Thật ra trong mắt người ngoài, mấy từ "rửa tay nấu súp" hoàn toàn không liên quan gì tới bất cứ từ ngữ nào dùng để miêu tả khí chất toát lên từ Trần Kỵ như lạnh lùng, quý phái, ngạo mạn, đách thèm sợ ai.
Nhưng dường như đây mới là dáng vẻ mà cô quen thuộc nhất của anh.
Bữa ăn đầu tiên sau khi cô chuyển đến trường Kim Đường là do anh nấu, mỗi bữa ăn sau đó đều được anh tự mình quan tâm chăm sóc.
Anh không chỉ một lần nói câu "Ai cần em học", và từ trước đến giờ đó không hề chỉ là lời nói đầu môi.
Chu Phù bị anh đẩy qua một bên, lặng lẽ nhìn anh thành thạo làm chuyện mà đáng ra phải do "người theo đuổi" là cô đây làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ tận đáy lòng bỗng dâng lên nỗi cảm động vô bờ, không hiểu sao cô cũng có can đảm hơn. Một hồi lâu sau, cô thình lình hỏi một câu: "Trần Kỵ... em có thể, ôm anh một lát không?"
"..." Sống lưng của người đàn ông cứng đờ trong giây lát, yết hầu khẽ lăn, giọng điệu lại vẫn ung dung bình tĩnh như cũ: "Ôm đi."
Ưu điểm đáng kể nhất của anh chính là quá hào phóng.
Chu Phù vui vẻ cười, chậm rãi tiến lại gần lưng anh, đôi tay mảnh khảnh dè dặt vòng lên chiếc eo gầy nhưng rắn chắc của anh, gò má nhẹ nhàng áp vào tấm lưng rộng rãi, chóp mũi tức thì ngửi thấy mùi hương thoang thoảng chỉ anh mới có.
Là mùi hương mà cô rất thích.
Cô không biết mình ôm anh như này có ảnh hưởng gì đến việc nấu nướng của anh hay không, nhưng cô vẫn không chịu buông ra.
Giây phút cải thìa đã rửa sạch được cho vào nồi làm phát ra tiếng bắn dầu xèo xèo, Trần Kỵ gần như phản xạ có điều kiện đặt ngay một tay lên hai cánh tay gầy đang ôm lấy hông mình của Chu Phù.
Đến khi xúc cảm mềm mại từ vải đồ ngủ truyền vào lòng bàn tay, anh mới sực nhớ ra người con gái này luôn mặc áo tay dài và quần dài, bọc bản thân rất kín nên chút dầu bắn lên lúc cho nguyên liệu vào nổi không hề làm cô bị bỏng chút nào.
Song, bàn tay trông khá thô to vẫn nắm chặt mu bàn tay trắng nõn còn lộ ra ngoài của cô, kín đến nỗi không một làn gió nào có thể thổi qua.
Tuy nhiên, hành động ấy lại khiến Chu Phù cho rằng anh đang đáp lại mình một chút nhỏ nhoi, khe khẽ và thầm lặng.
Cô bất giác nhoẻn môi cười, ngỡ mình là người may mắn nhất thế gian.
Cô cẩn thận giữ im lặng, sợ rằng sẽ phá hỏng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi và ấm áp ấy. Chất giọng trầm ấm của Trần Kỵ thong dong cất lên bên tai: "Chu Phù."
Hàng mi cô khẽ vỗ: "Vâng..."
"Lần sau muốn ôm thì cứ ôm đi, khỏi hỏi ý anh nữa." Trần Kỵ nhàn nhã nói.
Con tim Chu Phù kìm lòng không đậu run lên. Anh đúng là một người vô cùng rộng rãi đấy!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi sáng, đến công ty, các sinh viên thực tập lại nhận một bản kế hoạch nhỏ để tập luyện.
Từ những kinh nghiệm rút ra được sau mấy lần trước, lần này mọi người làm nhanh hơn trông thấy. Mỗi người cầm một cuốn sổ quy chế, ai nấy đều nghiêm túc chuẩn bị kỹ càng trước khi bắt tay vào vẽ.
Chu Phù vẽ với hiệu suất rất cao, chỉ sau một buổi sáng đã hoàn thành sơ lược hai tầng của bản vẽ mặt phẳng.
Cấp trên giao hạn nộp bản vẽ vào mấy ngày sau nên vẫn còn nhiều thời gian. Còn hơn nửa tiếng nữa là đến lúc ăn trưa, ai cũng buông chuột và bàn phím ra vặn cổ rồi bóp vai, vừa thả lỏng người vừa cầm điện thoại đặt đồ ăn.
Chu Phù thoăn thoắt lưu bản vẽ xong cũng lấy điện thoại ra đọc lướt tin tức.
Sau lần liên lạc lại với Hứa Tư Điềm, mỗi ngày hai người đều huyên thuyên với nhau cả buổi như thời còn ở trường Kim Đường.
Cô và Hứa Tư Điềm hầu như chẳng giấu gì nhau. Ngay từ thời cấp hai, hai người họ đã thường xuyên trao đổi với nhau về chuyện tình cảm, vì vậy mà Hứa Tư Điềm cũng biết chuyện hai ngày nay Chu Phù đang theo đuổi Trần Kỵ.
Thế là ngoài Lăng Lộ Vũ, Thân Thành Dương, cả biển dân mạng không biết tên trên diễn đàn ra thì có thêm Hứa Tư Điềm gia nhập đội ngũ cổ vũ cô.
Thân Thành Dương xem như chơi với Lăng Lộ Vũ từ nhỏ đến lớn, dù vậy, cậu ta vẫn dùng rất nhiều cách theo đuổi người thương mà con trai thường dùng trong giai đoạn chuyển từ bạn sang người yêu ngắn ngủi đó. Thân Thành Dương là một người giàu nứt đố đổ vách, tặng hoa cho Lăng Lộ Vũ tới tấp mà không hề tiếc một xu nào. Tuy bình thường nhìn thì Lăng Lộ Vũ tính tình cẩu thả nhưng rồi cũng xiêu lòng trước những kịch bản đó.
Trích lại nguyên văn của cô ấy là, nào có ai được tặng hoa tươi mà không vui chứ?
Chu Phù thầm ghi nhớ, khổ nỗi hiện giờ ví tiền của cô vẫn còn khá eo hẹp, phải dành được bảy tám nghìn tệ học phí trước khi khai giảng bắt đầu năm năm đại học vào tháng 9 nên vẫn chưa thể tiêu pha quá mức. Còn những thứ Trần Kỵ tặng cô thì cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện động vào.
Bởi thế, xem xét một lượt thì tạm thời chỉ có đề xuất của Hứa Tư Điềm là chấp nhận được.
Chu Phù nhìn chằm chằm vào mấy câu tán tỉnh sến sẩm mà Hứa Tư Điềm gửi đến, tai hơi nóng lên.
Cô không tài nào tưởng tượng được nổi vẻ mặt Trần Kỵ sẽ như thế nào sau khi nghe thấy mấy câu ấy.
Nếu là bình thường, bất kỳ một từ nào trong số những câu tỏ tình kia thôi cũng đủ làm Chu Phù khó nói ra rồi.
Nhưng Hứa Tư Điềm bảo ban đầu Lục Minh Bạc theo đuổi cô ấy cũng nói vậy, đến giờ hai người vẫn còn ở bên nhau, chứng tỏ cách này thành công rồi.
Chu Phù cố gắng kiềm sự bối rối rợn hết cả da gà xuống, hạ quyết tâm, mở box chat trong WeChat với Trần Kỵ ra.
Mở đầu phải vừa nhanh vừa gọn.
Chu Phù: "Anh đoán xem em đang làm gì?"
Phía Trần Kỵ đáp lại rất nhanh: "Vẽ."
Tốt lắm, câu trả lời này gần như trúng phóc mẫu tán tỉnh nháp mà Chu Phù vừa gõ xong rồi.
Cô nhếch môi cười một cách đắc thắng, nhanh chóng gửi tin nhắn khác: "Ừm ừm. Vậy anh đoán xem em đang vẽ gì?"
Trần Kỵ: "...?"
Trong văn phòng, người đàn ông lười biếng dựa lưng vào ghế giám đốc mềm mại và rộng lớn hơi nhíu mày nhìn cuộc đối thoại kỳ quặc trên màn hình điện thoại, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Song, anh cũng muốn xem trưa nay cô gái nhỏ này lại nghĩ ra trò gì bèn nghiêm túc đáp: "Bản vẽ mặt phẳng ba tầng của Trung tâm Hoạt động Người cao tuổi và Trung niên Cộng đồng R&F."
Đây là nhiệm vụ anh vừa bố trí sáng nay.
Chu Phù: "..."
Chu Phù nắm chặt bàn tay lại, cố gắng dằn cảm giác khó chịu đến muốn ói xuống rồi thong thả gõ câu nói khiến chính cô cũng không thể không đỏ mặt tới mang tai: "Không phải... Em đang vẽ kế hoạch xây dựng cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp sau này của chúng ta…"
Trần Kỵ: "..."
Box chat yên lặng mất mấy giây, cả hai bên đều không nhắn thêm từ nào nữa.
Chu Phù nhìn tin nhắn sến rện tột độ cứ thế chình ình nằm trên box chat, hai từ hối hận bao trùm cả lòng cô.
Đang lúc cô định gửi vài cái sticker để đẩy mấy câu thả thính thần kinh kia lên, rốt cuộc phía Trần Kỵ cũng nhắn tin tiếp.
Trần Kỵ: "Rảnh quá nhỉ, có vẻ anh bố trí thiếu nhiệm vụ làm bản vẽ rồi."
Chu Phù: "Không phải do cái đó đâu ạ…"
Nhưng giờ phút này, Trần Kỵ đã ra oai, bắt đầu kiểm tra công việc: "Bản vẽ mặt phẳng ba tầng vẽ được mấy tầng rồi?"
Bấy giờ Chu Phù mới giật mình bản thân vừa tự lấy đá đập chân mình, chỉ đành thành thật trả lời: "Hai tầng ạ..."
Trần Kỵ: "Được, in bản vẽ ra khổ A2 rồi mang đến văn phòng của anh, giờ anh sẽ đánh giá thành quả của em ngay."
Chu Phù: "..."
Trần Kỵ: "Để anh xem bản vẽ kế hoạch xây dựng cuộc sống tương lai của chúng ta đẹp và hạnh phúc chừng nào."
Chu Phù: "..."
Các sinh viên thực tập cùng khoá đang ngồi với nhau thấy Chu Phù đứng dậy in bản vẽ một cách bi tráng thì nhao nhao tỏ ra tò mò và thông cảm: "Sao mới đó đã chấm rồi thế? Chút nữa bọn tớ cũng phải đưa cho sếp xem hả?"
Chu Phù lắc đầu, khóc không ra nước mắt: "Các cậu thì không cần đâu."
Dù gì hồi nãy họ cũng đâu làm khùng làm điên, vẽ kế hoạch xây dựng cuộc sống hạnh phúc trong tương lai cho Trần Kỵ đâu…
Lý Thuận "há" lên một tiếng: "Thế cậu bị sao thế?"
Giờ đây Chu Phù đã không cười nổi nữa: "Mình chỉ… tình cờ xảy ra một số vấn đề thôi…"
Không phải bản vẽ có vấn đề mà là đầu óc có vấn đề.
Trong văn phòng, Trần Kỵ cầm bút đỏ khoanh tròn lỗi và sửa bản vẽ mà Chu Phù cầm vào trong thầm lặng.
Anh không mắng gì, chỉ là một hồi lâu sau, anh lạnh nhạt nói: "Lỗi không hề ít đâu."
Chu Phù: "Vâng… Em sẽ sửa lại ạ."
Trần Kỵ nhàn nhã ngước mắt lên, thuận tay gấp bản vẽ lại rồi đẩy về trước mặt cô, nhếch môi khẽ đến nỗi khó thấy: "Xem ra phải để ông đây tự mình vẽ kế hoạch xây dựng cuộc sống hạnh phúc trong tương lai mới được."
Chu Phù: "..."
Anh chàng liếc mắt nhìn dáng vẻ căng thẳng vì làm sai nhưng bị bắt quả tang của cô, không nén được tiếng cười: "Mẹ kiếp, rốt cuộc em học ở đâu ra mấy trò kỳ quặc thế này?"
Chu Phù mím môi, không định bán đứng Hứa Tư Điềm.
Trần Kỵ khỏi cần suy nghĩ cũng biết: "Hứa Tư Điềm dạy em chứ gì?"
Chu Phù: "..."
Sao cái gì anh cũng biết thế?
"Em khỏi cần nói anh cũng biết, tên ngu ngốc Lục Minh Bạc đó chỉ biết chiêu này thôi." Dù gì tám năm trước Lục Minh Bạc cũng đã dạy anh cùng một chiêu này, có điều không được chấp nhận thôi.
Trần Kỵ chịu đựng không cười nữa, coi như cho cô mặt mũi.
Chu Phù phồng má, cảm thấy không nên ở đây lâu: "Vậy em đi trước nhé?"
Cô xoay người toan rời đi.
"Đợi đã." Chất giọng trầm ấm của Trần Kỵ truyền đến từ phía sau.
Chu Phù nghe thấy anh gọi mình thì quay đầu lại, thấy anh đang chỉ tay vào bản vẽ anh mới sửa trên bàn: "Không lấy kế hoạch xây dựng cuộc sống hạnh phúc đi à? Định để lại cho anh thưởng thức tiếp à?"
Chu Phù: "..."
Được lắm, cô lại phải đẩy tiến độ “dự án trừ điểm” nữa rồi.
Chu Phù chẳng biết rốt cuộc ở Trần Kỵ còn có điểm nào có thể cộng điểm trừ hôn môi nữa?
Thay đồ xong cũng đã đến lúc tan làm, Trần Kỵ về nhà trước để làm bữa trưa cho cô.
Chu Phù cất hết đồ đạc vào túi xách rồi xuống lầu, trên đường về nhà ngang qua một tiệm bán hoa.
Lúc này đang là giờ ăn trưa nên tiệm hoa cũng không quá đông người, Chu Phù đứng trước cửa bình tĩnh quan sát một lúc, chủ tiệm thấy vậy bèn vồn vã ra ngoài gọi: "Cô bé, em vào tiệm xem thử nhé? Sáng nay nhiều hoa được chuyển tới lắm, vừa tươi vừa đẹp nữa!"
Ít nhiều gì Chu Phù cũng hơi lung lay.
Những năm qua, cô đã sống một cuộc sống rất áp lực, đã lâu lắm rồi cô không thể thoải mái thưởng thức những thú vui tao nhã này.
Không đỡ được sự nhiệt tình của chủ tiệm, cuối cùng Chu Phù vẫn bị kéo vào.
Chủ tiệm cười tươi rói: "Em chuẩn bị tặng bạn trai sao?"
Chu Phù nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Không phải ạ..."
Không thể xem là bạn trai được, dù gì cô cũng còn đang trong giai đoạn theo đuổi, Trần Kỵ vẫn chưa nhận lời của cô.