Chỉ cần em

Hai người không phải người yêu nhưng... là vợ chồng.
Cô đáp lời: "Tặng cho chồng em ạ."
Chủ tiệm gật đầu, thoăn thoắt giới thiệu cho cô mấy bó hoa vừa được đóng gói kỹ lưỡng.
"Các hoa này đều là hoa mà các cặp đôi và vợ chồng thích tặng cả, đóng gói cũng đẹp nữa, mang đi nở mặt nở mày lắm, chắc chắn chồng em sẽ thích lắm đó!"
Chu Phù cụp mắt cẩn thận nhìn ngắm, đẹp thì đẹp đấy nhưng có điều cành lá, thân đều đã được cắt tỉa, không nở được bao lâu, cộng thêm việc được đóng gói cầu kỳ nên rất đắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại cô cũng chẳng dư dả gì mà thích mua gì là mua. Sau một lúc trầm tư, cô hỏi: "Có... chậu bông không ạ?"
Chủ tiệm sửng sốt nhưng chẳng mấy chốc đã chuyên nghiệp tỏ ra niềm nở như cũ: "Có có!"
Nói xong, cô ấy vội vàng dẫn Chu Phù đi giới thiệu một vòng.
Chu Phù không mấy am hiểu về hoa cỏ, cuối cùng đành chọn một cái chậu đất hợp mắt, giá cả cũng nằm trong phạm vi có thể mua của cô để mua.
Chỉ lớn bằng bàn tay, vừa khéo rất dễ nâng trong lòng bàn tay.
Lúc cô mang chậu bông về đến nhà, Trần Kỵ đã chuẩn bị bữa trưa hoàn tất, cô vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng phả đến.
Chu Phù cúi người thay dép nhân tiện đặt chậu hoa xuống đất. Cô Lỗ tò mò chạy tới, đi vòng quanh chậu hoa quan sát.
Trần Kỵ nghe thấy tiếng cô về thì thong dong đi ra: "Anh còn tưởng kỹ sư kế hoạch bị lạc đường rồi nữa chứ."
Chu Phù: "..."
Chu Phù không so đo với anh, cầm chậu hoa đến trước bàn ăn rồi đặt ngay trước mặt Trần Kỵ như hiến vật quý, nhoẻn môi cười: "Nãy trên đường đi em mua đó, tặng anh!"
Đôi mắt cô gái nhỏ sáng ngời như đang mong đợi sự khen ngợi của anh: "Anh có thích không?"
Anh chàng liếc sang một cách thờ ơ, hừ lạnh rồi cười với vẻ mất tự nhiên: "Cũng tạm, được hơn kế hoạch xây dựng đấy."
Chu Phù thật sự không nhịn nổi nữa, tức giận hét lên: "Muốn cắn chết anh quá đi!"
Trần Kỵ nhếch mép một cách lưu manh, khẽ nhướng mày: "Thật không? Có giỏi thì cắn anh đi."
Vành tai Chu Phù bỗng đỏ bừng. Sao câu này nghe kỳ quặc thế nhỉ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ăn trưa, hai người ăn ý không về phòng riêng của mình mà mỗi người nằm trên một chiếc ghế sô pha đánh một giấc ngủ trưa ngon lành.
Nhưng dù sao Chu Phù cũng là người dưới nên không thể tới trễ về sớm một cách thoải mái, không vướng bận như sếp là anh được, vì vậy mà lúc chiều đi làm cô không chờ anh dậy đi cùng.
Sau khi dậy, Chu Phù rửa mặt sơ qua, đeo túi xách rồi tới công ty trước.
Vào công ty, cô đi vòng qua lưng Đan Đình Đình để ngồi vào vị trí của mình như thường lệ.
Tình cờ lúc này Đan Đình Đình cũng vừa ngủ trưa xong, đang vươn vai ngồi dậy thì thấy Chu Phù đang cởi ba lô xuống, hỏi bâng quơ: "Chúc Chúc, cậu vừa đi qua tôi à?"
Chu Phù thản nhiên gật đầu: "Ừm, sao thế?"
Đan Đình Đình xoa cổ: "Không có gì, tôi còn tưởng là sếp nữa chứ! Cậu đang dùng nước hoa hiệu gì thế, giới thiệu tôi với?"
Chu Phù ngước mắt lên: "Sao?"
Đan Đình Đình nhắc lại: "Tôi cứ thấy mùi của cậu giống y hệt sếp ấy. Lúc nãy tôi đang ngủ trưa, cậu đi qua phía sau tôi, mùi bay tới, tôi còn tưởng là sếp đến nên sợ tới mức giật mình, tỉnh ngủ luôn!"
Phương Hân nhìn sang, cũng gật đầu: "Chị cũng thấy vậy, mùi hai người y chang nhau."
Chẳng hiểu sao Chu Phù có hơi căng thẳng, lắp bắp nói: "Em không dùng nước hoa nhưng chắc là tình cờ dùng cùng loại sữa tắm, dầu gội đầu các thứ ạ..."
Không phải tình cờ mà vốn dĩ đã vậy rồi. Từ khi cô chuyển vào sống tại nhà Trần Kỵ, hai người dùng cùng loại tất tần tật mọi thứ.
"Vậy à?" Phương Hân không để tâm: "Hãng nào thế em? Thơm thật đó, để khi nào chị đổi bộ khác cho nhà chị."
Chu Phù mấp máy môi, thoáng chốc cổ họng nghẹn lại. Phần lớn đồ vật trong nhà đều do Trần Kỵ tự sắm sửa nên cô hoàn toàn không cần phải bận tâm. Cô chỉ lo dùng thôi chứ không để ý tới những gì khác nên cô thật sự không nói được khi bỗng nhiên được hỏi về hãng đang dùng.
Cô đang định nói về xem rồi giới thiệu cho hai người họ song chưa kịp nói ra thì bị Trần Kỵ vừa vào công ty thu hút sự chú ý.
Dáng vẻ của người đàn ông ấy không khác gì lúc sáng đi về, có điều giờ anh lại có thêm một chậu bông trên tay.
Chu Phù nhìn vào nó thật chăm chú, là chậu hoa trưa nay cô mua tặng anh.
Lúc ấy thấy anh trông chẳng hứng thú là bao, có vẻ không thích lắm, chẳng hiểu sao còn mang tới công ty nữa.
Lão Dư điếc không sợ súng, thấy Trần Kỵ gần đi qua mình thì hỏi bâng quơ: "Sếp ơi, sao sếp lại mang cái chậu đất tới thế ạ?"
Trần Kỵ khẽ ngước cằm lên như tỏ ra thờ ơ, giọng điệu lại ẩn chứa sự hãnh diện lạ lùng: "À, không có gì, vợ tặng thôi."
Vừa dứt lời thì cả văn phòng xôn xao.
Chu Phù bồn chồn đến mức không dám ngẩng đầu lên, vành tai đỏ bừng.
Mấy phút sau, lão Dư thình lình chửi thề: "Tài khoản bỏ xó nghìn năm của sếp đăng bài kìa!"
Ai nấy nghe xong cũng lấy điện thoại ra mở trang new feed.
Chu Phù cũng lặng lẽ nhấn vào ảnh đại diện của Trần Kỵ, hùa theo mọi người nhấn vào nhật kí hoạt động của anh.
Cô thấy trang cá nhân luôn sạch sẽ, không đăng gì từ trước đến giờ kia bỗng dưng có thêm một bức ảnh, có lẽ bức ảnh này mới vừa chụp xong.
Chiếc chậu hoa nhỏ nhắn mà cô tặng anh được Trần Kỵ đặt ngay chính giữa bàn làm việc.
Bài post vừa được đăng lên nên tạm thời chưa có bình luận gì ở bên dưới.
Cô đang định thoát ra thì Trần Kỵ bỗng nhắn tin cho cô.
Chu Phù mở ra xem, thấy anh nhắn: "Em tài thật đấy, chọn cái chậu thôi mà cũng hợp với khí chất của em nữa."
Chu Phù chẳng hiểu gì sất: "Là sao ạ?"
Trần Kỵ hỏi tiếp: "Trưa nay anh lên mạng tra thì thấy hoa này còn có một cái tên khác nữa, em biết là gì không?"
Chu Phù: "Là gì ạ?"
Trần Kỵ nghiêm túc trả lời: "Tên loài hoa: Đậu phụ nhỏ, gọi tắt: Chu Phù."
Chu Phù: "...?"
Trần Kỵ: "Đừng nhìn nó là một chậu hoa mà coi thường, khó nuôi lắm đấy, yếu ớt khó chăm sóc y chang em vậy."
Chu Phù phồng má, cô có biết chuyện đó đâu chứ: "Em chỉ thấy nó đẹp thôi..."
Trần Kỵ: "Ừm, nên mới bảo là 'Tên loài hoa: Chu Phù' đấy."
Chu Phù tức thì nhìn xuống chân, tim hẫng một nhịp.
Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau thật lâu, đến lúc cô quay lại thì bài post của Trần Kỵ đã có vô số người like và bình luận, đa số là người trong công ty Phù Trầm, Chu Phù cũng nhìn thấy vài người do kết bạn vì công việc.
Phía dưới có người đại khái là thường ngày thích làm vườn trồng cỏ, có nghiên cứu về lĩnh vực này nên nói: "Sếp à, hoa này khó nuôi lắm, dù đã mọc trong chậu nhưng chăm không dễ chút nào đâu."
Trần Kỵ không đoái hoài gì tới những bình luận khác nhưng lại đáp câu bình luận đó: "Thế thì hết cách rồi, vợ tặng, khó chăm cách mấy cũng phải chăm cho đàng hoàng."
Chu Phù cầm điện thoại, vô thức cắn môi dưới.
Sau khi ăn tối rồi đi tắm, Trần Kỵ lười biếng nằm trên sô pha cầm remote đổi kênh phim một cách buồn tẻ, có điều càng đổi kênh lại càng chán chường.
Anh đang định tắt TV rồi lấy điện thoại ra chơi game thì thấy Chu Phù chạy chậm đến ngồi cạnh mình với hương thơm ngát vừa tắm xong.
Hứa Tư Điềm bảo, điều quan trọng thứ hai khi theo đuổi crush là phải quẩn quanh trước mắt người đó không ngừng để người đó luôn thấy mình.
Chu Phù ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có lý nên vừa tắm xong thì canh thời gian chạy ra.
Thấy Trần Kỵ đang lựa phim, cô vội vàng nói: "Anh định xem phim sao? Đúng lúc em cũng muốn xem."
Trần Kỵ lặng lẽ dúi điện thoại vào túi quần lại, tiếp tục cầm remote chọn phim.
Chu Phù hỏi bâng quơ: "Anh định xem phim gì?"
Trần Kỵ vốn đang lướt kênh trong vô định lại đáp với gương mặt bình tĩnh: "Phim ma."
Chu Phù nuốt nước miếng, thầm siết chặt tay lại, ngoài mặt thì gật đầu: "Trùng hợp quá, đúng lúc em cũng muốn xem."
Cô muốn xem con khỉ khô, cô nhát gan muốn chết!
Trần Kỵ đáp lời rồi chọn đại một bộ phim trông có vẻ là đáng sợ nhất.
Chỉ mới là ảnh bìa be bét máu thôi mà đã khiến Chu Phù sợ sệt rồi, nhưng để có thể theo đuổi người ta, cô vẫn làm bộ bình tĩnh.
Cô gái nhỏ ôm cả hai chân, rúc mình vào ghế sô pha.
Lúc con ma chường mặt vào ống kính lần thứ ba thì cô nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi nghiêng đầu nói với Trần Kỵ: "Anh có lạnh không? Em đi lấy chăn cho anh nhé."
Dứt lời, cô đứng dậy đi thẳng về phòng ngủ, không dám quay đầu lại.
Phút chốc, Chu Phù đã đi ra với chiếc chăn mỏng lớn trên tay rồi cẩn thận đắp cho Trần Kỵ trong tâm thế đã theo đuổi người ta thì phải chăm sóc người ta cho thật tốt.
Sau khi ngồi vào chỗ kế bên anh, cô lặng lẽ kéo một góc chăn lên che nửa mắt lại.
Có vật che lại nên cảm giác an toàn nháy mắt tăng lên gấp bội.
Có điều, dù không nhìn thấy nhưng vẫn không thể ngăn cản âm thanh lọt vào tai.
Trần Kỵ mở hiệu ứng âm thanh vòm, tuy Chu Phù không nhìn thấy nữa nhưng vẫn tưởng như những con ma kia đang quẩn quanh mình.
Cứ tiếp diễn như thế, bằng một cách nào đó chiếc chăn vốn cho một mình anh đắp dần dần bị Chu Phù chiếm hết một nửa.
Giờ đây, về cơ bản tiểu cô nương không còn lòng dạ nào để mắc cỡ nữa, người cứ rúc vào trong thảm.
Trần Kỵ bình tĩnh dựa vào ghế sô pha, thấy cô gái rúc mình trong chăn ngày càng kề sát vào mình thì lặng lẽ dùng remote mở âm lượng đến mức tối đa.
Giây phút giọng ma quỷ quái vang vọng cả phòng khách. Chu Phù vô thức ngồi lại gần hắn hơn, không biết đã chạm tay vào đâu mà khiến cho yết hầu Trần Kỵ khẽ lăn, giọng trầm xuống, khàn vô cùng: "Chu Phù."
"...Dạ?"
"Em chú ý chút đi." Anh bảo.
Lúc này Chu Phù chẳng đoán được ý anh là gì: "Sao ạ?"
Giọng điệu Trần Kỵ cà lơ phất phơ ẩn chứa đôi phần lười biếng: "Em mà chạm lên trên thêm nữa thì có tin ông làm em tại đây luôn không?"
______
Tác giả có lời muốn nói:
Hê hê hê hê hê, anh Kỵ nói gì đó? Nghe không hiểu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui