Vẻ mặt của Trần Kỵ mang theo chút cà lơ phất phơ chỉ có với riêng cô, lưu manh nói: “Em cứ dính tới như vậy làm sao ông đây nhịn được?”
Chu Phù: “…”
Trên đường trở về, Trần Kỵ lái xe, không có gì bất thường.
Chu Phù ngồi ở vị trí ghế phụ, suốt đoạn đường ánh mắt cô đều nhìn vào anh: “Anh bị ứng ứng sẽ có triệu chứng gì?”
“Nhẹ một chút sẽ nổi mẩn đỏ. Nếu nặng hơn có lẽ sẽ phát sốt.” Trần Kỵ nói rất nhẹ nhàng, trông như hoàn toàn chẳng xem ra gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù cúi đầu xuống, ngón tay bất giác cắm sâu vào lòng bàn tay: “Thật sự xin lỗi, em không biết…”
Trần Kỵ: “Kim Đường không có xoài, anh cũng sẽ không chủ động ăn, em không biết chẳng phải rất bình thường sao?”
Nhưng chuyện ngay cả Chu Gia Hân cũng biết, thế mà cô lại không biết, điều này rất không bình thường.
Trần Kỵ không mặn không nhạt bổ sung thêm một câu: “Ở chỗ anh, từ khi nào đến lượt em xin lỗi.”
Không biết sao, Chu Phù chỉ cảm thấy hốc mắt sưng lên, đột nhiên muốn khóc.
Triệu chứng dị ứng của Trần Kỵ bắt đầu bùng phát ngay sau khi đưa cô về nhà an toàn.
Lúc ở rạp chiếu phim anh “xơ múi” Chu Phù không ít, phỏng chừng gần một nửa cốc đồ uống kia đã vào miệng anh.
Sau hơn nửa tiếng, phỏng đoán này đã được xác nhận.
Không chỉ nổi mẩn đỏ mà cả người cũng nóng lên.
Đây là lần đầu tiên Chu Phù nhìn thấy dáng vẻ ngã bệnh của Trần Kỵ.
Từ trước đến giờ luôn là anh chăm sóc con ma ốm là cô, bây giờ cô khó tránh khỏi hoảng hốt, lo lắng đến mức luống cuống tay chân.
Ngược lại Trần Kỵ vẫn không xem ra gì, bị cô cưỡng ép bắt nằm lên giường cũng không chịu yên, miễn cưỡng tựa vào đầu giường, ánh mắt dõi theo Chu Phù cứ ra ra vào vào, buồn cười hỏi: “Rốt cuộc em bận rộn gì thế?”
Thấy cô bưng một chậu nước từ trong phòng tắm ra, anh vô thức muốn vén chăn xuống giường, lo lắng nói: “Nặng như vậy em bưng được cứt ấy, không
biết gọi anh đến à?”
Sau khi Chu Phù biết anh dị ứng, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này lông mày cô nhíu lại, nghiêm túc trừng mắt nhìn anh: “Anh nằm xuống đi.”
Khóe môi Trần Kỵ cong lên, đuôi lông mày cũng bất giác nhướng lên, chỉ cảm thấy vẻ mặt và giọng điệu của cô lúc này giống hệt như khi cô đạp cửa vào phòng anh trong đêm anh bị thương ở Kim Đường.
“Được.” Anh nhịn cười, ngoan ngoãn nằm xuống.
Thật ra chút thương tích và bệnh vặt ấy chẳng là gì đối với anh.
Lúc trước thỉnh thoảng dính một chút trong bữa tiệc, về nhà sốt hai ngày, ngay cả thuốc cũng chẳng buồn uống.
Cô gái nhỏ múc mấy bát đá to từ ngăn đá trong tủ lạnh mang đến phòng ngủ, sau khi bỏ tất cả vào trong nước, cô làm ướt khăn mặt.
Ánh mắt Trần Kỵ chưa từng rời khỏi người cô.
Đến khi hai bàn tay mịn màng của cô bỏ vào chậu nước có những khối băng nổi dập dềnh, lúc cô muốn vắt khăn mặt lạnh như băng cho anh, lông mày người đàn ông không khỏi nhíu lại, giọng điệu mất đi vẻ hờ hững: “Bỏ khăn mặt xuống, lấy tay ra.”
Thời tiết giữa tháng mười hai, nhiệt độ bên ngoài còn chưa đến mười độ, cho dù trong nhà có điều hòa nhiệt độ thì cũng không thể so với mùa hè.
Đôi tay trắng nõn của cô vừa bỏ vào nước đá, ngay lập tức nhìn bằng mắt trần cũng có thể thấy đã đỏ lên.
Hiếm khi Chu Phù không nghe lời anh, cố chấp ngồi xổm trên đất vắt khăn mặt.
Trần Kỵ nhìn thấy liền muốn xuống giường tịch thu đồ vật, nhưng giọng nói rầu rĩ mang theo chút tự trách và thất vọng của Chu Phù lại đột ngột vang lên: “Anh để em chăm sóc anh một lần đi được không?”
Trần Kỵ nghiến chặt răng, nhận ra tâm trạng của cô không bình thường, nhưng
anh vẫn không thể nào nhìn cô tự giày vò mình như vậy.
Với thể trạng đó của cô, chỉ cần ngâm tay vào chậu nước này hai lần, đoán chừng tối nay sẽ còn nóng hơn anh.
Người đàn ông khẽ thở dài một hơi, giọng điệu dịu đi rất nhiều, mang theo chút dỗ dành: “Không phải không cho em chăm sóc, nhưng đừng đụng vào nước đá được không? Nếu không em tự làm mình ngã bệnh, chẳng phải anh lại chăm sóc cho em sao?”
Thật lâu sau, cô gái nhỏ ngồi trên đất mới chậm rãi lên tiếng: “Trần Kỵ, có phải em thật sự vô dụng không…”
Không giúp được gì cho anh, chỉ biết gây phiền phức, làm gì cũng cần anh chăm sóc. Ngay cả khi anh ngã bệnh, cô cũng chẳng thể khiến anh bớt lo.
Thậm chí ngay cả Chu Gia Hân cũng biết anh dị ứng xoài, nhưng cô lại không biết.
“Em nghĩ đi đâu đấy?” Cuối cùng Trần Kỵ vẫn xuống giường, sau khi anh bế cô gái nhỏ còn đang ngồi dưới đất lên thì sải bước quay về giường: “Hạ nhiệt độ, phải làm đúng cách mới được.”
Chu Phù ngước mắt lên: “Gì cơ?”
“Dạy em một lần nhé?”
Chu Phù gật đầu.
Lúc này người đàn ông vẫn còn đang sốt, hơi thở nóng hôi hổi như đốt cháy sau tai cô: “Lên giường cởi hết đồ ra cho anh ôm.”
Chu Phù: “...”
Chu Phù cũng không hiểu tại sao giờ này Trần Kỵ lại có nhiều ý kiến nghe có vẻ không đáng tin đến thế.
Nhưng hiện giờ anh đang là bệnh nhân, nếu như anh đã mở lời rồi, cô cũng không có lý do gì để mà không phối hợp với anh.
Trần Kỵ nằm xuống giường, anh vừa nhìn Chu Phù vừa cà trớn lên tiếng nhắc nhở: “Em đừng căng thẳng, cứ thoải mái đi, căng thẳng quá sẽ khiến cơ thể nóng lên, hiệu quả hạ nhiệt sẽ không tốt nữa đâu.”
Chu Phù: “...”
Cũng không biết là do sức đề kháng của Trần Kỵ tốt hay là phương pháp kia thật sự có hiệu quả, hơn một giờ đêm cơn sốt của anh cũng hạ bớt.
Mấy ngày sau đó, Chu Phù vẫn đối xử với Trần Kỵ như đối xử với một bệnh nhân, chuyện gì cũng không cho anh từ chối mà giành làm hết.
Cô cũng muốn cố gắng dốc sức chăm sóc cho anh.
Trần Kỵ chỉ có thể mặc cô giày vò, nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng, cứ hễ thấy cô làm việc gì đó anh lại không cầm lòng được mà lẽo đẽo theo sau nhìn chằm chằm, anh sợ lúc cô cần có người giúp đỡ lại không có ai bên cạnh.
Những ngày như thế kéo dài cho đến một tối trước khi anh ra nước ngoài.
Một tuần trước Chu Phù đã biết chuyện anh sắp phải đi công tác, cuối cùng ngày này cũng đến. Cô xung phong đi thu dọn hai va li hành lý cho anh, cứ đi tới đi lui đi qua đi lại giữa phòng ngủ và phòng khách.
Trần Kỵ buồn cười tựa người vào bức tranh đang treo trên hành lang, anh nói: “Không cần mang lắm đồ như thế đâu, đồ của anh bên Anh cũng có cả. Trước đây anh từng có vài năm sống bên đấy, cũng có mấy căn nhà ở đó, thường xuyên có người đến thu dọn quét tước, những thứ cần có ở đó đều có cả.”
Chu Phù dừng việc thu dọn đồ đạc lại, sau khi phản ứng lại cô mới chậm rãi ngước đầu lên nhìn anh: “Anh đi Anh sao?”
“Anh nói nơi anh đi công tác là Anh ư?”
“Sao vậy?” Anh nhớ mình không chỉ một lần nói với cô chuyện này rồi mà.
Chu Phù bất giác nắm chặt chiếc áo jacket nam trong tay mình lại, im lặng hồi lâu cô mới hoàn hồn lại được, cô nhìn chằm chằm một chỗ trên mặt đất, môi mím lại, trông không giống như cô đang cười lắm: “Không có gì… nó xa quá.”
“Xa thì có xa thật, nhưng chắc anh cũng không đi quá lâu đâu, Phù Trầm có liên quan chặt chẽ với bên Anh. Ai qua đó cũng phải làm thị thực, nếu như muốn đi em cứ nói trước với anh một tiếng, bất cứ lúc nào anh cũng có thể sắp xếp cho em đi.” Dường như Trần Kỵ đã nhận ra được cảm xúc có phần bất thường của Chu Phù, anh an ủi cô, suy nghĩ một lúc anh lại nói: “Nếu như em muốn đi cùng anh cũng được, dẫn theo trợ lý hay gì đó cũng là chuyện bình thường mà.”
Trần Kỵ khẽ cười.
Chu Phù vội vàng lắc đầu: “Dự án em đang làm sắp bước vào giai đoạn cuối rồi, em không thể vô trách nhiệm như thế được, hơn nữa em cũng đâu bám người thế chứ.”
Tự cô cũng có thể chăm sóc tốt cho mình.
“Tại sao em lại không bám?” Đột nhiên người đàn ông hỏi vặn lại cô: “Bám người thì làm sao?”
Thú thật Trần Kỵ ước gì Chu Phù có thể bám người một chút.
Chu Phù há miệng nhưng không nói gì, cô sợ lâu dần Trần Kỵ sẽ thấy phiền.
Chuyến bay của Trần Kỵ xuất phát từ rất sớm, sáng hôm sau lúc Chu Phù thức giấc, bên giường đã không còn hình bóng của anh nữa.
Rõ ràng thường ngày anh cũng luôn dậy sớm hơn cô.
Lúc cô còn đang nằm ì trên giường, anh đã nấu xong bữa sáng cho cô rồi.
Nhưng sáng nay lúc tỉnh dậy tự dưng cô lại có cảm giác cô độc và mất mát.
Trần Kỵ đi Anh rồi.
Thật ra Chu Phù có chút kháng cự với nơi này.
Khi đó Chu Hàng Sơn cũng đến Anh, lúc ông ta vừa mới đi cô còn nghĩ rằng ông ta sẽ nhanh chóng quay trở lại.
Nhưng kết quả đâu ai ngờ, lúc gặp lại nhau đã là tám năm sau rồi.
Ông ta cũng đã trở thành người cha chỉ thuộc về người khác.
Nước Anh đã khiến ba của Chu Phù vứt bỏ cô.
Cô luôn có một nỗi lo vô cớ, cô sợ Trần Kỵ cũng sẽ không về nữa.
Rõ ràng mỗi ngày dù anh có bận rộn cỡ nào anh cũng sẽ call video cho cô theo giờ cơm ba bữa ở trong nước, nhìn cô ngoan ngoãn ăn cơm.
Nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà lo sợ.
Tối thứ bảy, Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương hẹn cô cùng ra ngoài ăn cơm.
Trên đường đi đến chỗ hẹn, người đàn ông ở đầu dây bên kia nhìn hình ảnh sau lưng cô rồi hỏi bâng quơ một câu: “Em đang trên xe à? Định đi đâu vậy.”
Chu Phù liếm môi, cô nói đùa: “Đi ăn cơm với người anh ruột khác cha khác mẹ của em.”
Trần Kỵ nghe cô nói thế, lưu manh dùng đầu lưỡi đẩy gò má, anh nghiêng đầu rồi cười mắng một câu: “Quả nhiên, ông đây không ở nhà một cái là em lại muốn trèo tường rồi.”
Hiếm khi Chu Phù nói ra lời thật lòng như lúc này: “Vậy anh nhớ về nhà sớm
nhé.”
Trần Kỵ cũng hiếm khi tỏ ra nghiêm túc, anh ừ một tiếng rồi nói: “Anh sẽ cố xong sớm.”
Cũng sắp tới sinh nhật của Chu Phù rồi, nói thế nào thì Trần Kỵ cũng phải về nước ở đón sinh nhật cùng cô chứ, đây là sinh nhật đầu tiên cô có anh kề bên kể từ khi hai người gặp lại nhau.
Anh phải bù đắp cho cô những món quà sinh nhật còn thiếu trong suốt tám năm qua.
Sau khi ăn cơm xong, Thân Thành Dương lái xe đưa Chu Phù về cửa khu chung cư trước, sau đó mới cùng Lăng Lộ Vũ về nhà.
Ba người chia tay xong, Chu Phù quay người đi về chung cư.
Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, một chú trong đó tốt bụng nhắc nhở cô một câu: “Này cô bé, cháu nhìn đi, có phải đây là ảnh của cháu hay không? Chập tối có một người đàn ông hỏi tôi về cháu, tôi cũng không nói gì với cậu ta cả. Nhưng cháu cũng nhớ phải cẩn thận đấy, người đó trông không giống người tốt lắm, tôi sợ cậu ta sẽ canh chừng ở bên ngoài.”
Chu Phù chau mày, tự dưng cô lại thấy rất bất an, có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
Cô lịch sự cảm ơn ông ấy, rồi lo lắng đi vào trong thang máy.
Vừa về đến nhà, điện thoại của cô bỗng rung lên, cô tưởng là Trần Kỵ nhắn tin hỏi xem cô đã về đến nhà hay chưa, sau khi cô mở wechat ra cô thấy có một thông báo màu đỏ.
Là lời mời kết bạn.
Ảnh đại diện là cây đàn violon.
Chu Phù vô thức siết chặt bàn tay, cô đang muốn làm ngơ không để ý đến nó nữa thì đột nhiên cô lại nhận được hai tin nhắn từ người lạ.
Cô mở tin nhắn đầu tiên ra, đó là một bức ảnh.
Đợi đến khi Chu Phù nhìn rõ bức ảnh, cô như ngừng thở.
Là ảnh ban nãy khi cô đi vào trong chung cư.
Đầu ngón tay Chu Phù run run, mãi lâu sau cô mới mở tin nhắn thứ hai ra xem, giọng điệu ấy vừa nhìn là biết đó chính là anh họ Chu Gia Thịnh: “Chu Phù, Phó Kỳ Hữu về nước rồi đấy, mày đã biết chưa?”
Lúc này, đầu óc Chu Phù trống rỗng.
Căng thẳng và sợ hãi lâu rồi không có bỗng chốc ùa về.
Cô tựa người vào tường rồi trượt xuống ngồi trên tấm thảm dưới mặt đất, cô hốt hoảng nắm chặt lấy điện thoại, một lúc lâu sau cũng không sao bình tĩnh lại được.
Cô vô thức gọi điện thoại cho Trần Kỵ, lúc chiều anh có nói với cô, lát nữa anh sẽ có chuyến bay từ Luân Đôn sang Manchester, giờ này có lẽ anh vẫn còn trên máy bay nên không tài nào gọi được.
Đột nhiên Chu Phù nhớ lại buổi tối trước lúc đi của Trần Kỵ, lúc cô thu dọn hành lý cho anh, anh đã từng nói với cô, cô muốn qua bất cứ khi nào cũng được.
Chu Phù không hề do dự gọi điện thoại cho Thân Thành Dương, nửa phút sau đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng điệu của cô rất khẩn thiết: “Cậu giúp tớ đặt vé máy bay đến Luân Đôn chuyến sớm nhất rồi lái xe đến đưa tớ đến sân bay được không? Đi từ gara, cậu đừng đứng ở cửa chung cư đợi tớ, tớ đánh tiếng trước cho cậu.”
Tận đến khi được Thân Thành Dương hộ tống lên máy bay đi đến Luân Đôn, Chu Phù vẫn không thôi hoảng hốt và sợ hãi.
Cuối cùng hành trình dài suốt mười một tiếng trên máy bay cũng kết thúc, cô ngơ ngác đứng trong sảnh lớn của sân bay.
Cô đơn lẻ loi một mình, không mang theo thứ gì khác.
Ngoài một chiếc điện thoại và giấy tờ cần thiết ra, cô cũng không mang theo bất cứ thứ gì
Từ ngày mẹ cô ra đi, cô chưa từng đi xa như thế, ký ức của cô về Anh chỉ dừng lại ở mười năm trước.
Lúc này thậm chí cô còn không biết đường ra khỏi sân bay thế nào.
Chu Phù bất chợt cảm thấy lo lắng.
Nhưng một giây sau, điện thoại chỉ còn lại chút pin ít ỏi của cô bỗng rung lên.
Cô ngơ ngác cúi đầu, khoảnh khắc nhìn thấy cuộc gọi đến, nỗi ấm ức bị đè nén hơn mười giờ qua cuối cùng cũng bùng nổ, hốc mắt đỏ ửng.
“Trần Kỵ…” Chu Phù bắt máy.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu đó của cô, anh căng thẳng cất tiếng: “Em đến Anh phải không?”
“Vâng…”
Người đàn ông thở dài thườn thượt: “Ông đây gọi cho em suốt mười mấy tiếng cũng không được.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia dường như đang đè nén một cảm xúc nào đó.
Một lúc sau, giọng điệu của anh cũng dịu đi: “Em vẫn còn ở sân bay chưa đi hả?”
“Vâng…”
“Anh call video.”
“Được.”
Khoảnh khắc nhìn thấy anh qua màn hình điện thoại, Chu Phù tủi thân mếu máo.
Trần Kỵ thấy thế anh cũng không dám mặt nặng mày nhẹ nữa: “Quay cảnh xung quanh em cho anh xem, để anh xem xem em đang ở đâu.”
Chu Phù nghe lời làm theo.
Sau đó giọng nói khàn khàn của người đàn ông vọng tới: “Em đi về phía bên trái, rồi đi thẳng, có nhìn thấy tấm biển màu đỏ không?”
“Vâng…”
“Vào trong rồi ăn chút gì đi, chủ cửa hàng là bạn của anh, anh đã bảo cậu ấy chuẩn bị cho em xong rồi.”
“Vâng.”
“Đợi anh nhé, đừng chạy lung tung, anh sẽ tới sân bay ngay.”
“Vâng.”