Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới


Nhìn người trước mắt rơi vào trầm tư Ngu Vĩnh An không hiểu vì sao thấy cảnh này có chút buồn cười, cảm thấy gã rất có giá trị mua vui, khó trách Ngu Trầm lại dễ dàng say đắm lời đường mật của tên nam nhân này như vậy.

Tâm trạng Ngu Vĩnh An theo đó cũng dịu đi phần nào, hắn cuối cùng cũng nhân từ tha cho Lý Thu Sinh lần này.
Ngu Vĩnh An không tiếp tục diễn nữa mà nhanh chóng đi vào vấn đề chính:
"Lý đại phu không cần lo lắng như vậy! Ta không có ý muốn đưa ngươi vào chỗ chết.

Thậm chí ta còn có một mối sinh ý muốn ngươi làm giúp ta! Ta chắc chắn mối sinh ý này ngươi chỉ có lợi không có hại.

"
Ngu Vĩnh An ánh mắt kiên định hướng Lý Thu Sinh nói lời ngon ngọt nhưng lại chẳng khiến gã mắc bẫy mà càng đề phòng hơn.

Nghĩ thử coi một kẻ thường ngày hay bị ngươi bắt nạt, hành hạ, coi thường nay vươn mình lên không những không trả thù còn quăng cho ngươi một miếng bánh ngon thì ai mà tin cho được.
Càng nghĩ càng thấy bên trong có huyền cơ, lời đề nghị này Lý Thu Sinh đương nhiên không nhận.
Ngu Vĩnh An dường như chẳng để ý mấy tới sự phản kháng của gã, hắn lôi ra từ trong tay áo một món đồ ném về phía gã rồi nói tiếp:
"Đây! Ngươi xem"
Thứ Ngu Vĩnh An ném cho gã là một ống trúc nhỏ bằng ngón tay cái được bọc lại rất tỉ mỉ.

Gã nhìn sơ qua một hồi ống trúc lại nhìn Ngu Vĩnh An, cứ thế mà nhìn đi nhìn lại mấy lượt có chút nghi ngờ không biết bên trong đây là thứ gì.

Nhưng gã nhìn một hồi thấy mặt Ngu Vĩnh An đang dần trầm xuống giống như không cho gã cơ hội né tránh Lý Thu Sinh khoé môi khẽ giật lên mấy cái, tay run run hé mở ống trúc ra.

Khuân mặt lão nhăn nhúm lại trông như tờ giấy bị người vò nát nực cười vô cùng, gã cẩn trọng đưa ống trúc đến bên mũi ngửi ngửi vài cái sau lại đưa nó ra xa.

Mặt gã vẫn nhăn như cũ nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không có chuyện gì xảy ra, cơ thể vẫn an ổn như trước không có dấu hiệu như bị trúng độc gã liền từ từ mở mắt ra, đưa ống trúc tới bên mũi ngửi lại vài lần.
Không như gã nghĩ là một mùi hăng khó chịu hay là mùi hắc đặc trưng của độc dược, hương này rất thơm như mùi của túi thơm nhưng dịu hơn.

Khi ngửi vào không khó chịu mà rất thoải mái khiến người khoan khoái.

Gã kinh ngạc nhìn Ngu Vĩnh An, miệng không tự chủ mà thốt lên:
"Đây là thứ gì" - Lý Thu Sinh đưa ống trúc lên mũi ngửi thêm mấy đợt, khuôn mặt căng chặt lập tức giãn ra tràn ngập hứng thú với thứ đồ trước mắt - "Thật thơm"
Ngu Vĩnh An rất vừa ý với biểu hiện này của Lý Thu Sinh, gã đây đã hứng thú với đồ của hắn cũng coi như là đã đi được nửa đường.
"Thứ này tên gọi là nước...!Tên gọi là 'Mật Hoa'.

Là do ta tự tạo ra.

Thứ này chỉ cần xức nhẹ lên người liền có thể lưu giữ hương thơm trên cơ thể.

Vả lại thứ này còn có thể thu hút bướm bay xung quanh, mùi hương cũng nhẹ, dễ chịu...!"
"Bán thứ này cho ca nhi cùng nữ nhân chắc chắn sẽ được yêu thích"
Lý Thu Sinh tiến lên chen lời, ngay cả gã là nam nhân còn bị mê hoặc huống chi là nữ nhân, ca nhi bình thường.

Gã cảm thấy tương lai thứ đồ này chắc chắn sẽ nổi danh khắp thiên hạ, quả nhiên là một mối sinh ý tốt.
Lý Thu Sinh nhíu mày, có chút tính toán nói:
"Ngươi muốn ta giúp ngươi bán thứ này? "
"Phải" - Ngu Vĩnh An đáp lại một cách kiên định.
"Cái này...!"
Bên kia Lý Thu Sinh lại có chút lúng túng, đây quả nhiên là một ý không tồi.

Thứ này bán ra cho dù gã được chia ba phần cũng đã lời được không ít.

Nhưng gã hiện tại lại đang là người của Cảnh vương gia, luôn bị lão cho người theo sát nếu gã làm việc ngoài lệnh lão chắc chắn sẽ không yên thân.
"Chuyện này...!ta không thể giúp được, ngươi vẫn nên tìm người khác đi thì hơn! "
Dù vẫn còn khá kiêng dè Ngu Vĩnh An nhưng dù sao so ra với Cảnh vương gia thân phận hắn đương nhiên không thể sánh bằng.
Đó là nếu như hắn không có Ngu gia tương trợ phía sau, nếu có vậy gã sẽ suy xét lại việc này.
Bị người từ chối Ngu Vĩnh An chẳng có lấy biểu cảm thất vọng hay tức giận, hắn vẫn cười hề hề như bình thường mà ngồi xuống bên cạnh Lý Thu Sinh.

Còn Lý Thu Sinh vẫn không phòng hề bị hắn, còn không xấu hổ mà âm thầm tưởng tượng ra cách điều chế ra thứ 'Mật Hoa' này.
Ngu Vĩnh An bên cạnh thì thầm vào tai gã nhưng giọng lại hạ xuống đem theo vài phần uy hiếp:
"Ngươi nghĩ bản thân có quyền từ chối sao? "
Song hắn đưa tay ra hiệu, bỗng một con chim sẻ nhỏ từ đâu bay tới đậu trên vai Lý Thu Sinh.

Đương sự gã còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì thì có ba thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Cả ba đều mặc hắc y, mỗi người lại mang một dáng vẻ khác biệt.

Một người vóc dáng cao lớn có vẻ là một nam nhân cường tráng cầm trên tay một trường kiếm thon gọn, dáng đứng uy nghiêm đĩnh đạc dựa vào bàn trà.

Một người khác thì đứng gần bàn trang điểm, bộ dáng yểu điệu thục nữ, thêm phần ngực đầy đặn kia vừa nhìn liền biết là một nữ nhân.

Y phục của nàng khá tùy tiện nhưng Lý Thu Sinh thấy lấp ló trên người nàng có treo rất nhiều đoản đao trông rất sắc nhọn.
Người cuối cùng chính là không biết đã ngồi ngay bên cạnh gã từ lúc nào.

Bộ dáng người này nhỏ con, thanh mảnh có lẽ nó là một hài tử.

Nó ngồi sổm ngang người gã, hai tay chống cằm mà nhìn chằm chằm gã bộ dạng thích thú như thấy trò vui, trên đầu nó còn có hai con chim sẻ khác đậu lên vừa nhìn liền biết là cùng đội với con trên vai gã.
Thoáng qua nhìn ba người chỉ giống người bình thường nhưng lại khiến Lý Thu Sinh sợ hãi không thôi.

Gã sợ là sợ chiếc mặt nạ họ đeo trên mặt.

Nó thuần một màu trắng, khắc sâu một chữ 'Tử' đỏ tươi như máu khiến Lý Thu Sinh chợt nhớ tới Cảnh vương gia từng dặn dò gã gặp ai là người Ngục Đảo thì nên cẩn trọng, né xa bọn họ trăm trượng càng tốt để tránh gặp rắc rối.

Đặc biệt là người mang mặt nạ 'Tử' , khác với người mang lệnh bài 'Tử' thông thường người mang mặt nạ là người không nên động vào nhất.
Từ 15 năm trước đảo chủ đời đầu đã chết, người kế thừa đời tiếp theo thì mất tích nên Ngục Đảo từng có quãng thời gian như rắn mất đầu, tùy thời cơ có thể bị người nắm thóp.

Vì thế người tạm thời lên đứng đầu Ngục Đảo mới quyết định để vài sát thủ tinh anh đi tìm kiếm tung tích của người kế nhiệm song theo đó mà bảo vệ người.

Mà bọn họ không ai khác cũng chính là người mang mặt nạ 'Tử' trước mắt gã.
Liếc qua ba con người kia một lượt song khuân mặt Lý Thu Sinh hiện lên đầy vẻ kinh hãi, ánh mắt kinh sợ dừng ngay lại trước mặt Ngu Vĩnh An.

Gã sợ hãi nhận ra hắn chính là người kế nhiệm đảo chủ Ngục Đảo đời tiếp theo?!!
Đột nhiên Lý Thu Sinh cảm thấy hô hấp không thông, Hắc Bạch Vô Thường có lẽ đang trên đường đón gã đi.
"Lý đại phu! Ngươi thấy mối sinh ý này của ta như thế nào?"
Rõ ràng là một câu hỏi nhưng lại không cho phép người từ chối.
Ngu Vĩnh An lạnh lùng quay lưng đi tới bàn trà an toạ ngồi xuống, hắn một tay đặt trên bàn để chống đầu, tay còn lại buông lơi trên mặt bàn, ngón tay liên tục gõ gõ phát ra từng nhịp êm tai.
Lý Thu Sinh thấy vậy cũng chỉ đành gác lại hoảng sợ sang một bên, nhanh chóng tỏ ra bình thường mà hùa theo lời Ngu Vĩnh An.
"Ta...!thấy rất tốt"
Dù sao lực phía sau lưng Ngu Vĩnh An khủng bố như vậy, khi bàn chuyện lại để 5 tên sát thủ bao vây gã cho dù cho gã 9 cái mạng như Miêu Yêu gã cũng không dám làm phật lòng hắn.
Có lẽ từ khi gã bước chân vào phòng đã định sẵn sẽ không có quyền từ chối.

Không đúng.

Có khi từ lúc gặp Ngu Vĩnh An ở chùa Linh An số phận đã định sẵn gã sẽ không thể thoát khỏi bàn tay của hắn.
"Vậy ngài vừa ý sinh ý này chứ? Có nguyện ý giúp ta? "
"Đương nhiên tiểu nhân sẽ làm"
Lý Thu Sinh ngậm đắng nuốt cay nói, gã tự biết thân biết phận mà hạ thấp bản thân xuống nhưng điều gã lo lắng hiện tại lại không phải là đối mặt với Cảnh vương gia như thế nào khi gã đã phản bội lão làm việc cho Ngu Vĩnh An mà thay và đó là mối sinh ý này gã được bao nhiêu phần? Nếu được ít gã cũng chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận, trở về cũng chỉ hận bản thân quá khứ sao cứ phải dính dáng tới con người này.
Ngu Vĩnh An biết rõ Lý Thu Sinh mê tiền tài còn hơn mạng, cho dù có phải đối đầu với người có quyền uy hay không gã cũng chấp tất.

Tính ra gã chỉ có duy nhất cái bản lĩnh vì tiền liều chết này.
Hắn cũng là người hào phóng vả lại số tiền này tương lai Ngu Vĩnh An cũng không cần tới, trực tiếp vung tay thoải mái:
"Vậy chia 4:6 ngươi thấy sao? "
Giọng Ngu Vĩnh An dịu lại, lời vào tai Lý Thu Sinh lúc này mới giống mật ngọt thật sự.

Gã nghĩ 3 phần thôi cũng đã ngang tiền lương gã làm việc ở Ngu phủ nửa năm huống chi đây tới tận 4 phần.
Nội tâm Lý Thu Sinh ngay lập tức hứng khởi, miệng cười lớn nhanh chóng thuận ý:
"Nhị thiếu gia anh minh"
Chưa đợi gã bình tâm lại, Ngu Vĩnh An lại nói tiếp:
"Ngươi 6 ta 4"
Nghe tới đây Lý Thu Sinh như bùng nổ, tròng mắt mở lớn như sắp rớt ra ngoài, miệng há ra không ngậm lại được.

Gã cảm thấy bản thân đây nghe nhầm, không cũng là Ngu Vĩnh An có vấn đề ở đầu mới chia như vậy.
Bỗng chốc tinh thần gã căng chặt, âm thầm đề phòng với Ngu Vĩnh An.

Một người mất công cho người chạy khắp nơi tìm kiếm bằng chứng nắm thóp gã như vậy sẽ không ngu ngốc mà chịu thiệt như vậy đi.
Thấy một tia hoang mang cùng do dự của Lý Thu Sinh, Ngu Vĩnh An cũng chẳng chần chừ đưa ra yêu cầu:
"Ngươi sẽ được 6 phần nếu giúp ta làm một chuyện"
Lý Thu Sinh làm vẻ mặt như quả nhiên là thế, âm thầm buông lỏng hơi thở ra một chút nghe Ngu Vĩnh An tiếp tục nói:
"Sau này nếu có kẻ nào bán 'Mật Hoa' tương tự với của ta.

Không cần biết là ai, là người có gia thế như thế nào, ta muốn ngươi chà đạp tên đó, phá hủy hết tất thảy mà tên đó có, được chứ? "
Lý Thu Sinh thoáng kinh ngạc trước lời đề nghị của Ngu Vĩnh An nhưng đó cũng chỉ là thoáng qua.

Gã ban đầu còn mơ hồ chẳng lẽ có kẻ cũng giống Ngu Vĩnh An tạo ra được thứ 'Mật Hoa' này? Sau gã cũng chỉ nghĩ thứ này tương lai sẽ nổi danh khắp nơi chắc chắn sẽ không thoát khỏi cảnh bị người làm giả.

Còn Ngu Vĩnh An lại không muốn thứ bản thân mất công làm ra bị người cướp mất nên mới đưa ra yêu cầu này.
Thực chất chỉ Ngu Vĩnh An biết thứ 'Mật Hoa' này là nước hoa thời hiện đại.

Nữ chính lại là sinh viên khoa nghiên cứu, nhờ vào tài năng cùng sự trợ giúp của hệ thống mà tạo ra được nước hoa ở thế giới này.

Sau hợp tác cùng Lý Thu Sinh, nhờ vào miệng lưỡi của gã mà âm thầm thu về một đống tiền tài, còn tạo tiền đề củng cố thế lực cho tương lai.
Đừng nói hắn cướp mồi ngon của nữ chính.

Thật ra kiếp trước 'Ngu Vĩnh An' cũng nghiên cứu để tạo ra nước hoa nhưng y mới tìm hiểu được một nửa.

Cái hệ thống kia thấy nữ chính cũng có ý này lại rơi vào quẫn bách liền âm thầm lấy trộm bản ghi chú mà y dày công nghiên cứu suốt 5 năm.

Khi đó nữ chính mới thuận lợi trở thành thương gia bí ẩn nổi tiếng cả kinh thành.
Còn 'Ngu Vĩnh An' lúc đó đã rơi vào lưới tình của nam chính chẳng có hơi đâu mà so giống khác với nước hoa mà nữ chính tạo ra nên cô mới dễ dàng thăng tiến như thế.
Nên nói chung Ngu Vĩnh An chỉ là lấy lại những gì mà vị ca ca kia của hắn nên có.

Cũng như dạy cho nữ chính một bài học để cô ta bớt nghe theo cái hệ thống ăn cắp vặt chết tiệt kia.
"Còn đây là công thức điều chế"
Ngu Vĩnh An lấy một tờ giấy đưa cho nam nhân đứng bên cạnh, tên đó rất hiểu ý mà đưa đến tận nơi cho Lý Thu Sinh.
Lý Thu Sinh lúc này bị tiền tài che mờ mắt rất thuận ý mà chấp nhận mình thua cược, gã hiện tại là cẩu tử của Ngu Vĩnh An rồi nha.

Có Ngu gia, Ngục Đảo hậu thuẫn phía sau lại thu được cả đống ngân lượng về tay gã ngu gì mà không vui vẻ nhận việc?
"Đa tạ đại nhân"
Gã kính cẩn nhận giấy, tít mắt cười mà thuận thế quỳ cả hai gối trước nam nhân mặc hắc y đeo mặt nạ 'Tử' kia.

Dường như sớm đã quên mất đám người trước mắt này nguy hiểm ra sao.
Điều này vừa hay chọc cười một người.
"Hahahaaa...!Công tử! Tên này thật kỳ lạ...!Ta muốn chơi cùng hắn"
'Tổ tông ta không muốn chơi cùng ngươi' - Lý Thu Sinh hoàn hồn, nội tâm khóc thét, gã chưa quên nhóc con này là ai đâu nhá.
Người nói là hài tử đang ngồi bên cạnh Lý Thu Sinh.

Nó theo 'Ngu Vĩnh An' cũng chỉ mới 3 năm, ban đầu còn không ưng ý với vị chủ tử yếu đuối đến mức đáng chết này.

Mỗi ngày đều một mặt âm u, nhu nhược, thiếu sức sống sao có đủ tư cách trở thành người kế nhiệm đảo chủ đời tiếp theo.
Mãi đến khi người tên Tầm Tước kia chết đi thì 'Ngu Vĩnh An' càng lạnh lẽo hơn, giác quan của sát thủ cho nó biết y đã có gì đó dần thay đổi.

Dù sao mỗi ngày đều phải trông chừng một người lớn tuổi hơn mình khiến nó có chút chán nên trước sự thay đổi của 'Ngu Vĩnh An' nó dần cảm thấy hứng thú hơn.
Nhưng nhìn mãi nhìn mãi vẫn chẳng thấy y có động tĩnh gì nó liền thấy thất vọng, nhiều lúc còn suy nghĩ bản thân có nên thay đổi chủ tử hay không chứ mỗi ngày cứ ngồi im một chỗ trông chừng một người gỗ khiến nó sắp mệt mới phát điên.
Dẫu vậy nó vẫn hoàn thành rất tốt công việc của mình, đôi lúc thấy 'Ngu Vĩnh An' bị bắt nạt nó không nhịn được mà âm thầm trả đũa trong đó cũng có mấy lần nó ra tay với Lý Thu Sinh.
Nói thật trong mắt nó Lý Thu Sinh là loại người mà nó ghét nhất, dù bản thân có bản lĩnh nhưng trước mắt người lớn mạnh lại là kẻ nịnh hót đáng khinh.

Nhiều lần thấy Lý Thu Sinh đi theo phía sau hề hề hùa theo mấy trò tiêu khiển của Ngu Trầm khiến nó khinh thường nhìn gã bằng nửa con mắt.
Mãi tới sáng nay, sau khi Ngu Vĩnh An tỉnh lại nó thấy người như trở thành một con người khác liền tiến lên dò hỏi nhưng hắn chỉ đáp lại nó bằng ánh mắt băng lãnh, thâm trầm cùng một nụ cười đầy ý vị.
Nó nhìn mà không chớp mắt, nó nhận ra cái ánh mắt đó thật giống ánh mắt của Dịch Dao - người mà nó ngưỡng mộ - khi đi làm nhiệm vụ.

Cái ánh mắt mà nó cho rằng chỉ có 'kẻ săn mồi' thật sự mới có, nó khi đó mới ngộ ra Ngu Vĩnh An từ trước tới nay đều là giả yếu đuối trước mặt người khác, con người thật sự ra sao đều được hắn giấu trong lòng.
Hài tử hay mơ mộng chắc nịch với suy đoán của bản thân.

Nó khi đó đương nhiên phục tùng trước Ngu Vĩnh An, hưng phấn chấp nhận hắn là đảo chủ đời tiếp theo.
Khi đó Ngu Vĩnh An gọi nó tới là muốn giao nhiệm vụ cho nó, muốn nó âm thầm hạ một lượng độc nhỏ, vô hại lên người Lý Thu Sinh.

Nó khi đó rất thắc mắc, không nhịn được mà buột miệng hỏi hắn không muốn trả thù gã bằng cách tàn bạo nhất sao nhưng Ngu Vĩnh An cũng chỉ cười lớn, sâu xa nói:
[Hắn ấy à có cái miệng phun châu nhả ngọc như vậy, sao ta lỡ]
Nó khi đó không hiểu lời Ngu Vĩnh An, hiện tại càng không hiểu.

Lý Thu Sinh chỉ là người thường, trước mặt kẻ có quyền uy lại chẳng khác nào con vẹt lấy lòng người khác có gì mà không lỡ?
Nhưng một phần nào đó con vẹt này cũng rất thú vị, ở trước mắt Ngu Vĩnh An, Lý Thu Sinh không ngừng thay đổi từ biểu cảm này tới biểu cảm khác khiến nó cảm thấy gã thật buồn cười.
Nó thật sự muốn 'chơi' với người này.
Ngu Vĩnh An thấy sự hứng thú của nó mi tâm khẽ nhíu lại tỏ ý không đồng tình, nhàn nhạt nói:
"Triết! Người này ngươi không được trêu đùa"
Triết nhẹ 'hừ' một tiếng, Ngu Vĩnh An cảm thấy sau chiếc mặt nạ kia là biểu cảm bĩu môi giận dỗi của nó nhưng nhìn nó đáng yêu vậy thôi chứ lại có độc.
Hai người hắc y còn lại là song sinh, nam là Khôi, nữ là Bạch, cả hai thật ra đã theo bảo hộ Ngu Vĩnh An được 10 năm nhưng đều trong âm thầm.

Với thời gian bên 'Ngu Vĩnh An' lâu như vậy bọn họ đương nhiên nhận ra sự thay đổi của chủ tử từ khi hắn xuyên qua.
Lúc đó cả hai hỏi chuyện hắn, hắn đơn giản đáp qua loa, ngụ ý lại rất rõ ràng chuyện bản thân muốn trả thù.

Hai người cũng không hỏi nhiều mà nguyện ý nghe theo còn không quên nhắc nhở hắn phải đề phòng nhóc con tên 'Triết' kia vì nó có quá khứ cực kỳ huy hoàng.
Triết là con trai của một tên ác bá thuộc vùng ngoại ô, phụ thân nó vốn là kẻ biến thái chuyên bắt phụ nữ về hành hạ còn nhiều lần không kiêng dè mà làm trước mặt nó, biện hộ là đang dạy dỗ nhi tử làm điều đúng đắn nên sau khi Triết lớn lên nội tâm nó vặn vẹo tới mức khiến người phải sợ hãi.
Nó vào được Ngục Đảo là do Dịch Dao yêu cầu, khi đó lão làm nhiệm vụ diệt sạch cả nhà nó cùng đám người liên can.

Phụ thân nó bị Dịch Dao chặt đầu ngay trước mắt nó nhưng nó chẳng sợ hãi hay buồn bã mà còn vui vẻ tươi cười đưa ra yêu cầu cùng Dịch Dao giết sạch đám người còn lại.

Nhìn nó hưng phấn, thẳng tay giết người không chớp mắt Dịch Dao khi đó cảm thấy nó khá điên nhưng có ích nên lão mặc kệ, song không biết lão suy nghĩ gì mà lại đưa nó về dạy dỗ còn để nó ở bên cạnh Ngu Vĩnh An.
Bạch cùng Khôi có nhiệm vụ phải chú ý tới Triết nhưng nó thật sự quá ranh mãnh, đôi lúc còn trốn họ đi giết người, may sao nó vẫn đủ tỉnh táo để phân biệt tốt xấu nên mấy tên nó giết chưa có kẻ nào vô tội cả.
Mà Ngu Vĩnh An còn biết thêm một chuyện, suốt 3 năm bên cạnh 'Ngu Vĩnh An' nó không ít lần có ý định muốn thủ tiêu y may sao Bạch và Khôi đến kịp ngăn cản.
Cả hai cũng từng hỏi vì sao nó làm vậy thì nó tỉnh bơ đáp lại không muốn theo một kẻ yếu đuối như 'Ngu Vĩnh An'.

Thấy y mỗi ngày đều âm u, ốm yếu còn hay bị bắt nạt nó thấy y nên chết đi cho đỡ đau khổ.
Ngu Vĩnh An khẽ rùng mình trước suy nghĩ của nó, hắn cảm thấy tên ca ca kia của mình không hề biết chuyện này nếu không trong ký ức của y cũng không trống rỗng về Triết như thế.
Vả lại bộ dạng của Triết cũng khác với Bạch và Khôi.

Ví như hắc y chẳng hạn, hai anh em nhà kia ít ra còn lộ ra mấy phần da thịt mà tên nhóc này ngay cả một cọng lông cũng chẳng cho thấy.

Cả người bịt kín mít chẳng khác gì ninja, mặt nạ thuần trắng mỗi hai con mắt là hở cũng bị nó chặn lại bằng một lớp vải mỏng xuyên thấu.
Hắn tự hỏi tên nhóc này mùa hè mặc thế mà vẫn thở được hay sao?
Hình như tên nhóc này mới 12, bằng tuổi Tiểu Tuyết vậy mà bản tính lại tàn ác, suy nghĩ thì vặn vẹo.

Một câu đơn giản như 'Ta muốn chơi' từ miệng nó thốt ra cũng khiến hắn thấy rợn người.
.
Xử lý xong chuyện của Lý Thu Sinh trời cũng đã chập tối, Ngu Vĩnh An vươn mình duỗi người.

Hắn như mèo lười mà nằm dài ra bàn, cái cơ thể này vẫn còn rất yếu hắn hôm nay lại chạy bốn phương tám hướng hỏi sao không nhức mỏi cho được.
Bỗng bên ngoài có tiếng tỳ nữ vọng vào đánh thức Ngu Vĩnh An:
"Nhị thiếu gia, đã tới giờ cơm.

Đại phu nhân cùng thiếu gia tiểu thư đang...!"
"Ngươi lui trước đi! "
Giọng nam nhân đĩnh đạc, nghiêm trang cắt lời của tỳ nữ khiến cho nàng ta thoáng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn rõ người vừa cất giọng là ai nàng liền cúi đầu hành lễ, từ tốn rời đi.
Ngu Vĩnh An trong phòng rõ ràng người bên ngoài là ai, ý vị mà cong môi cười, hắn lười biếng mặc kệ người kia đã mở cửa đi vào.
"Ngươi vừa làm gì vậy? Sao lại khiến người thành ra thế kia? "
Bóng người phủ lên người Ngu Vĩnh An, hắn lúc này mới chậm rãi chống người ngồi dậy, môi vẫn giữ nguyên một độ cung hoàn hảo tinh nghịch nói:
"Phụ thân nói vậy là sao chứ? À...!"
Chợt nhận ra điều gì hắn khựng người lại nói tiếp:
"Là ta sai! Ta phải gọi người là thúc thúc mới đúng! "
Ngu Phước mi tâm nhíu chặt, khó chịu nhìn Ngu Vĩnh An vẫn có tâm tình trêu đùa lão.

Ánh mắt lão thoáng qua tia chết chóc nhưng thiếu niên trước mắt vẫn bình thản ngâm nga vài câu hát không rõ nghĩa.
Lão bất lực thở dài, kiên nhẫn hỏi lại:
"Vừa rồi ngươi làm gì mà tên Lý Thu Sinh kia thành bộ dạng tàn tạ tới vậy? "
Ánh mắt Ngu Vĩnh An lúc này mới hướng về phía Ngu Phước, hắn cười khẽ một tiếng, ngân nga nói:
"Là ta đang dạy lại cẩu thôi nha~ "
- Trước khi Ngu Phước tới -
"Vậy, giờ chúng ta cùng nhau hàn huyên ôn lại chuyện cũ được chứ? "
Giọng Ngu Vĩnh An lạnh đi nghe qua chẳng có nổi một tia cảm xúc, Lý Thu Sinh theo đó bị doạ cho ngu người, nụ cười bên môi gã cứng lại.
* Chóc *
* Rầm *
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể Lý Thu Sinh đã đổ gục xuống, hai đầu gối vẫn giữ vững tư thế quỳ nhưng thân trên của gã đã như nhũn ra, ngã đập thẳng mặt xuống đất.
Máu mũi chảy ra, gã khổ sở nghiêng mặt sang một bên để lộ một dòng máu mỏng dài như sợi chỉ đỏ khẽ chảy xuống bên má.

Hai tay gã buông thõng trên mặt đất, cơ thể khẽ giật, miệng mở lớn nặng nề hô hấp hòng thu vào từng đợt khí lạnh.

Mái tóc bị người vật lộn một hồi cũng rối bời, rũ xuống gần như che cả nửa khuôn mặt gã.

Đồng tử gã chấn động, sợ hãi nhìn vào con chim sẻ vô hại trước mắt.
Chợt Triệt hưng phấn kinh hô:
"Trên mỏ bé chiêm có độc đó nhoa! Hi hi hi hi...!"
Khuôn mặt Triệt đột nhiên hiện rõ ngay trước mắt khiến Lý Thu Sinh kinh hãi.

Hài tử thay đổi tư thế thành quỳ, cả người gập xuống, hai tay chống cằm làm điểm tựa mà nghiêng đầu nhìn thẳng mặt gã.

Mặt nạ bị nó khua lệch đi để lộ bờ môi mỏng màu hồng mận nổi bật trên làn da trắng sứ, khoé môi nó cong lên một nụ cười thích thú, rợn người.
Chim sẻ như đồng ý với lời hài tử, hai con cùng vui vẻ tung cánh bay xung quanh đầu nó kêu lên từng tiếng 'chiếp chiếp' .
Con chim mổ Lý Thu Sinh có vẻ hơi ngốc, chim sẻ nhỏ đứng bên cạnh Triết nghiêng nghiêng đầu song lại nhảy lên mấy cái, đôi mắt tròn chớp chớp tỏ ý bản thân chẳng làm gì sai.
Nhưng chim sẻ nhỏ không hề biết bản thân càng tỏ ra vô tội càng khiến người nằm trên đất kinh hãi hơn.
Ngu Vĩnh An tiến tới đứng trước mặt gã, ở góc độ này hắn chẳng thể thấy rõ khuôn mặt của Lý Thu Sinh, cũng chẳng thể thấy rõ biểu cảm của gã.
Giọng hắn thanh thanh lãnh lãnh cất lên:
"Lý đại phu, có một câu ta muốn hỏi ngươi từ rất lâu rồi" - Ngu Vĩnh An cúi xuống, gằn giọng nói tiếp - "Từ khi nào ta cùng nhị thiếu gia Tri Gia là một đôi tình lữ vậy hả? "
Lý Thu Sinh khẽ rùng mình, môi gã mím lại thành một đường thẳng, không có ý đáp lời.
Tri Đình Ức - nhị thiếu gia Tri phủ cùng thiếu gia, tiểu thư Ngu gia là thanh mai trúc mã bên nhau từ nhỏ.
Ngày 'Ngu Vĩnh An' mới tới Ngu gia tên đó đã yêu y ngay từ cái nhìn đầu tiên sau đó chính là một hồi điên cuồng theo đuổi.

Đến một hôm cả hai đứng chung một chỗ vô tình bị Lý Thu Sinh bắt gặp.
Ngày đó vị thiếu gia ấy hứa với hài tử nhỏ hơn mình 7 tuổi rằng sẽ trở thành người nắm quyền Tri phủ, sau đó rước 'Ngu Vĩnh An' về làm chính thất.
Thông tin này có điểm khiến Lý Thu Sinh nuốt không trôi, ban đầu gã còn tưởng đấy là lời hứa suông liền thầm cười nhạo thiếu niên một phen.

Lại không ngờ không lâu sau kinh thành lại một hồi cuồng phong vũ bão khi nghe tin vị thiếu gia ăn chơi nhất kinh thành đang chăm chỉ học hành hòng kế nghiệp gia phủ.

Gã khi đó kinh hách không thôi, không nhịn được mà kể chuyện này cho Ngu Trầm biết.
Nào ngờ người mà tam tiểu thư Ngu gia thầm cảm mến suốt bấy lâu nay lại là nhị thiếu gia Tri phủ.

Nàng ta khi nghe gã kể lại tức giận không thôi, ngay trong ngày tìm Tri Đình Ức hỏi đúng sai trước ai ngờ vị nhị thiếu gia kia quá thành thật không chỉ thẳng thừng từ chối nàng còn lớn miệng nói bản thân cùng 'Ngu Vĩnh An' đã thành đôi.
Từ đó ân oán của Ngu Trầm cùng 'Ngu Vĩnh An' sinh ra cũng là khởi đầu cho những chuỗi ngày bị người hành hạ, bắt nạt của 'Ngu Vĩnh An' .
Khi đó Ngu Vĩnh An thân phận không rõ ràng, trong tay cũng không có quyền lực Lý Thu Sinh liền mắt mù tai điếc coi bản thân không liên can.

Đôi lúc còn hùa theo lấy lòng Ngu Trầm, khiến lửa giận của nàng tăng cao mấy lần tìm tới Ngu Vĩnh An đàm đạo một phen.
Hiện tại hắn trở mình, thân phận cho dù Lý Thu Sinh lấy Lý gia ra so cũng chẳng sánh kịp.
Giọng gã run run liên tục giải thích:
"Chuyện đó là hiểu lầm...!Khi đó...!tiểu nhân thật sự không cố ý...!Là tam tiểu thư cùng Tri Đình Ức không rõ ràng với nhau nên mới gây ra hiểu lầm, lỗi không phải do tiểu nhân...!"
Đôi vai Lý Thu Sinh không ngừng run lên từng đợt như xâc thực gã đang cảm thấy sợ hãi nhưng Ngu Vĩnh An ánh mắt vẫn xoáy sâu vào người nằm dưới đất, nhìn gã chằm chằm chẳng thèm đáp lại lấy một từ.

Song hắn suy nghĩ lại một hồi lâu cuối cùng khoé môi cũng khẽ cong lên, giọng hoà hoãn lại đôi chút:
"Được, lỗi này của ngươi ta tạm tha"
Lý Thu Sinh như kinh hô, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau gã vội vã cầu khẩn thiếu niên tha cho gã một mạng:
"Vậy, người có thể tha cho tiểu nhân lần này hay không? "
"Lần...!lần sau...!tiểu nhân không dám nữa...!"
Lý Thu Sinh vì quá hấp tấp mà nói lắp khiến người vô thức liên tưởng tới thứ giun dế vô hại nằm dưới nền đất đang cố gắng tìm cho mình một con đường sống nhưng đáp lại gã chỉ là một tiếng cười khinh miệt cùng giọng nói chế giễu của Ngu Vĩnh An:
"Ha! Ta chỉ nói lỗi đó của ngươi tạm tha còn những lỗi khác thì không"
"Lý đại phu có nhớ ngươi đã bốc cho ta bao nhiêu thang thuốc suốt bao năm qua không? Giúp Trầm muội tìm ra ta mấy lần? Mấy lần nói xấu sau lưng ta? Hay nhớ tới lần ta và ngươi đụng mặt ngươi đã làm gì hay không, HẢ? "
Giọng nói vô cảm, quyết đoán của Ngu Vĩnh An khiến Lý Thu Sinh run rẩy không thôi, môi gã mím chặt lại không nói lời nào.
"Còn nữa...!" - Ngu Vĩnh An tiến lên, ánh mắt cay nghiệt, lạnh lùng đưa chân dẫm hẳn lên mặt Lý Thu Sinh, hắn đẩy đẩy chân ép gã quay mặt nhìn hắn - "Ánh mắt đó của ngươi là sao? Có phải đang suy nghĩ nên trả thù ta như thế nào? "
Lý Thu Sinh ánh mắt giăng đầy tơ máu thù hằn nhìn Ngu Vĩnh An, đôi môi khô khốc cũng đã sớm bị gã cắn cho nát bươm chỉ là nhờ có phần ria mép dày nên toàn cảnh đều đã bị che đi nhờ đó mà bộ dáng đáng thương, vô hại vừa rồi của Lý Thu Sinh mới được vẽ nên không một chút kẽ hở như vậy.
Ngu Vĩnh An cười lạnh thầm cảm khái, đúng là trên đời này có những sự việc không vạch trần sẽ không đau thương.
Nhìn bề ngoài Lý Thu Sinh luôn cúi đầu với Ngu Vĩnh An nhưng từ khi gã bị hắn vạch tội trước mặt Tô Hành Ý thì đã ghi thù hắn trong lòng.

Thân phận thật cùng thế lực khủng của Ngu Vĩnh An tuy có phần khiến gã khinh hách nhưng không có nghĩa là gã sẽ sợ hắn.
Trước kia gã cũng từng đối đầu với người có địa vị cao hơn Ngu Vĩnh An nhiều, đương nhiên sẽ chẳng có lý do gì để gã sợ hãi một thiếu niên chưa tới tuổi trưởng thành như hắn.

Gã vốn còn muốn nhẹ nhàng, lấy thái độ hoà hoãn để dễ dàng rời khỏi đây không nghĩ tới thiếu niên lại hiểu rõ con người gã tới vậy, vạch trần gã ngay lập tức khiến gã càng không nuốt trôi nổi cục tức trong người.
Nếu hắn đã biết rõ bản chất gã là người như thế nào vậy Lý Thu Sinh cũng chẳng cần diễn nữa.

Ánh mắt chứa đầy hận ý của gã không kiềm lại nữa mà chăm chăm nhìn Ngu Vĩnh An.

Gã nghiến chặt răng, gằn từng chữ một:
"Ngươi cứ đợi đấy...!Ư...!Ựa...!"
* Soẹt *
Lý Thu Sinh chưa kịp nói hết Triết bên kia đã kích động lôi ra đoản đao cứa qua cổ họng gã một đường cực nhanh, ngay cả Ngu Vĩnh An cũng phải kinh ngạc trước tốc độ này của nó.
May sao Khôi ở phía sau đã kịp thời lôi hắn lại nếu không chân hắn sẽ lại nhiều thêm một vết sẹo.
Vết thương ở cổ Lý Thu Sinh tuy không sâu nhưng máu chảy ra cũng không ít, cơn đau tê liệt dâng lên khiến nội tâm gã dao động mãnh liệt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui