Chỉ cần em

Sau khi đi ra từ văn phòng làm việc của Trần Kỵ, vài người trên bàn dài đang nhìn chằm chằm vào cô.
Chu Phù vốn đã hơi chột dạ, lúc này cô lại càng nhịn không được khẩn trương.
“Có chuyện gì sao?” Trong lòng cô sợ hãi, giọng nói yếu ớt hỏi.
Đan Đình Đình nháy mắt mấy cái, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: “Sếp gọi cậu vào để thay đổi kế hoạch sao?”
Chu Phù lập tức sửng sốt, có điều đại khái là vì cô ở chung quá lâu với Trần Kỵ, bị đủ các loại vấn đề kỳ quái của anh rèn luyện ra tố chất tâm lý tương đối ổn định, lúc này phản ứng của cô ngược lại rất nhanh, cô gật đầu, thuận thế trả lời một câu: “Ừm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dạy dỗ cậu sao?” Lý Thuận tiếp tục hỏi.
Chu Phù không biết nên trả lời như thế nào thì tốt, cô suy nghĩ một chút, để tránh phiền phức không cần thiết, hãy để Trần Kỵ cõng một cái nồi: “Dạy dỗ.”
Lý Thuận tặc lưỡi: “Không hổ là sếp, tính tình vẫn hiếu thắng xông lên như vậy.”
Chu Phù thấy tất cả mọi người đều không có phản ứng gì khác thường, đại khái là đã lừa gạt được rồi, cho nên trong long cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm cũng được thả lỏng không ít, giống như gà mổ thóc gật đầu theo, còn thuận miệng phụ họa một câu: “Không phải sao…”
Mặt không đỏ tim không đập.
Đan Đình Đình ôm một ly trà sữa uống hai ngụm, vừa nhai trân châu, một bên hàm hồ nói: “Tôi còn tưởng rằng sếp mới cưới, tâm trạng hẳn là sẽ không tệ, sẽ nhẫn nại nhiều hơn chứ? Không ngờ rằng vẫn giống như trước.”
Lão Dư nghe vậy cười lên: “Tính tình nhẫn nại? Mấy người thật là kỳ lạ, sếp của chúng ta căn bản không có hai thứ này.”
“Cô nói xem có đúng không Tiểu Chu?”
Chu Phù chột dạ liếm môi dưới, lập tức tỏ vẻ đồng ý: “Anh nói đúng.”
Lão Dư tiếp tục nói: “Tôi đoán là, đời này có thể làm cho sếp dễ nói chuyện, sợ là cũng chỉ có bà chủ mới cưới nhà sếp kia thôi.”
Biểu cảm của Chu Phù lập tức không được tự nhiên.
“Mấy người không biết đâu, buổi sáng khi tôi hỏi sếp về chiếc nhẫn kia, ánh mắt của anh ấy theo lời tôi cúi đầu nhìn chằm chằm trên tay, tôi thậm chí có thể dùng từ ôn nhu đáng sợ này để hình dung, mấy người nói có phải rất dọa người không.”
Đan Đình Đình tuổi còn nhỏ, thuộc nhóm tuyển thủ bị tẩy não bởi các bộ phim thần tượng và tiểu thuyết, cô ấy lập tức bắt đầu suy nghĩ lung tung: “Mấy người nói xem, có phải sếp cũng là loại diễn xuất trên TV kia hay không, là loại người ở trong văn phòng thì việc đầu tiên là nổi giận với chúng ta, lúc quay đầu gọi điện thoại cho vợ thì bắt đầu từng câu dỗ dành bảo bối?
Chu Phù: “…”
Với hiểu biết trước mắt của cô về Trần Kỵ, anh hẳn là không phải là loại người này…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh chỉ biết động một tí là mắng cô không có lương tâm, thỉnh thoảng còn nhắc nhở cô không nên thăm dò sát biên giới pháp luật, vừa ăn cơm còn phải nói cô ăn không hết thì trừ tiền.
Bảo bối…
Chu Phù cố gắng nhớ lại những xưng hô Trần Kỵ đã gọi cô kể từ khi cô quen biết anh đến nay.
Nhiều nhất chính là lạnh như băng gọi cả tên lẫn họ “Chu Phù”, trước đây thỉnh thoảng anh sẽ cố ý gọi cô là “bạn cùng phòng mới”, trừ cái đó ra thì dường như không còn xưng hô thân mật nào khác.
Ngay cả sau khi quen biết, hầu hết mọi người sẽ gọi cô là “Chúc Chúc”, cô chưa bao giờ nghe anh gọi cô như vậy.
Nhưng nhớ lại, bản thân cô dường như cũng vậy.
Từ lúc ở Kim Đường đến nay, những người thân cận đều gọi anh là “A Kỵ”, Chu Phù biết xưng hô này, nhưng cô chưa bao giờ gọi anh như vậy.
Lúc đầu cô cảm thấy cách xưng hô như vậy quá thân mật, lúc ấy cô mới đến Kim Đường, quan hệ với Trần Kỵ còn lâu mới đạt đến mức có thể xưng hô như vậy.
Sau đó gần đến lúc trở về Bắc Lâm, có vài lần, Chu Phù thiếu chút nữa đã nhịn không được học cách gọi anh như vậy, cuối cùng da mặt mỏng ngại, cho nên cô không dám.
Bây giờ nghĩ lại, cũng may lúc trước cô không gọi anh như vậy.
Cũng may cho cô, xưng hô thân mật nhất đối với anh chính là hai chữ “Trần Kỵ” bình thường nhất.
Vì vậy, ngay cả khi mối quan hệ của hai người bọn họ không còn như trước, cô cũng có thể lặng lẽ gọi anh với xưng hô thân mật nhất của riêng cô.
Mà “A Kỵ” thì không được.
Vài phút trước khi tan tầm, Trần Kỵ gửi tin nhắn cho Chu Phù, nói bảo cô đợi một lát cùng anh đến bãi đậu xe.
Chu Phù cảm thấy mối quan hệ đặc biệt giữa hai người trở nên hơi đột ngột, nhất thời ở trong văn phòng cũng không dễ để nói rõ, cô luôn cảm thấy ảnh hưởng không tốt, không được tự nhiên, có thể giấu diếm thì tận lực giấu diếm, không hề giống như Trần Kỵ không cố kỵ gì.
Nghĩ đến cảnh hai người cùng nhau tan tầm cùng nhau đến bãi đỗ xe, khẳng định sẽ dẫn đến các loại thảo luận nhiều chuyện của đồng nghiệp, Chu Phù cảm thấy hai người vẫn nên tách ra đi thì tốt hơn, cho nên cô dứt khoát bảo anh đi xuống trước, chờ sau khi chuyến thang máy của đồng nghiệp rời đi, cô tự mình đi tiếp một chuyến.
Dường như lo lắng cô xuống một mình mà không tìm được vị trí xe, Chu Phù vừa đến bãi đậu xe, chỉ thấy chiếc xe mà cô đã rất quen thuộc của Trần Kỵ đang đậu ở chỗ cũ, vô cùng phách lối liên tục nhấp nháy đèn.
Thấy vậy, cho rằng anh đang chờ đến thiếu kiên nhẫn, Chu Phù vội vàng chạy tới.
Sau khi mở cửa xe, động tác dứt khoát ngồi vào.
Một tay Trần Kỵ đặt trên vô lăng, đầu ngón tay như có như không gõ gõ, anh lười biếng nghiêng đầu nhìn cô, một lúc lâu sau thản nhiên nói: “Nhóc chạy cái gì? Động tác nhanh như vậy, dường như rất sợ bị người khác nhìn thấy.”
Chu Phù trong chốc lát không hiểu: “?”
Trần Kỵ không mặn mà không nhạt mỉa mai cô: “Người không biết còn tưởng rằng hai chúng ta đến đây để yêu đương vụng trộm đấy.”
Anh cắn khóe môi dưới, ngước mắt lên nhìn cô: “Có phải rất giống không?”
Chu Phù: “?”
“Vậy mà tôi lại không biết nhóc còn thích chơi kiểu kích thích nhỏ này.” Trần Kỵ nói từng câu một: “Trò gian trá nhiều thật đấy.”
“…”
Chu Phù rõ ràng tự cho là rất thản nhiên, nhưng hai má cô lại nhịn không được bỏng rát.
Trần Kỵ nói xong, tiện tay khởi động xe, sau khi hỏi xong địa điểm của cô, anh cũng không nói thêm gì nữa.
Chu Phù im lặng ngồi bên cạnh, một lúc sau cô chợt nhớ đến cuộc thảo luận với khí thế ngất trời ở phòng làm việc vào buổi sáng, ánh mắt không khống chế được bay về phía Trần Kỵ.
Bàn tay to của người đàn ông đang đặt trên vô lăng, xương ngón tay rõ ràng, chiếc nhẫn trên ngón áp út bên phải của anh như ẩn như hiện.
Vậy mà thật sự có.
Nhưng dường như anh chưa bao giờ đề cập chuyện này với cô.
Đang nghĩ ngợi thì Lăng Lộ Vũ gọi điện.
Là thúc giục cô, hỏi cô đã đến chưa, đến đâu rồi, có muốn cô ấy đến đón cô không.
Chu Phù theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn chưa kịp mở miệng trả lời, ngược lại Trần Kỵ đã thản nhiên nhắc nhở một câu: “Trên vành đai hai.”
“Ồ.” Chu Phù vội vàng lặp lại với đầu dây bên kia.
Lăng Lộ Vũ “Ừm” một tiếng, một lúc lâu sau mới phát hiện ra có điểm không thích hợp: “Bên cạnh cậu có đàn ông?”
Lúc này Chu Phù mới nhớ tới, bản thân cô dường như đã quên nói với hai người bọn họ, đêm nay Trần Kỵ cũng đến.
Suy nghĩ một chút, cô trực tiếp cúp máy, sau đó lặng lẽ chuyển sang nhắn tin nhóm ba người.
Chu Phù: “Quên nói với hai người, tối nay Trần Kỵ cũng đến, không sao chứ?”
Ba người bọn họ đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, ở chung thật ra không có bao nhiêu lo lắng, Chu Phù cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, trên thực tế cô cũng không hề lo lắng hai người bọn họ sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, so với Trần Kỵ không đến, bọn họ lại cảm thấy hứng thú với lý do tại sao Trần Kỵ lại đến.
Giọng điệu Lăng Lộ Vũ mập mờ: “Chậc chậc chậc, thú vị nha? Chúng ta tụ tập, anh ấy là một người ngoài thì đến làm gì chứ? Điên cuồng nhướng mày. Chẳng lẽ thật sự bị tớ nói trúng, hai người thành đôi rồi sao?”
Lăng Lộ Vũ cũng chỉ thuận miệng trêu chọc một câu như vậy, nào ngờ, Chu Phù dứt khoát trả lời: “Cũng không tính, chính là, hai chúng tớ kết hôn rồi.”
Giọng điệu bình thản nhất, nói những tin tức nóng nhất.
Ồ, đã kết hôn rồi.
?
Kết hôn?
Lăng Lộ Vũ trong lúc nhất thời thiếu chút nữa không nhận ra được cái từ này: “Hai người kết hôn rồi?
Vài chữ vô cùng đơn, nhưng đã khiến cho Lăng Lộ Vũ xuýt chút nữa đã hoài nghi nhân sinh.
Thân Thành Dương bất thình lình nói: “@Lăng Lộ Vũ cậu còn nói tên đàn ông kia là người ngoài, ngược lại, hai chúng ta mới đúng!”
Chu Phù: “.”
Chuyện này nói đến quả thật rất thần kỳ, ngay cả bản thân Chu Phù bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà cô lại không giải thích được chuyện đã xảy ra.
Cô nói ngắn gọn về ngọn nguồn của ngày nhận giấy chứng nhận đó trong nhóm.
Lăng Lộ Vũ giờ phút này cũng gần như đã tiếp nhận sự thật là Chu Phù đã kết hôn rồi, tâm trạng hoàn toàn đặt vào quan hệ rối rắm không được tự nhiên của hai người này: “Cho nên, mặc dù hai người đã lĩnh chứng, nhưng đến bây giờ vẫn là quan hệ bạn cùng phòng bình thường?”
Chu Phù suy nghĩ một chút, hình như không có gì sai với: “Ừ…”
Lăng Lộ Vũ: “Tớ thật muốn mở não anh ấy ra xem anh ấy đang nghĩ cái gì.”
Chu Phù: “?”
Lăng Lộ Vũ: “Anh ấy rõ ràng như vậy, cậu còn cảm thấy anh ấy không thích cậu à? Không thích cậu thì tại sao lại để cậu ở bên cạnh anh ấy, không thích cậu mà vẫn đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với cậu, bây giờ có rất nhiều người đàn ông vẽ bánh lớn, nói chuyện yêu đương hơn mười năm chạy dài, nhưng mà có chết cũng không muốn kết hôn thì chạy đầy đất, anh ấy lập tức đi lĩnh chứng với cậu, cậu cho rằng thật sự là bảy nghìn năm tài sản chung vợ chồng của cậu à?”
Chu Phù bất giác cắn ngón tay suy nghĩ: “Nhưng bảy nghìn năm thực sự rất nhiều.”
Lăng Lộ Vũ thiếu chút nữa bị cô làm tức đến bật cười.
Chu Phù bất giác nghiêng đầu lại nhìn Trần Kỵ bên kia, muốn nói trước kia, nói anh thích cô, vậy còn có khả năng.
Nhưng lúc trước cô nói với anh những lời quá đáng như vậy, anh không ghét cô chết thì cũng đã tính là có lòng dạ rộng lớn lắm rồi, làm sao anh còn có thể thích cô nữa.
Huống chi từ đó về sau, Trần Kỵ cũng không đến Bắc Lâm tìm cô nữa.
Cho dù trước đây thật sự thích thì cũng có thể sớm đã không còn cảm giác rồi.
Ba người trong nhóm lải nhải cả đường, đến khi hai bên gặp mặt thì không hiểu sao lại yên tĩnh như gà.
Chỉ có điện thoại di động không ngừng rung lên.
Lăng Lộ Vũ: “Mẹ kiếp! Chu Phù! Với khuôn mặt này, cậu lĩnh chứng rồi mà vẫn không nhào lên giường anh ấy? Tớ không hiểu.”
Chu Phù: “…”
Dù sao Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương cũng không quen biết Trần Kỵ, tụ tập đương nhiên không thoải mái như vậy.
Chu Phù bị kẹp ở giữa, ánh mắt thỉnh thoảng quét tới quét lui mấy người kia.
Rõ ràng ba người sau lưng đều không phải là người tốt, làm sao hết lần này đến lần khác đều có thể giả bộ ưu nhã nhã nhặn…
Trước khi kết thúc, Trần Kỵ không nói một lời đứng dậy đến quầy lễ tân thanh toán.
Trong lúc nhất thời, trên bàn chỉ còn lại ba người.
Lăng Lộ Vũ nghẹn cả đêm, rốt cục cũng tìm được cơ hội mở miệng: “Chúc Chúc, tớ không phải nói lung tung đâu, tớ cảm thấy, người đàn ông của cậu nhìn có hơi quen mắt.”
Rõ ràng trước khi Trần Kỵ đến, cô ấy chỉ nghe qua tên, chưa từng gặp qua người thật.
Cô ấy vừa nói xong, Thân Thành Dương cũng đúng lúc mở miệng: “Tớ cũng hiểu được, tớ luôn cảm thấy anh ấy có một loại địch ý khó hiểu với tớ, hơn nữa, trong địch ý thậm chí còn lộ ra một ánh mắt cảnh cáo, tớ luôn cảm thấy đặc biệt quen thuộc, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó.”
Ba người khẽ nói chuyện đôi câu, Trần Kỵ cũng đã thanh toán xong quay lại.
Sau khi nói lời tạm biệt, mọi người ai về nhà nấy.
Trần Kỵ không uống rượu, đích thân lái xe, Chu Phù ngồi bên cạnh, vẫn ôm điện thoại di động mà nhắn tin trong nhóm như trước.
Một giây sau, Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương gần như là cùng một lúc gửi đến một tin nhắn tương tự nhau.
Lăng Lộ Vũ: “Mẹ kiếp! Hình như tớ biết đã nhìn thấy anh ấy ở đâu rồi!”
Thân Thành Dương: “Cuối cùng tớ cũng nhớ được là đã thấy ánh mắt đó ở đâu!”
Chu Phù: “…?”
Thân Thành Dương cảm thấy chuyện này thái quá đến mức khó tin: “Cậu còn nhớ tám năm trước ngày cậu trở về từ Bắc Lâm, tớ và Lăng Lộ Vũ đến bến tàu đón cậu khi đó không?”
Chu Phù: “Có chuyện gì sao?”
Thân Thành Dương: “Khi cậu rời khỏi nhà ga ngày hôm đó, tớ đã thấy anh ấy.”
Chu Phù mở to mắt, theo bản năng phủ nhận: “Làm sao có thể chứ? Ngày đó sau khi đưa tớ lên tàu thì anh ấy đã lập tức rời đi, anh ấy không đi cùng tớ, hai người các cậu không biết, bởi vì nguyên nhân trong nhà, lúc đó anh ấy đặc biệt ghét Bắc Lâm, không có khả năng đến, cho nên tớ khẳng định cậu đã nhìn lầm.”
Lúc này Thân Thành Dương rất chắc chắn: “Tớ không thể nhìn lầm, tớ nói tại sao ánh mắt đó lại quen thuộc đến như vậy chứ, tám năm trước anh ấy nhìn chằm chằm vào tớ như vậy. Tớ nhớ lúc đó cậu từ cổng ra, ở phía sau cách khoảng cách ba năm mét, có một người đàn ông đặc biệt cao, luôn đi theo cậu, cậu dừng lại anh ấy cũng dừng lại, cậu đi anh ấy cũng đi, tớ nhìn chằm chằm một lúc, cảm thấy kỳ quái, sau đó khi cậu vẫy tay chào hai chúng tớ, anh ấy đã nhìn tới, ánh mắt cũng giống như tối nay.”
“Lúc đó tớ bị nhìn thì thấy sợ hãi, tớ còn tưởng rằng anh ấy có biết tớ, vốn định chờ anh ấy ra ngoài sẽ hỏi, kết quả chờ cậu ra ngoài, anh ấy đột nhiên quay đầu lại, không ra khỏi nhà ga.”
“A, tớ nhớ người đàn ông đó mặc một chiếc áo len màu đen trông rất kỳ lạ.”
Chu Phù thoáng cái siết chặt lòng bàn tay, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Trần Kỵ.
Khi anh đưa cô đến bến tàu ngày hôm đó, anh thực sự mặc một chiếc áo len màu đen mà cô đã dệt.
Cho nên… Ngày hôm đó, ngoài miệng anh nói cô nhanh chóng cút đi, trả lại anh những ngày tháng thanh tịnh, kết quả thật ra là cùng cô trở về Bắc Lâm sao?
Lăng Lộ Vũ: “Bây giờ tớ không biết là cậu lợi hại như vậy, hay là tớ tương đối đáng kinh ngạc.”
Cô ấy tiếp tục gửi tin nhắn: “Chúc Chúc, cậu có nhớ những gì tớ đã nói với cậu vào lúc đó, anh chàng đẹp trai chủ động yêu cầu add tớ trên Wechat?”
Thân Thành Dương bất thình lình chen vào một câu: “? Anh chàng đẹp trai add Wechat cậu?”
Lăng Lộ Vũ: “… Chờ một chút, chuyện này sau này tớ sẽ nói với cậu.”
Lăng Lộ Vũ: “@Đậu phụ nhỏ tớ nhớ rồi, anh chàng đẹp trai kia là người đàn ông của cậu…”
“Quá lâu rồi, tớ chỉ được một chút, anh ấy thường không đăng ảnh hoặc bất cứ điều gì, tớ gần như quên đã quên mất anh ấy, đêm nay khi nhìn thấy thì đã cảm thấy quen mắt, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tớ cũng nhớ ra.”
Lăng Lộ Vũ: “Lúc trước tớ còn tưởng là do số đào hoa của tớ thu hút đến, kết quả không nghĩ tới! Anh ấy đến vì cậu! Cậu có nhớ không? Hôm đó khi chúng ta đi ăn cơm gần phòng thuê của cậu, tớ đã nói với cậu, anh ấy liên tục like vòng bạn bè có liên quan đến cậu, trước đây tớ chưa từng thấy anh ấy như xác chết vùng dậy như thế bao giờ.”
“Thực sự, không tin tớ ảnh chụp màn hình avatar của tớ cho cậu, cậu nhìn xem có phải anh ấy hay không.”
Ảnh chụp màn hình Lăng Lộ Vũ vừa gửi tới, Chu Phù lập tức giật mình.
Lăng Lộ Vũ: “Khó trách hai năm trước, lúc cậu không ở Bắc Lâm, trong vòng bạn bè của tớ cũng không có đăng thứ gì liên quan đến cậu, một chút động tĩnh anh ấy cũng không có, thì ra là nghĩ hết biện pháp muốn nhìn thấy cậu…”
“Cho nên… Anh ấy thực sự, có phải hay không, rất nhớ cậu…”
Lúc này bàn tay đánh chữ của Chu Phù đều run rẩy: “Là… Từ khi nào? Anh ấy add Wechat của cậu lúc nào?”
Lăng Lộ Vũ: “Chờ một chút, tớ xem lại lịch sử trò chuyện mà hệ thống tự động gửi là khi nào.”
Vài giây sau, Lăng Lộ Vũ đăng ảnh chụp màn hình ngày tháng.
Lúc này hốc mắt Chu Phù đỏ lên.
Ngày hôm đó, chỉ là cô cố ý ám chỉ anh rằng cuộc sống cô muốn anh không thể cho nổi, bảo anh nửa tháng sau đừng đến Bắc Lâm tìm cô.
Cô đã nói những điều khó nghe như vậy với anh, cô còn nghĩ rằng anh đã ghét cô trong tám năm qua.
Nhưng hôm nay xem ra, dường như anh… Chỉ tức giận chưa đầy nửa tháng… Thậm chí là ngắn hơn.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Hu hu, Trần Kỵ hèn hạ.
Cuối cùng Chúc Chúc sắp thông suốt, tiếp tục thẳng thắn rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui