Trần Kỵ bĩu môi, dường như dưới nụ cười lạnh lẽo ẩn chứa vô số dao găm. Anh hơi rũ mắt xuống, thậm chí chẳng buồn nhìn đống rác kia dù chỉ một chút, chỉ liếc nhìn đôi găng tay vừa đeo xong rồi thờ ơ điều chỉnh lại. Quả thật có chút dáng vẻ như đang nhàn rỗi ôn chuyện với bạn cũ: “Mấy tuổi rồi mà bị đánh còn gọi ba?”
“Nếu anh gọi tôi một tiếng ba thì có khi còn có tác dụng hơn gọi mấy người bên ngoài kia đấy.” Trần Kỵ chậc một tiếng: “Thôi, nếu thế thì gia môn nhà ông đây cũng phải bất hạnh lắm mới đẻ ra một đứa thế này.”
Giờ phút này, Phó Kỳ Hữu hoàn toàn không có tâm trạng mà cũng chẳng có gan trò chuyện với anh. Anh ta biết lúc này, dưới dáng vẻ ung dung kia của Trần Kỵ đang ẩn giấu cơn tức giận đáng sợ đến nhường nào.
Phó Kỳ Hữu chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng vào người ba đang đứng ngoài cửa sổ. Thấy ba sắp đóng cửa lại, anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà gân cổ lên rồi tiếp tục gọi: “Ba ơi! Con là con trai của ba mà!”
Ấn đường Trần Kỵ hơi cau lại, có lẽ là do quá ầm ĩ nên đôi bốt quân đội đen sẫm bằng da hơi nâng lên rồi đạp vào đuôi giường La Mã một cái. Hơn nửa chiếc giường lớn lập tức bị nghiêng ra ngoài trong nháy mắt, chặn ngang Phó Kỳ Hữu dưới mặt đất vào khe hở bên trong vách tường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Kỳ Hữu không phát ra tiếng nào, sắc mặt trắng bệch, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trần Kỵ lười biếng chọc lưỡi vào má, chậm rãi nói: “Mẹ nó, đừng có kêu nữa. Không phải ba anh chỉ có một đứa con là anh thôi đâu.”
“Bên chỗ bà vợ cả còn có hai người, không phải anh quên rồi đấy chứ? Đặt tên cho anh cũng đặt là Quả Bóng. Có lẽ trong lòng ông già đó anh cũng chỉ là một quả bóng mà thôi. Vào lúc cần thiết thì sẽ ném ra cho mọi người cùng chơi để tìm kiếm sự vui vẻ.”
“Mày nói láo!” Da đầu Phó Kỳ Hữu tê dại, ngoài miệng thì phản bác rất nhanh, nhưng giây tiếp theo đã bắt đầu thấy sợ. Có lẽ ngay trong tiềm thức anh ta cũng biết Trần Kỳ nói đúng. Dù sao anh ta cũng chỉ là đứa con riêng, bình thường hô mưa gọi gió cũng là dựa vào sản nghiệp mấy đời của chủ nhân nhà họ Phó để lại. Nếu so sánh giữa tương tai của anh ta và nhà họ Phó, vậy thì chắc chắn thứ mà người ba Phó Vương Thành không chút do dự từ bỏ chính là anh ta.
Cảm giác áp bách và uy hiếp do Trần Kỵ mang lại vô cùng to lớn khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Đôi môi của Phó Kỳ Hữu tái nhợt, sợ tới mức gần như không thở nổi. Một lát sau, người mà anh ta gọi trong miệng đã từ ba biến thành mẹ.
Đây là hy vọng cuối cùng của anh ta, dù sao anh ta cũng là đứa con trai duy nhất của mẹ mà.
Nhưng có lẽ anh ta đã đánh giá quá cao địa vị của mẹ mình trong lòng ba.
Trần Kỵ nhíu mày, không còn tí kiên nhẫn nào để tiếp tục dông dài với loại rác rưởi này. Anh không hề che giấu sự tàn bạo tràn ngập trong cơ thể. Trong khoảnh khắc sự đau lòng và tàn bạo chồng chất đã lâu xen lẫn vào nhau, biểu cảm trên mặt anh vẫn không hề thay đổi, vẫn thong dong và bình tĩnh như trước, nhưng mỗi lần xuống tay lại càng tàn nhẫn hơn.
Dường như Phó Kỳ Hữu đã không có chút sức lực nào để đánh trả.
Mấy năm trước khi anh ta đánh với Trần Kỵ, hơn mười anh em bên cạnh cùng lên cũng chẳng thể đả thương mảy may gì đến Trần Kỵ, đánh trả cũng chỉ mang đến nhiều đau đớn hơn mà thôi.
Trong phòng phát ra từng kêu rên thảm thiết. Bên ngoài phòng, Phó Vương Thành và bà vợ bé Tề Linh đứng canh một trái một phải trước cửa phòng.
Phó Vương Thành từ từ nhắm hai mắt lại, im lặng không lên tiếng, cũng vờ như không nghe thấy.
Hiển nhiên bà vợ bé Tề Linh không bình tĩnh được như ông ta, dù sao người đang bị đánh bên trong cũng là đứa con duy nhất trên đời này của bà ta. Bà ta mới nghe thấy tiếng gào thét vang lên từ trong phòng chưa đến mấy phút đã không kìm được mà đỏ mắt, sau đó kích động nắm lấy tay Phó Vương Thành cầu xin: “Đi vào cứu con trai được không? Cứ tiếp tục như vậy thì thằng bé sẽ bị đánh chết mất!”
Phó Vương Thành hít sâu một hơi: “Yên tâm đi. Lòng dạ của đứa con trai này của Lục Thiên Sơn còn sâu hơn ba nó, làm việc cực kỳ có chừng mực, nhiều lắm thì con của bà cũng chỉ mất nửa cái mạng thôi, không chết được đâu.”
“Hơn nữa nếu chúng ta vào cứu thì thế nào? Cho dù gọi tất cả bảo an vào thì cũng không phải đối thủ của người ta đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nghe thấy mất nửa cái mạng, Tề Linh càng không thể chịu nổi nữa. Trong lòng hoảng hốt nên bà ta bắt đầu lẩm bẩm: “Báo cảnh sát? Báo cảnh sát đi ông xã! Chúng ta đi báo cảnh sát tới bắt nó lại...”
“Bà tỉnh táo một chút đi!” Chưa đợi Tề Linh nói xong, Phó Vương Thành đã quát to: “Từ nhỏ đến lớn con của bà đã từng phạm phải những lỗi gì, bà có đếm được không? May là không có người nào báo cảnh sát mà chỉ tốn chút tiền thôi. Chẳng lẽ bà còn muốn tự tay đưa con trai vào tù à? Thành thật một chút đi! Hồi trước khi con bà đánh người ta, sao chẳng thấy bà lo lắng như vậy nhỉ.”
“Người bên trong chính là con trai duy nhất của nhà họ Lục. Nếu đắc tội với Lục Thiên Sơn thì nhà họ Phó muốn tiếp tục lăn lộn ở Bắc Lâm còn khó hơn lên trời!”
Lúc này Tề Linh cũng cực kỳ tức giận: “Nhà họ Phó, nhà họ Phó, suốt ngày ông chỉ biết mỗi nhà họ Phó thôi!”
Phó Vương Thành quay đầu đi, sự tức giận trong mắt ông ta cũng chẳng hề nhỏ: “Nếu không có nhà họ Phó thì mẹ nó bà với con trai của bà cũng chỉ là chó đứng ngoài đường bị người ta đuổi đánh thôi!”
Đúng như lời Phó Vương Thành nói, trong chuyện đánh nhau này, Trần Kỵ cực kì có chừng mực.
Trước kia ở Kim Đường, từ nhỏ đến lớn anh cũng không ít lần đánh nhau. Hiện giờ số tuổi trên đầu đã nhiều hơn vài năm rồi, biết nên xử lý thế nào để người ta vừa đau mà vừa không gây chết người.
Anh còn phải đi cùng Chu Phù thêm mấy chục năm nữa, không thể vì một Phó Kỳ Hữu mà làm bẩn tay mình được.
Cho nên cứ đánh rồi nghỉ khoảng năm lần thì Trần Kỵ dừng tay.
Ánh mắt người đàn ông thoáng nhìn qua cái kệ bên cạnh giường, trên đó có đủ loại đàn violin được sắp xếp vô cùng ngay ngắn.
Ánh sáng trong đôi mắt Trần Kỵ dần ảm đạm, sâu không thấy đáy. Anh trầm mặt đi về phía giá treo trước mặt rồi tiện tay cầm một cái xuống.
Lúc này Phó Kỳ Hữu đang trốn trong một khe hở giữa tường và giường, từ từ nhắm hai mắt lại, không dám ngước lên nhìn anh, ngay cả tiếng kêu rên cũng chỉ còn lại vài tiếng thở nhỏ.
Trần Kỵ cắn chặt răng hàm đến mức lộ rõ đường vân, bàn tay cầm đàn violin nâng lên thật cao về phía Phó Kỳ Hữu, nhưng lại dừng lại giữa không trung.
Phó Kỳ Hữu la hét gần như thất thanh, gương mặt toát lên vẻ sợ hãi tột độ.
Những cây đàn vi-ô-lông trên tường từng là công cụ mạnh mẽ và thuận tiện nhất để anh ta làm nhục người khác.
Rõ ràng anh ta biết mỗi một người bị anh ta dùng đàn vi-ô-lông đập xuống đều đau đến mức nào.
Động tác giơ đàn của Trần Kỵ lâu hơn một giây, trong lòng Phó Hữu Kỳ cũng bị sự căng thẳng và sợ hãi giày vò nhiều hơn một giây.
Thật lâu sau, bàn tay lớn của người đàn ông chậm rãi buông xuống, khuôn mặt vô cảm đập đàn vi-ô-lông lên người Phó Kỳ Hữu.
Đợi đến khi đống rác dưới đất thoáng thở phào nhẹ nhõm, anh đột nhiên trầm giọng nói: “Tự cắt đi, mẹ nó, đừng bắt ông đây tự ra tay.”
Anh không cho phép bản thân trở thành dáng vẻ mà Chu Phù sợ hãi và chán ghét nhất.
Giờ phút này, Phó Kỳ Hữu không dám có bất kỳ dị nghị gì nữa. Bất kể Trần Kỵ nói gì anh ta cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo, cho dù có phải xuống tay với bản thân thì cũng phải cắn răng mà chịu đựng.
Trần Kỵ không thay đổi sắc mặt mà cụp mắt phủi nhẹ găng tay, chẳng buồn nhìn về phía Phó Kỳ Hữu nữa.
Lúc ngước mắt lên, ánh mắt lơ đãng đảo qua cửa sổ kính phía sau bức tường vi-ô-lông.
Người đàn ông bất giác nhíu mày.
Trên cửa sổ thuỷ tinh dán đủ loại ảnh chụp rừng trúc đầy màu sắc. Không hiểu sao, có một vài bức ảnh có góc chụp hơi quen mắt.
Trên mặt bàn dưới cửa sổ thủy tinh được bày hàng loạt những đồ vật trông cũ kỹ như đồng hồ, ví tiền, máy ảnh kiểu cũ.
Sau khi nghiêng đầu liếc thoáng qua Phó Kỳ Hữu vẫn đang đắm chìm trong đau khổ và sợ hãi. Trần Kỵ tiện tay lấy điện thoại ra rồi chụp vài bức ảnh về phía cửa sổ thuỷ tinh, cuối cùng gọi điện thoại cho người đã sắp xếp trước đó.
Nhân viên y tế theo sát phía sau, sau khi đi vào thì nhanh chóng gói Phó Kỳ Hữu lại rồi đưa đi.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, nét mặt của Trần Kỵ vẫn bình tĩnh, thong dong giống như vừa vào trong để uống chén trà, ôn lại chuyện cũ mà thôi.
Nhìn Phó Kỳ Hữu bị đưa đi, Phó Vương Thành không dám có dị nghị gì, chỉ khách sáo nói với Trần Kỵ: “Làm phiền tổng giám đốc Trần rồi.”
Trần Kỵ tùy ý gật đầu, không nhìn ông ta rồi thản nhiên mở miệng: “Việc nên làm thôi.”
Sau đó anh cũng rời khỏi sơn trang Lộc Thích.