Chỉ cần em

Chẳng hiểu sao khi nghe thấy hai từ "chị dâu", Trần Kỵ lại không nhíu mày nữa.
Anh nuốt chữ "cút" đã đến khóe miệng xuống bụng, đáp qua loa một câu với vẻ mặt không cảm xúc: "Không đánh."
"Đừng mà A Kỵ, sao lại không đánh chứ? Anh mà ra sân là tẩn cho bọn nó la liệt ra đất chỉ trong một giây đó!" Câu này của Lục Minh Bạc không hề có ý nịnh nọt.
Vì cậu ấy thường lén chơi với Trần Kỵ nên đã từng được lĩnh giáo trình đánh nhau của anh.
"Phiền." Trần Kỵ chỉ hờ hững bật ra một từ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trận thi đấu vòng tròn giữa các trường cấp ba chắc chắn rất được chú ý và đông người xem.
Trần Kỵ vốn đã nổi tiếng sẵn, thậm chí trước đây từng có một cô gái học ở thành phố kế bên chỉ thấy ảnh anh trên diễn đàn trường Trung học Kim Đường thôi, mà đã vượt hàng nghìn cây số đến gặp anh.
Mọi khi Trần Kỵ chỉ chơi bóng rổ chút thôi mà cũng khiến đám con gái vây quanh sân bóng rổ chật kín, lần nào cũng như ước gì đưa cả thùng nước cho anh.
Lại càng khỏi bàn đến một chuyện ảnh hưởng đến danh dự nhà trường như thi đấu.
Nếu là bọn con trai thì đã nháo nhào muốn tận hưởng cảm giác tỏa sáng khi úp rổ một cách ngầu lòi rồi.
Chỉ có Trần Kỵ là thấy đám con gái ríu rít phiền thôi.
"Chưa thấy ai ghét được con gái theo đuổi như thế, cho em ngoại hình và dáng người này thì hay biết mấy." Lục Minh Bạc lắc đầu tặc lưỡi: "Đúng là người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra mà."
Trần Kỵ: "..."
Còn mấy phút nữa là vào lớp thì Chu Phù đi toilet về.
Trần Kỵ đang nhắm mắt nằm trên bàn một cách nhàn hạ, vẫn chừa lối đi rất hẹp cho cô, cô muốn đi vào thì khó tránh khỏi phải sượt qua lưng anh.
Dường như Chu Phù cũng đã quen với việc đó, kiễng chân nhích vào trong, hai tay vô thức đặt lên sống lưng của thiếu niên rồi vỗ nhẹ hai cái.
Không biết thiếu niên đã ngủ chưa mà không tỏ ra tức giận, chỉ lười biếng rướn người về phía trước tránh đường cho cô đi, đợi cô ngồi vào chỗ thì trở về tư thế ban đầu.
Rõ ràng hai bên chẳng nói tiếng nào với nhau nhưng lại rất ăn ý.
Sáng nay, thầy chủ nhiệm Liêu Vĩ Phúc thông báo hai ngày sau sẽ thi thử giữa kỳ.
Sau khi về chỗ, Chu Phù lấy đề thi khóa trước mà Hứa Tư Điềm đã mượn hộ mình, muốn làm quen với các dạng bài hay ra ở Kim Đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ở Bắc Lâm, tuy gia đình đã định hướng cho cô theo đàn nhưng cô vẫn không bỏ bê bài vở trên lớp. Hằng năm, cô đều được gia sư kèm tại nhà để bổ sung những phần kiến thức bị hổng, thành tích xem như khá tốt.
Chu Phù lật thẳng đề thi phía sau ra, làm mấy câu liên tù tì không gặp chút khó khăn nào.
Cô vui vẻ nhoẻn môi cười, đang định làm tiếp thì gió se lạnh cuối tháng mười một thổi lá thu héo úa vào khung cửa sổ ngay gò má cô.
Cô co mình lại theo phản xạ, chóp mũi ửng hồng vì gặp gió lạnh.

Chu Phù nghiêng đầu nhìn Trần Kỵ vẫn đang nhắm mắt ngủ. Thiếu niên đã khoác đồng phục cho cô nên giờ đây trên người anh chỉ còn một chiếc áo tay ngắn mỏng tanh. Sợ anh mặc thế này sẽ bị cảm lạnh, Chu Phù đưa tay đóng kín cửa sổ không chút do dự.
Không lâu sau đó, Chu Phù cảm thấy có người khẽ đẩy vai mình.
Cô ngước mắt lên, thấy là nhóm bạn của Chu Chi Tinh. Bình thường cô và bọn họ không tiếp xúc gì với nhau nên Chu Phù ngờ vực hỏi: "Sao thế?"
Một người trong đó bảo: "Cậu mở cửa sổ cho thoáng, lớp đông nên đóng lại thì bí lắm."
Chu Phù hơi lưỡng lự: "Trời hôm nay hơi gió, mở cửa sổ có thể sẽ bị cảm lạnh đó."
Dường như cô bạn kia không ngờ một người hiền lành như cô lại phản đối: "Bọn tớ có thấy lạnh gì đâu?"
Tóc đuôi ngựa cũng hùa theo: "Phải đấy! Sao có thể vì một mình cậu sợ lạnh mà khiến cả lớp bị ngộp được? Cậu đừng ích kỷ như thế."
Chu Phù mấp máy môi muốn phản bác nhưng lại thấy quá phí thời gian. Ít nhiều gì cô cũng biết Chu Chi Tinh không thích mình nên đám bạn của cậu ta mới đến đây bới lông tìm vết, thế nên dù cô nói gì đi nữa thì cũng vô ích.
Từ trước đến giờ cô không thích cãi nhau với người khác nên gật đầu, quay người lại dựng nắm cửa sổ lên.
Đang dựng lên thì bỗng có một bàn tay quen thuộc nắm lấy cổ tay cô, nhiệt độ nơi lòng bàn tay thiếu niên nhanh chóng lan rộng từ cổ tay lạnh lẽo của cô.
Chu Phù ngẩn người, ngoái đầu lại.
Cô thấy Trần Kỵ nhíu mày, mặt mũi tối sầm xuống, trên mặt hiện rõ sự không vui vì bị đánh thức giữa chừng.
Mấy cô nữ sinh vừa nãy đã chột dạ về chỗ ngồi của mình từ lúc nào.
Trần Kỵ không buông tay cô ra, giọng anh hơi khàn do mới tỉnh giấc, chất giọng trầm ấm làm người ta tê rần cả tai: "Nhóc có bị ngốc không đấy? Sao lại để người ta lấn lướt dễ thế hả?"
Chu Phù phồng má, chẳng nói chẳng rằng, tay vẫn ra sức mở cửa sổ ra một nửa.
"Đã bị bắt nạt rồi còn cứng đầu với tôi." Trần Kỵ dứt khoát rút tay về, lạnh lùng mỉa mai cô: "Không phải hồi ở nhà trả treo với tôi dữ lắm à? Trả treo không lại thì khóc lóc nữa mà, sao nãy không khóc?"
Chu Phù chỉ muốn mặc xác anh: "..."
Thật lâu sau, Trần Kỵ ngáp một cái rõ dài, cố ý kéo từ cuối: "Hay là nhóc chỉ dùng chiêu đó với tôi thôi?"
Chu Phù quay phắt đầu qua trừng anh, thiếu niên nhếch môi khẽ đến nỗi khó thấy, nhẹ nhàng trêu cô: "Trừ tôi ra thì nhóc còn dám dữ với ai nữa đâu?"
Chu Phù dứt khoát bất chấp tất cả: "Em chỉ dữ với anh thôi!"
Trần Kỵ nhướng mày, rồi anh bỗng thấp giọng bật cười: "Được đó."
"..."
"Đứng dậy cho ông." Anh cười xong lại bất thình lình ra lệnh.
Chu Phù chớp mắt, lập tức đề phòng: "Làm gì!"
Đừng bảo là muốn động võ chứ... Cô không đánh lại anh đâu...

"Nhóc làm cái mặt gì đấy?" Trần Kỵ nén suy nghĩ muốn nhéo mặt cô xuống: "Ngồi ra ngoài đi, ông đây dựa tường ngủ cho sướng."
"Hả?"
Đến khi cô gái nhỏ lấy lại tinh thần thì vị trí của hai người đã bị Trần Kỵ ép đổi cho nhau.
Thiếu niên đưa lưng về phía cửa sổ nửa mở, bờ lưng cao lớn của anh phút chốc đã giúp cô chặn lại toàn bộ gió rét thấu xương.
Chu Phù sững sờ một hồi, tim bất giác đập loạn nhịp.
Cô hơi mất tự nhiên nhìn sang nơi khác, sực nhớ ra chuyện lúc cô mới chuyển đến, thầy chủ nhiệm Liêu Vĩ Phúc đã nói rằng sẽ thay đổi chỗ ngồi dựa trên thứ hạng sau khi buổi thi thử giữa kỳ kết thúc.
Cô gái nhỏ nhìn mấy tờ đề thi chính thức mà mình vừa làm xong một cách trơn tru, sau đó lại lén lút liếc sang thiếu niên lại nhắm mắt ngủ bù.
Không biết thành tích của anh như nào nữa, hình như cô... vẫn muốn ngồi cùng bàn với anh thì phải?
Khi trời nhá nhem tối cũng là lúc tan học, học sinh trong lớp đã lần lượt ra về gần hết, Chu Phù thấy Trần Kỵ vẫn chưa dậy nên cũng không quấy rầy anh, tự đi tới góc cất dụng cụ vệ sinh của lớp lấy một cây chổi cầm thuận tay.
Sau đó, Chu Phù lấy cái chậu đi rót nước ở bồn rửa tay ngoài ban công.
Chốc lát sau, Trần Kỵ uể oải thức dậy, ngước mắt lên thì thấy cô gái nhỏ tay ôm chậu, tay hắt nước trong chậu xuống đất từng chút một một cách vụng về.
Anh nhíu mày, giọng hơi khàn: "Nhóc làm gì thế?"
Nói rồi Trần Kỵ đứng dậy tiến lại gần cô. Thiếu niên giành lấy cái chậu trong ngực cô, thò ngón tay thon dài vào nước thử nhiệt độ thì thấy lạnh ngắt: "Nhóc có bị điên không?"
Chu Phù ngước mắt lên: "Hả?"
"Tới tháng mà lại động vào nước lạnh là sao?" Trần Kỵ gằn giọng đầy hung dữ: "Nhóc đúng là tự rước phiền toái vào người!"
"Không phải." Cô giải thích: "Em thấy hồi trước các cậu ấy quét lớp đều vẩy ít nước, như vậy sẽ dễ quét bụi hơn."
"Ai mượn nhóc quét?" Trần Kỵ day mi tâm, dường như anh vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Hôm nay đến phiên mình trực mà..."
"Mình?"
"Em và anh." Chu Phù mím môi.
Lúc trước anh không đi học đều đặn nên không hề nhớ mấy chuyện phiền phức này: "Thế nhóc cũng không biết gọi tôi dậy à?"
"Em thấy anh đang ngủ mà." Cô phồng má, trông cô hơi ngượng ngùng: "Vả lại hôm nay cũng làm phiền anh cả ngày rồi."
Trần Kỵ híp mắt lại, ánh mắt có phần thay đổi: "Nhóc làm phiền tôi đâu phải chỉ mới hôm nay?"
"..."
"Thôi, để tôi." Anh dịu giọng.

Chu Phù ngoan ngoãn đáp "vâng" rồi chạy đi lấy cây chổi khác: "Thế mình cùng trực nhật đi."
Có điều cây chổi nằm trên tay cô chưa được ba giây thì đã bị Trần Kỵ tịch thu: "Nhóc thì biết khỉ gì, đứng chờ một bên đi, đừng vướng tay vướng chân."
Chu Phù đã quen với cách nói chuyện của anh nên thành thật đáp "ừm".
Trở lại chỗ ngồi, cô thấy mình đã giải đề gần hết nên định cất đi.
Song, thiếu niên ở bục giảng uể oải lia mắt qua, tưởng cô muốn về trước thì hờ hững mỉa mai: "Chu Phù, làm người phải có chút lương tâm chứ."
Chu Phù chẳng hiểu mô tê gì: "???"
"Em có định về trước đâu?"
Cô vốn không hề có suy nghĩ đó nhưng khi nghe xong lại kìm lòng không đậu mà trêu anh: "Chứ không phải anh bảo em đừng vướng tay vướng chân à?"
Trần Kỵ sắp bị cô làm cho giận quá hóa cười: "Về giải đề đi, chờ tôi quét xong mới được đi."
Chu Phù chép miệng, khẽ làu bàu: "Đồ ngang ngược!"
Trần Kỵ lia ánh mắt hình viên đạn qua: "Gì cơ?"
Cô gái nhỏ lập tức chột dạ sửa lại: "Em thấy đề nghị của anh hợp lý lắm."
Trần Kỵ: "..."
Cô đã làm xong bài tập nên lấy giấy ra học từ vựng.
Ngặt nỗi ban đầu còn nghiêm túc viết chính tả vài từ, sau đó không hiểu sao dưới ngòi bút dần dần không còn là từ vựng tiếng Anh nữa, mà đầu bút rột rột vẽ hình dáng thiếu niên nằm trên bàn ngủ bù.
Đến khi Chu Phù lấy lại tinh thần thì hai từ "Trần Kỵ" đã chiếm hơn nửa trang giấy.
Vành tai thiếu nữ ửng hồng, tâm trạng bỗng bồn chồn một cách lạ lùng. Cô bối rối gấp bừa giấy lại, nhét vào cặp rồi đứng lên khỏi ghế.
Tình cờ Trần Kỵ đang cầm chổi bằng một tay quét đến dãy tổ bốn, thấy vậy thì thuận miệng hỏi: "Làm gì thế?"
"Em... đi vệ sinh đây." Giờ phút này, cô thậm chí còn không có can đảm đối mặt với anh, vừa dứt lời đã vội vã lướt qua người anh.
Động tác của Trần Kỵ rất lưu loát, chẳng mấy chốc đã quét xong, sau đó anh dễ dàng xách cái thùng rác cao nửa người bằng một tay xuống lầu.
Anh đã đổ xác xong về lớp mà Chu Phù vẫn chưa về.
Trần Kỵ bèn ra ban công rửa tay qua loa, lấy điện thoại ra xem giờ thì không khỏi nhíu mày.
Trong vô thức, anh ra ngoài phòng học rồi đi thẳng tới nhà vệ sinh ở cuối hành lang, bước chân thoăn thoắt nhanh vô cùng.
Ngoài hành lang nhà vệ sinh trống rỗng, không có lấy một bóng người. Trần Kỵ sa sầm nét mặt: "Chu Phù?"
Không có ai ở bên trong cất tiếng, thiếu niên mím bờ môi mỏng thành một đường thẳng tắp: "Không nói gì thì tôi vào đấy?"
Đang lúc anh định đi vào thì cô gái nhỏ cúi gằm mặt chậm rãi bước từ trong nhà vệ sinh ra.
Toàn thân cô ướt đẫm như vừa hứng cơn mưa xối xả, kiểu tóc công chúa vốn xinh xắn và tinh xảo dính nước nên dán chặt vào má, liên tục chảy những giọt nước lạnh như băng xuống cổ áo.
Lửa giận thoáng chốc dâng lên trong lòng Trần Kỵ, lưỡi anh đè mạnh vào hàm dưới: "Mẹ nó, là ai làm?!"
"Em không biết nữa." Chu Phù lắc đầu: "Em ở trong buồng nên không thấy người đứng ngoài là ai, chỉ nghe thấy tiếng bước chân. Em còn tưởng là anh tới, kết quả là nước dội thẳng từ trên xuống."

Thiếu niên nghiến hàm sau, cố gắng dằn tính khí nóng nảy của mình xuống: "Về nhà đã."
Người cô ướt nhẹp cả rồi, phải thay đồ ngay thôi.
Hai người lần lượt ra ngoài cổng trường, Trần Kỵ sầm mặt không nói một lời, Chu Phù tủi thân đi theo anh. Một lát sau, cô đột nhiên hỏi: "Em để người ngợm thế này mà về, lỡ bà nội Tô thấy thì bà ấy có lo lắng không ạ?"
"Nói câu này không thấy thừa à?" Trần Kỵ vừa nhìn dáng vẻ chật vật của cô là lại bực mình, nói năng cũng hơi khó nghe: "Hay dắt nhóc đi thuê phòng?"
Hai từ "thuê phòng" không mấy lịch sự ở Bắc Lâm của cô, không hiểu sao cô gái nhỏ lại nổi giận: "Trần Kỵ!"
Sao Trần Kỵ lại không biết từ đó nghĩa là gì? Anh nhéo mặt cô theo thói quen: "Nhóc đang nghĩ mẹ gì thế? Ông muốn nhóc tắm nước ấm rồi thay bộ đồ ướt sũng này ra thôi!"
"À..." Chu Phù lúng túng cười trừ.
Nhưng cũng nhờ thế mà bầu không khí đã dịu đi đôi phần.
Thiếu niên nhếch mép, nhẹ nhàng chế giễu cô một câu: "Còn nhỏ mà suy nghĩ táo bạo thật."
Chu Phù: "..."
"Anh lớn tuổi mà cũng trong sáng ghê!" Chu Phù không cam yếu thế, bồi thêm một câu.
Trần Kỵ bị lời lẽ của cô làm cho suýt giận quá hóa cười: "Đệt, ông chỉ hơn nhóc có hai tuổi thôi!"
Nói thì nói vậy nhưng Trần Kỵ lại liếc nhìn bước chân từ từ chậm chạp của cô, cứ đi với tốc độ của cô thì khéo còn chưa về tới nhà đã chết rét rồi: "Thôi, để tôi gọi điện cho bà nội bảo tối nay không về."
"Hả?"
"Tôi sẽ dẫn nhóc đến một chỗ."
Trước tiệm ăn nhỏ cách trường học không xa đậu một chiếc xe gắn máy. Lúc Trần Kỵ dẫn cô tới đó, Chu Phù đã nhận ra chiếc xe ngay.
Chính chiếc xe này hai tháng trước đã đèo cô vào Kim Đường vào ngày đầu tiên cô đến.
Trên nắm tay treo một cái mũ bảo hiểm cùng màu với xe, bề ngoài nom cũng hoành tráng, nghênh ngang như khí chất của chủ nhân nó.
Trần Kỵ lấy mũ bảo hiểm xuống, cúi đầu lưu loát mở khóa cài rồi úp thẳng lên đầu Chu Phù.
Hai người đối mặt với nhau, Chu Phù ngẩn người, ngước mắt lên thì chạm phải đôi mắt hơi rủ xuống của thiếu niên.
Dường như có một bầu không khí ấm áp nào đó đang lặng lẽ phủ lấy hai người.
Anh không nhìn cô mà nhìn chằm chằm vào khóa cài dây mũ, cẩn thận điều chỉnh độ dài dây cài cho cô.
Tim Chu Phù bỗng loạn nhịp một cách kỳ lạ, cô lí nhí nhắc nhở: "Tóc em ướt lắm, sẽ làm bẩn mũ mất."
"Ai cần nhóc lo." Khóa cài khóa lại làm phát ra tiếng "cạch cạch", Trần Kỵ kéo kính chắn gió xuống: "Chút nữa không được khóc đấy."
Chu Phù ngẩn ngơ, câu nói quen thuộc ấy phút chốc như đưa cô trở về với lần gặp mặt đầu tiên vào hai tháng trước, chỉ là lần này giọng điệu của thiếu niên dịu dàng hơn hồi đó nhiều.
Khóe môi cô nhoẻn cười nhẹ nhàng: "Vậy anh đi chậm chút nhé."
Trần Kỵ nhướng mày, không đáp lời mà lại nói: "Thì ôm chặt vào."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận