Mặt Tiêu Kỳ lập tức cứng đờ, cô ta hít sâu một hơi mới có thể nén lại cảm xúc, không thất thần nữa.
Nhưng giọng nói vẫn mang theo sự chua xót, ngoài cười nhưng trong không cười, cô ta nói với Trần Kỵ: “Không ngờ anh cũng thích cắm sừng nhỉ.”
Chu Phù chau mày, cô vốn cho rằng ai nghe thấy từ “cắm sừng” này cũng sẽ tức giận.
Ai ngờ người đàn ông đứng bên cạnh nghe xong, vẻ mặt vẫn điềm nhiên. Khóe miệng khẽ nhếch lên, bàn tay to nhẹ nhàng đặt sau gáy của Chu Phù xoa mấy cái một cách thân mật, giọng nói vẫn pha lẫn sự thờ ơ: “Nếu là người như cô ấy có bị cắm sừng thì cũng đã sao? Đổi lại là người khác cũng sẽ bằng lòng để cắm thôi.”
Chu Phù: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nói lời này đã khiến Chu Phù nở mày nở mặt lắm rồi.
Đôi má cô hơi ửng hồng, cô nép vào bên cánh tay của Trần Kỵ, khẽ kéo góc áo anh, chột dạ ra hiệu cho anh đừng nói nữa.
Quả nhiên cách này vô cùng hiệu quả, Tiêu Kỳ tức gần chết. Cô ta đang định bỏ đi thì hai cô bạn cùng phòng cũng khoác ba lô chạy từ trên cầu thang ký túc xá đến trước mặt Chu Phù.
Cô gái tóc ngắn híp mắt nhìn Trần Kỵ đang ôm eo Chu Phù, bàn tay kia vẫn chưa bỏ xuống kịp, xem ra quan hệ của hai người họ không bình thường. Cô ấy cười với Chu Phù với vẻ mặt mờ ám, sau đó chớp đôi mắt: “Chúc Chúc, đây là bạn trai cậu à?”
Hỏi xong, cô ấy ghé vào tai Chu Phù nhỏ giọng bảo: “Đẹp trai thế!”
Chu Phù bất giác cắn môi dưới, nghĩ đến việc bây giờ cô vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi anh mà anh còn chưa mở miệng đồng ý, lại ngại phải nói với hai cô bạn này là họ kết hôn rồi nên cô lắc đầu thẳng thừng: “Không phải.”
Vẫn chưa phải, cô vẫn đang cố gắng.
Vừa nhìn đã thấy quan hệ giữa hai người họ rất thân mật, nên nghe thấy thế, bạn cùng phòng tỏ ra nghi ngờ.
Chu Phù đang muốn bổ sung thêm một câu nói rằng mình vẫn đang theo đuổi anh. Ai dè Trần Kỵ đã mở lời trước, mặt không đỏ tim không loạn nói: “Vẫn đang theo đuổi nhưng cô ấy vẫn chưa đồng ý, cho nên tạm thời còn chưa phải.”
Chu Phù ngơ ngác mất mấy giây mới tỉnh táo lại, hình như Trần Kỵ nói rằng anh đang theo đuổi cô.
Cô mở to mắt ngẩng đầu nhìn anh, anh chỉ khẽ nhếch khóe môi, quen tay nhéo má cô.
Ở trong mắt hai người bạn cùng phòng, chỉ mỗi hành động nhỏ nhoi này đã đủ để họ chèo thuyền cực lực, dù gì hai người họ cũng là trai tài gái sắc.
Cô bạn tóc ngắn bảo: “Vậy anh đẹp trai cố lên, nhiều người cưa cẩm Chúc Chúc nhà chúng tôi lắm đấy, cô ấy khó đổ lắm đấy..”
Cô bạn tóc xoăn hắng giọng vài tiếng, tiếp lời hỏi: “Anh đẹp trai, anh học năm mấy rồi? Sao tôi nhìn anh cứ thấy quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi.”
Chu Phù tiếp lời: “Anh ấy đã đi làm rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa dứt lời, Tiêu Kỳ đứng bên cạnh còn chậm chạp chưa đi cuối cùng cũng kiếm được khe hở để chen vào, giọng điệu mỉa mai: “Còn trẻ như vậy mà đã đi làm rồi, e là còn chưa đậu đại học nên mới ra ngoài xã hội lăn lộn sớm như thế.”
Tiêu Kỳ chỉ biết nói cho đã miệng: “Chưa học đại học mà muốn theo đuổi sinh viên của đại học Bắc Lâm, bảo sao kè kè người ta thế. Mà cũng phải thôi, chắc không phải anh tưởng nhà Chu Phù vẫn giàu có như mấy năm trước, có thể cho anh ăn bám đó chứ? Thế thì anh nhầm rồi, mẹ cậu ta mất từ lâu rồi, bây giờ người giàu có là ba cậu ta. Có điều ông ta chỉ thương chị cậu ta, vốn chẳng cần đứa con gái như cậu ta đâu.”
“Nước cờ này anh tính sai rồi.” Tiêu Kỳ nhếch mày quét mắt nhìn chiếc xe đằng sau Trần Kỵ, cười khẩy: “Cái xe này chắc là đi thuê mướn ở chỗ nào để cua gái chứ gì? Chu Phù, tớ biết mấy năm nay cậu sống cũng chật vật, nhưng mà làm bạn cùng phòng với nhau, tớ vẫn tốt bụng nhắc nhở cậu, đừng nhẹ dạ để bị người ta gạt.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù cau mày, thật ra cô không thích xảy ra mâu thuẫn với người khác, dù là trước đây cũng chẳng thiện cảm chút nào với Tiêu Kỳ, nhưng cô cũng sẽ không chủ động đi gây hấn. Mấy năm nay, cô bị người khác chỉ trỏ dị nghị cũng đã quen rồi. Nhưng mà bây giờ, vì mình mà Trần Kỵ cũng bị đặt điều dựng chuyện, thật lòng cô nuốt không trôi cục tức này.
Nhưng Tiêu Kỳ nói xong còn chưa cho cô cơ hội phản bác lại đã ngoảnh đầu bỏ đi.
Hai cô bạn cùng phòng tức đến trợn trắng mắt, nhưng Trần Kỵ chỉ nghiêng đầu nhìn Chu Phù, trong suy nghĩ tràn ngập câu nói: “Mẹ cậu ta đã mất từ lâu, ba cậu ta vốn chẳng cần đứa con gái như cậu ta.”
Anh đen mặt lại, anh không biết mấy năm nay, rốt cuộc Chu Phù đã trải qua những gì và sống như thế nào. Anh chỉ mong người con gái của anh có thể không cần phải khiên cưỡng bất cứ điều gì, kể cho anh nghe hết thảy những ấm ức mà cô đã phải chịu với anh.
Đừng tự gánh một mình, anh có thể bảo vệ cô.
Bốn người chung phòng ký túc đều học chung chuyên ngành, bởi thế cho dù bực dọc né tránh nhau thì mấy phút sau, cũng đụng mặt trong buổi tọa đàm.
Tốp của Chu Phù đến trễ, lúc đến hội trường, chỗ ngồi gần như đã đầy.
Chu Phù thấy rất ngạc nhiên, với những học sinh sắp tốt nghiệp mà nói, họ thường qua loa với mấy chuyện dự tọa đàm này lắm, viện được cớ xin nghỉ thì sẽ tận dụng hết mức. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chỗ ngồi được lấp kín, đông người sôi nổi như vậy khiến cô chợt xuýt xoa: “Sao lại đông người thế?”
Cô bạn tóc xoăn theo sau hỏi cô ấy: “Cậu không biết gì à?”
“Hả?”
“Trường chúng ta đã tốn hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng mời được đàn anh ưu tú đã tốt nghiệp về trường chia sẻ đôi lời đó, là trong buổi tọa đàm hôm nay nè.” Cô ấy ngẫm nghĩ rồi vỗ vai Chu Phù: “Ôi, mém nữa là tớ quên mất, chính là người đứng đầu Xây dựng Phù Trầm bên các cậu đó, là cái người cực kỳ đẹp trai mà lúc trước tớ nói với cậu ấy. Có thể là do cậu mới vào thực tập nên vẫn chưa có cơ hội gặp anh ấy, cho nên không có ấn tượng gì, có điều lát nữa là gặp được thôi..”
“Mới nghĩ thôi đã thấy hào hứng rồi, người của nguyên cái hội trường này đều đến vì anh ấy cả đấy. Hơn nữa trong đây cũng có nhiều người từ trường khác nghe ngóng được tin tức nên mò tới nhìn anh ấy đó.”
Chu Phù chớp mắt, vô thức nhìn Trần Kỵ đang đứng cạnh mình. Không phải cô chưa từng nghe sự tích trước đây của Trần Kỵ khi ở Bắc Lâm, nhưng năm cô nhập học thì anh đã đi qua Anh. Hôm nay xem như là lần đầu được tận mắt chứng kiến khung cảnh náo nhiệt này..
Rõ ràng người sắp lên bục để diễn thuyết là Trần Kỵ, nhưng cô chợt thấy sốt ruột.
Hai cô bạn cùng phòng nhìn ngó xung quanh, cuối cùng chỉ tìm thấy mấy chỗ ngồi còn sót lại gần Tiêu Kỳ, gượng ép kéo Chu Phù đi về phía bên đó. Nét mặt tiểu nhân đắc chí của Tiêu Kỳ vẫn còn chưa phai. Thấy mấy người đi lại, cô ta móc mỉa: “Ồ, chưa học đại học bao giờ mà thích dự ké tọa đàm nữa à?”
“… Đồ khùng!”
Chu Phù thốt ra mấy từ chửi rủa đay nghiến nhất trong đời cô. Cô khoác cánh tay Trần Kỵ như đang bào chữa khuyết điểm, để anh ngồi cách xa Tiêu Kỳ một xíu còn mình ngồi ở giữa.
Trước giờ Trần Kỵ không để tâm đến mấy lời châm chọc mỉa mai, nhưng rốt cuộc lại bị dáng vẻ “dữ dằn” chửi bới người khác của cô gái nhỏ nhà mình chọc cười, anh cắn môi dưới.
Các bạn học vừa ổn định chỗ ngồi, tiếng nói của hiệu trưởng trên sân khấu đã truyền từ loa vang vọng khắp bốn phía, truyền đến mọi ngóc ngách trong hội trường rộng lớn.
Lời nói mở đầu cũng không khác biệt mấy so với mấy buổi tọa đàm khi trước, học sinh phía dưới trông rõ chán chường.
Người thì nói chuyện, người thì lén ôm điện thoại chơi game. Mới mấy phút ngắn ngủi này, thậm chí có người còn ngủ gà ngủ gật.
Suy cho cùng mục đích họ đến nghe tọa đàm lần này đã vô cùng rõ ràng.
Mấy phút sau, cuối cùng thì bài phát biểu của hiệu trường cũng đi đến hồi kết.
Chỗ ngồi phía bậc thềm nơi hành lang tối mờ, trưởng khoa cúi người, gian nan nhích người đi đến hàng ghế phía sau. Cuối cùng khi tìm thấy Trần Kỵ ngồi ở hàng ghế sau chen chúc đông người, ông ấy thở phào nhẹ nhõm sau đó nở nụ cười nói với anh: “Thầy kiếm em khó lắm đấy, không phải đã nói chừa chỗ ở hàng ghế trước cho em rồi à, sao vẫn ngồi chen ở đây thế?”
Trước mặt trưởng khoa, Trần Kỵ nhìn những ánh mắt tò mò từ xung quanh hướng về phía này. Anh không chút giấu giếm, nắm lấy bàn tay Chu Phù đang đặt trên đùi mình, khẽ nhấc cằm lên, nghiêng mắt nhìn cô một cái rồi nói với giọng hờ hững: “Cô bé còn chưa tốt nghiệp, không muốn chơi trò đặc cách gì đó ở trường, em đành ngồi chung với cô ấy.”
Từng tiếng bàn tán và ngưỡng mộ vang vọng bốn phía, trong chốc lát đã thu hút sự chú ý của hết thảy sinh viên có mặt tại đây.
Đã không còn ai để ý đến hiệu trường vẫn còn đang thao thao bất tuyệt trên sân khấu.
Chu Phù không kiềm được siết chặt bàn tay, hai má nóng bừng, tim cô đập loạn nhịp.
Hai cô bạn cùng phòng ngồi cạnh bên cô hoàn toàn ngây người trước cảnh tượng này. Mắt lớn trừng mắt nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cùng lúc nhìn thẳng về phía Chu Phù.
Chu Phù liếm môi, đến nụ cười cũng trở nên gượng gạo.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc hiệu trưởng đã nhận ra sự khác lạ bên dưới khán đài. Ông ấy bất đắc dĩ lắc đầu cười, biết thân biết phận mà bảo: “Được rồi, nói nhiều như thế, mục đích hôm nay mấy em ngồi dưới đến nghe tọa đàm cũng không phải tới để nghe thầy nói. Thôi thầy cũng không làm lỡ dở thời gian quay phim chụp ảnh của mấy em nữa.”
Người dưới khán đài bật cười.
Thầy hiệu trưởng rất gần gũi với mọi người, cũng cười vui theo: “Vậy được rồi, chúng ta đừng nói nhảm nữa, vào thẳng đề tài. Mời đàn anh mà mấy em mong chờ đã lâu lên sân khấu chia sẻ đôi lời.”
Trong giây lát, tiếng vỗ tay vang vọng khắp hội trường.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trần Kỵ ngồi bên cạnh Chu Phù uể oải đứng dậy, từ tốn bước lên sân khấu theo sự dẫn đường của thầy trưởng khoa.
Dáng người anh cao thẳng, bờ vai rộng lớn, cổ áo sơ mi trắng để hé, không để lộ vẻ gì là thận trọng dè dặt như người thường khi họ phải đối diện với khán đài lớn. Cả người anh toát lên vẻ cương quyết, vẫn dáng vẻ và điệu bộ biếng nhác, thong dong và thờ ơ.
Trông chẳng dính líu gì đến mấy từ như “học bá”, “đại thần”.
Nhưng vẫn là dáng vè đó khi đứng trên sân khấu lại toát ra sức mạnh trấn áp từ trong cốt cách, khiến những sinh viên ồn ào suốt từ nãy đến giờ bất giác im thin thít.
Anh tiện tay nhận lấy micro, giây lát sau, chất giọng trầm khàn vang khắp hội trường: “Chào mọi người, tôi là Trần Kỵ đến từ Xây dựng Phù Trầm.”
Lời giới thiệu ngắn gọn, súc tích, không một động tác thừa.
Khi trước, mấy đàn anh khóa trước lên phát biểu, quá nửa là nói theo câu cú mà các lãnh đạo nhà trường bày cho.
“Chào mọi người, tôi là đàn anh của mấy em vân vân mây mây.”
Nhưng đối với Trần Kỵ thì chuyện này không hề tồn tại.
Không phải đàn anh của mọi người, chỉ là đàn anh của Chu Phù mà thôi.
Nói xong mấy chữ giới thiệu bản thân, dưới khán đài trong phút chốc trở nên sôi nổi.
Ai nấy đều đang kêu gào: “Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”, “Không uổng công đi chuyến này mà.”, “Cái clip này tôi có thể đem đi khoe cả đời, tới lúc xuống lỗ luôn mới thôi.”
Còn hai cô bạn cùng phòng Chu Phù cuối cùng cũng hiểu rõ được tình hình, không kìm được lay mạnh cánh tay cô.
Cô bạn tóc xoăn hồ hởi: “Á á á! Ban nãy mình bảo sao nhìn bạn trai cậu quen mắt thế! Có phải hồi trước tới từng nói với cậu, tới tận bây giờ diễn đàn trường mình vẫn còn để hình ảnh thẻ của anh ấy!”
“Chúc Chúc! Cậu giấu kĩ thiệt đó! Ét ô ét! Bạn cùng phòng của tôi thế mà lại là nữ thần mà đại thần cưa mãi vẫn chưa đổ!”
Chu Phù: “…”
Thật ra là cô đang theo đuổi anh, mà vẫn chưa thành công…
Cô bạn tóc xoăn vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng chưa thể dứt ra. Còn cô bạn tóc ngắn thì lý trí hơn, may mắn quét mắt nhìn Tiêu Kỳ đang ngồi trong chỗ khuất nhất, gương mặt đen kịt không dám nhìn, nhịn cười bảo: “Ơi, kể câu chuyện cười nghe chơi, trình độ của người ở Xây dựng Phù Trầm chưa từng học đại học. Một nửa Bắc Lâm là của cải nhà anh ấy, vậy mà còn cần phải đi thuê xe hiệu để lừa tiền ăn bám Chúc Chúc.”
“…”
Lần này Tiêu Kỳ đã sắp tức chết đến nơi.
Trên sân khấu, hiệu trường đứng cạnh Trần Kỵ, thầy cầm micro đưa về phía những sinh viên ngồi bên dưới: “Mấy em mau chớp thời cơ, có câu gì muốn hỏi đàn anh của mấy em thì giơ tay lẹ làng lên, thầy chỉ mặt từng đứa cho mà hỏi.”
“Bạn gái áo đỏ ngồi hàng đầu.”
Cô bạn hào hứng đứng dậy nhận lấy micro, giọng nói nghe ra sự run rẩy, hồi hộp đến nỗi lắp ba lắp bắp: “Đàn, đàn anh, nghe, nghe nói, năm nào thầy hiệu trưởng cũng mời anh về đây tham dự tọa đàm, không lần nào mời được anh. Vì sao năm nay anh mới lựa chọn quay về trường cũ để giao lưu, chia sẻ kinh nghiệm với mọi người vậy ạ?”
Trần Kỵ khẽ nâng cằm lên ung dung quét mắt, nhắm chuẩn Chu Phù đang ngồi ở chỗ xa nhất trong biển người, giọng nói biếng nhác không hề nghiêm chỉnh và đoan trang chút nào: “À, tôi đến trường thăm cô gái nhỏ nhà tôi, giữa đường bị bắt gặp, vừa khéo em ấy cũng phải đến nghe tọa đàm. Thế nên tôi đành đi cùng em ấy một chuyến, tiện thể chia sẻ vài lời.”
Chu Phù: “…”
Hiệu trưởng: “…”
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Hiệu trưởng: Đề nghị một chút, có thể một vừa hai phải nể mặt tôi một chút được không? Cho em cơ hội sắp xếp lại ngôn từ, tìm lý do khác.
Trần Kỵ: Ừ, em đã nói xong hết rồi, có thể để em xuống dưới bầu bạn với vợ em được không ạ?