Chỉ cần em

Có lẽ là do tuổi trẻ sức sống dồi dào nên trước giờ Trần Kỵ không thích mặc áo len.
Không giống như ma ốm Chu Phù, thể chất của anh tốt, tinh thần sức lực cũng đầy đủ, quanh năm thường xuyên tập luyện nên tố chất cơ thể cực tốt. Hiếm khi có lúc bị bệnh, cho dù mùa đông có lạnh đến đâu cũng hầu như không cảm thấy lạnh.
Trước khi tặng anh áo len, Chu Phù từng cười nhạo anh suốt ngày như không mặc quần áo. Thật ra cũng không phải hoàn toàn không mặc mà chỉ là mặc rất ít, ít đến độ hơi quá đáng.
Trong thời tiết khi cô cần dùng áo bông dài trùm từ đầu đến chân, khăn quàng cổ, mũ, găng tay dày một cái không thiếu thì Trần Kỵ có thể mặc thêm áo khoác cũng coi như đã nể mặt mũi ông trời lắm rồi.
Trước khi Chu Phù tặng anh chiếc áo len đầu tiên, hai chữ áo len chưa bao giờ tồn tại trong từ điển và phòng thay đồ của Trần Kỵ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân hình anh cao lớn, khung xương cũng rộng, tổng thể cả người tương đối cường tráng nên phần lớn các áo len đối với anh mà nói thì đều quá nhỏ.
Anh không thích loại cảm giác bó sát này, từ trước đến nay anh không phải là người có thể dễ dàng bị ràng buộc.
Nhưng mà ràng buộc Chu Phù mang lại thì được.
Anh không nói một lời đều chấp nhận tất cả mọi thứ liên quan đến cô.
Tay nghề đan áo len của cô rất kém, nhưng cũng rất may chính vì thế đã khiến sợi len bị lỏng hơn khi đan, lúc Trần Kỵ mặc lên cũng cảm thấy rất thoải mái.
Sau đó giặt vài lần bị co lại khi ngâm nước, ấy thế mà còn càng ngày càng phù hợp hơn.
Lúc trước khi nhận được áo len, Trần Kỵ còn từng trêu chọc cô rằng cho dù có  lật tung cả thị trường mấy lần, cũng không tìm ra được một cái áo len nào tệ hơn cái cô đan.
Thế nhưng cũng không tìm ra được cái áo nào phù hợp hơn cái cô đan và anh thích cả.
Chu Phù nhớ rõ cách đây không lâu, nhiệt độ ở Bắc Lâm vừa mới hạ xuống vào ngày cuối tuần, Hứa Tư Điềm hẹn cô ra ngoài dạo phố để mua thêm quần áo mùa đông.
Toàn bộ hành trình không thấy cô ấy chọn quần áo gì cho bản thân, ngược lại là kéo cô dạo một vòng quanh cửa hàng quần áo nam của trung tâm thương mại.
Vừa chọn vừa khoa tay múa chân trên người manocanh bằng gỗ hình người bên cạnh, Chu Phù nhìn động tác vừa cẩn thận lại thuần thục của cô ấy, thuận miệng hỏi: "Cậu chọn cho Lục Minh Bạc à?”
Lúc này Hứa Tư Điềm đang dùng ngón tay vuốt vải quần áo, không ngẩng đầu lên "ừ" một tiếng, trả lời cô như lẽ đương nhiên: "Ngoài anh ấy ra, còn có thể chọn cho ai được đây. ”
Chu Phù vô thức nhìn cách ăn mặc của Hứa Tư Điềm lúc này, nếu như nhớ không lầm, chắc hẳn bộ quần áo này là cùng một bộ với bộ đồ cô ấy cho cô xem vào khoảng thời gian trước, bộ quần áo được chụp khi chụp ảnh sinh hoạt vào mấy năm trước lúc mới bước chân vào đại học kia.
Có thể nhìn ra, cô ấy vẫn giống như lúc còn học trung học trước kia, rõ ràng rất chi li với bản thân nhưng lại không tiếc tiền cho Lục Minh Bạc.
Chu Phù suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy trong lòng không có tư vị gì, cố ý nói với cô ấy: "Hay là lát nữa đi ngắm đồ nữ đi? ”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tư Điềm ‘a’ lên một tiếng, hỏi: "Cậu còn chưa mua quần áo mùa đông sao? Được rồi, tớ mua mấy món này xong thì đi cùng cậu ngay. ”
"Cũng không phải…" Giọng điệu của Chu Phù yếu đi.
Mấy năm qua, quả thật cô chỉ có mấy bộ quần áo thay đi đổi lại, thế nhưng bây giờ thật sự không thiếu.
Ở mọi khía cạnh công việc hay trong cuộc sống hàng ngày của cô, Trần Kỵ đều sẵn lòng thay cô bận tâm, vì cô mà một mình ôm lấy mọi việc.
Về mặt vật chất Chu Phù vẫn rất dễ thỏa mãn, không có thói quen đòi hỏi. Dường như Trần Kỵ cũng biết tính tình của cô như vậy, biết rằng muốn chờ cô chủ động mở miệng, đó gần như là điều không thể. Vì vậy anh luôn có thói quen nghĩ đến cái gì thì cho cái đó càng nhiều càng tốt.
Những cô gái khác có thì cô phải có, những cô gái khác không có, anh cũng phải cho hết tất cả.
Từ lúc Bắc Lâm vẫn còn chưa vào mùa thu, phòng thay đồ của Chu Phù đã giống như khi còn ở Kim Đường trước đây, được Trần Kỵ mua sắm chất đầy.
Thỉnh thoảng cô nhìn thấy những món đồ khác mà mình thích, cũng sẽ tự mua thêm một ít. Chẳng qua cũng không phải là nhu cầu sinh hoạt thiết yếu gì, chủ yếu là để tiêu khiển.
Chu Phù do dự không biết nên nói như thế nào mới tốt, gọn gàng dứt khoát nói thẳng: "Mua cho bản thân một chút đi. ”
Hứa Tư Điềm cầm mấy cái áo khoác nam trên tay, quay đầu lại nhìn cô chớp chớp mắt: "Tớ không cần, tớ đủ mặc rồi. ”
Cô ấy liên tục so sánh mấy cái, cuối cùng quyết định xong bảo nhân viên cửa hàng đi lấy hóa đơn để thanh toán, lúc này mới giải thích với Chu Phù: "Cậu không biết đám đàn ông này bề ngoài thoạt nhìn thì ra vẻ chu đáo, sau lưng lại là dạng người cẩu thả, chẳng thèm ngó ngàng đến cái gì. Mỗi mùa đông nếu như không phải có tớ lo cho anh ấy thì tớ nghi ngờ anh ấy cũng có thể lười biếng tới nỗi lấy luôn đồng phục trường của Kim Đường ra mặc tiếp.”
Hứa Tư Điềm vừa quẹt thẻ nhập mật mã vừa nghiêng đầu nhìn về phía Chu Phù, hỏi: "Cậu có muốn chọn cho Trần Kỵ hai chiếc không? ”
"Ôi chao, tớ bảo cậu này, đàn ông đều giống nhau cả. Chúng ta không quan tâm, bọn họ lại chẳng ra đâu vào với đâu ngay. Mấy năm trước cậu không biết, vị kia nhà cậu gần như vừa đến thu đông thì lại lôi chiếc áo len màu đen kia ra mặc, cũng bao nhiêu năm trôi qua, chỉ có một cái như vậy. Năm nào cũng mặc năm nào mặc, rõ ràng kiếm được của cải nhiều như vậy lại như thể vô ích vậy."
Mạch suy nghĩ của Chu Phù thoáng chốc dừng lại một lúc trong quá khứ, ánh mắt dính vào người anh. Cô nhỏ bé ngồi xổm trên mặt đất, động tác thay giày trên tay lơ đãng dừng lại, một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Trần Kỵ ở bên cạnh lười biếng đứng chờ một lát, thấy thế dứt khoát trực tiếp cúi người xuống, một tay nhẹ nhàng bế Chu Phù đặt lên mặt tủ ở huyền quan.
Hai tay Chu Phù vô thức chống hai bên sườn sững sờ nhìn anh khẽ khom lưng
trước mặt mình. Anh cúi đầu, bàn tay lớn hơi thô ráp nắm lấy mắt cá chân mềm mại của cô rồi thay cô cởi dép lê ra, lại kiên nhẫn cẩn thận mang giày vải vừa rồi đặt ở một bên khi cô đang chuẩn bị đeo tất giày giúp cô.
Chu Phù nhìn động tác anh giúp mình buộc dây giày với ánh mắt bình tĩnh, lơ đãng ngước mắt lên. Tầm mắt lại đảo qua cổ áo len màu đen bao quanh cổ người đàn ông.
Cô suy nghĩ một chút rồi giơ tay ôm lấy cổ anh.
Bàn tay buộc dây giày của Trần Kỵ chậm lại, rất nhanh lại tiếp tục chỉ nhàn nhạt lên tiếng nói: "Ngày đầu tiên chuyển sang chính thức đã muốn đến trễ rồi à?”
"Hả?" Chu Phù nhất thời không hiểu.
"Em chú ý một chút." Trần Kỵ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cánh tay mảnh khảnh cô đang quàng trên cổ mình, ý bảo cô: "Khi ở trước mặt em, con người anh vẫn luôn không có định lực gì, đừng dính người như vậy, anh cũng rất khó cam đoan không xảy ra chuyện gì.”
Chu Phù: "…"
Chẳng qua cô chỉ quàng cổ anh thôi mà, cũng không phải là chỗ đáng sợ nào đó!
Từ trước đến nay Chu Phù suy nghĩ nông cạn, cảm xúc gì cũng viết trên mặt, giờ phút này mọi phản ứng của cũng đều bị Trần Kỵ thu vào đáy mắt.
Anh nhìn ra cô đang nghĩ gì, người đàn ông giở luôn thói lưu manh: "Không phải anh đã từng nói với em sao?”
Chu Phù: "?”
"Đừng nói là quàng cổ, em chỉ cần lên tiếng thôi, ông đây đã có thể nổi lên phản ứng."
Chu Phù: "…"
Khá lắm.
Trần Kỵ cất giọng ngả ngớn nói tiếp: "Đương nhiên, nếu em thật sự muốn đến trễ cũng không phải không được. Dù sao anh là người lãnh đạo khá dễ nói chuyện.”
Chu Phù: "…"
Chu Phù chẳng thèm phản ứng với những lời lưu manh mà anh đã tích cóp đầy bụng từ sáng sớm. Đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo len cũ của anh, sau đó ngửa đầu đối diện với tầm mắt của anh, đáy mắt sáng ngời: "Trần Kỵ.”
"Hử?"
"Em đan cho anh thêm mấy chiếc nữa nhé?" Giọng điệu này cũng không phải là thương lượng mà là thông báo.
Trần Kỵ trả lời theo bản năng: "Gì cơ?”
"Áo len ấy." Chu Phù miết đầu ngón tay lên bắt đầu đếm: "Chả qua lúc trước em chỉ học sơ sơ sau đó cũng không đan cho ai nữa, chắc bây giờ cũng đã quên sạch toàn bộ. Có lẽ phải học lại mất một thời gian, bây giờ bắt đầu đan chưa biết chừng lại phải đợi đến gần tết anh mới có thể mặc được.”
Chu Phù suy nghĩ một chút lại cười nói: "Như thế cũng tốt, như vậy có thể coi như quà sinh nhật tặng anh, năm nay tết anh cũng có quần áo mới mặc rồi còn có thể thay mới.”
Cô còn nhớ rõ tám năm trước, trong cuộc sống hơn hai mươi năm của cô, chỉ trải qua một lần về phong tục năm mới của Kim Đường.
Trần Kỵ hừ cười một tiếng, vừa hay đã giúp cô buộc hết dây giày hai bên. Bàn tay lớn ôm sát eo cô, thoáng cái ôm người từ trên mặt bàn vào trong ngực mình, hai chân Chu Phù bất giác ôm lấy anh. Giờ hai người đã rất thuần thục với tư thế này, sau đó đã nghe thấy anh thuận miệng hỏi: "Có phải cần lén đo lại kích cỡ lần nữa đúng không?”
Chu Phù chớp chớp mắt: "Bây giờ em có thể quang minh chính đại đo rồi.”
Đuôi lông mày Trần Kỵ khẽ nhíu lại: "Lúc trước anh không cho em quang minh chính đo à?”
Người đàn ông chậc một tiếng: "Lúc đó anh đều chủ động cho em ôm, bây giờ lại muốn ăn quỵt?”
"Người trưởng thành phải học cách chịu trách nhiệm."
“…”
Chu Phù nói không lại anh chỉ đành nói tiếp: "Kích thước nhất định phải đo lại thêm lần nữa, dù sao ngần ấy năm trôi qua, anh cũng đã cao lớn hơn rất nhiều.”
Người đàn ông nghe thấy vậy, đầu lưỡi lưu manh lại chóc lên má, một câu hai nghĩa: "Chắc chắn phải lớn lên, không lớn thì làm sao có thể hầu hạ tốt cho em được đây?”
Khi nhắc tới chữ lớn này, anh còn cố ý nhấn mạnh thêm một chút.
Trong khoảng thời gian này Chu Phù được anh dẫn dắt, phản ứng trên một số chủ đề đã nhanh nhạy hơn trước không ít. Dù vậy, cô vẫn phản ứng câu này hơi chậm một chút, giây lát sau hai má ửng hồng vừa tức giận vừa làm nũng nắm chặt nắm đấm, vòng tay qua cổ anh rồi đấm lên vai trái của anh: "Trần Kỵ! ”
Trần Kỵ mỉm cười cũng không thả cô xuống, bế thẳng cô ra khỏi cửa. Sau khi vào thang máy, anh mới thoáng thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ kia, đột nhiên trở nên đứng đắn: "Không cần em đan cũng không cần tặng anh nữa. ”
"Hả?" Chu Phù không hiểu, trông có vẻ anh còn rất thích bộ quần áo kia: "Vì sao? Anh chê em đan không tốt à? ”
"Trần Kỵ, anh không có lương tâm."
Trần Kỵ: " … "
"Em đan tốt được chưa, trong lòng em không tự tin chút nào sao? Còn không biết xấu hổ học ông đây nói chuyện." Trần Kỵ nhếch môi nở nụ cười không chừa mặt mũi cho cô, chỉ nói: "Em vừa mới chuyển chính thức, nhiều dự án đang chờ em làm, đừng nghĩ tới mấy thứ lung tung này sẽ tốn rất nhiều công sức đấy? Đừng tưởng rằng lãnh đạo quy tắc ngầm với em thì có thể sắp xếp ít nhiệm vụ cho em nhé, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Chu Phù vốn không có suy nghĩ này, cô rất nghiêm túc và tỏ ra chuyên nghiệp trong chuyện công việc, chưa từng nghĩ tới việc đi cửa sau gì đó nhờ vào mối quan hệ với Trần Kỵ.
Người khác chuyển chính thức phải mất nửa năm, cô cũng không ít hơn người ta ngày nào. Họ chuyển chính thức bị mắng thì cô bị mắng cũng chẳng kém hơn là bao.
Chỉ có điều dù gì bây giờ vẫn đang ở nhà còn chưa đến công ty, hoàn cảnh không giống nhau mà quan hệ giữa hai người cũng khác, cô dứt khoát đùa giỡn với anh: "Thế quy tắc ngầm kiểu này chẳng phải em rất thiệt à?”
Trần Kỵ nâng mí mắt lên: "Em thiệt á?”
"Là lãnh đạo hầu hạ em một ngày ba bữa mà thiệt à? Hay sếp giúp em sấy tóc buộc dây giày bị tuột, ngủ cùng với em còn không cần em hầu hạ, em thiệt á?"
"Chu Phù." Anh đột nhiên gọi tên cô.
Cô gái hiểu được những gì anh muốn nói: "Em biết, em biết, em phải có lương tâm một tí."
Người đàn ông nhìn cô, xém chút bị cô chọc cho bật cười.
Thật ra sao không cho cô đi cửa sau chứ, nếu đổi lại là những người khác, đừng nói là tăng ca mỗi một lần mà làm suốt đêm suốt sáng đều là chuyện thường ngày, thay đổi bản vẽ một lần anh có thể phê bình người ta khóc bảy tám lần. Đến lượt cô, thậm chí anh còn không nỡ nói một câu nặng lời mà cũng không dám nói, nói xong kết quả còn phải tự vắt óc nghĩ cách dỗ dành cô.
"Đừng đan áo len nữa cũng không cần lại tặng anh. Anh có một cái như này là đủ rồi." Đùa giỡn xong, anh đột nhiên trở lại chuyện chính.
Chu Phù nhẹ nhàng đặt hai tay lên cổ áo anh rồi nói: "Năm nào anh cũng mặc đã cũ rồi. ”
"Còn khá tốt, cũ cũng không sao." Một lúc lâu sau, anh mới khẽ thở dài: "Đừng tặng anh nữa, năm đó anh đây mong chờ áo len này hẳn mấy tháng. Kết quả sau giao thừa em tặng xong rồi đi luôn ”
"Vừa đi đã đi tận tám năm."
"Đừng tặng nữa, anh nghĩ lại mà sợ."
Người đàn ông trước giờ không sợ trời không sợ đất, anh chỉ sợ tám năm như vậy lại xảy ra một lần nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui