Trần Kỵ vừa mới dứt lời, có rất nhiều ánh mắt hâm mộ từ bên dưới khán đài đổ dồn về phía Chu Phù.
Chu Phù vô thức mím môi, tim đập như trống bỏi, cô núp mặt sau vai bạn cùng phòng, gò má nóng bừng, hai tai lập tức đỏ ửng.
Mãi cho đến khi giọng nói trầm trầm của Trần Kỵ lại vang lên lần nữa trong khán phòng thì sự chú ý của mọi người mới trở về với sân khấu.
Chu Phù thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ cô mới ngồi thẳng lại, tựa lưng vào thành ghế.
Lúc này, rõ ràng bạn cùng phòng vẫn chưa bình tĩnh lại được như Chu Phù, cô ấy nhích lại bên tai cô rồi hỏi một câu không đầu không đuôi: "Nói cho tớ biết lý do đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù không hiểu: "Hả? ”
Bạn cùng phòng nói: "Chúc Chúc, cậu có biết người trồng cây si cậu này, nếu không phải là do anh ấy luôn nhấn mạnh mình là người đã có chủ trên sân khấu thì có thể sau cuộc tọa đàm này anh ấy sẽ nhận được biết bao số liên lạc của các cô gái xinh đẹp không? Khéo còn có cả nam nữa ấy chứ."
Chu Phù: "..."
"Với cả cho dù có thể hiện rõ mình độc thân, biết đâu vẫn có nhiều người cứng đầu muốn đến bắt chuyện móc nối quan hệ thì sao.” Bạn cùng phòng nắm cổ tay Chu Phù, cô ấy nghĩ mãi cũng không hiểu: "Thế nên kiểu người cực phẩm, vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, có sự nghiệp lại còn điên cuồng theo đuổi cậu thế này, tại sao cậu lại chịu được đến tận bây giờ mà chưa chịu nhận lời yêu của người ta vậy?”
Chu Phù: "..."
Chu Phù liếm môi dưới, cô rất khó mở miệng giải thích với bạn cùng phòng, bởi vì cô mới thật sự là người điên cuồng cố gắng theo đuổi!
Thấy Chu Phù không lên tiếng, bạn cùng phòng suy nghĩ một chút, sau đó khẽ hỏi: "Không lẽ, anh ấy có vấn đề gì đấy trên phương diện đó sao...? ”
Chu Phù sửng sốt trong chốc lát, lúc phản ứng lại, gò má của cô còn đỏ hơn cả lúc bị người người đổ dồn ánh mắt vào mình nữa.
“…”
Tất nhiên không phải rồi.
Tuy trước đây cô và Trần Kỵ vẫn luôn trong một mối quan hệ bạn cùng phòng trong sáng, nhưng xét từ những lần cô vô tình xơ múi người ta tối hôm qua cho thấy cô không cần phải lo lắng quá nhiều về phương diện đó của Trần Kỵ.
Thậm chí, tối hôm qua trong lúc mơ mơ màng màng, cô vẫn có thể cảm nhận được việc anh lại chạy đến nhà vệ sinh giải quyết chuyện gì đó, hết lần này tới lần khác…
Trần Kỵ đứng trên khán đài vẫn rất kiên nhẫn, anh nghiêm túc trả lời mấy câu hỏi mang tính nghiệp vụ.
Ngoài việc mới đầu nói tới việc hôm nay anh tham dự buổi tọa đàm này là vì đến trường thăm bạn gái ra thì khoảng thời gian còn lại, trên mặt anh hầu như không có nét tươi cười nào.
Trần Kỵ luôn là dáng vẻ vẻ lạnh lùng, cao ngạo ấy trời sinh ấy
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng bất ngờ ở chỗ, đám sinh viên bên dưới khán đài lại rất quen với dáng vẻ này của anh.
Một nam sinh nhận được mic để đặt câu hỏi, căng thẳng, đầu óc trống rỗng nhất thời không thể nghĩ ra được câu hỏi, nhưng cậu ta lại không nỡ từ bỏ cơ hội này nên đã hỏi: "Đàn anh, anh có thể… có thể giới thiệu một chút về Xây dựng Phù Trầm không ạ?”
Trần Kỵ nghe vậy, anh nhướng mày, giọng điệu cà lơ phất phơ, không giấu được sự kiêu ngạo: "Với danh tiếng hiện tại của Phù Trầm, còn cần tôi giới thiệu cho các cậu sao? Lúc viện trưởng viện kiến trúc dạy môn chuyên ngành ông ấy không nói đến chuyện này sao? Hoặc có thể cậu là người của viện khác trà trộn vào đây nghe toạ đàm, không phải người học kiến trúc. Hoặc trong tiết học chuyên ngành cậu không hề chú tâm nghe giảng.”
Sau khi trả lời hết mấy câu hỏi, lúc kết thúc Trần Kỵ còn nói một câu cho có lệ: “Xây dựng Phù Trầm luôn chào đón mọi người.”
Hầu hết mọi người có mặt ở đây đều là sinh viên đại học chính quy của khoá này. Sau khi nghe anh nói vậy, mọi người nhốn nháo hẳn lên, bắt đầu tự giễu: "Đàn anh của chúng ta thuộc một đẳng cấp khác, ai chẳng biết Phù Trầm chỉ nhận trình độ thạc sĩ trở lên, sinh viên đại học thậm chí còn không đáp ứng nổi CV đầu vào.”
Lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy gò má, anh cũng chẳng nói ra những lời nói an ủi giả dối: "Thế thì ba năm sau chào đón mọi người. ”
Mọi người ngồi dưới khán đài đều bật cười.
Chu Phù cũng bất giác mỉm cười.
Máy Uốn Tóc sáp lại, cô ấy kéo Chu Phù rồi nói: "A a a, người đàn ông của cậu kiêu ngạo thật đấy.”
Cách gọi đó khiến trái tim của Chu Phù rung lên, trả lại trong sạch cho Trần Kỵ: “… Không phải đâu.”
Mãi cho đến khi Trần Kỵ bước từ trên khán đài xuống, ngồi xuống bên cạnh cô, trái tim của cô vẫn không kìm được mà loạn nhịp.
Một lúc sau, Chu Phù phục hồi tinh thần lại, cô kéo góc áo của anh rồi khẽ nói: "Sao lúc nãy anh lại nói thế, em đã theo đuổi được anh đâu..."
Chu Phù đang nói đến câu hỏi ban đầu.
Nghe vậy, Trần Kỵ nghiêng đầu nhìn cô, cũng không quan tâm xung quanh có ai đang nhìn họ hay không, anh giơ tay lên rất tự nhiên véo má cô, sau đó nghiêm túc, thẳng thắn nói: “Anh chỉ đang nhắc nhẹ đám anh trai, em trai trong trường của em thôi. Dù làm gì cũng phải xem xem mình có tư cách hay không, tránh để lát nữa anh về nhà rồi, chỉ còn mình em ở lại trường, bọn họ lại không nhịn được, thi nhau tiếp tục phạm luật.”
“Dù gì anh cũng phải bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình chứ.”
“…”
Hàng mi Chu Phù run lên, nghĩ đến giờ này thật ra cô vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi anh, không thể bị những biểu hiện giả dối lúc nãy làm cho mê muội được, cô suy nghĩ một chút rồi khẽ nói: "Trần Kỵ.”
"Ừm."
Chu Phù liếm môi, nói rõ ràng với anh: "Em thật ra không có anh trai, em trai nào ở trường cả."
Trần Kỵ khẽ nhướng mày, vẻ mặt không thay đổi, anh tỏ vẻ không thèm để ý: "Ồ."
Chu Phù nói tiếp: "Hơn nữa em cũng thế, em chưa từng gọi người khác là anh."
Cô chưa gọi ai như thế, ngay cả khi có quan hệ huyết thống, cô cũng chỉ gọi tên, chưa bao giờ gọi một cách thân mật như vậy.
Trần Kỵ vẫn "ồ" một tiếng.
Chu Phù cắn môi dưới, cô giữ vững lập trường của người theo đuổi, đột nhiên cô sáp đến bên tai anh, giọng nói khe khẽ mang theo sự dè dặt: "Anh ơi."
Trong nháy mắt người đàn ông như ngừng thở, yết hầu trượt lên xuống, thậm chí vẻ thong dong như lúc đứng trên khán đài lúc nãy cũng không còn nữa, sống lưng cũng cứng đờ. Một lúc sau, anh mới nhìn Chu Phù, Trần Kỵ hắng giọng, rất không tự nhiên cất tiếng: “Em làm gì đấy… Em nghĩ đây là đâu? Đang ở trước mặt mọi người, em chú ý một chút đi.”
Chu Phù chớp chớp mắt, vô cùng ngoan ngoãn: "À… Được rồi."
Gương mặt Trần Kỵ không chút thay đổi, anh nhéo cằm cô, giọng nói mang theo một chút khàn khàn rất khó nhận ra: "Muốn gọi thì về nhà anh cho em gọi thoải mái."
Chu Phù: ". . .
Sau cuộc nói chuyện ấy với Trần Kỵ, Chu Phù cũng không còn tâm trạng nghe nốt nửa phần sau của buổi tọa đàm nữa, cô nghĩ dù sao thì kế hoạch làm việc của mình cũng đã rõ ràng, thế là Chu Phù dứt khoát chào tạm biệt bạn cùng phòng rồi kéo Trần Kỵ đi trước.
Ra khỏi khán phòng, hai người đi lang thang dưới bóng cây râm mát trong trường.
Không biết vì sao, dù đây không còn là lần đầu tiên nữa nhưng Chu Phù vẫn cảm thấy rất khó tin.
Giống như một giấc mơ vậy.
Mới đi được vài bước, tiếng chuông điện thoại trong túi Trần Kỵ vang lên, trong nháy mắt phá tan sự yên tĩnh này.
Người đàn ông lấy điện thoại ra, anh lười biếng nhìn lướt qua tên người gọi rồi bình tĩnh bắt máy.
So với mấy lần gọi điện cho đám anh em Lục Minh Bạc thì lần này thái độ nói chuyện của Trần Kỵ đã tốt hơn nhiều: “Chào thầy Tưởng, có chuyện gì vậy? Thầy nói đi ạ.”
Chu Phù nghe cái là biết ngay, có lẽ anh đang nói chuyện công việc. Cô bèn im bặt, không nói chuyện với anh nữa mà ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh.
"Ồ, được ạ, chuyện nhỏ thế này thầy cũng đã mở lời rồi, em còn nói được gì đây? Đây cũng là việc của nhiều người mà.” Trần Kỵ vừa trả lời vừa kéo Chu Phù để cô đi vào bên trong theo thói quen: “Thế này ạ, lát nữa em sẽ gửi số điện thoại của một người bạn của em cho thầy, thầy cứ bảo cô ấy liên lạc với cậu ấy là được, cậu ấy chuyên xử lý những việc như thế này, thầy thấy có được không ạ?”
Hình như đầu bên kia đã nói rất nhiều, Chu Phù yên lặng đi bên cạnh, cô buồn chán ngửa đầu nhìn chằm chằm đóa hoa từ trên cây rơi xuống. Nhìn một lát, cô vô thức kiễng mũi chân rồi đưa tay ra bắt. Kết quả là đến lúc bông hoa sắp rơi xuống trước mặt, mũi chân cô đau đớn, không đứng vững, cánh hoa nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay.
Giây tiếp theo, người đàn ông bên cạnh ung dung vươn tay, lòng bàn tay hướng lên trên, đỡ được cánh hoa Chu Phù bỏ lỡ một cách ổn định.
Người ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục liến thoắng không ngừng, Trần Kỵ vừa cầm điện thoại di động, vừa lạnh lùng đáp lại, vừa để cánh hoa vào lòng bàn tay Chu Phù một cách rất tự nhiên.
Trái tim cô gái nhỏ đập thình thịch.
"Được rồi, thầy cứ bảo cô ấy trực tiếp nói với Lục Minh Bạc là được." Trần Kỵ nói xong, anh cũng không hàn huyên quá nhiều, cúp máy rồi cất điện thoại đi.
Lúc này Chu Phù còn đang mỉm cười chơi đùa cánh hoa trong tay, thấy anh cúp máy, cô bèn hỏi một câu: "Có chuyện gì vậy?"
Trần Kỵ cũng không giấu cô, anh đáp: "Em có biết giáo sư Tưởng không? Chính là người lần trước khiến Lý Thuận thất tình ấy."
Chu Phù bật cười, cô gật đầu nói: "Vâng, trước đây em cũng từng được thầy ấy giảng dậy, lần đầu tiên anh ở công ty sửa kế hoạch cho em, em cũng trông thấy thầy ấy ở trong văn phòng của anh.”
Trần Kỵ bình tĩnh “ừ” một tiếng: "Lúc trước học đại học ở đây, anh có thể học hoàn thành trước chương trình trong ba năm cũng là nhờ thầy ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều, cũng coi như là người có ơn với anh.”
Đó là những chuyện anh từng trải qua trong suốt tám năm hai người xa nhau, Dù trước kia Chu Phù đã nghe người khác nói không ít lần nhưng lúc này thấy anh chủ động nói ra, cô vẫn nghe rất nghiêm túc: "Ừ."
"Thầy ấy nói có một người quen, trước đây khi thầy ấy còn nghèo túng người đó đã giúp đỡ thầy ấy rất nhiều. Bây giờ con của người ấy tốt nghiệp rồi, trùng hợp là làm chung ngành này với chúng ta nên muốn làm đúng nghề, muốn tới Phù Trầm.”
Thực ra Phù Trầm từ trước đến nay đều không quan tâm đến những chuyện đối nhân xử thế như thế này. Trần Kỵ cũng không có thói quen đó, nếu đổi lại là bình thường, một khi anh đã không đồng ý thì ai nhét người vào được.
Chẳng qua là do trước đây giáo sư Tưởng đã giúp đỡ anh rất nhiều, nếu không có được sự giúp đỡ trong suốt quá trình học tập của thầy ấy thì Trần Kỵ cũng không thể đứng vững trong ngành xây dựng ở Bắc Lâm chỉ trong vài năm còn ngắn ngủi khi chưa ra trường được, lại càng không thể thuận lợi đưa Chu Phù về bên cạnh mình như thế này.
Dù Trần Kỵ không nói chuyện này cho Chu Phù biết, nhưng từ tận đáy lòng anh đã rất biết ơn giáo sư Tưởng.
"Thầy ấy cũng rất ít khi cầu cạnh người khác, nếu thầy ấy đã mở lời nói với anh như vậy thì chắc chắn anh sẽ gật đầu." Đơn giản chỉ là thêm một người thôi mà, cũng đâu phải là vấn đề gì lớn.
Chu Phù gật gật đầu, cô hỏi: "Đứa trẻ kia cũng học ở đại học Bắc Lâm sao?"
Trần Kỵ bật cười, giơ tay khẽ véo hai má cô: "Người ta còn lớn hơn em mấy tuổi mà em còn dám gọi người ta là đứa bé? Cô nhóc này.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: "Không phải học ở đại học Bắc Lâm, hình như nguyên quán của cô ấy ở Bắc Lâm, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, làm nghiên cứu sinh ở bên Anh, nghe thầy Tưởng nói, hình như học cùng trường bên anh với anh, anh cũng không rõ lắm."
Vừa rồi của Trần Kỵ chỉ chú tâm đến chuyện trêu ghẹo Chu Phù, anh cũng không nghe kỹ, dù sao thì cứ giao mọi thứ cho Lục Minh Bạc là được, không cần anh phải quan tâm đến.
Chu Phù mở to hai mắt: "Cô ấy có bằng cấp tốt như thế mà còn phải đi cửa sau à?"
Trần Kỵ nhướng mày: "Em nghĩ vào Phù Trầm dễ lắm sao?"
Suy nghĩ của thiếu nữ đột nhiên bay xa, sau đó cô chợt nhớ tới mấy câu cuối cùng của anh trước khi bước xuống sân khấu, cũng như phản ứng của mọi người dưới khán đài, cô vô thức dừng bước rồi ngẩng đầu nhìn anh: "Trần Kỵ."
"Hửm?"
"Ờm… Chuyện là, lúc nãy nghe toạ đàm, bọn họ ở dưới khán đài đều nói Phù Trầm chỉ tuyển thạc sĩ trở lên, CV của sinh viên đại học cũng không có cửa, là thật sao?"
Trần Kỵ trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: "Tất nhiên rồi, em có thấy đồng nghiệp nào trong công ty là sinh viên đại học không?"
"À, ngoại trừ Lục Minh Bạc, cậu ấy học chuyên ngành."
Chu Phù: “…”
Chu Phù chột dạ liếm môi, giọng nói còn nhỏ hơn muỗi: "Nhưng… Em, vẫn chưa tốt nghiệp đại học…”
Trần Kỵ đột nhiên dừng bước, sau đó anh nhanh chóng khôi phục lại như thường. Anh nghiêng đầu nhìn cô rồi bình tĩnh hỏi: "Đúng vậy, lúc đó em đã dùng chiêu trò tà đạo nào để vào công ty vậy?"
Chu Phù mở to mắt. Rõ ràng là cô vào một cách đàng hoàng! Vào bằng phỏng vấn mà!
Cô ngẫm nghĩ, phải thanh minh cho bản thân mới được: "Em không nộp CV cho Phù Trầm, là bên nhân sự chủ động gửi lời mời ứng tuyển mà."
Đúng là Phù Trầm đã chủ động mời cô, nếu không, cô cũng không có can đảm đến gần thế giới của anh một lần nữa.
Trần Kỵ nhướng mày, anh mỉm cười nhưng không dễ nhận ra: "Ồ… Vậy ý của em là nhân sự bên anh làm việc sơ sót sao?"
Chu Phù dừng lại, cô chớp mắt, sao cô lại làm liên lụy đến chị gái phòng nhân sự rồi?
Suy nghĩ một chút, cô vội ôm lấy cánh tay anh rồi lảng sang chuyện khác: "Ờm, hôm trước chẳng phải anh nói mì súp đỏ trong căn tin thứ ba rất ngon sao? Đi thôi, bọn mình đi ăn đi, em mời.”
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Phù: Trở thành bà cô nhỏ của ông chủ nhờ vào sự cố gắng của mình, có, có được coi là bàng môn ngoại đạo không?
Chị gái phòng nhân sự: Từ đầu tới cuối tôi không hề tham gia, nhưng tôi lại giống như có mặt từ đầu cuối vậy, rõ ràng tôi không động đến người khác mà.
Lục Minh Bạc: Hình như tôi đã tham gia vào rất nhiều chuyện tôi không tham gia.