Lâm Vãn đi phỏng vấn thì bị người ta từ chối, lúc anh ta chạy theo giải thích với cô, Vương Húc – một cổ đông khác của Hãn Ngụ tới đây bàn chuyện với khách hàng, vừa mới bàn xong chuẩn bị đi về thì thấy có người gọi Lâm Vãn.
Anh ta thấy tên này rất quen, vô thức dừng bước.
Vương Húc quay sang thấy người đàn ông đi giày da áo vest lịch sự xin lỗi cô gái nào đó, khéo léo nói lý do không tuyển cô ấy, Vương Húc hiểu ý trong lời nói của anh ta nhưng cũng không để ý lắm, Vương Húc cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng.
Lâm Vãn quay lưng về phía Vương Húc, đột nhiên quay người lại, anh ta chợt thấy cô rất quen, Vương Húc cố nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra.
Vương Húc và Lâm Vãn từng gặp nhau vài lần, trong trí nhớ của Vương Húc, Lâm Vãn là cô gái rất an tĩnh dịu dàng.
Nhưng lúc anh ta định đi về thì thấy cô gọi cho ai đó, ánh mắt kiên định không chịu thua, hình như muốn tính sổ với người ở đầu dây bên kia.
Đột nhiên Vương Húc nhớ dạo này Chu Đường thay đổi, quan tâm tới công ty, lo lắng không biết chuyện này có liên quan gì tới Chu Đường không.
Anh ta không yên tâm nên đi theo, còn gọi cho Trần Tích.
Trần Tích nhận được điện thoại của Vương Húc, vội vã phi tới, lúc hai người tới nơi, đi ngang qua cửa sổ thì thấy Lâm Vãn tát Chu Đường, Trần Tích vội vàng chạy tới ngăn Chu Đường lại.
Anh nhìn ly rượu vỡ dưới sàn, lạnh lùng bảo: “Chu Đường, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Chu Đường không cam tâm nhìn Lâm Vãn, buông tay xuống, thu lại vẻ tàn nhẫn trong đáy mắt, tỏ vẻ tủi thân, khóc lóc bảo: “Huhu Trần Tích, cô ta đánh tớ…”
Dứt lời, Chu Đường lại càng khóc thảm hại hơn, nước mắt làm nhòe lớp make up, dù thế nhưng trông cũng không xấu, ngược lại càng thêm vẻ đáng thương, người ngoài không biết ngọn nguồn còn tưởng cô bắt nạt cô ta.
Chu Đường bày vẻ vô tội, chỉ Lâm Vãn, lên án: “Cô ta gọi tới bảo muốn đến nhà tớ, tớ còn tưởng bạn học cũ tới chơi, bảo cô ta đến đây, cuối cùng lại không ngờ cô ta chưa nói gì mà đã xông tới tát tớ một cái, tớ chưa làm gì cả.”
Vương Húc đứng cạnh há miệng cả kinh, không nói gì cả, đau lòng bước đến đứng cạnh Chu Đường, giơ tay như muốn ôm cô ta nhưng lại buông xuống, cuối cùng vẫn đứng một bên, chân tay luống cuống.
Lâm Vãn đứng đó, im lặng nhìn Chu Đường diễn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không đợi Trần Tích lên tiếng, cô cầm điện thoại, chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất, bình tĩnh bật ghi âm.
Lúc Lâm Vãn tới đây, cô lặng lẽ ghi âm lại, sợ Chu Đường lật lọng.
Trước lúc đến Trần Tích biết sơ sơ mọi chuyện, Chu Đường làm Lâm Vãn mất việc nhưng anh không viết cụ thể tại sao hai người họ đánh nhau tới mức này, nghe xong đoạn ghi âm mới hiểu rõ, tức giận quát: “Chu Đường, càng ngày tôi càng không hiểu nổi cậu.”
“Ha, Trần Tích, từ trước tới nay cậu có hiểu tôi bao giờ đâu.” Chu Đường cười khổ, sắc mặt nhợt nhạt, gỡ mặt nạ dịu dàng yếu đuối xuống, nhìn thẳng vào mắt Trần Tích, nói: “Từ nhỏ tôi hay đi theo cậu, trước kia cậu bảo coi tôi như là em gái, nhưng tôi không muốn làm em gái cậu, cậu không hiểu à?” Nước mắt như đê vỡ, Chu Đường hít một hơi, nghẹn ngào nói tiếp:
“Cậu nhớ không, hôm liên hoan tốt nghiệp cấp 3, các bạn nhao nhao hỏi chúng ta có yêu nhau không, cậu không phản đối, cậu biết lúc đấy tôi vui vẻ thế nào không?”
“Tôi không phủ nhận vì không muốn cậu mất mặt thôi.” Trần Tích lúc nào cũng nghĩ Chu Đường là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, vậy mà hôm nay cô ta lại làm ra mấy chuyện này, lòng dạ anh rối tung lên.
Anh ngồi xuống ghế, ôm đầu, áy náy nói: “Xin lỗi cậu, mấy năm nay… tôi… cậu cũng biết mà, tôi không có tâm trí nào nghĩ tới chuyện yêu đương.
Với cả có một khoảng thời gian dài tôi không tin vào tình yêu nữa.”
Ánh mắt Chu Đường đầy bất mãn xen lẫn đau khổ, đôi mắt đỏ bừng: “Cậu không hề biết, bao nhiêu năm qua, tôi vẫn luôn đơn phương thích cậu, vẫn luôn đi theo cậu, chẳng lẽ cậu không cảm nhận được ư?”
Giọng anh nhỏ dần: “Xin lỗi cậu, tôi… tôi thức sự không nghĩ tới chuyện này, sao cậu không nói thẳng với tôi?”
Chu Đường hắng giọng đáp: “Bởi vì tôi cũng có lòng tự trọng, trong tình cảm phải là con trai chủ động chứ?”
“Chu Đường tôi đây là người thế nào, từ nhỏ được ba mẹ nuông chiều, thầy cô yêu thích, dung mạo hay tài năng cũng chẳng thua kém ai, muốn cái gì là có cái đó, không thiếu người theo đuổi, nhưng tôi đều từ chối bọn họ, còn cậu, từ trước tới nay trong mắt cậu chỉ có Lâm Vãn, chưa từng có tôi.”
Tuy Lâm Vãn ghét Chu Đường nhưng bây giờ lại cảm thấy cô ta rất đáng thương.
“Chu Đường, xin lỗi cậu.
Có lẽ vì tôi vẫn luôn trốn tránh, tôi không biết mình lại khiến cậu tổn thương tới thế.”
Trần Tích giống như đứa trẻ phạm lỗi làm Lâm Vãn đau lòng không thôi.
Cô bước tới gần anh, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi anh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một bên là thanh mai trúc mã như em gái chơi với nhau từ bé, một bên là bạn gái còn chưa yêu đương được mấy ngày, Lâm Vãn không muốn anh khó xử, nhưng anh không thể cứ mãi lẩn tránh mối quan hệ của 3 người họ được.
Một lát sau, Trần Tích nói: “Xin lỗi vì đã không nhận ra tình cảm của cậu, tôi biết lời xin lỗi này có lẽ sẽ không là gì cả, nhưng trong chuyện tình cảm tôi không thể bù đắp cho cậu được, nhưng về phía công ty, tôi nhất định sẽ bồi thường thỏa đáng.”
“Chu Đường, tôi hy vọng cậu sẽ hiểu, tôi không có anh chị em ruột, chúng ta quen nhau từ bé giống như người nhà, tôi chưa từng có suy nghĩ khác.”
“Người ta nói thanh mai trúc mã vô tư, nhưng tôi không cho là thế, càng chơi thân thì sẽ càng coi nhau như người thân trong gia đình, tôi không có suy nghĩ tới chuyện khác, cho nên tôi xin lỗi cậu.
Nhưng mà dù là thế nào, trong lòng tôi, cậu vẫn sẽ là người em gái thân thiết quan trọng, mãi mãi sẽ không thay đổi.”
Anh nhìn Lâm Vãn, sợ cô hiểu lầm, anh giải thích: “Lâm Vãn, anh hy vọng em cũng hiểu.”
Lâm Vãn mỉm cười, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nắm tay anh.
Chu Đường quay đầu đi, không nhìn hai người họ, một lúc lâu sau mới nói: “Mấy người đi hết đi.”
Lâm Vãn và Trần Tích về rồi nhưng Vương Húc vẫn ở lại, lẳng lặng ở bên Chu Đường.
“Cậu cũng đi đi chứ, ở lại đây làm gì?” Chu Đường nhìn Vương Húc vẫn luôn im lặng, hậm hực bảo.
Vương Húc ấp úng, “Tôi ở đây với cậu.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong mắt người khác, Vương Húc là người luôn luôn tự tin, từng diễn thuyết thao thao bất tuyệt trước mặt mấy trăm người, nhưng chỉ có trước mặt Chu Đường anh ta lại giống kẻ nhát gan, lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ.
Chu Đường quay đầu đi: “Ai cần cậu ở đây!”
Vương Húc cũng không tức giận, ngược lại còn nhẹ nhàng đỡ Chu Đường ngồi xuống, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô ta, anh ta cầm quả cam trên bàn, bóc vỏ đưa cho Chu Đường, thở dài một hơi, quyết tâm nói: “Chu Đường, nhìn cậu thế này tôi cũng đau lòng lắm.”
“Mấy năm nay cậu chỉ nhìn cậu ấy, nhưng cậu… cậu từng quay lại nhìn người phía sau chưa?”
“Vốn dĩ tôi không muốn nói, nhưng 3 chúng ta chơi với nhau từ bé, cùng là con một, chẳng khác gì anh em một nhà cả, tôi biết cậu thích Trần Tích, mấy năm nay, dù cậu ấy thay đổi thế nào nhưng cậu vẫn không từ bỏ, tôi hy vọng cậu sẽ hạnh phúc, hy vọng cậu sẽ được gả cho Trần Tích như mong muốn.” Vương Húc chân thành nhìn Chu Đường.
“Thế nên tôi chưa từng nói cho cậu biết, luôn luôn lặng lẽ thích cậu bao nhiêu năm nay, trong mắt cũng chỉ có cậu.”
Chu Đường thấy Vương Húc vụng về nói một tràng dài, anh ta vẫn luôn thích Chu Đường, cô ta không khóc nữa, ánh mắt khó tin nhìn Vương Húc, nghe anh ta nói tiếp.
“Tuy lúc nào ở cạnh chúng ta cũng đều cãi nhau, nhưng ở trước mặt cậu tôi chưa từng được làm chính mình, tôi không thông minh như cậu, bằng cấp không giỏi như cậu, tôi chỉ là phú nhị đại ăn chơi trác táng, lúc nào cậu cũng thấy tôi sai này sai nọ, dù thế nhưng tôi vẫn không thể thôi thích cậu được.”
Chu Đường im lặng không biết nói gì, lòng dạ rối bời, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, giống như tàu lượn siêu tốc làm Chu Đường không biết làm gì cho phải.
“Nhưng mà tôi suy nghĩ rất lâu, tôi không thể nghe theo lời cậu chuyển cổ phần bán cho Thịnh Phong được.
Cậu cũng biết tình cảm của tôi rồi, nhưng Trần Tích là anh em của tôi, tôi không thể làm chuyện có lỗi với cậu ấy được, tôi cũng hy vọng cậu sẽ không vì chuyện này mà hoài nghi tình cảm của tôi với cậu.”
Vương Húc thấy Chu Đường không nói gì, rót một ly hồng trà Chu Đường thích đưa cho cô ta.
“Nhưng mà Trần Tích thích người khác rồi, cậu có thể… có thể nghiêm túc xem xét tôi không?” Vương Húc ngẩng đầu nhìn Chu Đường, vẻ mặt khẩn cẩu, bây giờ Chu Đường mới nhận ra mình chưa từng nghiêm túc nhìn Vương Húc thật kĩ.
Đôi mắt anh ta tựa như có ma lực, đường nét gương mặt cũng rõ ràng, cũng khá đẹp trai quyến rũ, Chu Đường ngây người.
Một lát sau, Chu Đường uống hồng trà, khẽ nói: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Vương Húc vốn chuẩn bị tâm lý bị từ chối, bỗng nhiên nghe thấy thế, anh ta phấn khích nhảy cẫng lên, sau đó nắm tay Chu Đường: “Thật à? Cậu nói thật đấy ư? Tôi không nghe nhầm đúng không?”
“Cậu thể hiện cho tốt vào.” Chu Đường kiêu ngạo gạt tay Vương Húc ra, khóe miệng khẽ cười..