Chỉ cần em

Cũng không biết vì lý do gì, từ sau khi biết Trần Kỵ trở về sẽ không đi nữa, cơn buồn ngủ của Chu Phù nhanh chóng kéo tới.
Một đêm bất ngờ là cô ngủ vô cùng an giấc, mở mắt ra trời đã sáng.
Cô nằm lại giường một lát theo thói quen, lúc rửa mặt thay quần áo xong xuống lầu thì trên bàn ăn đã bày mấy món ăn.
Trần Kỵ uể oải bước ra khỏi phòng bếp, trên tay còn bưng hai bát cháo trắng bốc khói nghi ngút.
Chu Phù thấy vậy thì vội chạy mấy bước xuống cầu thang, bước tới bên cạnh anh: “Để em giúp anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tránh ra.” Giọng điệu lạnh lùng của thiếu niên vẫn không hề thay đổi.
Chu Phù thức thời ngậm miệng, tự giác đi đến trước bàn cơm ngoan ngoãn đợi ăn.
Đồ ăn kèm rất phong phú, bao gồm trứng muối trộn dầu giấm, rau xào, trứng tráng, bên trên còn có một đĩa bánh quẩy cắt miếng nhỏ.
Chu Phù chưa từng thấy cách ăn bánh quẩy kết hợp với cháo trắng. Lúc trước ở Bắc Lâm, hầu hết bữa sáng ở nhà do dì chuẩn bị đều là kiểu Tây, cho nên bây giờ cô cảm thấy rất mới mẻ.
Đợi Trần Kỵ ngồi xuống, Chu Phù dè dặt bày đũa cho anh.
Thiếu niên khẽ liếc cô một cái, anh không nói lời nào, dứt khoát vùi đầu ăn.
Tướng ăn của anh vẫn khiến người ta thấy rất ngon miệng.
Chu Phù lặng lẽ liếc nhìn, bất giác nhìn hơi lâu.
Lát sau, thiếu niên đột nhiên nói: “Muốn đến muộn à?”
“Hả?” Chu Phù chưa kịp phản ứng lại, vội vàng lúng túng thu hồi tầm mắt: “Không có…”
Giọng nói của Trần Kỵ vẫn lành lạnh như cũ: “Nhìn tôi có thể no bụng à?”
“…”
Cô chỉ cảm thấy mặt hơi nóng, trả lời qua loa: “Cháo, cháo hơi nóng…”
Đợi cô ăn sáng xong, Trần Kỵ đã đứng ngoài sân hút nửa điếu thuốc.
Cô mang cặp xách rồi cùng ra ngoài, hai tay ngoan ngoãn nắm quai đeo trên túi. Tóc mái mềm mại rũ xuống vầng trán trơn bóng, mái tóc dài hơi xoăn xõa sau lưng, một nửa quấn thành kiểu tóc công chúa, trông ra dáng một học sinh ngoan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
So với cô, thiếu niên đứng nhàn hạ bên cạnh trông vô cùng lưu manh.
Trên người mặc áo phông đen, không mặc đồng phục cũng không thấy cặp sách, hai tay trống trơn, trông không giống như đang đi học.
Trường Trung học Kim Đường cách ngôi nhà cũ của Tô Tú Thanh không xa lắm, nhưng ở giữa cách một ngọn đồi nhỏ, phải đi một đoạn đường núi ngắn.
Việc này rất khó đối với người hoàn toàn không có một chút tế bào vận động nào như Chu Phù.
Trần Kỵ sải bước rộng, thể lực cũng khỏe, lại quen với việc một thân một mình, đi chưa được hai bước đã kéo ra khoảng cách. Một lúc sau anh phải vô thức dừng bước, quay lại tìm người.
Con đường núi vốn chỉ có mấy phút, anh đã quay lại năm lần.
Cuối cùng thật sự bị dáng vẻ yếu ớt kia của cô làm mất kiên nhẫn, anh sầm mặt đi đến trước mặt và cầm cặp sách của cô trên tay, sau đó đưa quai đeo cho cô, lạnh lùng nói: “Cầm lấy.”
Chu Phù gần như bị anh kéo đi, có trợ lực, cô lập tức thấy dễ hơn rất nhiều.
Đến đoạn đường bằng phẳng, cô buông tay ra, Trần Kỵ cũng không trả lại cặp sách cho cô, anh vẫn mang giúp cô, chẳng biết từ lúc nào bước chân cũng đã chậm lại rất nhiều.
Hai bên đường núi tràn trề nhựa sống, cỏ cây hoa lá tốt tươi.
Thỉnh thoáng thiếu niên đưa tay ra, cản những cánh cây vươn ra giữa con
đường nhỏ, sau đó dễ dàng hái được mấy quả dại từ trên cao.

Sau đó mặt không cảm xúc đưa đến trước mặt Chu Phù.
Trong thoáng chốc, Chu Phù hơi sửng sốt, một lúc lâu vẫn không đưa tay ra.
Trần Kỵ khẽ cụp mắt, lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng nói: “Chê bẩn à?”
“Không phải…?” Cô vô thức đáp lại anh.
Nhưng anh như thể không nghe thấy, thu tay lại, lười biếng dùng góc áo lau quả dại hai lần. Sau đó anh lại đưa cho cô, giọng điệu vẫn ngứa đòn như cũ: “Yếu ớt.”
Ra khỏi ngọn núi nhỏ, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cánh cổng chữ vàng của trường Trung học Kim Đường ở cách đó không xa.
Tốp năm tốp ba học sinh mặc đồng phục màu xanh và trắng ùa vào sân trường, tiếng loa phát thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Chu Phù bước nhanh hơn, thiếu niên bên cạnh lại im lặng dừng bước.
Lúc phát hiện, cô quay đầu nhìn anh: “Anh không đi à?”
“Bớt can thiệp vào chuyện của tôi.” Anh xoay người rời đi, chỉ để lại cho cô một cái bóng lưng: “Còn muốn tôi hộ tống nhóc đến tận chỗ ngồi à?”
“…”
Đúng như mẹ cô đã nói trong điện thoại, bà đã sắp xếp ổn thỏa chuyện nhập học cho cô. Chu Phù đến trường chưa được một lúc, thầy chủ nhiệm Liêu Vĩ Phúc đã đón cô đi làm thủ tục nhập học.
Sau khi nhận sách giáo khoa và đồng phục, Liêu Vĩ Phúc đưa cô đến lớp mới khi tiếng chuông vào học vang lên.
Chu Phù không giỏi giao tiếp, tính cách cũng không quá hướng ngoại, cô thật sự rất sợ những tình huống này.
Theo yêu cầu của thầy chủ nhiệm, lúc đứng trên bục giảng tự giới thiệu trước nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình như vậy, hai má cô nóng như thiêu đốt.
Cô nói rất ngắn, giọng cũng rất nhỏ.
Nhưng mặc dù vậy, chỉ với khuôn mặt cực kỳ nổi bậc đó, những tiếng vỗ tay và huýt sáo không đứng đắn bên dưới vẫn ồn ào dậy sóng.
“Được rồi, được rồi, tất cả im lặng đã vào học rồi, chẳng ra thể thống gì cả.” Liêu Vĩ Phúc duy trì trật tự của lớp, sau đó nói với Chu Phù: “Trong lớp tạm thời không có chỗ trống, em tạm chịu thiệt một thời gian, thi giữa kỳ xong sẽ điều chỉnh lại theo xếp hạng.”
Chu Phù nhìn theo hướng ngón tay Liêu Vĩ Phúc, ở hàng cuối cùng bên cửa sổ của tổ bốn có hai chỗ trống.
Dù là góc khuất nhất trong lớp, nhưng vừa mới đến một môi trường xa lạ, cô lại rất thích vị trí này.
Trên chiếc bàn đặt cạnh lối đi đặt rất nhiều bài thi bỏ trống, Chu Phù vô thức bước đến.
Tiếng đọc bài buổi sáng* thưa thớt nhanh chóng vang lên trong lớp học.
(*) Nguyên văn 早读: Là giờ đọc bài từ 8h – 8h20, sẽ có 1 người lên dẫn dắt lớp đọc và các bạn còn lại đọc đồng thanh.
Đến khi cô ngồi vào chỗ, bạn nữ ngồi bàn trước đã lập tức xoay người, xích lại gần cô: “Chào cậu, tớ tên là Hứa Tư Điềm.”
“Tớ tên là Chu Phù.” Cô dịu dàng trả lời.
“Tớ biết mà, lúc nãy cậu mới tự giới thiệu.” Hứa Tư Điềm liếc nhìn cô, không nhịn được nhỏ giọng cảm thán: “Trông cậu xinh ghê.”
“Cảm ơn, cậu cũng xinh lắm.”
Chu Phù ít nhiều cũng hơi xấu hổ. Nói xong, cô tiện tay đặt toàn bộ sách giáo khoa vừa nhận được xuống chiếc bàn trống bên cạnh.
Cô còn chưa kịp thu tay lại thì đã thấy Hứa Tư Điềm dè dặt hạ thấp giọng nhắc: “Bên cạnh cậu có người, cậu đừng đặt lên chỗ của cậu ấy.”
Chu Phù nghe vậy, vội vàng dời sách giáo khoa về, lông mi chớp chớp, nhỏ
giọng hỏi: “Vậy tại sao cậu ấy không đến?”
“Cậu ấy ít đến lắm.”Dường như Hứa Tư Điềm đã tập mãi thành quen, như thể lo lắng sẽ đánh thức bạn cùng bàn Lục Minh Bạc đang nằm ngủ bên cạnh, cô ấy vẫn đè thấp giọng: “Cậu ấy vốn lớn hơn chúng ta hai tuổi, nhưng hình như vì trong nhà xảy ra chuyện gì đó nên học trễ hai năm, vì thế mới được xếp cùng lớp với chúng ta.”
Chu Phù gật đầu, thấy bạn học bàn trước muốn nói lại thôi, cô lại hỏi: “Sao vậy?”
Có vẻ đối phương hơi nhát gan, cô ấy chỉ lắc đầu rồi dặn dò: “Nếu lỡ cậu ấy tới, cậu đừng chọc giận cậu ấy.”

Chu Phù rất nghe lời: “Được.”
Xem ra có vẻ người bạn cùng bàn mới chưa từng gặp mặt là một nhân vật không dễ chọc.
Chẳng hiểu sao, trong đầu cô chợt hiện lên khuôn măt kiêu ngạo, ngang bướng của Trần Kỵ.
Hai mươi phút đọc bài buổi sáng nhanh chóng kết thúc, chuông hết giờ vang lên chưa bao lâu, bên ngoài hành lang phòng học đột nhiên có không ít người kéo tới.
Gần như tất cả đều là các bạn nam, tất cả đều thò đầu vào lớp nhìn. Bọn họ như thể đang tìm kiếm gì đó, giọng điệu phấn khích: “Đây là lớp 10A8 à?”
“Đúng vậy.” Bạn học bên cửa sổ đáp lại.
“Có phải lớp các cậu có người tên là Chu gì đó không?”
“À, cậu tìm hoa khôi của lớp đúng không?” Bạn học nghe vậy, vội gọi với vào trong lớp: “Chu Chi Tinh, bên ngoài có người tìm cậu.”
Tiếng gọi lập tức thu hút sự chú ý của không ít bạn học trong lớp.
Bên cạnh cô gái tên Chu Chi Tinh có hai ba người chị em vây quanh, nghe vậy lập tức tớ một câu cậu một câu tâng bốc: “Chi Tinh không hổ là hoa khôi
lớp, có nhiều bạn nam đến tìm cậu như vậy.”
“Mau đi nhanh lên.”
Chu Chi Tinh cố gắng duy trì vẻ mặt không quá quan tâm, giọng điệu còn cố tỏ vẻ hơi khó chịu: “Ôi trời, tớ cũng đâu quen…”
“Ai bảo cậu xinh đẹp, các bạn nam trong trường đều muốn đến ngắm cậu.”
Cô ta vẫn cau có mặt mày, nhưng khóe môi lại không kìm được hơi cong lên, cuối cùng ỡm ờ để mấy người chị em kéo đến bên cửa sổ.
Nhưng người bên ngoài vừa nhìn thấy cô ta đã thốt lên: “Không, không phải cô ấy, Chu cái gì ấy nhỉ? Shh, hai chữ, cô gái xinh đẹp đến từ Bắc Lâm hôm nay vừa vào lớp cậu ngồi ở đâu?”
“Uầy, cậu nói Chu Phù hả? Bàn cuối cùng ở tổ bốn.” Bạn học ở bên cửa sổ tiếp lời.
Đám nam sinh nghe vậy, lập tức lướt qua trước mặt Chu Chi Tinh không chút do dự.
Chu Chi Tinh lập tức sầm mặt lại.
Đám chị em bên cạnh cũng hơi xấu hổ, nhìn góc xó xỉnh mà Chu Phù ngồi theo hướng mấy chàng trai rời đi, chua ngoa nói: “Cậu ta cũng thích ra vẻ quá đấy, đến trường mà mặc váy không chịu mặc đồng phục.”
“Tớ vẫn cảm thấy Chi Tinh đẹp hơn.”
“Chắc chắn rồi, dù sao thì ngay cả Trần Kỵ cũng chủ động nói chuyện với Chi Tinh mà. Cả trường nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy như vậy, cậu có thấy Trần Kỵ ngó ngàng đến ai chưa?”
Vẻ mặt chột dạ của Chu Chi Tinh lại mang theo chút đắc ý: “Ơ kìa, các cậu đừng nói linh tinh.”

Lúc chập tối tan học, Lục Minh Bạc vươn vai đứng dậy khỏi bàn học. Sau khi tỉnh táo, chuyện đầu tiên cậu ấy làm là lẻn đến chỗ ngồi bên cạnh Chu Chi
Tinh, nịnh nọt hỏi: “Hoa khôi lớp, buổi tối cùng nhau đi ăn đồ nướng nhé?”
Bởi vì chuyện buổi sáng nên tâm trạng của Chu Chi Tinh không tốt, lúc này cô ta xụ mặt thu dọn cặp sách, không để ý tới cậu ấy.
Lục Minh Bạc đã theo đuổi cô ta được một thời gian, cậu ấy biết làm sao để khiến cô ta vui, vội bổ sung thêm một câu: “A Kỵ cũng đến, đi chung đi? Nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.”
Quả nhiên động tác của Chu Chi Tinh dừng lại một lúc, lát sau cô ta nhướng mày: “Được thôi, dù sao buổi tối ba mẹ tớ cũng không về ăn cơm.”
Thấy cô ta đồng ý, Lục Minh Bạc vội trốn ra ngoài hành lang, gọi điện thoại cho Trần Kỵ.
Anh ta chỉ còn thiếu nước quỳ xuống gọi Trần Kỵ là ba trong điện thoại, mất cả buổi mới hẹn được người đi.
Địa điểm vẫn là quán rượu nhỏ tối hôm qua, rất gần trường Trung học Kim Đường, mấy người bọn họ đi từ trường không tốn mấy phút.

Lúc đến, bên trong chẳng có ma nào chứ đừng nói là Trần Kỵ.
Lục Minh Bạc quen cửa quen nẻo kéo ông chủ bắt đầu gọi món, Chu Chi Tinh thì lôi kéo mấy người chị em, vô tình hay cố ý đứng ở cửa tiệm nhìn quanh.
Đợi đến khi tiếng xe máy nổ đặc trưng từ xa tiến đến gần, cuối cùng dừng lại bên ngoài quán rượu.
Ánh mắt Chu Chi Tinh không khỏi sáng lên, rõ ràng sự hào hứng tăng hơn lúc nãy không ít.
Từ lúc Trần Kỵ vừa vào cửa, ánh mắt cô ta chưa từng rời khỏi người anh.
Lục Minh Bạc nhìn thấy, nhưng lại giả vờ không quan tâm, vẫn cười đùa hí hửng vẫy tay với Trần Kỵ.
Khoảnh khắc ánh mắt của người đến sau lướt qua bàn, lông mày anh vô thức nhíu lại. Sau khi ngồi xuống, Trần Kỵ không nói một lời.
Bầu không khí cả bữa ăn đều do Lục Minh Bạc khuấy động.
Đầu tiên là mắng giáo viên môn nào đó lắm quy định một trận theo thường lệ, nào là lên lớp không cho ngủ, còn bắt nộp bài tập vân vân.
“Vẫn là A Kỵ sướng, nói không đi học là không đi.”
“Vậy cậu cũng phải có gia cảnh như anh Kỵ.”
Cuối cùng chủ đề lại bất giác xoay quanh Chu Phù vừa mới chuyển tới.
Lục Minh Bạc vừa gặm xiên que, vừa nói với Trần Kỵ: “A Kỵ, hôm nay anh không đến nên không biết, thầy chủ nhiệm tìm cho anh một người bạn cùng bàn mới đấy.”
Trần Kỵ hơi nhíu mày châm một điếu thuốc, cũng không quan tâm đến bạn cùng bàn mới gì đó.
“Nghe nói là đến từ Bắc Lâm. Ôi em cứ thấy khó hiểu, điều kiện ở Bắc Lâm tốt như vậy, sao còn chạy tới chỗ này của chúng ta.”
Động tác bật lửa của Trần Kỵ hơi khựng lại.
“Lại còn là một người đẹp.” Lục Minh Bạc tiếp tục nói: “Anh không nhìn thấy thôi, hôm nay sau giờ đọc bài buổi sáng, mấy thằng con trai các lớp chạy tới vây quanh chỗ ngồi của cậu ấy, chụp ảnh, trêu ghẹo các kiểu, gọi là em gái xinh đẹp, làm em muốn ngủ cũng đếch ngủ được.”
Trần Kỵ hơi nghiến chặt răng, sắc mặt rõ ràng đanh lại.
Nhóm chị em gái thấy Lục Minh Bạc khen Chu Phù như thế, lo Chu Chi Tinh khó chịu, bọn họ vội lên tiếng phàn nàn: “Bạn nữ đó thấy ra vẻ quá, đến trường không chịu mặc đồng phục mà mặc đồng phục JK đặt may riêng, cứ như sợ mấy bạn nam không đến tìm cậu ấy vậy.”
Vừa dứt lời, Trần Kỵ không nói được hai câu suốt cả bữa ăn lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, mỉa mai: “Người ta vừa mới chuyển trường, cô bảo cô ấy mặc đồng phục gì?”
Ngay lập tức, xung quanh trở nên im lặng như tờ.
“Đi trước đây.” Trần Kỵ chào Lục Minh Bạc, sau đó đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Lục Minh Bạc thấy vậy thì vội đuổi theo: “A Kỵ, sao lại đi rồi?”
“Phiền.” Trần Kỵ cau mày.
“Uầy, tại em cả. Em biết anh ghét đám con gái này, nhưng em thích dáng vẻ của Chu Chi Tinh… Không gọi anh, cô ấy sẽ không chịu đi với em…” Lục Minh Bạc ngượng ngùng gãi đầu: “Nếu nói với anh là cô ấy đến thì chắc chắn anh sẽ không đi…”
Lục Minh Bạc bắt đầu nghiêm túc đảm bảo: “Lần sau em nhất định sẽ không làm chuyện bỉ ổi như vậy nữa.”
“Được rồi.” Trần Kỵ vỗ lưng cậu ấy, anh cũng không quá để ý: “Cậu vào đi, tôi về nhà ăn.”
Trần Kỵ cũng không hiểu sao giờ phút này anh chỉ muốn về nhà.
Về đến nhà, nhìn thấy trong sân chỉ có một mình Tô Tú Thanh, ánh mắt của anh bất giác tìm kiếm trong nhà.
Bà cụ thấy vậy thì thuận miệng nói: “Chúc Chúc vẫn chưa về.”
Yết hầu chàng trai di chuyển, mất tự nhiên nói: “Cháu không tìm cô ấy.”
Dứt lời, anh liếc nhìn thời gian trên điện thoại rồi bước ra khỏi cửa. Trong lúc lơ đãng đã đi đến ngọn đồi nhỏ phải ngang qua để đến trường trung học.
Sau khi đi thêm hai phút, cuối cùng cũng nhìn thấy Chu Phù cúi đầu, chậm chạp đi về phía anh.
Anh vô thức bước nhanh hơn, thấy cô cũng không nhận ra mình đến gần thì lạnh mặt, giật lấy chiếc cặp đã nặng hơn lúc sáng không ít.
Chu Phù giật thót, ngước mắt lên nhìn thấy là anh, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu niên lạnh lùng giễu cợt: “Được lắm, mới ngày đầu chuyển trường mà đã chơi ở bên ngoài đến không muốn về nhà rồi?”
“Hả?” Chu Phù hơi sửng sốt, sau đó vội lên tiếng giải thích: “Em không… không nhớ phải đi hướng nào…”
“Đồ mù đường.”
“…”

Chu Phù suy nghĩ một chút, e dè hỏi: “Anh tới đón em à?”
Đôi môi mỏng của chàng trai mím thành một đường, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Vậy đúng là nhóc suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
“…”
Hôm sau, trước khi chuông đồng hồ báo thức vang lên, Chu Phù không ngủ nướng như hôm qua nữa.
Nhưng không ngờ Trần Kỵ vẫn dậy sớm hơn cô nhiều.
Đợi cô thay đồng phục chỉnh tề xong đi xuống lầu, cháo loãng và đồ ăn kèm đã bày ngay ngắn trên bàn giống như hôm qua.
Điểm khác biệt là có thêm một chậu nước, trên mặt nước có vài viên đá, bên trong có một bát cháo để nguội.
Chu Phù ngoan ngoãn đi đến trước bàn rồi ngồi xuống, thấy Trần Kỵ lấy bát cháo trắng ra khỏi chậu nước lạnh, đặt trước mặt cô.
Trong lúc làm những việc đó, anh vẫn không nói thêm nửa câu thừa thãi.
Chu Phù hơi bối rối: “Đây là…”
Trần Kỵ cũng không ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo vẻ uể oải lúc sáng sớm: “Không phải nói nóng sao?”
Nghe vậy, cô gái vô thức múc một thìa cho vào miệng, so với cháo nóng hôi hổi ngày hôm qua, độ nóng của cháo hôm nay rất vừa phải.
Có lẽ bởi vì không nóng nên rõ ràng Chu Phù ăn nhanh hơn rất nhiều, lúc cô ăn xong một bát nhỏ, Trần Kỵ vẫn chưa ăn xong.
Cô vác cặp trên lưng, ngoan ngoãn nói với anh: “Em biết đường rồi, hôm nay
không làm phiền anh đưa nữa.”
Nói xong, cô không đợi Trần Kỵ trả lời đã đứng dậy bước ra ngoài.
Không có Trần Kỵ kéo cô, Chu Phù đi lại hơi khó khăn. Trên đường để lỡ không ít thời gian, lúc đến trường suýt chút nữa đã trễ.
Vốn tưởng rằng gần đến giờ chuông reo, trên đường hẳn sẽ rất yên tĩnh.
Không ngờ càng đi tới gần lớp, trên hành lang càng trở nên náo nhiệt.
Từng tốp nữ sinh không ngừng đổ xô đến ngoài cửa sổ lớp A8.
Thỉnh thoảng còn có tiếng xì xào bàn tán: “Anh ấy thật sự đến trường học à?”
“Thật, mấy chị em của tớ đã nhìn thấy.”
“Nằm nhoài trên bàn ngủ mà cũng đẹp trai quá thể đáng.”
Chu Phù hơi bối rối, cô còn chưa kịp bước vào lớp đã bị Hứa Tư Điềm lo lắng ngăn lại để dặn dò: “Bạn cùng bạn của cậu thế mà lại đến, cậu cẩn thận một chút.”
Cô vô thức nhìn sang chỗ ngồi.
Chỉ thấy thiếu niên nửa tiếng trước còn ngồi dưới mái hiên cùng mình, ăn chung một bàn đồ ăn sáng, lúc này lại đang nằm nhoài ở chỗ bên cạnh cô để ngủ bù.
“…?”
Chu Phù không khỏi hơi lo lắng.
Cô chậm rãi bước đến lối đi nhỏ bên cạnh anh, do dự mãi mà không dám đánh thức người dậy, đành phải cúi người, đi đến vị trí của mình từ khe hở phía sau anh.
Nhưng cô vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp thở phào.
Cái người gọi là “bạn cùng bàn mới” lại thản nhiên ngồi dậy, ánh mắt uể oải quét qua người cô. Sau đó anh đột nhiên vươn tay, ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn cô hai cái, giọng nói lạnh lùng xen lẫn chút kiêu ngạo: “Không nhìn thấy tôi
à?"
______
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc Chúc: Anh tới đón em à?
Trần – Đảo chủ của đảo Kim Đường – Bạn cùng bàn mới – Kỵ: Tôi chỉ là đi ngang qua.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận