Chỉ cần em

Trần Kỵ nhướng mày, giọng điệu có chút kiêu ngạo: “Ờ, vậy nếu em nói không yêu sớm anh sẽ tin.”
“…?”
“Tốt xấu gì cũng đã nhìn gương mặt này của ông đây gần nửa năm, dáng vẻ kia không đủ tầm.”
Chu Phù: “…”
Cô suy nghĩ một lúc, chỉ nói ngắn gọn: “Lớp trưởng rất tốt, sau khi mẹ em qua đời, có người ức hiếp em. Lúc đó không ai dám giúp em, cũng chỉ có lớp trưởng sẵn lòng quan tâm em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả, chưa đầy mấy ngày, cũng vì xen vào việc của người khác mà lớp trưởng đang yên đang lành lại bị Phó Kỳ Hữu đánh gãy hai chân.
Năm đó không khí ở trường Tư Cao mà cô học kém xa các trường đại học công lập bình thường rất nhiều.
Gia đình của đa số học sinh đều không phú thì quý, mà Phó Kỳ Hữu lại là người có hoàn cảnh gia đình tốt nhất ở Tư Cao, hoành hành ngang ngược, không
chuyện xấu nào không làm.
Từ khi Chu Phù vào trường đã bị anh ta để mắt tới vì vẻ ngoài nổi bật của mình, nhưng lúc đó ba mẹ cô vẫn còn, nhà họ Chu cũng không thua gì nhà họ Phó, anh ta lại chỉ là con riêng. Cho dù để mắt đến Chu Phù, anh ta cũng không đủ can đảm có ý đồ gì với cô.
Sau này mẹ Chu Phù qua đời, ba cô đến Anh, cô không còn chỗ dựa ở nhà họ Chu. Trước mặt loại người như Phó Kỳ Hữu, cô không còn chút sức nào để chống lại.
Phó Kỳ Hữu thích cô, muốn cô làm bạn gái của anh ta.
Người với người dù sao vẫn có khoảng cách, rõ ràng là đồng trang lứa, trong trường đều là nhân vật không ai bì nổi.
Tất cả sức mạnh của Trần Kỵ đều dùng trên con đường đúng đắn, chưa bao giờ vô cớ ức hiếp kẻ yếu.
Phó Kỳ Hữu thì lại ỷ thế hiếp người, chuyên chọn quả hồng mềm để bóp.
Trước mặt cô, Trần Kỵ còn chẳng nỡ để cô nghe những lời thô tục.
Nhưng Phó Kỳ Hữu lại nói thẳng muốn cô ngủ với anh ta.
Đương nhiên cô sẽ không đồng ý, Phó Kỳ Hữu liền nói sẽ giày vò đến khi cô cam tâm tình nguyện mới thôi.
Những vết sẹo trên cánh tay và trên đùi cô được hình thành như thế.
Cho dù đau đến mức muốn chết đi, cô cũng không đồng ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ấy cô không có ba mẹ, chỉ có thể ở nhà chú và thím, hầu hết những người xung quanh đều bỏ đá xuống giếng. Thân Thành Dương bị đưa ra nước ngoài, căn bản không ai có thể giúp cô.
Thậm chí để có thể sống thoải mái trong trường, anh họ Đường Gia Thịnh đã mấy lần muốn đưa cô cho Phó Kỳ Hữu để lấy lòng anh ta.
Sau này lớp trưởng phát hiện vết thương trên tay cô, thật sự không nhìn nổi nữa, lập tức ra mặt cho cô.
Không ngờ vừa quay đầu đã bị đưa đến ngôi biệt thự của Phó Kỳ Hữu.
Bọn họ quay video của lớp trưởng để buộc cô đến đó, sau đó ở trước mặt cô, ngang nhiên đánh gãy hai chân lớp trưởng.
Mặc dù không động đến một sợi tóc của cô, nhưng lại dùng sự đau khổ của người khác để cảnh cáo cô đừng nghĩ đến chuyện tìm người giúp đỡ, nếu không thì cho dù là ai đến cũng sẽ chỉ có kết cục này.
Mà lần đó, tình cờ đúng ngày Trần Kỵ từ Kim Đường đến Bắc Lâm tìm cô.
Phó Kỳ Hữu tìm người ném bừa lớp trưởng vào bệnh viện, một mình cô rời khỏi biệt thự của anh ta. Trên con đường lớn ở bên ngoài cách đó không xa, cô gặp được Trần Kỵ đến tìm mình.
Có trời mới biết lúc đó cô sợ Trần Kỵ phát hiện những vết sẹo trên cánh tay và đùi mình như thế nào.
Biệt thự của Phó Kỳ Hữu ở ngay sau lưng, cô hiểu tính tình của Trần Kỵ, nếu anh biết chuyện cô bị đánh, nhất định anh sẽ lập tức trả thù cho cô.
Thế nhưng cô vừa mới tận mắt nhìn thấy lớp trưởng bị đánh gãy hai chân, cô thật sự sợ Trần Kỵ cũng sẽ đi đến kết cục này.
Gia thế của Phó Kỳ Hữu ở Bắc Lâm rất ít người có thể đối chọi, cho dù đánh chết cô, cô cũng không nỡ kéo Trần Kỵ xuống nước như vậy.
Thế là cô hạ quyết tâm, chỉ về phía ngôi biệt thự sau lưng, nói với Trần Kỵ những lời khó nghe trái với lương tâm.
Sau này lớp trưởng được người nhà sắp xếp chuyển trường, cô cũng chỉ đành rời khỏi Tư Cao, một mình trốn khỏi Bắc Lâm hai năm.
Thậm chí bởi vì sợ liên lụy đến những người khác, trong hai năm đó cô không dám đến Kim Đường, cũng không liên lạc với bất kỳ người quen nào.
Đến hôm nay, Chu Phù vẫn không muốn để Trần Kỵ biết quá nhiều về đoạn quá khứ này, cho nên cô chỉ nhắc đến qua loa.
Nhưng Trần Kỵ vẫn nhanh chóng nắm được trọng điểm, lông mày lập tức nhịu
lại, vẻ không đứng đắn lúc nãy biến mất, sắc mặt thật sự trầm xuống: “Ai bắt nạt em?”
Chu Phù vô thức siết chặt lòng bàn tay, vội vàng cười nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, thời còn đi học ném cục tẩy, trộm ghế là chuyện nhỏ ấy mà, rất ngây thơ.”
Đương nhiên Trần Kỵ có thể cảm nhận được sự mất tự nhiên của Chu Phù, ánh mắt người đàn ông trở nên u ám, cuối cùng chỉ nhẹ giọng hỏi: “Lớp trưởng của em vừa mới chuyển đến Bắc Lâm à?”
“Vâng.” Chu Phù ngước mắt nhìn anh: “Sao anh biết? Lúc học cấp ba cậu ấy chuyển trường đến nơi khác, mấy ngày nay vừa mới chuyển về.”
“Nghe giọng nói.” Trần Kỵ thản nhiên nói: “Em bảo cậu ta có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói với anh, anh có thể giải quyết hết cho cậu ta.”
Rất nhanh đã đến thời gian bộ phim bắt đầu, Chu Phù chủ động nắm tay Trần Kỵ, Trần Kỵ hạ khóe môi xuống, trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay.
Lúc này vào tối thứ hai, người xem phim không nhiều như trong tưởng tượng.
Chu Phù vừa mới mua chỗ hàng sau lúc ở trên xe hơi, mãi đến khi bộ phim phát sóng, xung quanh cũng không thấy bóng dáng của những người khác.
Không hiểu sao lại có cảm giác đặt bao trước cả rạp.
Cô ôm cốc dương chi cam lộ do Trần Kỵ mua uống hai ngụm, lại nhét vào miệng mấy miếng bỏng ngô.
Tâm tư của Trần Kỵ hoàn toàn không đặt vào bộ phim, anh nghiêng đầu, ánh mắt lười biếng nhìn chằm chằm vào Chu Phù.
Một lúc sau, cuối cùng cô gái nhỏ cũng chú ý đến ánh mắt của anh, cô chớp chớp mắt, nghĩ đến bỏng ngô trong tay mình, bèn thuận miệng hỏi: “Anh muốn ăn không?”
Trần Kỵ không nhanh không chậm “ừ” một tiếng: “Em đút.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù nhịn cười, nghiêng người đút một miếng vào miệng anh, sau đó lại cầm lấy đồ uống của mình, hỏi: “Uống không?”
Trần Kỵ lắc đầu.
Chu Phù lập tức uống hai ngụm, đầu lưỡi liếm lên cánh môi dính sữa: “Uống ngon lắm, không phải loại ngọt đến phát ngấy đâu.”
Người đàn ông uể oải nâng mi mắt lên, nhìn cô hai giây, bàn tay to không tự chủ tìm tới sau gáy cô, kéo người về phía mình.
Răng môi chạm vào nhau.
Lần này, Trần Kỵ đổi cách hôn khác, không còn gắm nhắm và cắn xé, anh chỉ quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, mút vào đến khi lưỡi cô tê dại mới chịu bỏ qua.
Ngay lập tức, trong giọng nói của anh mang theo chút khàn khàn, bình luận: “Cũng được, mùi vị quả thật không tệ, em uống thêm hai ngụm nữa rồi anh thử.”
“…” Lúc này ngay cả hai bên tai Chu Phù cũng nóng lên.
Cuối cùng bộ phim dở tệ này cũng chỉ có một mình Chu Phù xem.
Lúc kết thúc, những người xung quanh gần như đều chửi tục, người thì trà xanh kẻ thì cặn bã, vai chính vai phụ đều bị chửi một lần.
Chỉ có Chu Phù lặng lẽ rơi mấy giọt nước mắt.
Nam nữ chính quen biết và yêu nhau từ thời cấp ba, sau đó tách ra nhiều năm, lúc gặp lại một người nghèo túng, một người nhiệt huyết tự tin, cơ duyên xảo hợp lại lần nữa tiến tới bên nha. Vốn tưởng rằng có thể hạnh phúc mỹ mãn đi đến cuối cùng, nhưng biến cố đột ngột xuất hiện lại đập tan mối tình vốn đã long đong này. Cuối cùng hai người đều xuất hiện trong hôn lễ, chỉ là cô dâu chú rể đã không còn là người kia.
Không ít người mắng phần cuối cưỡng ép chuyển hướng sang bi kịch là để lừa
nước mắt của khán giả, không thể mắc lừa được, có đánh chết cũng không khóc.
Nhưng Chu Phù luôn cảm thấy, dường như đây mới là kết cục sau cùng của đa số các mối tình trong hiện thực.
Bàn tay to có vẻ hơi thô ráp của Trần Kỵ lau dưới mắt cô, không chút chê bai lau hết tất cả những giọt nước mắt của cô trong lòng bàn tay: “Thế này người khác sẽ tưởng là anh lén bắt nạt em trong rạp chiếu phim đấy.”
“Anh không có sao?” Giọng nói của cô lúc này rất nhẹ nhàng.
Trong thời gian đó đã đè cô hôn không dưới ba lần.
Trần Kỵ tỏ ra thản nhiên, mỉm cười vô lại: “Không phải em cứ khăng khăng bám lấy anh để chia sẻ đồ uống của em à?”
Chu Phù: “…”
Đợi Chu Phù khóc xong, hai người một trước một sau rời khỏi rạp chiếu phim. Còn chưa kịp thảo luận xem tiếp theo nên làm gì thì số điện thoại của Phương Hân đã gọi đến.
Chu Phù vội nhận máy: “Sao vậy chị Phương Hân?”
“Nhóm chúng ta vừa cơm nước xong xuôi, đang chuẩn bị đi tìm chỗ hát karaoke, nhưng hình như đã nhìn thấy em và sếp ở thang cuốn?”
“!”
Chu Phù cảm thấy căng thẳng, vội vàng buông tay Trần Kỵ ra.
Người đàn ông nhướng mày: “…”
“À… Chuyện này, bọn em vừa mới tăng ca xong, đúng lúc đi ăn một bữa cơm cùng nhau, không phải công ty có bữa ăn ngoài giờ sao…” Chu Phù chột dạ nói dối.
Phương Hân cũng không nhìn thấy dáng vẻ tay trong tay của hai người, lúc này cô ấy không nghi ngờ gì, chỉ nói: “Vậy thì tốt, hai người có lên không? Phòng bao của bọn chị ở ngay tầng dưới của hai người.”
“Vâng, đến ạ…”
Phương Hân báo địa chỉ, Chu Phù đang căng thẳng, cũng không biết phải từ chối như thế nào, chỉ có thể đồng ý.
Sau đó lại nhìn về phía Trần Kỵ, nói xin lỗi: “Có lẽ em phải đi một chuyến, nếu anh không muốn đi thì về nhà trước đi nhé?”
Trần Kỵ cảm thấy buồn cười: “Em cảm thấy anh có thể để một mình em đến KTV cho người ta trút rượu, còn mình thì về nhà trước sao? Sau đó thì sao, một mình em phải về nhà thế nào, chẳng phải cũng cần anh tới đón sao?”
“Đi thôi.”
“Ừm.”
Trong phòng bao, lão Dư đang gân cổ hát tình ca, khó nghe đến mức Chu Gia Hân dứt khoát ra tay chuyển bài hát này sang bài tiếp theo.
Lần đầu tiên những người còn lại đều đứng về phía Chu Gia Hân, vỗ tay khen hay.
Đúng lúc này Trần Kỵ và Chu Phù đẩy cửa vào, mặt Chu Gia Hân lập tức đỏ lên, vội vàng tránh sang bên cạnh nhường chỗ cho Trần Kỵ.
Trần Kỵ hoàn toàn không nhìn về phía đó, ngồi xuống bên cạnh Chu Phù, lười biếng dựa vào tay vịn của ghế sofa, chân dài duỗi ra, vô tình hay cố ý cọ vào chân Chu Phù.
Không hiểu sao Chu Phù lại sinh ra cảm giác có tật giật mình, nhịp tim đập nhanh.
So với cô, Trần Kỵ càng có vẻ không kiêng kỵ gì cả.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bàn tay to của người đàn ông đặt lên eo cô, thỉnh thoảng lại vuốt ve làn da non mịn của cô, trêu chọc khiến sống lưng cô gái nhỏ cứng đờ.
Quấy rối nơi làm việc xem như đã bị anh chơi công khai.
Ngặt nỗi anh còn cầm giấy chứng nhận hợp pháp.
Lão Dư bị cướp quyền ca hát, dứt khoát cầm máy tính bảng đi đến trước mặt hai
người, hỏi muốn ăn và uống gì.
Lúc này tâm tư của Trần Kỵ đều đang đặt vào việc bắt nạt Chu Phù, không có hứng thú với những chuyện khác, chỉ nói lái xe không thể uống rượu, những thứ khác thì thoải mái. Anh ngước cằm về phía Chu Phù, tự nhiên nói: “Nghe theo cô ấy.”
Chu Phù chột dạ đưa tay nhận lấy máy tính bảng, sau khi gọi bừa mấy món thì nhìn sang cột đồ uống. Trong ấn tượng của cô, dường như anh không quá uống thứ gì, vừa rồi anh nói không uống rượu, cô suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi anh: “Anh muốn uống gì?”
“Gì cũng được.”
Chu Phù gặp khó, xoắn xuýt mấy giây, trong đầu cô chợt lóe lên, lúc nãy ở trong rạp chiếu phim, anh đã nói vị dương chi cam lộ khá ngon. Đúng lúc chỗ này cũng có, cô bèn hỏi anh: “Vậy gọi hai cốc dương chi cam lộ nữa nhé?”
Vốn tưởng rằng sẽ nghe Trần Kỵ thuận miệng trả lời được, nhưng không đợi người đàn ông lên tiếng, Chu Gia Hân đã lên tiếng trước: “Đàn anh dị ứng với xoài, cậu muốn hại chết anh ấy hả!”
Vẻ mặt Chu Phù hơi đơ ra, hai tay đang nắm chặt máy tính bảng bất giác căng lên.
Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông vẫn đang lười biếng dựa vào băng ghế sau lưng, không thấy anh phủ nhận, có lẽ chính là ngầm thừa nhận.
Trong lòng không khỏi hơi phiền muộn, nhưng vẫn dùng giọng nói chỉ hai người nghe được để hỏi thăm: “Vậy sao lúc nãy anh còn…”
Còn liên tục uống nhiều lần trong miệng cô…

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui