Chỉ cần em

Chu Phù cảm thấy trong lòng được an ủi hơn đôi chút, nhưng cô không muốn trở nên đặc biệt ở công ty. Thế nên sau khi nhắn trả lời anh một chữ “vâng”, cô lại tiếp tục nằm bò trên bàn làm việc, không định đi đến phòng nghỉ của anh.
Suy đoán của mọi người về việc “Chu Gia Hân có phải là vị chính cung nương nương trong truyền thuyết kia không” vẫn không ngừng vang lên bên tai.
Thậm chí bởi vì câu nói “ảnh chụp em gái trung học” của lão Dư làm bằng chứng, có nhiều chuyện tưởng chừng như vô lý nhưng đều có lời giải thích hợp lý.
Đan Đình Đình hỏi: “Tại sao tôi lại cảm thấy thái độ của sếp đối với cô ta khá tệ nhỉ?”
Lão Dư nói: “Vì tránh bị nghi ngờ đó, dù sao sếp cũng có tiếng là đối xử bình đẳng với mọi người mà. Ngoài mặt đối xử với cô ta hơi hung dữ là giữ thể diện cho chúng ta cũng như đưa ra một lời giải thích. Đến khi về nhà không biết lại dỗ dành cô ta như thế nào đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nói vậy cũng đúng.” Phương Hân để điện thoại xuống, lấy miếng che mắt ra rồi đeo lên thuận miệng nói với lão Dư: “Cậu còn nhớ năm ngoái lúc bộ phận thiết kế của chúng ta còn chưa được sếp thành lập không? Tôi nghe người bên bộ phận nhân sự nói, khi phỏng vấn có một người có trình độ năng lực cực kỳ mạnh. Ai ngờ sau khi vào công ty lại khó nhằn đến vậy, tính tình với nhân phẩm cũng quá tệ. Còn chưa làm được một tuần thì đã bị sếp đuổi thẳng tay. Thế mà Chu Gia Hân này lại ở đây được gần nửa tháng rồi.”
“Tuy nói là nể mặt giáo sư Tưởng, nhưng giáo sư Tưởng kia nào có mặt mũi lớn đến thế chứ? Ai hiểu rõ sếp cũng biết anh ấy không thích làm mấy chuyện đối nhân xử thế như này. Hơn nữa công ty phải giao thiệp nhiều như vậy mà cũng có thấy anh ấy chừa mặt mũi cho ai bao giờ đâu, lần nào cũng là Tổng giám đốc Lục ứng phó cả.”
“Chứ còn gì nữa, Chu Gia Hân là duy nhất.”
“Không phải nói năm đó sếp còn chưa tốt nghiệp khoa chính quy đã vội tới Anh quốc à? Không chừng anh ấy ra nước ngoài là vì cô chiêu nhà giàu này đấy.”
“Đúng đó, nghe nói lúc đó giáo sư Tưởng đã giúp đỡ sếp rất nhiều. Mà tại sao giáo sư Tưởng lại bằng lòng giúp đỡ sếp nhỉ? Chắc chắn là vì mối quan hệ này
rồi. Cô chủ nhà giàu này là con gái bạn tốt của giáo sư Tưởng mà.”
Lão Dư thở dài: “Nói cho cùng thì vẫn là do bọn họ xứng đôi. Kiểu người như sếp sẽ không tìm những cô gái bình thường, nếu không khoảng cách chênh lệch quá lớn, không thể cùng nhau tán gẫu về chuyện sinh hoạt ăn uống hàng ngày được. Một người cảm thấy tiền bạc không quan trọng, một người cảm thấy mình phải tiết kiệm một chút, đến cuối cùng cả hai đều mệt mỏi. Mối tình đầu của tôi là vậy đấy. Tôi muốn tiết kiệm tiền để mua nhà cưới cô ấy, vất vả lắm mới để dành đủ tiền đặt cọc nhưng mà lúc ấy lại chỉ mua được một căn có diện tích nhỏ. Con gái nhà người ta đã quen sống nhà cao cửa rộng, ba mẹ cô ấy cũng không muốn tôi và cô ấy phải sống trong căn nhà nhỏ bảy mươi tám mươi mét vuông. Không còn cách nào nên cuối cùng đành phải chia tay, cũng đâu thể để cho người ta sống khổ sở cùng mình được, như vậy sẽ liên lụy tới cô ấy.”
Lúc kết thúc cuộc trò chuyện, hầu như mọi người đều ngầm thừa nhận đạo lý này.
Giọng nói dần nhỏ lại, mọi người trong văn phòng đều nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Không ai để ý Chu Phù đang yên lặng nằm trên bàn lại nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, sau đó len lén đi đến văn phòng riêng của Trần Kỵ.
Sau khi tìm thấy phòng nghỉ, cô thật cẩn thận đẩy cửa đi vào sau đó không quan tâm gì nữa nằm luôn lên giường, cuộn trọn cả người vào trong chăn, hai tay ôm lấy chiếc gối anh đã nằm ngủ vào lòng siết càng ngày càng chặt.
Có lẽ trước đó Trần Kỵ từng nghỉ ngơi khá nhiều lần trong phòng nghỉ, thế nên bên trong tràn ngập mùi hương thoang thoảng chỉ thuộc về người đàn ông, là mùi hương mà cô quen thuộc và thèm muốn nhất.
Chiếc gối bị ôm càng lúc càng chặt hơn.
Chu Phù thực sự không muốn trở thành người đặc biệt ở công ty, nhưng vừa rồi nghe bọn họ anh một lời, tôi một câu tán gẫu với nhau, đủ loại tin đồn và tin tức xen lẫn trong đó. Ngay cả người được coi là có liên quan như cô cũng cảm thấy càng nghe càng thấy hợp lý, cũng không phân biệt được thật giả.
Trong lòng cô bỗng thấy bực bội vô cớ, cô muốn nói chuyện với Trần Kỵ nhưng lại cảm thấy vì lý do nhỏ nhặt này làm phiền anh nghỉ ngơi thì quá tùy ý và trẻ con.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng cô không kìm được nên đến nơi này.
Cho phép cả cơ thể được bao bọc trong mùi hương của anh, dường như nỗi ấm ức cũng dịu đi đôi chút.
Chu Phù không nhớ mình đã chìm vào giấc ngủ như thế nào, chẳng qua khi cô tỉnh lại, chiếc điện thoại mà cô tùy tiện để bên cạnh đang rung lên liên hồi.
Cô tưởng mình ngủ quên nên trễ giờ làm việc buổi chiều, vậy nên Phương Hân gọi điện để thúc giục cô.
Ai ngờ vừa lấy điện thoại ra xem, tay chân cô lập tức lạnh ngắt một nửa.
Có thêm một vài tin nhắn từ số lạ xuất hiện trong hộp thư.
Chu Phù rất khó chịu với những tin nhắn như vậy. Cô có thói quen không đọc tin nhắn từ lâu, ngay cả người liên hệ nhận hàng lúc mua sắm online cũng chỉ để số của Trần Kỵ, thế nên không cần phải đoán cũng có thể biết sơ người bên kia là ai.
Cô đang do dự không biết có nên thẳng tay xóa luôn hay không thì một dãy số lạ trực tiếp gọi đến. Sống lưng Chu Phù không kìm được trở nên cứng đờ, ấn vào nút từ chối theo bản năng.
Nhịp tim bất an của cô bắt đầu tăng nhanh, rối rắm một lúc, cô căng da đầu mở tin nhắn ra.
Cô chỉ cần lướt qua giọng điệu mấy dòng đầu là đã biết ai gửi tới.
Có chú dì, còn cả người anh họ Chu Gia Thịnh lần trước bị Trần Kỵ đánh cho sợ đến mức mấy tháng nay không dám tìm tới cửa.
Có lẽ vì trước đó Trần Kỵ đã có vài hành động nên bây giờ giọng điệu trong tin nhắn của họ đã tốt hơn trước đây một chút.
Nhưng cũng chỉ có giọng điệu mà thôi.
Cô nhìn lướt nhanh qua nội dung, bất giác nhíu mày lại.
Trong khoảng thời gian này kể từ khi chung sống với Trần Kỵ, cô sống dưới sự bảo vệ và chăm sóc của anh không phải bận tâm đến bất cứ điều gì. Thế nên có lẽ đã lâu rồi cô không xuất hiện vẻ mặt như vậy. 
Có thể là vài tháng sống trong nhà kính khiến cô thấy thoải mái đến mức gần như quên mất rằng có một số người và một vài việc, dù cô không muốn nhắc đến nhưng nó vẫn thực sự tồn tại trong cuộc sống và sinh mệnh của mình.
[Chúc Chúc à, ba và chị gái của cháu đã về nước được một thời gian rồi.]
[Chu Phù, ba của em nói ông ấy muốn gặp em.]
[Chúc Chúc à, ba của cháu nói không liên lạc được với cháu, nhắn tin cho cháu, cháu cũng không trả lời. Ông ấy nói gọi điện thì cháu lại cúp máy. Chuyện xảy ra đã lâu như vậy rồi, nói thế nào thì đó cũng là ba của cháu. Hai ba con cũng đã nhiều năm chưa gặp mặt, cháu không nhớ ông ấy à?]
[Không phải lúc nhỏ cháu rất thích dính lấy ba cháu à?]
[Mẹ cháu đã mất nhiều năm như vậy, trên đời này, cháu cũng chỉ còn có một người ba ruột là ông ấy thôi. Trên người cháu vẫn chảy dòng máu của ông ấy đấy, trốn tránh không gặp cũng chẳng hay ho gì.]
Chu Phù không thay đổi sắc mặt đọc từng tin nhắn một, nội dung đều tương tự như nhau. Tất cả đều đang thuyết phục cô gặp lại ba mình, người ba mà cô đã không gặp trong gần tám năm trời kể từ vụ tai nạn của mẹ cô.
Khoảnh khắc đó, cô bỗng cảm thấy hơi nực cười.
Cho đến khi tin nhắn cuối cùng được mở ra, ánh mắt Chu Phù vẫn không kìm được chua xót.
Giọng điệu của người kia vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.
[Chúc Chúc à, ba là ba của con, hai ngày nay ba mới trở về Bắc Lâm. Ba muốn gặp con, con có thời gian không? Ba nghe nói con đã bắt đầu đi làm rồi, nếu đi làm không có thời gian thì ba đợi con ở chỗ gần công ty vào giờ nghỉ trưa nhé. Con dành một ít thời gian ra ngoài ăn cơm với ba được không?]
Cô gần như không thể nhớ được lần cuối cùng cô gọi ông ta là ba là từ khi nào.
Trong ấn tượng của cô, từ ‘ba’ này đã chết cùng với mẹ cô kể từ khi mẹ cô qua đời.
Tám năm trước, khi cô từ Kim Đường trở về Bắc Lâm, một mình cô luống cuống tay chân ôm đống tro tàn của mẹ mình. Còn người được gọi là ba ruột thì đã di cư tới nước Anh cùng với người vợ và đứa con gái yêu quý của mình.
Khi rời đi, thậm chí ông ta còn chẳng nhớ đến việc gặp đứa con gái này của mình lần cuối.
Tám năm thờ ơ chẳng quan tâm.
Chu Phù không biết tại sao bây giờ ông ta đã có một gia đình hạnh phúc và công việc mỹ mãn lại quay trở về tìm mình, vì sao nhỉ?
Cô không muốn gặp ông ta, nhưng trong lòng lại có quá nhiều nghi ngờ và uất ức, cuối cùng vẫn kìm lòng không đặng gọi lại cho ông ta.
Chu Hàng Sơn đặt địa điểm gặp mặt tại một quán cafe gần công ty Xây dựng Phù Trầm.
Bây giờ đã qua giờ ăn trưa nên trong nhà hàng cũng không có nhiều người, Chu Phù đứng ở cửa nhìn vào, trong phạm vi tầm mắt thì chỉ có một bàn có người.
Đã tám năm rồi cô không gặp ông ta, người ba trẻ tuổi đứng đắn trong trí nhớ của cô cũng đã khom lưng, cúi đầu trước năm tháng.
Ngay cả khi diện mạo và quần áo vẫn tươm tất, ông ta cũng không thể che giấu nổi những sợi tóc bạc hiện lên bên thái dương của mình.
Khi cười lên hiện càng nhiều nếp nhăn, không hề trùng khớp với khí phách hăng hái của ngày xưa.
Khi Chu Phù đến trước bàn, trên bàn đã bày đầy đủ các món tráng miệng và bánh ngọt.
Chu Phù không kìm được siết chặt tay áo trong lòng bàn tay, người nhà họ Chu ai ai cũng biết từ nhỏ cô đã nghiện đồ ngọt như mạng sống.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui