Đuôi mắt người đàn ông hơi cụp xuống, đôi mắt đen láy sâu không lường được, tựa như muốn nhìn thấu cô vậy.
Ngoài mặt Chu Phù tỏ ra rất bình tĩnh nhưng thực chất trái tim của cô sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi.
Rõ ràng đây là lời đề nghị của anh, cô vốn tưởng anh sẽ không có lý do để từ chối, nhưng sau khi nói xong tự dưng cô lại thấy rất bất an.
Đây là cách bình thường người ta vẫn hay theo đuổi người khác, nhưng không có nghĩa là người được theo đuổi như anh sẽ hoàn toàn chấp nhận.
Bàn tay đang nắm lấy bắp tay Trần Kỵ của Chu Phù bất giác siết chặt, mồ hôi ở trong lòng bàn tay mềm mại túa ra, cô căng thẳng đến nỗi quên luôn cả thở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù dè dặt nhón chân lên, cô hơi ngước đầu nhìn anh.
Mà Trần Kỵ cũng không giống như mong ước của cô phối hợp cúi đầu xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nỗi lo cứ thế nhiều thêm.
Sự thờ ơ mỗi một phút mỗi một giây của người đàn ông giống như nắm đấm đấm mạnh vào sự tự tin của cô, là sự lăng trì tàn khốc nhất.
Ngay sau đó đột nhiên Trần Kỵ trầm giọng nói: “Chu Phù, em phải hiểu rằng lần này là sự lựa chọn của chính em.”
Không phải anh không hề quan tâm đến mong muốn của em, bắt ép, muốn em quay trở về bên anh.
Không phải anh ép em, cho em những thứ em không muốn.
Đây là lựa chọn của riêng em.
Một khi đồng ý, em sẽ không còn lý do giống như khi trước cứ thể đẩy anh ra xa em nữa.
Chu Phù chớp mắt, cô gật đầu không chút do dự.
Một giây sau, bàn tay to của người đàn ông chạm vào chiếc eo mảnh khảnh của cô, chỉ tốn một chút sức đã ôm gọn được cô vào trong lòng.
Vì động tác này của Trần Kỵ, hai tay vốn đang nắm lấy bắp tay anh của Chu Phù đã đưa lên ôm lấy cổ anh.
Khi đôi chân rời khỏi mặt đất, giống như vô thức, cô ôm lấy phần hông mạnh mẽ của người đàn ông.
Vị trí của hai người được hoán đổi trong phút chốc.
Chu Phù được anh bế trước ngực, cô nhìn từ trên cao xuống, cũng không cần phải nhón chân nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ lười biếng ngước mắt lên, yết hầu anh khẽ chuyển động rồi trầm giọng nói: “Nhanh lên chút, phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội.”
Chu Phù siết chặt cánh tay đang ôm lấy cổ của Trần Kỵ, cô hơi cúi đầu xuống, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Hơi thở của hai người như được khuếch đại trong nháy mắt, bao quanh cơ thể, nhiệt độ nóng bỏng như muốn thiêu cháy cơ thể.
Cô nhắm mắt lại, trong bóng tối không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô khẽ đặt một nụ hôn lên trên đôi môi mỏng lành lạnh của Trần Kỵ.
Khi môi lưỡi chạm nhau, mùi hương thuốc lá mang theo hương gỗ thoang thoảng đã xâm chiếm toàn bộ giác quan của cô.
Không biết tại sao, tự nhiên cô lại thấy cay cay khóe mắt.
Nỗi ấm ức giấu kín suốt tám năm qua bỗng ập tới, sau đó chỉ còn lại sự vui vẻ.
Cuối cùng.
Trước lúc này Chu Phù chưa từng làm chuyện gì to gan như thế, dù có nằm mơ cô cũng không dám.
Hành động lúc này của cô có hơi vụng về, ngoài nhẹ nhàng chạm môi bên ngoài ra thì không hề có bất kỳ thứ khác.
Kiên nhẫn của Trần Kỵ cũng có hạn, anh chỉ cho cô ba giây nắm quyền chủ động.
Rõ ràng là cô muốn theo đuổi anh, nhưng cuối cùng anh lại thành người nắm giữ tiết tấu.
Người đàn ông ôm chặt cô trong lòng rồi nhấc chân đi vào trong phòng.
Trở tay để cô gái trong lòng mình áp lên cánh cửa.
Một tay bá đạo vuốt ve eo cô, một cánh tay khác thì tiến vào trong mái tóc rối tung của cô, bàn tay thô to giữ chặt cái gáy của cô, môi lưỡi quấn quýt, không có không gian để thở.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu.
Chu Phù đón nhận một cách bị động, cơ thể run lên bần bật.
Mãi lâu sau giọng nói khàn khàn của người đàn ông lại vang lên bên tai cô: “Há miệng ra.”
“?” Lúc này tự dưng Chu Phù lại không suy nghĩ được gì, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ dẫn của Trần Kỵ: “Ưm…”
Sau đó cô lại thấy đôi môi mỏng của Trần Kỵ khẽ mở, lúc đôi môi chỉ cách nhau một kẽ hở nhỏ, anh thốt lên mấy chữ: “Em đừng cắn, ưm? Vươn lưỡi ra.”
Chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu Chu Phù cũng không cánh mà bay.
Nụ hôn sâu do cô chủ động, không biết đã bao lâu trôi qua.
Cuối cùng, Chu Phù chỉ cảm thấy cuống lưỡi của mình tê tê, hai chân mềm nhũn, thở không ra hơi, chỉ còn lại trái tim vẫn đang đập điên cuồng không biết mệt mỏi trong lồng ngực.
Nụ hôn ban nãy vừa mới kết thúc, Chu Phù mơ màng mở mắt ra, cô không phân biệt nổi trước mặt mình đang là mơ hay thật.
Hai người tách ra nhưng vẫn là dáng vẻ một người ngẩng đầu một người cụp mắt xuống.
Trên bờ môi vẫn còn dính chút nước bọt.
Chu Phù bất giác đưa lưỡi liếm môi.
Đôi mắt của Trần Kỵ tối hẳn, yết hầu của anh không kìm được mà chuyển động.
Một lúc sau giọng nói của người đàn ông mang theo sự vui vẻ sau khi đạt được ý nguyện, anh phản công: “Xơ múi đủ rồi sao?”
Chu Phù thật thà gật đầu, ngoan ngoãn như thể sắp giết chết anh vậy.
Trần Kỵ mất kiên nhẫn chửi thề một câu, sau đó anh nhướng mày nói: “Thế anh thả em xuống nhé.”
Chu Phù siết chặt tay, cô ôm chặt lấy anh hơn, sau đó xấu hổ cắn môi lí nha lí nhí cất tiếng: “Run chân…”
Người đàn ông ngẩn người sau đó tự dưng bật cười, anh lên tiếng trêu ghẹo: “Với chút bản lĩnh này của em còn muốn theo đuổi người ta sao.”
Chu Phù: “...”
“Xem ra anh cũng có bản lĩnh quá nhỉ, kinh nghiệm phong phú như thế…” Chu Phù không chịu khuất phục, nên chỉ đành mạnh miệng.
Trần Kỵ bế Chu Phù đến bên sô pha, anh lười biếng ngước mắt lên nhìn cô rồi nói: “Chuyện này thì cần gì kinh nghiệm chứ, ông đây có kinh nghiệm hay không em không biết à?”
Nếu như tính cả kinh nghiệm trong giấc mơ thì anh đúng là kinh qua trăm trận.
Trong suốt tám năm nay, anh đã thực hành không ít lần trên người cô trong giấc mơ.
Chỉ vì vài lời nói bâng quơ của anh, Chu Phù cũng bất giác cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
Sau khi được anh cúi người đặt lên trên sô pha, cô ngẩng đầu lên, căng thẳng cắn môi rồi dè dặt hỏi: “Vậy em thế này… đã tính là cưa đổ anh chưa?”
Trần Kỵ vẫn giữ nguyên tư thế cúi người không đứng dậy trước mặt cô, lưu manh dùng lưỡi đẩy má, cười rất ngả ngớn nói: “Cái này mà tính sao? Em theo đuổi người ta chỉ trong một giây sao, chẳng có chút thành ý nào cả.”
Chu Phù phồng má: “Thế thì em sẽ tiếp tục cố gắng vậy.”
“Ừ.” Trần Kỵ bình tĩnh cất tiếng: “Theo đuổi trước đi.”
Chu Phù gật đầu: “Được.”
Dáng vẻ nghiêm túc của cô thế này trông rất quyến rũ, ban nãy Trần Kỵ vừa mới được nếm thử mật ngọt thế nên sức chống cự của anh lúc này ít đến đáng thương.
Đôi tay rắn chắc mạnh mẽ chống hai bên người Chu Phù, anh nhốt cô trong khoảng không gian nhỏ bé xung quanh mình sau đó kiêu ngạo nói: “Con người anh có một ưu điểm rất lớn, rất thoải mái trong việc đối nhân xử thế.”
Chu Phù không hiểu chớp mắt, cô không hiểu tại sao tự dưng anh lại nói chuyện này với mình: “?”
“Hôn một tặng một, mua một tặng một em thấy sao?” Anh nhìn cô chằm chằm.
Chu Phù cũng chưa kịp phản ứng lại, bàn tay to của người đàn ông đã nắm lấy cằm của cô rồi bá đạo hôn xuống.
Đến khi hai người buông nhau ra lần nữa, Chu Phù đã xấu hổ đến nỗi cả người nóng bừng.
Trần Kỵ hài lòng bẹo gò má đỏ như trái cà chua của Chu Phù, đôi môi hơi nhếch lên nhưng không dễ nhận ra: “Xơ múi những hai lần em cũng giỏi đấy, cũng không cần phải lên mạng tìm hiểu nữa, em cũng có thể xuất bản sách dạy họ rồi đấy.”
Chu Phù: “...”
Có thể là do được anh ôm quá lâu nên cơ thể cũng bị ám mùi thuốc lá quen thuộc của anh.
Thoang thoảng, nếu như là của người khác, dù thế nào thì cô cũng phải tắm rửa mới thấy thoải mái được, nhưng vì đó là của Trần Kỵ nên tự nhiên cô lại thấy nó rất dễ ngửi.
Đêm nay, Chu Phù như con nai vàng ngơ ngác chìm vào giấc ngủ.
Cô không ngờ mình lại có thể thiếp đi nhanh đến thế, cũng không ngờ mình lại ngủ ngon đến thế.
Thực tế còn khó tin hơn cả giấc mộng, bởi vì một đêm này cô đã ngủ rất say giấc cho đến khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên.
Tối qua trước khi đi ngủ, cô đã đặt báo thức sớm hơn một tiếng so với thường ngày.
Kể từ khi cô chuyển đến sống cùng Trần Kỵ, cô cũng chưa từng dậy sớm đến vậy.
Chỉ là tối qua sau khi lên mạng tìm các tip theo đuổi người yêu, có gợi ý rồi Chu Phù định sẽ học theo Trần Kỵ, xuống bếp nấu bữa sáng cho anh.
Xuống giường, cô rón ra rón rén ra khỏi cửa phòng.
Tối qua lúc cô đặt đồng hồ báo thức cũng tính luôn cả giờ anh dậy, lúc này trong phòng bếp rất sạch sẽ không vương mùi dầu ăn.
Sau khi Chu Phù mặc xong chiếc tạp dề cô chưa từng mặc lần nào, cô nhanh nhẹn chọn, lấy ra một vài nguyên liệu tối qua Trần Kỵ mua rồi cắt thái rửa sạch.
Chu Phù cầm dao định cắt cà chua thành những miếng nhỏ, không biết Trần Kỵ đang nằm trên sô pha đã dậy từ khi nào.
Người đàn ông mặc một chiếc áo phông rộng rãi, thong dong bước về phía phòng bếp, anh ngước mắt lên hai hàng mày nhíu lại. Lúc này bởi vì anh dậy sớm hơn bốn mươi phút so với thường ngày nên trông giống như còn đang ngái ngủ, bớt đi sự lạnh lùng và kiêu ngạo, thay vào đó là sự gần gũi thân thuộc.
“Em đang làm gì vậy.” Giọng anh mang theo sự khàn khàn lúc sáng sớm.
Chu Phù nghe thấy tiếng Trần Kỵ, cô vô thức quay người lại, một tay dính nước cà chua một tay thì cầm dao.
Trần Kỵ thấy thế, cơn buồn ngủ của anh bay sạch. Trông anh tỉnh táo hơn hẳn, hàng mày nhíu chặt hơn, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc: “Em cầm dao làm gì, ai bảo em xuống bếp?”
Trần Kỵ bước hai bước đến trước mặt cô, anh không nhiều lời cầm lấy con dao cô đang cầm trong tay bỏ sang bên cạnh, sau đó cúi đầu xuống cầm lấy bàn tay còn dính nước cà chua lên xem kỹ càng, cẩn thận. Sau khi nhìn rõ những cái màu đỏ ấy đều là nước cà chua thì anh mới giãn mày.
“Sao anh dậy sớm vậy?” Chu Phù ngước mắt lên nhìn anh, rõ ràng cô đã đặt đồng hồ báo thức sớm hơn rất nhiều so với giờ anh thức dậy rồi mà: “Chẳng phải bình thường bốn mươi phút nữa anh mới dậy sao?”
Trần Kỵ mặt không cảm xúc cởi chiếc tạp dề trên người cô ra, anh bình tĩnh nói: “Em dậy giờ nào là anh dậy giờ đó rồi.”
Chu Phù im bặt, đột nhiên cô nhớ lại mỗi lần nửa đêm cô thức giấc đi uống nước, dường như anh có thể lập tức tỉnh dậy, sau đó vô tình hay cố ý đều ở bên cô.
“Em đấy.” Theo thói quen người đàn ông mặc tạp dề lên người mình, anh nói: “Mới sáng sớm không ngủ chạy đến phòng bếp làm gì? Đói không biết đường gọi anh dậy à?”
“Không phải…” Chu Phù liếm môi: “Chẳng phải em muốn theo đuổi anh sao, thế nên em muốn nấu bữa sáng cho anh, tiện thể hiện tài năng luôn.”
Trần Kỵ nghiêng đầu nhìn cô, đứng quay lưng lại với cô rồi bình tĩnh nói: “Buộc cho anh đi.”
Thật ra những lúc bình thường Trần Kỵ có thể tự buộc được nhưng hôm nay có cô ở đây rồi, thế nên anh muốn cô buộc cho mình.
Chu Phù nghe lời giơ tay ra, nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Em không nói dối đâu, bây giờ em đã có thể nấu được một vài món ăn rồi. Mì trứng gà, cơm rang, rau xào gì đó, những món ăn bình thường em đều làm được, em đã làm suốt mấy năm rồi.”
Trần Kỵ không vui chạm lưỡi vào răng hàm: “Anh nói rồi, anh không cần em làm.”
“Tiện thể nhắc nhở em một chút, cho em biết một thông tin nội bộ luôn.” Trần Kỵ cầm quả cà chua ban nãy cô mới cắt được một nửa: “Ở chỗ của ông đây, biết nấu ăn là một điểm trừ, em tự suy nghĩ đi, xuống bếp, không biết phải hôn bao nhiêu lần mới có thể bù lại được điểm.”
Chu Phù: “...”