Giọng nói ở đầu dây bên kia chợt khựng lại, dường như tiếng ồn xung quanh bỗng ngăn cách hai người, hai bên chỉ nghe tiếng thở của nhau.
Dưới tán cây cổ thụ không xa, bóng dáng người đàn ông cao ráo, vai rộng, mái tóc đen lòa xòa trước trán, một tay cầm điện thoại sát bên tai. Đường nét cánh tay cực kỳ uyển chuyển và mạnh mẽ, nửa người ẩn hiện dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo. Rõ ràng anh chỉ tùy tiện khoác lên người chiếc áo sơ mi đen tuyền bình thường, không có gì nổi bật. Chẳng cần làm gì, chỉ lười biếng đứng đó lại khiến mấy cô nữ sinh đi ngang phải ngoái đầu nhìn.
Rõ ràng anh đã thoát khỏi khuôn viên trường, đã trở thành con cưng địa vị cao khó ai tiếp cận trong ngành từ lâu. Nhưng cái tính bướng bỉnh không sợ gì cả bẩm sinh vẫn không khác gì chàng thiếu niên của nhiều năm trước.
Người đàn ông khẽ ngẩng đầu lên, bình tĩnh liếc nhìn Chu Phù bên bệ cửa sổ ký túc. Trong mắt anh như thể vẫn giống trước đây, chỉ chứa một mình cô.
Trần Kỵ im lặng một lúc, hừ lạnh một tiếng, từ tốn châm chọc cô: “Nghĩ cái rắm, ông đây không dễ gì tống em đi, có thể thanh tịnh qua vài hôm, em thật sự nghĩ mình dát vàng lên mặt à.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Chu Phù một chữ cũng không tin, bình thản ‘ồ’ lên, nửa người nằm mọp trên bệ cửa sổ. Người đàn ông bên dưới vẫy vẫy tay giống như đang tạm biệt: “Vậy anh tiếp tục tản bộ đi, em không quấy rầy ngày tháng thanh tịnh của anh nữa.”
Cô gái nhỏ nói xong bèn cúp máy. Một giây sau, chất giọng trầm thấp réo rắt của người đàn ông ở đầu dây bên kia truyền đến: “Cho em là được, còn không mau xuống đây?”
Chu Phù đã đạt được mục đích, không kiềm được mặt mày rạng rỡ, liếm môi. Trên mặt viết rõ hai chữ ‘thành công’, cô cũng không trêu anh nữa. Cô ‘ồ’ đáp lại anh vô cùng ngoan ngoãn, quay người tắt đèn trên bàn mình, không màng hết thảy chạy xuống dưới lầu ký túc.
Cô vòng qua cầu thang, bước chân không ngừng, bản tính vốn hiền lành cũng có lúc lại vội vã khó dằn nỗi thế này.
Giây phút cô chạy lon ton xuống trước tòa lầu ký túc, bóng dáng cao lớn của Trần Kỵ đang nhàn nhã đứng chờ dưới tán cây cổ thụ lọt vào tầm mắt.
Cô đã ảo tưởng cảnh này vô số lần suốt bốn năm đại học.
Mỗi lần tan học về ký túc vào ban đêm, cô cũng từng thầm ngưỡng mộ những cặp đôi ôm ấp hôn nhau nồng nhiệt dưới tán cây, cũng từng hy vọng xa vời. Nếu lúc trước không có nhiều chuyện lùm xùm giữa chừng, cô cũng không nói lời khó nghe với Trần Kỵ như thế, vậy thì có phải anh sẽ giống đám nam sinh kia, nhàn nhã và nhẫn nại đứng dưới lầu chờ cô.
Lúc đó cô cũng không ngờ, dù là chuyện đã xảy ra tám năm nhưng vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, giữa hai người vẫn tồn tại chuyện thực tế đã diễn ra. Cuối cùng, Trần Kỵ vẫn bằng lòng xuất hiện dưới tán cây này.
Ánh mắt của Chu Phù không hề di chuyển khỏi người anh, rõ ràng lúc nãy bước chân xuống lầu rất nhanh. Giờ phút này cũng sắp tới trước mặt anh nhưng cô bất chợt khựng lại tại chỗ, chóp mũi bất giác trở nên cay cay.
Cách đó không xa, đuôi lông mày của người đàn ông nhướng lên. Anh thấy cô chậm chạp không tiến tới trước, dứt khoát đi thẳng tới chỗ cô.
Lúc đến trước mặt cô, bỗng dưng mùi thơm ngát của cô gái vừa mới tắm xong phả vào mặt anh.
Trần Kỵ hít một hơi thật sâu, ánh mắt bất chợt đánh giá trên người cô,
đầu lưỡi đẩy đẩy gò máột. Đột nhiên bàn tay to giơ lên nhẹ nhàng véo chiếc cằm mềm mại của cô, đôi mắt đen mơ màng: “Ai dạy em mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy xuống lầu thế này?”
Chu Phù nhất thời chưa phản ứng kịp, ‘a’ một tiếng, sau đó vô thức cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ bằng bông màu vàng ấm. Lúc này cô mới nhớ ra mình vừa tắm xong, thấy anh chờ dưới lầu, chỉ lo háo hức cái gì cũng không nghĩ mà chạy vọt xuống đây.
Chu Phù ngượng ngùng mím môi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ bình thản nói: “Đi lên thay đồ rồi hẵng xuống, lát nữa không định ra ngoài à?”
“Ồ.” Chu Phù gật đầu, đang định nghe lời quay người trở về, bỗng dưng bước chân khựng lại. Cô ngước mắt lên nhìn anh, thuận miệng dặn dò: “Vậy anh chờ em chút nha.”
Hai tay của Trần Kỵ thong thả đút vào túi quần, mí mắt nhíu lại thật sâu, nhàn hạ gật đầu, cười thầm với vẻ không đứng đắn: “Em yên tâm, tới cũng tới rồi, anh không chạy đâu mà lo.”
Chu Phù cong môi dưới, lo anh chờ quá lâu, sốt ruột chạy nhanh lên lầu.
Giọng điệu của Trần Kỵ trước giờ vẫn luôn nhẹ nhàng, thấy vậy, anh bật âm lượng lớn hiếm hoi, dường như mang vẻ lo lắng: “Đừng chạy vội như thế, lát nữa lại bị té đấy.”
“Em biết rồi.”
Lúc đi xuống lần nữa, Chu Phù thay bộ áo dài quần dài như ngày thường.
Trần Kỵ liếc một cái: “Em không thấy nóng à?”
Chu Phù không nói tiếng nào, ngẩng đầu nhìn anh, nhanh chóng đổi chủ đề: “Sao anh còn chưa về?”
“Nhìn đường đi.” Trong khuôn viên trường, nhiều sinh viên đại học đạp xe đạp chung đi tới, Trần Kỵ gần như theo thói quen nắm lấy cánh tay
nhỏ của cô, kéo cô từ ngoài đường vào trong, sau đó tự nhiên đổi vị trí trong ngoài với cô, không thèm để ý mà đáp lại: “Về rồi.”
Anh đã về rồi quay trở lại.
Trong khoảng thời gian rất dài, căn nhà kia cũng chỉ có một mình anh ở, theo lý mà nói thì chắc đây là trạng thái sinh hoạt anh quen thuộc nhất.
Nhưng ai có thể ngờ Chu Phù mới dọn vào chưa đầy hai tháng, bây giờ thình lình dọn đi. Anh về tới nhà, vừa vào cửa không còn thấy đèn sáng trong phòng, không có tiếng dép lê của cô tới lui trong nhà. Thỉnh thoảng có tiếng lẩm bẩm nói chuyện của cô, bỗng dưng căn nhà trở nên cô đơn quạnh quẽ.
Nhà không giống nhà, anh cũng không có tâm trạng tiếp tục ở lại. Cuối cùng còn chưa vào cửa, không hiểu sao lại trở ra xe, lái xe ra ngoài không có mục đích, cứ thế mà lái tới dưới lầu ký túc của cô.
Vẻ mặt Trần Kỵ không thay đổi, anh hắng giọng: “Tới trường của em có chút chuyện, tiện đường đi ngang dưới lầu ký túc của em. Anh cũng không định gọi em, đây không phải đúng lúc à, tự em gọi điện tới còn gì.”
Chu Phù vào tai này ra tai kia, coi như không nghe thấy những gì anh nói.
“Cũng hay.” Trần Kỵ nhẹ nhàng liếc cô một cái, cười như không cười mà nhếch môi dưới: “Nếu không, có ai đó ngoài miệng thì nói theo đuổi người ta, hôn cũng để em hôn rồi, ôm cũng cho em ôm luôn, sàm sỡ cũng không ít. Kết quả, mới theo đuổi có mấy ngày lại không thấy bóng dáng đâu cả.”
Chu Phù liếm môi dưới, vô cùng tự nhiên ngồi vào chỗ: “…”
“Xét thấy tiền án bỏ chạy của em tương đối nghiêm trọng.” Trần Kỵ mang theo vẻ oán hận, vươn tay bẹo má cô: “Ông đây tới nhắc nhở em, ông đây không cho chiếm hời miễn phí đâu đấy.”
Theo đuổi được vài ngày thì bỏ chạy, nghĩ cũng đừng nghĩ. Nếu cô đã bắt
đầu, anh cũng không thể bỏ qua cho cô.
Chu Phù hoàn toàn không có tâm tư nghe anh nói những lời vô nghĩa này, tâm tư của cô đều hướng đến bàn tay to bên hông quần của anh, thỉnh thoảng lướt qua cánh tay nhỏ của mình.
Cô quan sát kỹ một lúc các đôi tình nhân thường thấy ở quanh khuôn viên trường, không nói anh anh em em, ít ra người ta cũng là thân mật nắm tay nhau.
Tuy quan hệ giữa cô và Trần Kỵ tương đối phức tạp, nhưng hình như nắm tay cũng đâu phải chuyện lớn lao gì.
Nay cô là người chủ động theo đuổi, người được theo đuổi đã dâng tận cửa, vậy thì không có lý nào bỏ qua.
Chỉ là chuyện này quả thật khá khó xử, tuy nhiên, cô nhớ tới việc hai người hôn nhau không chỉ một lần. Đúng như Trần Kỵ nói, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, chuyện nhỏ như nắm tay này có là gì. Anh là người hào phóng như thế, chắc cũng không có lý do gì từ chối đâu nhỉ.
Chu Phù tự mình giằng co hồi lâu, đột nhiên nói với người đàn ông bên cạnh: “Trần Kỵ.”
“Hửm.” Giọng điệu anh vẫn lười biếng như cũ.
“Không phải anh nói ưu điểm lớn nhất của mình chính là tính tình rộng lượng à?” Đôi mắt của Chu Phù mang vẻ mong đợi.
Người đàn ông khẽ nhướng mày: “Sao vậy?”
Chu Phù há miệng. Lúc nãy còn thấy vô cùng dũng cảm, lúc này lời nói đã tới đầu môi, dưới sự quan sát khó hiểu của anh, cô trở nên căng thẳng: “Thì… chi bằng… đưa tay anh cho em mượn nắm một chút đi.”
“Cũng… cũng không phải bắt buộc phải nắm, chỉ là… anh xem họ đã nắm tay rồi, nếu chúng ta không nắm tay thì rõ ràng chúng ta…”
Chu Phù nói được một nửa, thật sự không nghĩ được lý do gì nữa, ánh
mắt mất tự nhiên nhìn sang nơi khác. Sau đó cụp đầu xuống, tay bất chợt vòng qua sau cổ gãi gãi, cả người bỗng dưng nóng ran.
Đúng là ngượng chết đi được.
Rốt cuộc da mặt cô mỏng, không làm chuyện chủ động kiểu này được.
“Rõ ràng chúng ta là cái gì?” Trần Kỵ cảm thấy buồn cười.
Chu Phù chớp mắt, cuối cùng cũng nghĩ ra lời giải thích hợp lý: “Rõ ràng chúng ta giống ba và con gái, dù gì em cũng là sinh viên, anh đã ra đời rồi. Hai chúng ta trông có vẻ, ít nhiều vẫn có chút khoảng cách thế hệ…”
“…” Trần Kỵ xém chút bị cô làm cho tức chết, thốt lên một câu: “Rốt cuộc ở trường có anh trai em trai thì chê anh già đấy à.”
Chẳng qua anh chỉ lớn hơn cô hai tuổi thôi!
Cô gái nhỏ mở miệng: “Cũng không phải…”
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô, thu toàn bộ những phản ứng vụn vặt của cô vào đáy mắt, cuối cùng khoé môi không khỏi nhếch lên.
Trong chốc lát, Chu Phù chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên bị một luồng hơi ấm bao phủ lên cổ tay sau gáy. Vì lúc trước, người đàn ông cầm gỗ chạm khắc trong thời gian dài, lòng bàn tay hình thành một lớp chai mỏng, cảm giác sờ vào có vẻ thô ráp. Nhưng hết lần này tới lần khác, cảm giác này khiến trái tim Chu Phù không kìm được run lẩy bẩy.
Cô căng thẳng siết chặt lòng bàn tay, mặc cho Trần Kỵ kéo tay mình qua, sau đó nghe tiếng anh cười nhẹ: “Tay em siết chặt thế này thì anh phải nắm thế nào đây?”
“Thả lỏng một chút.” Giọng anh thẳng thắn dụ hoặc.
Chu Phù ‘a’ một tiếng, bất chợt nghe lời nới lỏng bàn tay.
Bàn tay to của người đàn ông tách những ngón tay nhợt nhạt của cô ra, tự nhiên đan mười ngón tay vào, bỗng siết chặt lực tay thể hiện tính chiếm hữu cao của anh.
Chu Phù vốn nghĩ chỉ nắm tay đơn giản, nhưng không ngờ anh lại hào phóng đến mức này, tiến thẳng đến bước này.
Xúc cảm trong lòng bàn tay ấm áp khiến cô bất giác rút tay về, tuy nhiên hình như Trần Kỵ cũng không định để cô có cơ hội hối hận, chỉ siết chặt bàn tay to của cô một chút, kéo luôn người tới bên mình.
Chu Phù hồi hộp đến mức tim đập nhanh, lời nói còn chưa kịp lướt qua đầu, giọng hơi nhõng nhẽo: “Trần Kỵ, anh… anh nhẹ chút đi…”
Người đàn ông nghe thấy vậy, lười biếng cúi đầu, đầu lưỡi chọc vào gò má, tay sờ cằm cà lơ phất phơ lên tiếng: “Không phải chê anh già à? Ông đây còn chưa dùng sức, em muốn anh nhẹ kiểu gì?”
Chu Phù: “?”
Sao nghe câu này có vẻ như phát triển theo chiều hướng ngày càng kỳ lạ thế?
Chỉ là dư vị nắm tay anh, thật sự còn tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Mười ngón tay đan vào nhau một lúc, Chu Phù khoác lên cánh tay rắn chắc và có lực của anh một cách tự nhiên.
Trần Kỵ không từ chối, cũng chẳng nói tiếng nào, mặc cho sức nặng nửa người trên của cô bám trên người mình.
Hai người không khác gì bất kỳ cặp đôi bình thường trong khuôn viên trường, cùng đi qua con đường phủ đầy lá. Rõ ràng ở trường nhiều năm nhưng họ chưa từng xuất hiện cùng nhau, lúc trò chuyện câu được câu chăng cũng không thấy có sự ngăn cách.
Chu Phù: “Mỗi lần giáo viên chuyên ngành của tụi em lên lớp đều nhắc tới anh.”
“Lý Sinh ấy hả?” Trần Kỵ có chút ấn tượng.
“Ừm ừm.”
“Ông ấy từng dạy anh hai năm.”
“Bún đỏ ở nhà ăn số ba trong trường rất ngon, mùi vị rất giống bên Kim Đường, anh từng ăn chưa?” Chu Phù tùy tiện hỏi.
“Ừ. Lần nào học xong môn chuyên ngành anh đều đi ăn.” Trần Kỵ đáp.
Đôi mắt của Chu Phù sáng rỡ: “Em cũng vậy.”
Học Kiến trúc có phòng chuyên môn riêng, vị trí ở cạnh nhà ăn số ba.