ Kim Đường, anh ấy cũng từng tới tìm tớ mấy lần. Cậu cũng biết tình hình của tớ khi ấy rồi đấy, tớ không muốn để anh ấy trông thấy dáng vẻ đó của tớ, càng không dám để anh ấy biết. Bởi vì tớ sợ sau khi anh ấy biết sẽ kiềm lòng không đậu mà nhúng tay. Nhưng lúc đó anh ấy cũng chỉ mới mười tám tuổi, Bắc Lâm đâu phải địa bàn của anh ấy. Ngộ nhỡ nếu nhúng tay vào, chắc chắn anh ấy sẽ bị tớ hại chết.]
Chu Phù cắn môi, hốc mắt hơi đỏ, trên mặt không giấu được vẻ tự trách: [Sau đó tớ bịa ra một lời nói dối. Lần đó khi anh ấy đến tìm tớ, đúng lúc tớ đang đi ra khỏi biệt thự của Phó Kỳ Hữu, bị anh ấy gặp được ở đường lớn bên ngoài. Cảm xúc lúc đó của tớ cũng không tốt lắm, tớ sợ anh ấy còn ở lại thêm một lúc nữa thì sẽ gặp Phó Kỳ Hữu. Tớ muốn anh ấy mau chóng rời đi, nhưng anh ấy không chịu…]
Chu Phù siết chặt lòng bàn tay, ngay cả nhớ lại cũng cảm thấy đau lòng: [Sau đó trong lúc cấp bách, tớ chỉ luôn vào khu biệt thự ở đằng sau và nói với anh ấy. Kim Đường không thích hợp với tớ, tớ vẫn khá phù hợp và thích cuộc sống trước kia hơn, nên sẽ không theo anh ấy về trường Trung học Kim Đường học tiếp. Tớ sẽ ở lại Bắc Lâm học hết cấp ba, sau đó thi vào đại học Bắc Lâm sống cuộc sống tớ muốn, sau này chắc sẽ không về Kim Đường nữa.]
Cô nhớ lúc đó Trần Kỵ sững sờ rất lâu sau đó sắc mặt tối đi, đôi mắt sâu không thấy đáy. Cô chỉ liếc nhìn chứ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó nữa.
Khóe miệng của thiếu niên cong lên, giọng nói cũng xen lẫn chút khàn khàn, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng gằn một câu: “Không phải chỉ là đại học Bắc Lâm thôi sao? Ai mà chẳng thi vào được.”
Sau đó anh tùy ý liếc nhìn khu biệt thự ở phía sau cô, giọng nói không mang theo chút độ ấm nào mà vẫn chảnh, lại có thêm mấy phần ý vị sâu xa: “Cuộc sống kiểu này rất khó à?”
Chu Phù kìm lòng không đậu rơi lệ, nước mắt nhỏ xuống màn hình điện thoại: [Chắc anh ấy ghét tớ lắm.]
Thế nên sau này anh luôn thích nói, Chu Phù, em có lương tâm một chút. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không thể phản bác được một chữ.
Dù sao lời năm đó cô nói với anh, quả thật chuyện cô làm với anh không hề có lương tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải vì mẹ cô, chắc chắn anh sẽ mặc kệ cô.
Nếu không phải sau này trời xui đất trong trang app tuyển dụng, nhận được lời mời phỏng vấn của HR Phù Trầm gửi tới thì Chu Phù hoàn toàn không dám nghĩ, có một ngày cô lại có cơ hội lại gần anh lần nữa.
Thật ra lúc mới đầu thì không nên, nhưng cô thật sự không kìm được.
Lúc đó cô tự gạt bản thân, coi như đó là một giấc mơ ngắn ngủi.
Nhưng ai ngờ được lòng người tham lam như thế.
Một giấc mơ không đủ còn mượn mơ dài và lâu hơn, viên mãn hơn.
Cô nhìn chú thím không ngừng gửi tin nhắn đe dọa, cô hít sâu một hơi.
Nhưng dựa vào đâu chứ? Trần Kỵ tốt như vậy, dựa vào đâu còn phải bị người phiền phức như cô liên lụy lần nữa.
Đến khi Chu Phù tỉnh táo lại, tiếng gõ cửa của Trần Kỵ đã vang lên được một lúc.
Chu Phù vội vàng từ trên giường ngồi dậy, xỏ dép lê chạy về phía cửa.
Trần Kỵ uể oải dựa vào ô cửa bên ngoài phòng ngủ, anh thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng bước chân loẹt xoẹt ở bên trong. Xa cách tám năm, âm thanh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Có lúc thậm chí còn thấy trong giấc mơ, người đàn ông hơi thẫn thờ giây lát.
Đến khi Chu Phù mở cửa ra thì thấy anh thờ ơ ngước mí mắt, khóe miệng hơi nhếch lên rồi mỉa mai cô: “Cô công chúa này, đến giờ cơm rồi mà em còn phải để người khác gọi bao lâu?”
Lúc này Chu Phù vẫn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ vừa rồi, cảm xúc hơi trầm thấp.
Đổi lại là trước kia, không chừng cô sẽ đáp lại anh một câu “người bình thường gọi công chúa ăn cơm đều là thái giám”. Chỉ có điều lúc này cô đã không còn tâm tư gì, khẽ há miệng nói xin lỗi: “Em không nghe thấy...”
Trần Kỵ không thích nghe nhất cô nói hai từ cảm ơn và xin lỗi với mình. Anh khẽ nhíu mi tâm, chưa thu hồi ánh mắt nhìn Chu Phù. Một lúc sau, anh nhận ra dường như cảm xúc của cô không đúng lắm.
Hình như cô đã khóc.
Anh ngẫm nghĩ giây lát nhưng vẫn giữ giọng điệu ngả ngớn: “Sao thế? Khó chịu gì vậy? Chỉ không cho em ăn đồ vặt trước khi dùng bữa, lẽ nào có mỗi thế mà trốn về phòng khóc hả?”
Chu Phù mím môi, lông mi khẽ động.
“Không cho em ăn trước khi dùng bữa chứ có nói cơm nước xong không cho em ăn đâu, sao lại dỗi rồi?” Trần Kỵ nhìn xuống từ trên cao, đưa tay bẹo má cô theo bản năng. Trước kia, anh hay làm động tác này với cô, chỉ có điều sau khi gặp lại lần nữa hai người đã trưởng thành không ít. Một chốc một lát, anh cũng không tiện động tay động chân với cô, hành vi vừa rồi chỉ đơn thuần là do thói quen không kiểm soát được. Anh vừa nhéo xong, cả hai đều bất giác sững người. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông ngượng ngùng hắng giọng, nghiêm túc nói tiếp: “Đều là của em đâu có ai tranh với em, sợ em ăn mấy thứ đó lại không ăn được cơm nên mới không cho em ăn trước khi dùng bữa. Em lại trốn đi khóc?”
Thật ra, anh biết rõ không phải nguyên nhân này.