Chỉ cần em

Ánh mắt Trần Kỵ bình tĩnh dừng lại trên gương mặt cô, giọng điệu có vẻ hờ hững, nhưng vẻ mặt lại bày ra vẻ đứng đắn mà từ trước nay chưa từng có: “Chúng ta ở bên nhau đi, làm bạn gái anh được không?”
Lời này giống như mang theo sự mê hoặc, cô gần như không kiểm soát được mình mà gật đầu, miệng lập tức thốt ra câu trả lời: “Được.”
“Thế là được rồi..”
...
“Hả hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau vài giây, Chu Phù bỗng phản ứng lại điều gì đó.
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Kỵ đã nói tiếp: “Được rồi, quy trình này của chúng ta cũng đã xong rồi.”
Chu Phù khẽ nhếch miệng, trong phút chốc, cô suýt chút nữa không nhớ nổi vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô chần chừ một lát, sau đó ngập ngừng hỏi: “Vậy chúng ta thế này... Có được coi là ở bên nhau rồi không?”
Trần Kỵ đưa cánh tay ra véo má cô: “Em nói xem, quy trình cũng đã đi xong rồi, chắc không phải em muốn ăn quỵt đó chứ?”
Chu Phù ngay lập tức lắc đầu, nhưng làm thế nào vẫn cảm thấy giống như có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.
“Trần Kỵ, có phải anh làm phản không...”
Người đàn ông đưa tay khẽ vuốt mái tóc của cô, cho đến như những sợi tóc rối tung lên mới dừng lại: “Trông cậy vào em cũng quá tốn sức, con người của anh à, không hề có kiên nhẫn, sau này những chuyện như vậy cứ để anh.”
Chu Phù khẽ liếm môi.
Lại nghe thấy anh nói tiếp: “Đương nhiên là những chiêu lợi hại kia của em, vẫn có thể tiếp tục tung ra thử xem, anh cũng rất tò mò, xem em có thể nghĩ ra được trò bịp bợm mới mẻ nào.”
Chu Phù: “...”
Mối quan hệ giữa hai người thay đổi vô cùng bất ngờ, trái tim đang đập loạn xạ của Chu Phù nhất thời không thể nào bình ổn lại được.
Nhưng mà niềm vui mừng quá đỗi bất ngờ này chỉ duy trì được trong chốc lát, vẻ mặt cô gái nhỏ bỗng nhiên có hơi trầm xuống.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn mải mê lưu luyến hưởng thụ sự yên bình và ấm áp khi ở bên cạnh Trần Kỵ lần nữa.
Bởi vì cô quá mức tham lam, trong tiềm thức ép buộc chính mình quên đi rất nhiều điều không tốt trong quá khứ.
Cứ liên tục sống trong thế giới lừa gạt mà mình tạo ra, chỉ nghĩ rằng, nếu như có thể sống một cuộc sống mà cả đời này đều dùng để theo đuổi anh, thực ra cũng rất tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không cần anh phải đồng ý, cô cứ chậm rãi mà theo đuổi anh thôi là được rồi.
Chu Phù chưa từng nghĩ đến tình huống anh sẽ đồng ý, như thế thì cô cũng không cần phải suy nghĩ xem rốt cuộc mình có xứng với anh hay không.
Nhưng sự mê hoặc vừa nãy thực sự có hơi mạnh mẽ đối với cô, nhất thời cô không phản ứng kịp. Cũng không kiềm được mà buộc miệng thốt ra lời đồng ý.
Lúc này lý trí cô lại một lần nữa đánh bại đi cảm tính, biểu cảm trên mặt cũng trở nên cứng nhắc hơn rất nhiều.
Cô mím môi, tùy ý để cho hai nhân vật phản diện nhau trong lòng cô liên tục va chạm.
Cuối cùng cô vẫn quyết định phải có trách nhiệm với anh, cô cắn răng, lấy hết can đảm, thấp giọng lên tiếng: “Trần Kỵ, có chuyện này, em muốn trước hết nói rõ với anh.”
Người đàn ông thờ ơ ngước mắt lên.
“Tốt nhất là anh... Nên chuẩn bị tâm lý.” Trên gương mặt cô gái nhỏ không hề có dáng vẻ tươi cười, thoạt nhìn vẫn rất căng thẳng: “Ngày đó trước khi rời khỏi trường học, những lời mà Tiêu Kỳ đã nói, chắc là anh vẫn còn ấn tượng chứ? Chuyện này thực ra em vẫn luôn không muốn nói ra, vẫn luôn trong tư thế tâm thế trốn tránh như đà điểu rụt đầu, cảm giác trốn tránh và quên đi có thể coi như là hết thảy mọi thứ đều không tồn tại.”
“Nhưng mà thực ra em cũng biết, chuyện này là không thể.” Cô dừng lại một chút: “Cho nên em muốn nói cho anh biết trước, suy cho cùng thì chuyện này, người bình thường có thể sẽ không thể nào chấp nhận được, ít nhất là em nghiêm túc có trách nhiệm với anh, để anh có được quyền hiểu rõ tình hình và quyền được chọn lực cơ bản nhất.”
Chu Phù khẽ cúi đầu xuống: “Trước đây em vẫn luôn không dám cho anh xem, em không ngờ tới anh sẽ chấp nhận lời theo đuổi của em, cũng không ngờ rằng mối quan hệ giữa hai chúng ta sẽ có tiến triển như thế này, cho nên em vẫn luôn kéo dài, giấu đi, vừa nãy lúc nhất thời nhanh miệng, không nhịn được mà nói lời đồng ý với anh, cũng mang theo tâm lý gặp may, em thật sự rất xin lỗi, chúng ta cứ coi như là chuyện vừa nãy chưa từng được xảy ra, sau khi anh xem xong, rồi hãy đưa ra lựa chọn một lần nữa đi, cho dù là kết quả như thế nào em cũng đều sẽ chấp nhận.”
Cô hít sâu một hơi, móng tay gần như là sắp bấu chặt vào trong lòng bàn tay, giống như là lấy hết can đảm mới chậm rãi thu hai cánh tay đang vòng trên cổ anh xuống, sau đó cô khẽ nhắm hai mắt lại, từ từ kéo tay áo lên, hai cánh tay như xem thường cái chết kia đã ẩn náu không biết bao nhiêu xuân thu không thấy ánh sáng mặt trời, lúc này đây đang trần trụi hiện ra trong tầm mắt anh.
Trên cánh tay mảnh khảnh trắng ngần của cô gái, từng vết sẹo dài hẹp vô cùng chói mắt.
“Ở trên đùi cũng có...” Cô cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của anh, chỉ tự giễu nói ra một câu: “Có phải là ghê tởm lắm không...?”
Trần Kỵ không nói lời nào.
Trái tim của Chu Phù trầm xuống một chút, cô có thể hiểu được, phản ứng của anh thế này mới là bình thường.
Khuôn mặt xinh đẹp này của cô, mấy năm nay người theo đuổi cô cũng rất nhiều, nhưng mỗi một người sau khi trong lúc vô tình ngoài ý muốn nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay cô, đều rút lui.
Đổi thành người nào nhìn thấy rồi cũng không thể nào chấp nhận nổi.
Ngay cả chính bản thân cô cũng ghét bỏ nó.
Cho nên sau này cô không hề chạm đến áo tay ngắn, thậm chí ngay cả lúc tắm rửa, cô cũng không soi gương.
“Thật xin lỗi, trước đây đáng lẽ ra em không nên mặc kệ tất cả mà đã bắt đầu theo đuổi anh.” Chu Phù liếm môi, vốn dĩ đang mừng rỡ hớn hở thì trong nháy mắt lại ngã xuống vực thẳm, cả người cô như chết lặng, cô không khóc ra được, nhưng cũng may mà không khóc được, không cần cô phải tốn sức để kiềm nén: “Thật sự rất xin lỗi, đã lãng phí thời gian của anh rồi...”
Mặc dù cô không thích Tiêu Kỳ, nhưng lại không thể không thừa nhận những lời Tiêu Kỳ nói ra, điều kiện của anh tốt như thế, thực sự không cần thiết phải tìm một người như cô.
Nhưng mà thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua, cô lại không đợi được những sự chán ghét như trong tưởng tượng.
Cô vẫn an ổn được anh ôm trước người mình, Trần Kỵ cũng không có ý muốn buông cô ra.
Trong giây lát, cô chỉ cảm giác cánh tay lạnh lẽo của mình được bao phủ bởi một luồng lực ấm áp hơn.
Trần Kỵ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô, không cho cô có cơ hội né tránh giống như đang cố nén cảm xúc nào đó, giọng điệu vô cùng trầm thấp: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Hai hàng mi của Chu Phù khẽ run rẩy, cả người cũng bắt đầu khó chịu, cô yên tĩnh một lúc, sau đó chỉ nói qua loa: “... Có một lần trường học tổ chức du lịch mùa thu, lúc đi dạo trong rừng trúc không cẩn thận nên ngã vào...”
Trần Kỵ để đầu lưỡi cọ vào má, không nói lời nào.
Vừa rồi anh đã xem qua, những vết sẹo kia thực sự rất mỏng, thoạt nhìn thực sự không giống như là các loại dao kéo gì đó cắt ra, nhưng cũng không thể nào là vết thương do ngã vào rừng trúc tạo thành.
Anh bình tĩnh liếc nhìn cô, cô gái nhỏ không dám ngẩng đầu lên , cũng không có ý định muốn nói tiếp.
Người đàn ông nắm lấy cánh tay của cô, ngón tay khẽ vuốt ve nhẹ nhàng trên từng vết sẹo của cô, một lúc lâu, chỉ thốt ra một câu: “Có đau không?”
“Hửm?” Chu Phù há hốc miệng, trong giây lát cô vẫn không kịp phản ứng lại anh, trong quá khứ những người từng thấy vết sẹo của cô, từ trước đến đây chỉ biết nói câu ‘thật đáng sợ’, ‘ghê tởm’, hoặc là tò mò nhiều chuyện về nguyên nhân hình thành của nó, hỏi đến tận cùng gốc rễ, thiếu điều tìm ra được trăm ngàn sơ hở trong những lý do mà cô nói ra, để đào bới được những câu chuyện thảm thương kinh thiên động địa, rồi sau đó lại cảm thán một câu “thật thảm hại’, rồi lại đem câu chuyện thảm thương đó đến mọi ngóc ngách trong từng cuộc giao tiếp xã hội một cách thỏa mãn, trở thành đề tài câu chuyện hấp dẫn sự chú ý nhất cho người nghe.
Mà chưa từng có ai hỏi cô có đau hay không.
Chóp mũi Chu Phù bất giác đau xót, giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Vẫn ổn, tơ trúc mà, nó rất mảnh và nhỏ, thực ra cũng không đau lắm, nhưng mà dễ để lại sẹo, không được đẹp cho lắm...”
Trần Kỵ khẽ nhắm mắt lại, anh cắn chặt răng hàm, cố gắng để giấu đi cảm xúc nào đó muốn bộc phát sau đó lại đột ngột cong môi khẽ bật cười ra tiếng.
Tiếng cười khẽ bất chợt này còn vang lên trong lúc Chu Phù nơm nớp lo sợ, cô vốn đợi chờ lời phán xét từ anh thì bỗng ngây người.
“Chu Phù, em cũng được lắm đó.” Trần Kỵ đưa tay kéo kéo hai má của cô: “Em làm một tràn, dọa ông đây giật mình.”
“Em làm gì vậy chứ, chỉ là vài vết sẹo thế này, mà làm như ông trời sụp xuống vậy.” Đầu lưỡi của người đàn ông đặt ở hàm dưới: “Nếu như em không nói, anh có chợt nhìn thấy cũng không nhìn ra được.”
Anh đưa bàn tay ra và đặt ngón trỏ thon dài với từng khớp xương rõ ràng đặt dưới cằm của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô lên, buộc cô phải nhìn mình: “Con mẹ nó ông đây còn tưởng rằng, chí ít em phải nói với anh như kiểu, thực ra em là một người đàn ông, cái kiểu chân tướng khiến cho người khác phải kinh hãi ấy mới xứng với cái giọng điệu coi thường cái chết như vừa nãy của em chứ?”
Chu Phù: “...”
Trần Kỵ bỗng nhiên ghé sát đến trước mặt cô, sau đó dáng vẻ cà lơ phất phơ mà nhoẻn miệng cười, dáng vẻ vô cùng không đứng đắn: “Nhưng anh phải nói cho em biết, cho dù em thật sự có nói với anh, em là một người đàn ông, chuyện này cũng không phải là không thể chấp nhận được, đừng nghĩ dùng cái cớ này để quỵt nợ.”
Chu Phù: “...”
“Được rồi.” Bàn tay to lớn của anh vòng qua ôm lấy eo cô: “Còn có những chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt không đáng kể như vậy nữa muốn cho anh biết nữa không?”
Chu Phù chớp chớp mắt, nhất thời còn chưa bình tĩnh lại trong nỗi đau buồn mà vừa nãy cô còn tưởng rằng mình vừa thất tình kia, cô chỉ lẳng lặng lắc đầu.
“Vậy được rồi, quy trình này của chúng ta coi như là hoàn toàn kết thúc.” Người đàn ông dùng ngón tay của mình nhẹ nhàng quấn tóc của cô: “Anh không cảm thấy vết sẹo này xấu, thật đó, nếu như không nhìn kỹ thì thật sự không thấy được đâu, chỉ vết sẹo nhỏ như vậy, mà em đã không dám mặc áo ngắn tay rồi, vậy vết sẹo trên người anh lớn hơn nhiều so với em, em thấy anh không dám cởi trần sao?”
Chu Phù thuận theo lời anh nói liền nói tiếp: “Nhưng em thật sự chưa từng nhìn thấy anh cởi trần ở nhà.”
Trần Kỵ bày ra dáng vẻ bặm trợn mà tặc lưỡi: “Cái gì? Đây là muốn nhìn khác không mặc quần áo sao? Cô gái nhỏ, động cơ của em có cần phải rõ ràng như vậy không?”
Chu Phù: “...”
Chu Phù ngẫm nghĩ một hồi, sau đó vẫn lên tiếng hỏi một câu: “Trên người anh, thật sự có rất nhiều vết sẹo sao?”
“Nếu không thì sao? Em cho rằng tại sao lúc ở Kim Đường mọi người đều sợ anh như vậy?” Anh khẽ cười, bây giờ nghĩ lại thì thấy mình thật trẻ con: “Đều là đánh đấm từ nhỏ mà ra.”
Anh nói xong, sau đó đưa tay vén lấy góc áo của mình lên: “Cho em thưởng thức một lát vậy.”
“Xấu hơn nhiều so với cái sẹo của em không?”
Chu Phù: “...”
Trần Kỵ khẽ cười thầm: “Chu Phù, ông đây với em ngay cả vết sẹo cũng xứng với nhau.”
“...”
Cô gái nhỏ méo mó miệng, lúc này mới chợt nhận ra mình đã rơi nước mắt, cô lại lần nữa vùi đầu trên người anh, dáng vẻ tủi thân rồi lại rơi vài giọt nước mắt lên người anh.
“Em cứ tưởng rằng, một lát nữa em sẽ phải thu dọn đồ đạc rời đi khỏi anh....”
Bàn tay to lớn của Trần Kyh khẽ vuốt ve phía sau lưng cô: “Thôi đi, tốc độ thu dọn hành lý kia của em, cho dù có cho em dọn nửa năm cũng chuyển đi không được.”
Chu Phù: “...”
“Này.” Trần Kỵ bỗng dưng vỗ vào người cô hai cái.
“Hửm?” Cô gái nhỏ từ trên người anh ngước đầu dậy: “Sao vậy?”
“Ngày đó ở cửa hàng ngoài trường học, em đã mua cái gì mà vòng tay cặp, dây chuyền có treo tên, hai chiếc ba mươi chín đồng đấy, em dự định khi nào mới tặng anh vậy?”
Chu Phù ồ lên, hai má ửng đỏ, món đồ kia chỉ đơn thuần là trái tim thiếu nữ muốn có nên tùy tiện mua thôi, cảm thấy không để lộ ra, cũng cảm thấy hai người vẫn chưa phải là một đôi, chưa đến lúc tặng món đồ này.
“Đừng có chối mà, anh thấy em mua rồi.” Trần Kỵ thấy cô không lên tiếng, đành nói tiếp: “Anh đã đợi mấy ngày rồi mà cũng chưa thấy em đưa cho anh, chắc không phải là lại tặng cho anh trai em trai nào khác rồi chứ?”
”...”
Chu Phù bật cười: “Không có, để ở phòng ngủ.”
“Mau đi lấy ra đây tặng anh.” Trần Kỵ thúc giục cô một câu, sau đó bày ra vẻ ấu trĩ hiếm thấy mà nói: “Anh sẽ chụp một tấm ảnh để khoe với bọn Lục Minh Bạc.”
Chu Phù: “...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui