Trước khi về nước một ngày, Trần Kỵ đưa cô tới Manchester một chuyến để gặp bác sĩ đã hẹn trước. Sau khi xem vết sẹo trên tay Chu Phù, bác sĩ bảo cô cứ ba tháng qua một lần, làm khoảng sáu lần là gần như không còn nhìn thấy sẹo nữa. Trưa ngày hôm sau, hai người lên máy bay về thẳng Bắc Lâm.
Lúc về tới nơi đã là đêm Giáng Sinh, cũng là sinh nhật của Chu Phù. Trần Kỵ vốn định tổ chức sinh nhật cho cô ở nước ngoài, vừa khéo giúp cô trải nghiệm bầu không khí Giáng Sinh ở bên ngoài. Nhưng Chu Phù cảm thấy rời vị trí quá lâu không tốt, hơn nữa cũng rất nhớ Cô Lỗ. Cô xuất ngoại nhiều ngày như vậy, nỗi nhớ nó đã dấy lên từ lâu. Dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội để trải nghiệm, không nhất thiết phải làm lúc này.
Trần Kỵ chẳng thèm để ý tới mấy chuyện này, mọi chuyện đều có thể tùy ý, quyết định dựa vào sự lựa chọn của Chu Phù. Lúc từ sân bay về tới nhà, anh chuyển một cái vali lớn quà sinh nhật từ cốp sau ra, trong khá là thú vị.
Trần Kỵ vốn định về nhà mới đưa cho Chu Phù, ai ngờ cô đột nhiên chạy tới Luân Đôn tìm mình. Anh sợ không kịp về nước nên bảo Lục Minh Bạc nhờ quan hệ gửi vali đồ này tới địa chỉ của mình ở bên kia, nào ngờ cuối cùng vẫn phải mang về theo kế hoạch lúc đầu.
Chu Phù tiến vào thang máy với hai tay trống trơn, Trần Kỵ thì đẩy một xe hành lý
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
ở phía sau. Hai người về nước vào ngày thứ bảy, may mà không cần tới công ty gấp, vẫn còn hai ngày để nghỉ ngơi.
Cô Lỗ vẫn đang ở nhà Thân Thành Dương chưa đón về. Lúc vào cửa, không có nó đón, Chu Phù cảm thấy không quen lắm.
Cô ngồi ở sofa nhỏ bên cạnh cửa để thay giày, ngửa đầu nói với Trần Kỵ: “Lát nữa em sẽ đi đón Cô Lỗ về. Nhớ nó quá rồi!”
Trần Kỵ không đổi sắc mặt suy tư hai giây: “Đi tới chỗ Thân Thành Dương đón à?”
Chu Phù gật đầu.
Trần Kỵ lập tức nói mà chẳng hề nghĩ ngợi: “Anh đi đón, em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Chu Phù không kìm được bật cười: “Được.”
Thừa dịp cô tắm rửa nên bản thân rảnh rỗi, Trần Kỵ nhanh nhẹn nấu một bàn cơm trưa. Lúc Chu Phù mặc váy ngủ đi từ phòng tắm ra, cô lập tức chạy tới trước bàn ăn, tùy tiện quỳ một chân trên ghế ăn không hề để ý tới hình tượng, nhận đũa mà Trần Kỵ đưa vội vã nếm thử đồ ăn.
Trần Kỵ mỉm cười: “Không có ai giành ăn với em đâu.”
Nói xong, anh đang định ngồi xuống thì điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên. Chu Phù không để ý, Trần Kỵ liếc mắt nhìn thông báo, cau mày lại. Sau đó anh phản ứng rất nhanh đưa tay cầm lấy và cúp máy.
Anh liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang chậm rãi nhét cả đống thức ăn vào miệng, do dự nửa ngày mới lơ đãng nói: “Tên họ Phó kia gọi cho em mấy lần rồi?”
Động tác gắp thức ăn của Chu Phù dừng lại, trái tim của Trần Kỵ bị biến hóa nhỏ này của cô làm thắt lại.
Bầu không khí yên lặng duy trì một lúc lâu, cô gái nhỏ lộ ra dáng vẻ nhẹ nhõm,
thuận miệng đáp: “Khoảng ba năm lần gì đó? Em cũng không nhớ rõ lắm.”
“Được, không cần nghĩ nữa.” Giờ phút này, Trần Kỵ vô cùng hối hận vì nhắc tới việc này, chủ động nói lảng sang chuyện khác: “Bát canh trứng gà kia là nấu cho một mình em, bên trong có thịt sò mà em thích nhất, ăn hết đi. Không được phép chừa lại đâu nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù liếc mắt nhìn cái bát còn to hơn mặt mình, lực chú ý lập tức bị Trần Kỵ chuyển đi, đôi lông mày thanh tú nhíu lại: “Nhiều quá.”
“Nhiều? Lát nữa lên trên cân xem còn được mấy lạng thịt?”
Chu Phù: “Không nhiều...”
Ăn cơm xong, cô tận lực tránh không đề cập tới chuyện cân, muốn lặng lẽ trốn tránh quá quan. Cũng may, Trần Kỵ không quá chú ý tới Chu Phù, chỉ đưa người về phòng ngủ trưa.
Chu Phù chui vào trong chăn, Trần Kỵ mặc nguyên áo nằm nghiêng ở ngoài chăm. Cánh tay to ôm qua người cô, dường như đang dỗ Chu Phù chìm vào giấc ngủ.
Cô nháy mắt mấy cái: “Anh không ngủ à?”
“Có một bên đối tác tìm anh có chút việc, đợi em ngủ rồi anh sẽ đi gặp một lần, vừa khéo tiện đường đi đón Cô Lỗ về.”
Chu Phù gật đầu: “Anh vất vả rồi.”
Đầu lông mày của Trần Kỵ nhướng lên một cái: “Nếu thật sự cảm thấy ông đây vất vả thì đêm nay cho thêm vài lần?”
“Hả?”
Chu Phù ngây ra mấy giây mới hiểu được ý của Trần Kỵ. Mặt cô bất giác nóng lên, lập tức chui vào trong chăn, không hề lộ đầu ra ngoài.
Giọng nói buồn buồn truyền từ bên trong ra: “Em tự ngủ được, anh đi đi.”
Trần Kỵ khẽ cười ra tiếng, cuối cùng vẫn đợi tới khi cô ngủ rồi mới rời đi.
Bên ngoài sơn trang Lộc Thích, Phó Vương Thành – ba của Phó Kỳ Hữu đang đứng bên cạnh cổng sắt đúc bên ngoài vườn hoa của biệt thự với vẻ mặt căng thẳng, im lặng chờ Trần Kỵ tới.
Chiếc Mercedes Benz dòng G màu đen đang leo trên đường núi dốc đứng, tốc độ xe nhanh tới mức tựa như không cần mạng nữa. Lúc xe tới cửa sơn trang Lộc Thích, mặt đất lộ ra hai vệt đen nhìn mà phải giật mình.
Trần Kỵ mặc một chiếc áo khoác màu đen tối giản, uể oải mở cửa xe bước xuống. Phó Vương Thành thấy thế vội cúi đầu khom lưng tiến tới chào hỏi. Anh cũng không thèm đáp lại ngay mà hờ hững quay đầu lại, mắt hờ hững quét qua làn xe ở một bên khác.
Trần Lỵ khẽ nhắm mắt lại, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Khoảng tám năm trước, chính tại rìa đường này, Chu Phù chỉ vào sơn trang Lộc Thích ở sau lưng anh lúc này và nói bản thân muốn có cuộc sống như vậy, bảo Trần Kỵ đừng tới tìm mình nữa.
Lúc đó, anh đã tin là thật, trong lòng vô cùng phiền muộn, cũng không nghĩ tới điểm quái lạ trong câu nói đó. Trần Kỵ càng không biết chỉ vài phút trước trong chính sơn trang hoa lệ này, cô gái nhỏ mà bản thân muốn nâng niu trong lòng bàn tay cả đời lại bị người khác bắt nạt khiến toàn thân đầy sẹo.
Anh không nỡ nhắc lại chuyện này trước mặt Chu Phù thêm lần nữa, nhưng Trần Kỵ sẽ không bỏ qua món nợ này không tính. Anh xoay người lại, ánh mắt tùy ý đánh giá biệt thự kia từ trên xuống dưới, nhếch miệng cười khinh thường.
Chỉ có điều, nụ cười lạnh như băng này khiến Phó Vương Thành đứng bên cạnh không nhịn được run sợ.
“Tổng... Tổng giám đốc Trần, mời vào bên trong ngồi một lát!” Phó Vương Thành mỉm cười, ngoài cười nhưng trong không cười, trông vô cùng cứng ngắc khó coi,
tựa như ông ta đã quá sợ hãi.
“Nghe nói Tổng giám đốc Trần muốn tới đây, tôi đã cố ý chuẩn bị trà ngon nhất.”
Trần Kỵ không đáp lại, thậm chí còn lười mở mắt liếc nhìn lấy một cái, đi theo sau lưng ông ta vào trong. Bên trong quả thật giống như Phó Vương Thành nói, bố trí vô cùng long trọng để đón tiếp anh.
Ngón trỏ thon thả rõ đốt của Trần Kỵ xỏ vào móc khóa xe và xoay xoay trông rất lưu manh, dáng vẻ trông cực kỳ bất cần. Phó Vương Thành mời anh ngồi xuống ghế sofa, Trần Kỵ cũng không hề khách sáo, không nói hai lời uể oải ngồi xuống vị trí chủ tọa, bắt chéo chân như bản thân mới là chủ nhà.
Trên trán Phó Vương Thành toát đầy mồ hôi, nói mấy câu cũng run rẩy. Ông ta còn nhớ năm xưa thằng con phá hoại của mình trêu chọc Trần Kỵ, ngoài mặt thì ba anh đồng ý giải quyết trong tình hữu nghị, sau lưng thì bí mật ép nhà họ Phó bọn họ chỉ còn lại nửa cái mạng.
Năm đó, ông cụ nhà họ Phó vẫn còn đương chức, thế mà vẫn suy bại tới tình trạng kia. Bây giờ, ông ta đã ra đi được năm sáu năm, đám con cháu còn lại chỉ là lũ ăn hại. Có thể nói lúc này, Lục Thiên Sơn và con trai ông ấy - Trần Kỵ đều là nhân vật có thể một tay che trời, sao ông ta có thể không e ngại được?
“Ngồi.” Trần Kỵ khẽ nhướng mày, không mặn không nhạt nói một chữ.
Phó Vương Thành căng thẳng nắm chặt tay, rõ ràng là đang ở nhà mình mà lại khách sáo với anh: “Không cần, không cần. Tôi đứng là được rồi, vừa khéo có thể lấy hoa quả, châm trà cho anh...”
Trần Kỵ thờ ơ bỏ tay xuống, cười như có như không lắc đầu: “Chuyện đó thì không cần. Thứ phế vật, đều chướng mắt.”
Phó Vương Thành: “... Đúng... Đúng là chúng tôi không phục vụ chu đáo.”
“Hút... Hút thuốc không? Thuốc lá này cũng không tệ lắm. Vài... Vài ngày trước,
người ta cố ý đem tới tặng...”
Trần Kỵ nhíu mày xua tay: “Vợ tôi không quen ngửi mùi này.”
Anh liếm môi một cái, lười tiếp tục phí phạm thời gian với ông ta, muốn về nhà ngủ cùng Chu Phù thêm một lúc nên vào thẳng chủ đề: “Con trai của ông đâu? Nhắc tới, hình như mấy năm trước tôi và anh ta cũng có qua lại đôi chút?”
Phó Vương Thành không muốn nhưng lại không thể không gật đầu: “Đúng.”
Ông ta cũng không biết vì chuyện gì mà thằng con riêng trời đánh kia của mình lại trêu chọc phải người này. Nhìn điệu bộ này của Trần Kỵ thì có vẻ anh tới đây vì Phó Kỳ Hữu. Vì thế Phó Vương Thành đã nhốt anh ta trong nhà, không cho ra ngoài lêu lổng.
“Người đâu?” Trần Kỵ hỏi.
Ông ta nghĩ một lúc rồi tự mắng trước: “Phó Kỳ Hữu ấy à! Nó học không giỏi, không thể so sánh được với người có sự nghiệp vẻ vang như anh, suốt ngày chỉ trốn trong phòng chời game, uống rượu...”
Trần Kỵ lười phải nghe những lời này, kiên nhẫn đã dần mất hết, giọng điệu cũng trầm hơn: “Ông đây hỏi thằng con riêng của ông đâu?”
“Ở... Ở phòng đầu tiên trên tầng hai...”
Trần Kỵ lập tức đứng lên, cho một tay vào túi, tay còn lại vẫn xoay cái móc khóa kia, trông vẫn bất cần như lúc đầu: “Dẫn đường đi, tôi tìm anh ta ôn chuyện.”
Nhà chính của Phó Vương Thành vẫn còn hai đứa con trai danh chính ngôn thuận, giờ phút này cũng chẳng đoái hoài gì tới Phó Kỳ Hữu, kiên trì dẫn đường.
Đến trước cửa phòng ngủ, ông ta còn giúp Trần Kỵ mở cửa phòng, mỉm cười nói “mời” rồi nói vọng vào trong dặn dò Phó Kỳ Hữu mấy câu: “Thằng nhãi kia, Tổng giám đốc Trần muốn tới ôn chuyện với mày. Mày phải tiếp đãi cho cẩn thận. Nếu tiếp đón không chu đáo thì mày biết tay với tao.”
Nói xong, ông ta nghiêng người sang một bên để Trần Kỵ có không gian đi vào trong. Sau đó, Phó Vương Thành khép hờ cửa lại. Bên trong, Phó Kỳ Hữu vốn đang rất buồn bực, ngán ngẩm nằm co quắp trên giường chơi game.
Anh ta bị ba mình nhốt trong nhà mấy ngày rồi. Phó Kỳ Hữu là người trời sinh không ngồi yên một chỗ được, bị nhốt vài ngày sắp phát điên đến nơi. Lúc này, anh ta đột nhiên lại bị giao nhiệm vụ tiếp đãi Tổng giám đốc Trần, Tổng giám đốc Lý gì đó. Còn lâu Phó Kỳ Hữu mới làm.
Anh ta bực bội ngẩng đầu lên, đang định nhăn mặt thì ánh mắt va phải đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm của Trần Kỵ, bị dọa suýt nữa lăn từ trên giường xuống đất. Có chết Phó Kỳ Hữu cũng không quên năm xưa người này đánh anh ta ở trong ngõ hẻm kia thảm tới chừng nào. Tới mức về sau Phó Vương Thành muốn đưa anh ta xuất ngoại tránh vài năm, Phó Kỳ Hữu cũng không có bất cứ dị nghị nào.
Giờ phút này, nhìn thấy nhân vật trong bóng tối một lần nữa, anh ta bị dọa tới mức run lập cập.
“Lâu quá không gặp?” Trần Kỵ mỉm cười lạnh lùng.
Lúc này, Phó Kỳ Hữu đã bị dọa tới mức không nghĩ ra nên động đậy như thế nào, cứ thế ngồi thờ thần trên giường, trơ mắt nhìn người đàn ông cao to hơn rất nhiều so với năm xưa. Anh hờ hững móc hai cái bao tay da màu đen trong túi quần ra. Vào giây phút Trần Kỵ đeo bao tay vào, Phó Kỳ Hữu đã nhìn thấy trên đó có từng cái đinh nhọn đang lấp lóe ánh sáng lạnh.
Hiện tại, anh ta đã bị dọa tới mức hồn vía lên mây, nhìn ra bên ngoài và hô lên: “Ba! Ba! Cứu con với! Người này muốn đánh chết con. Ba! Ba có nghe thấy không? Ba à, con là con trai của ba đấy!”
Nhưng một giây sau, Phó Vương Thành nói với vào trong qua khe cửa: “Hét cái gì mà hét! Tiếp đãi Tổng giám đốc Trần không tốt thì mày biết tay với tao đấy.”
Sau đó, cửa phòng ngủ đóng “phịch” một cái, hoàn toàn khóa lại.