Chỉ cần em

Ngôi nhà này có người đến quét dọn định kỳ quanh năm, xung quanh không vương một hạt bụi.
 
Trần Kỵ dẫn Chu Phù đến phòng ngủ chính, cô tùy ý nhìn xung quanh. Vô tình phát hiện ra nơi này giống căn hộ tầng trệt gần công ty mà hai người đang ở. Ánh mắt cũng liếc thấy rất nhiều đồ dùng sinh hoạt hàng ngày mà vừa nhìn đã biết là dành cho con gái sử dụng.
Lúc này chân cô đi dép lê, là đồ đôi với đôi Trần Kỵ đang đi. Ngay cả trong phòng vệ sinh cũng vậy, đồ dùng vệ sinh cá nhân đầy đủ chỉnh tề.
Chu Phù vốc nước lên rửa mặt, khi giơ tay lên muốn rút chiếc khăn màu hồng trên giá treo khăn xuống theo thói quen thì động tác hơi khựng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, cô tùy ý rút hai tờ khăn giấy để lau sạch giọt nước trên mặt mình.
Chu Phù mở mắt ra, lúc cô yên lặng quan sát mọi thứ xung quanh xuyên qua tấm gương to trên bồn rửa tay thì Trần Kỵ đứng bên ngoài gõ cửa.
Cô lấy lại tinh thần, trả lời: “Có chuyện gì thế?”
“Đồ ngủ.” Giọng nói của người đàn ông hờ hững.
“Ồ, được.”
Chu Phù mở cửa ra, lúc cô nhận lấy, đuôi mắt hơi cụp xuống, động tác trên tay sững lại.
Vừa nhìn kiểu dáng này là đã biết không phải là của anh, đây là một bộ đồ ngủ của nữ.
Trần Kỵ cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cô, đuôi lông mày vô thức nhướng lên. Sau đó hình như anh phát hiện ra có lẽ cô đã hiểu lầm gì đó, anh lười biếng nhướng mí mắt lên, nói không nhanh không chậm: “Mới đấy, đều sạch sẽ cả.”
Chu Phù há miệng, trong thoáng chốc không biết nên nói cái gì. Đôi tai giấu sau mái tóc dài xõa qua vai không kìm được nóng lên. Cảm giác nghèn nghẹn là lạ khi nãy lập tức tan thành mây khói chỉ bởi một câu nói nhẹ tênh của anh.
Cô gật đầu ngoan ngoãn, khóe môi hơi cong lên khó mà nhận ra được.
Khi thay đồ ngủ đi ra, Trần Kỵ đang đưa lưng về phía cửa phòng vệ sinh, đứng trước cái bàn gần bên cửa sổ sát đất nhìn từ trên cao xuống.
Như thể không nhận ra Chu Phù đã sắp đi tới đằng sau, tấm lưng rộng của người đàn ông hơi khom xuống, anh cúi đầu tiện tay mở ngăn kéo ra với tư thế nhàn nhã.
Nhìn chằm chằm một lúc, một lát sau, anh lấy ra một khúc gỗ nhỏ từ bên trong lơ đãng bỏ vào trong túi quần.
Theo hướng của Chu Phù, hơn một nửa tầm nhìn đều bị vóc dáng cao lớn của anh che mất. Cô không trông thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy khúc gỗ kia có hơi quen mắt.
Hình như trông hơi giống với món quà mà anh thờ ơ ném vào trong lòng cô khi cô đón sinh nhật ở Kim Đường vào tám năm trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong tám năm chia cách, Chu Phù luôn coi như của quý mà mang theo bên người.
Vì vậy, bây giờ chỉ cần nhìn một cái thôi là cô sẽ dễ dàng nhận ra được.
Nhưng nghĩ đến khúc gỗ kia vốn đến từ tay Trần Kỵ, cô đoán có lẽ lúc anh ở nhà cổ rảnh rỗi không có việc gì làm đã tiện tay khắc nó, cũng không phải chỉ khắc một cái cho cô, trông tương tự cũng là điều rất bình thường.
Chu Phù không nghĩ nhiều, lê đôi dép loẹt quẹt đến bên giường.
Bàn tay đút trong túi của Trần Kỵ khựng lại, sau đó chậm rãi quay đầu nói với giọng điệu thản nhiên: “Mệt thì ngủ một lát đi, đợi em dậy rồi thì chúng ta về.”
Chu Phù gật đầu, cô cẩn thận dè dặt chui vào trong chăn, nằm xuống lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt hạnh tròn xoe liếc nhìn sườn mặt góc cạnh của Trần Kỵ.

“Anh… không ngủ à?”
Ánh mắt người đàn ông lại lướt tới giường, đột nhiên chuyển sang vẻ cà lơ phất phơ, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu cực kỳ gợi đòn: “Em nóng vội quá rồi đấy, anh tạm thời chưa định ngủ bù.”
Chu Phù: “…”
Đôi tay cô gái siết chặt mép chăn  trùm qua đỉnh đầu ngay lập tức. Cho dù bản thân nóng đến mức ngạt thở sắp chết cũng không muốn thò đầu ra nữa.
Không ngờ chỉ cựa quậy được vài phút, tay Chu Phù đã mềm xuống, lúc Trần Kỵ đi đến bên giường thì cô đã ngủ say sưa.
Người đàn ông cúi xuống chỉnh lại chăn cho cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cô vài phút, sau đó anh rón rén đi ra khỏi phòng.
Chu Phù thức cả đêm qua, bây giờ trong lòng tạm thời không còn những chuyện phiền lòng kia, ngủ đến vô cùng yên ổn.
Ngủ một giấc là ngủ thẳng đến tám giờ tối.
Sau khi tỉnh lại, Trần Kỵ lại đưa cô đến nhà hàng buổi chiều kia ăn cơm, sau đó anh mới lái xe đưa cô về nhà.
Dọc đường đi, Trần Kỵ cũng không nói gì, mà lúc này Chu Phù ăn no uống đủ còn được ngủ bù, tinh thần tốt vô cùng.
Cuối cùng đầu óc cô cũng bắt đầu nhớ lại một ngày hỗn loạn và khó tin này.
Cô thực sự đã kết hôn với Trần Kỵ rồi.
Chu Phù không có kinh nghiệm yêu đương, chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.
Các cặp vợ chồng bình thường bắt đầu với từ những cặp yêu nhau từ trước, sau đó thuận lý thành chương nước chảy thành sông trở thành vợ chồng.
Nhưng cô và Trần Kỵ đã lướt qua rất nhiều bước trước, trực tiếp đi đến đích.
Vậy một mối quan hệ vợ chồng bất thường như bọn họ, phải ở chung như thế nào?
Chu Phù nghĩ không ra.
Thậm chí cô còn không biết vì sao Trần Kỵ lại kết hôn với mình, chứ đừng nói đến chuyện cứng rắn áp đặt mối quan hệ vợ chồng bình thường vào hai người họ.
Chu Phù suy nghĩ cả một đường vẫn không thể nghĩ ra.
Mãi cho đến khi thang máy lên đến cửa nhà, cửa “đinh” một tiếng mở ra, cô mới bỗng nhiên bắt đầu khẩn trương.
Trước khi ra ngoài vào buổi sáng nay, căn phòng này vẫn còn được gọi là "ký túc xá nhân viên", hai người cũng chỉ là hai người bạn cùng phòng bình thường.
Nhưng khi quay về, ký túc xá nhân viên trở thành phòng cưới, mà bọn họ, đã trở thành một cặp vợ chồng mới cưới.
Tối nay sẽ là đêm đầu tiên mà hai người bọn họ dành cho nhau sau khi kết hôn.
Chạng vạng chiều nay, Trần Kỵ nói anh không có ý định ngủ bù, cô có thể một mình thoải mái ngủ trong vài giờ.
Nhưng anh không thể không có ý định ngủ vào ban đêm.
Cho dù thần tiên cũng không đến mức này.
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh người đàn ông, im lặng chờ anh mở cửa.

Nhịp tim không khống chế được đập nhanh hơn.
Cả người cô bắt đầu căng thẳng, càng đi vào trong phòng, cảm giác căng thẳng càng không thể kiềm chế được mãnh liệt hơn.
Tiếng mở cửa vang lên, Cô Lỗ như thường ngày lên tiếng chạy đến bên người cô.
Lúc này Chu Phù không yên lòng vuốt ve nó, động tác cực kỳ cứng ngắc mất tự nhiên.
Trần Kỵ bình tĩnh nhìn từ trên cao xuống, anh chỉ thản nhiên nói: “Đi tắm rồi đi ngủ.”
Tắm.
Ngủ.
Hai từ này đặt trong thời điểm bình thường thì không thể bình thường hơn, nhưng bây giờ khi truyền vào trong tai của Chu Phù, nó lại có vẻ đặc biệt nóng bỏng.
“A…” Cô liếm môi, đàng hoàng trở về phòng.
Tắm rửa, toàn bộ quá trình Chu Phù không hề tập trung.
Suy nghĩ trong đầu cô bay loạn xạ, động tác trên tay không kiểm soát được mà kỳ qua kỳ lại nhiều lần.
Đến lúc phản ứng lại, làn da trắng nõn của cô đã nổi đỏ lên.
Cô lơ đãng nhìn qua gương, một lát sau, biểu tình dần dần thu lại, giống như đột nhiên trở lại hiện thực.
Nhất thời không còn mơ hồ lung tung nào.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô lấy ra một bộ đồ ngủ dài tay sạch sẽ, giống như thường ngày, bọc kín từ trên xuống dưới.
Cô ngồi im ở trong phòng một lúc, ngoài cửa truyền đến âm thanh Cô Lỗ nhảy lên mở chốt cửa.
Chu Phù nghe tiếng đi ra ngoài, tiện tay ôm nó từ dưới mặt đất lên.
Sau đó cô vô thức đi ra phòng khách.
Đi ngang qua phòng ngủ của Trần Kỵ, ánh sáng ấm áp màu vàng trong phòng chiếu vào tường trắng và thảm giữa hành lang ngoài cửa, Chu Phù bất giác nghiêng đầu nhìn vào.
Trần Kỵ không đóng cửa, trong khoảng thời gian này, Chu Phù hiếm khi thấy anh đóng cửa phòng, giống như hoàn toàn không lo lắng sự riêng tư bị nhìn thấy, luôn luôn mở ra không giữ lại chút nào.
Chỉ có điều cô chưa bao giờ bước vào, vẫn luôn quy củ duy trì khoảng cách.
Hình như anh mới tắm xong, cơ thể được bọc trong áo choàng tắm, mái tóc đen hơi ướt, điện thoại di động được bỏ lại trên bàn, màn hình sáng, mở ra hướng ra bên ngoài.
Chu Phù vốn không muốn quấy rầy anh, cô đang muốn bước nhanh ra phòng khách, thì bỗng nhiên cảm thấy âm thanh truyền ra từ điện thoại Trần Kỵ không hiểu sao hơi quen tai.
Thấy Chu Phù một lúc lâu không phản ứng với mình, Cô Lỗ nỗ lực meo một tiếng.
Người đàn ông đang đưa lưng về phía cửa nói chuyện điện thoại nghe thấy tiếng động, anh lười biếng nghiêng người lại, đối diện với biểu cảm xấu hổ của Chu Phù ngoài cửa.
Lo lắng anh hiểu lầm cô đang nghe lén, Chu Phù mím môi, đi không được mà ở lại cũng không được.

Giây tiếp theo, anh nhướng mày, giơ tay cong hai ngón tay với cô, ra hiệu cho cô bước vào.
Cô gái nhỏ khó hiểu trừng mắt nhìn, nhưng dưới chân đã nhẹ nhàng bước vào theo ý anh, nhanh chóng đi đến bên cạnh anh.
Chu Phù theo bản năng nhìn xung quanh phòng ngủ, mặc dù phòng ngủ cũng lớn, nhưng so với phòng của cô thì nơi này lại giống như phòng dành cho khách.
Trần Kỵ nâng cằm về phía chiếc điện thoại di động, thản nhiên nói: “Chào hỏi?”
“Hả?” Chu Phù theo tầm mắt của anh nhìn chiếc điện thoại di động đặt ở trên bàn, cô chỉ thấy trên màn hình là bà nội Tô Tú Thanh đã lâu không gặp.
Chu Phù kinh ngạc quay đầu nhìn Trần Kỵ, cô lập tức cầm điện thoại di động từ trên bàn lên, nắm nó trong lòng bàn tay, giọng nói lập tức nhiễm một chút nghẹn ngào, giọng điệu nói chuyện không tự giác có chút làm nũng: “Bà nội Tô…”
“Ai nha, là Chúc Chúc.” Tám năm không gặp, trên mặt bà cụ rõ ràng đã có thêm không ít dấu vết của năm tháng, tóc cũng càng trắng, nhưng lời nói vẫn dịu dàng thân thuộc mà cô quen thuộc nhất, cho dù đã một thời gian dài không gặp nhau, cũng là bà ấy nhận ra cô trước, Tô Tú Thanh đau lòng nói: “Sao cháu lại không mập lên chứ, vẫn gầy như vậy.”
Hốc mắt của Chu Phù đỏ bừng, trong lúc nhất thời không trả lời.
Ngược lại Trần Kỵ ở bên cạnh chậm rãi chen vào một câu: “Cơm ăn không nhiều như con mèo kia, làm sao có thể tăng cân được.”
Sự đau lòng trong lòng Tô Tú Thanh không giấu được: “A Kỵ, vậy cháu phải để ý nhiều hơn, phải chăm sóc Chúc Chúc thật tốt, như vậy mới được, Chúc Chúc cháu cũng không được tùy hứng bướng bỉnh, cơ thể là của mình, cái khác có thể không nghe A Kỵ, nhưng chuyện ăn cơm này thì cháu phải nghe lời nó đấy, hôm nào bà nội đến Bắc Lâm chăm sóc cháu.”
Trần Kỵ lười biếng đứng sau lưng cô, nghe vậy thì đưa tay nhéo má cô: “Có nghe thấy không?”
Chu Phù không để ý tới anh, cô chỉ nói chuyện với Tô Tú Thanh: “Không cần phiền đâu nội, bà cũng phải chăm sóc tốt cơ thể.”
Trần Kỵ giật khóe môi, nói với Tô Tú Thanh trong video: “Bà nội, cô ấy nguyện ý làm phiền cháu, bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi lại lung tung, bà nội cứ ở yên ở Kim Đường đi, chờ rảnh rỗi, cháu sẽ dẫn cô ấy về thăm bà.”
“Ai, được, được, trở về được rồi, trở về bà nội sẽ nấu ăn đồ ăn ngon cho hai đứa.” Tô Tú Thanh nói xong, lại nhìn chằm chằm Chu Phù: “Chúc Chúc, nghe A Kỵ nói, hai người các cháu vừa mới lĩnh chứng?”
Chu Phù vội vàng nghiêng đầu nhìn Trần Kỵ.
Người đàn ông không để ý nói: “Mới chỉ nói một câu với bà nội.”
Âm thanh của Tô Tú Thanh ở đầu bên kia vẫn tiếp tục: “Chuyện tốt chuyện tốt, tám năm rồi, A Kỵ vẫn luôn đi tìm cháu về, cháu không biết, lúc trước sau khi cháu đi, thằng nhóc này không biết đã trộm khổ sở bao nhiêu lần, mỗi ngày đều ôm chai rượu ngồi cả ngày ở trong phòng ngủ của cháu…”
Vẻ mặt Chu Phù giật mình.
Trần Kỵ nghe vậy thì không được tự nhiên hắng giọng, anh lập tức trả lời: “Được rồi, bà thương cháu gái ruột của bà, nhưng mà đừng tạo tin đồn cho cháu chứ, căn phòng kia của cô ấy trước đây vốn là phòng sách của cháu, tại sao cháu không thể ngây người ở đó?”
Chu Phù bình tĩnh ngước mắt nhìn anh.
Trần Kỵ lười biếng liếc mắt một cái, theo thói quen lại đưa tay véo mặt cô, thản nhiên nói: “Nhìn cái rắm.”
Chu Phù: “…”
“Được rồi, bà nội mau ngủ đi, có bà cụ nào bảy tám mươi tuổi rồi còn ngồi lướt web không ngủ không, tạm biệt bà nội, cháu không nói nữa.”
Trần Kỵ nói xong, anh cũng không đợi Tô Tú Thanh lên tiếng đã thuận tay tắt video.
Trong phòng ngay lập tức khôi phục lại sự im lặng.
Chu Phù im lặng không lên tiếng đứng yên tại chỗ.
Trần Kỵ nhéo cằm cô: “Làm sao vậy? Còn chưa đi sao? Muốn ngủ ở đây không? Tuổi không lớn lắm, ngược lại còn rất cố gắng chủ động.”
Chu Phù: “…”
Cô cắn môi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì với anh.
Trần Kỵ đưa tay ôm Cô Lỗ từ trong ngực cô ra: “Quay về ngủ đi, bà nội không ngủ, bà nội nhỏ như nhóc cũng không ngủ."
Bởi vì “bà nội nhỏ” là một xưng hô xa lạ nhưng lại có hơi thân mật, nhịp tim không chịu thua kém của Chu Phù lại bỗng nhiên đập chậm một nhịp.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy ngượng ngùng.
Cô dứt khoát chạy chậm vài bước trở lại phòng ngủ của mình.
Khuôn mặt nóng bỏng, đâm đầu vào chăn.
Nhưng mà đại khái là bởi vì giấc ngủ lúc chạng vạng thực sự thoải mái, cho nên bây giờ đột nhiên bảo cô tiếp tục ngủ, cô không thể ngủ được.
Sau hơn nửa giờ lăn lộn trên giường, Chu Phù bất đắc dĩ ôm chăn ngồi dậy.
Cô nhớ lại giấy chứng nhận kết hôn được mang về từ Cục Dân Chính vào ban ngày.
Rõ ràng buổi chiều cô đã xem trăm lần ngàn lần, bị Trần Kỵ cười nhạo là một quyển sổ rách thì có cái gì đáng để xem, nhưng giờ phút này nghĩ lại, cô vẫn muốn xem lại một lần nữa.
Cô kéo chăn ra, xuống khỏi giường, đi đến bàn bắt đầu lật túi ra.
Chỉ là lật thế nào cũng không tìm ra được.
Đôi lông mày của cô nhíu lại, chẳng lẽ đã bị rơi ở bên ngoài?
Cô nghĩ, vội vàng mở cửa đi ra phòng khách.
Không ngờ là cô vừa mới đi đến cuối hành lang đã thấy Trần Kỵ lười biếng dựa vào sô pha, ánh mắt bình tĩnh nhìn đồ vật trong tay.
Mà thứ anh nắm chặt giữa ngón tay, chính là quyển sổ đỏ ban ngày cô nhìn thế nào cũng không nhìn đủ.
Chu Phù theo bản năng hắng giọng.
Người đàn ông trên ghế sô pha nghe thấy âm thanh thì đột nhiên cất giấy chứng nhận kết hôn vào.
Sau đó anh không được tự nhiên đứng dậy, nhấc mí mắt nhìn về phía cô, hiếm khi anh không lên tiếng.
Chu Phù mím môi: “Không phải anh nói… Quyển số rách này không có gì đẹp mắt…”
Bàn tay to của Trần Kỵ ở phía sau vặn vẹo, mặt không đổi sắc nghiêm túc nói: “Tôi kiểm tra một chút… Xem có sai chính tả không.”
Chu Phù: “…”
Sau đó, cô thản nhiên nói: “Ồ, vậy chuyện đó anh không cần kiểm tra đâu, chiều nay em đã kiểm tra rất nhiều lần, không phát hiện có lỗi chính tả…”
Trần Kỵ: “…”
Chu Phù không nóng không lạnh đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Sao anh không trở về phòng đi ngủ?”
Trần Kỵ nghe vậy, lười biếng nằm trở lại sô pha: “Tôi thích ngủ trên sô pha, không được sao?”
“Được nha.” Chu Phù liếm môi, cũng học theo dáng vẻ của anh, cô nằm xuống đầu bên kia: “Em cũng cảm thấy… Ngủ trên ghế sô pha, rất thoải mái…”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Đâu Đâu: Trần Kỵ! Có phải là cậu không được!
Chu Phù: +1
Trần Kỵ: ? Được lắm, Chu Phù, sẽ có lúc em phải khóc cầu xin ông đấy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận