"Nhị thiếu gia? Người sao vậy? Lẽ nào nước chưa đủ ấm sao ạ? "
Đôi tay nhỏ nhắn đầy vết chai nhẹ lay bờ vai trần nhẵn mịn của Ngu Vĩnh An khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Hắn khẽ ngẩng đầu lên, lấy bộ dáng yếu đuối nhất của bản thân mà nhìn Tuệ Mẫn khẽ lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ của nàng.
Trông hắn không khác gì một con thú nhỏ yếu ớt, đáng thương cần người giúp đỡ.
Hắn đang diễn vai Ngu Vĩnh An.
Hắn cùng 'Ngu Vĩnh An' tính cách cùng cuộc đời đều giống nhau.
Cả hai từ lúc xuất phát đều là những thiếu niên ngây thơ, yếu đuối có chút nhạy cảm.
Lại vì một chữ 'tình' mà dần hắc hoá trở thành con người lạnh lùng, mưu mô.
Người trở thành vật mang hoạ cho cả một đất nước, kẻ tha hoá sống dưới đáy xã hội.
'Ngu Vĩnh An' tuổi 15 là thiếu niên ngây thơ, vì cái chết của mẫu thân mà trở nên nhút nhát.
Y luôn mặc mọi ánh mắt khinh bỉ của người trong Ngu gia lặng lẽ mà sống.
Để không bị người phát hiện dị thường, dù là thân cận nhất hắn chỉ đành diễn.
Hắn muốn đây là bí mật của riêng hắn, không có người thứ hai biết tới.
Quay qua, Tuệ Mẫn đôi mắt lại ửng đỏ khiến hắn không biết phải làm sao, nữ nhân này lại muốn khóc?
Tuệ Mẫn thấy nhị thiếu gia của nàng như vậy đúng thật là muốn khóc nấc lên nhưng lúc này Ngu Vĩnh An cất giọng mềm mỏng, không kém phần nghiêm nghị:
"Tuệ Mẫn tỷ tỷ, giúp ta chuẩn bị giấy bút...!"
Lần đầu tiên thấy Ngu Vĩnh An như vậy Tuệ Mẫn có chút ngỡ ngàng song nàng không muốn hỏi nhiều, nhanh lấy lại bình tĩnh gật đầu rời đi.
Ngu Vĩnh An bên này cũng nhanh chóng tắm rửa bản thân, khoác trên mình một lớp trung y mỏng từ tốn đi ra.
Hắn đã nghe Ngu đại ca nói từ trước, y chỉ đơn giản nói 5 chữ 'Nữ Vương không muốn tới' hắn liền nhận ra hắn đã xuyên sách.
[Nữ Vương không muốn tới] nguyên tác ban đầu vốn là một bộ tiểu thuyết đam mỹ quý hiếm mà hắn tìm mua được trong một trang mạng điện tử ẩn.
Nhưng tất cả chỉ là giả dối.
Hắn khi đó mang tinh thần phấn khích cực độ mà đọc tiểu thuyết, vừa được nửa thì nhận ra nguyên văn lại có nữ chính? Y tức giận tới mức muốn đốt cuốn tiểu thuyết, đến cuối liền ném bộ tiểu thuyết hắc ám nằm gọn trong blacklist.
Tiểu thuyết với nữ chính là Ngô Tiểu Huệ, là một cô gái tài sắc vẹn toàn ở thế giới hiện đại không may xuyên vào thế giới khác trở thành thứ nữ Phủ Thái Thú bị người khinh bỉ, ruồng bỏ vì được định sẵn từ khi sinh ra là sao chổi mang hoạ sát thân.
Bên cạnh cô là một hệ thống tiên tiến giúp cô thu thập chân tâm nam chính, mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ sẽ kiếm được vật phẩm tốt.
Còn nam chính là Thái tử đương triều Hàn Minh Dực, vốn là con ruột của Cảnh vương gia nhưng vì Thái tử duy nhất của hoàng đế đã không may chết sớm không còn cách nào khác lựa chọn người trong tông thất lên thay.
Gã là người tinh thông văn - võ, lại mang dã tâm lớn muốn thay đổi Đại Minh Quốc, giúp Đại Minh Quốc ngày càng lớn mạnh.
Hoàng đế vì nhìn thấy được điểm này mà đưa gã lên làm thái tử.
Tiếp đó là một đoạn tình yêu thấm đẫm nước mắt, nữ chính bị người ám hại, nam chính tới cứu từ đó đi đến con đường HE hạnh phúc về sau.
Mà 'Ngu Vĩnh An' lại là một phản diện nhỏ, từ khi cốt truyện được xây dựng đã được thiết lập là một nhân vật ác.
Đến cuối lại ngu ngốc ngay lúc bản thân đang được sủng ái nhất mà hãm hại nữ chính.
Kết cục cuối cùng là chết dưới tay ám vệ mà bản thân tin tưởng nhất.
Còn chưa nói đến mấy tên nam phụ si tình, người nào người lấy cũng thề non hẹn biển với nữ chính nhưng đều bị boss cuối diệt hết.
Ví như vị Tĩnh Vương kia, năm gã lên 14 phụ vương gã vì muốn tìm thuốc dẫn cứu Thái tử đương triều mà đi tìm Hoả Linh Tây Chí.
Đến khi người quay lại chỉ là một bộ xương cốt đã khô.
Từ đó gã hận hoàng đế nhưng vẫn nghe lời mẫu thân mà trung thành với lão.
Đến khi nữ chính xuất hiện, cô chỉ đơn giản đưa ra một phiến ngọc bội liền thu phục được mẫu thân của gã.
Từ đó gã dần dần tiếp cận nữ chính, rơi vào bể tình của cô.
Mà nữ chính nhờ vào việc hoá giải hiểu lầm giữa gã và hoàng đế mà có được sự tin tưởng của hoàng đế.
Sau này một lần xuất cung nữ chính bị người của 'Ngu Vĩnh An' truy bắt, gã vì cứu cô mà rơi xuống vực chết không thấy xác.
Nữ chính khi đó còn vui vẻ chim chuột với nam phụ khác.
Đáng thương nhất vẫn là mẫu thân của Tĩnh vương, từng là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ nay lại chồng mất con vong.
Bà một thân nữ tử yếu ớt chống đỡ không nổi Tĩnh vương phủ rộng lớn còn bị đám hạ nhân trong phủ lừa hết gia sản.
Chỉ trong một đêm trở thành người tha hương.
Không ngờ lại gặp được tên lang công tử trước từng muốn cưới hỏi bà, bị hắn cưỡng h***, sau điên điên dại dại, chết trong rừng hoang vật dã.
Ngu Vĩnh An không biết tác giả có ý gì hay không mà cảnh này được viết cả trang sách dài, viễn cảnh thảm thương ấy như hiện lên trước mắt hắn.
Còn chưa nói đến cái chết của mấy nam phụ khác cũng một logic cũ, đều vì cứu nữ chính mà chết.
Ban đầu hắn còn tưởng Ngu Vĩnh An là boss cuối nhưng không phải.
Hắn cũng rất muốn liếc thấy boss cuối ra sao nhưng khi đọc đến cái chết của nam phụ thứ 4 khiến hắn tức quá nên bỏ không đọc nữa.
Ngu Vĩnh An thầm chửi tác giả ác độc, lừa người chưa nói còn viết kết cục mấy nhân vật phụ chết hết.
Hắn cảm thấy ngoại trừ đôi trẻ nhân vật chính ra ai ai tác giả đều muốn ban chết.
Tuệ Mẫn đem giấy bút đặt gọn gàng, tỉ mỉ ra trước mặt Ngu Vĩnh An lại thấy hắn im lặng rơi vào trầm tư nàng chỉ đành bất lực gọi hắn tỉnh lại.
Chủ tử của nàng hôm nay dường như có rất nhiều tâm sự.
"Nhị thiếu gia, bút của người...!"
Hai tay nàng cung kính cầm bút hướng về phía Ngu Vĩnh An.
Lúc này Ngu Vĩnh An cũng từ cơn mê tỉnh lại, vui vẻ nhận lấy bút.
Cây bút lông đơn giản, nhẹ cùng đầu bút mềm mỏng nhẹ chấm vào nghiêng mực.
Ngu Vĩnh An quy củ mà học theo nét chữ của Ngu đại ca.
Hắn vừa nâng tay lên, phác hoạ vài đường rồi nhanh chóng để sang một bên.
Quay về hướng Tuệ Mẫn, hắn ra hiệu cho nàng đem tới một ống trúc rỗng nhỏ, đợi mực khô hắn liền đặt giấy vào trong ống trúc.
Tiến tới mở cánh cửa sổ hướng ra phía sau viện tử, hắn đưa hai tay lên miệng huýt sáo.
Một lúc sau một con đại bàng to lớn, uy mãnh, dang đôi cánh rộng lớn của nó bay tới, đậu trên thành cửa sổ.
Ngu Vĩnh An khẽ vuốt bộ lông mềm mượt của nó, nó dường như cảm nhận được khí tức quen thuộc liền cọ cọ đầu vào tay hắn.
Hắn nhẹ nhàng buộc hai đầu dây màu huyết sắc lên hai đầu ống trúc, choàng vào cổ con đại bàng.
Sau đó hắn ra hiệu cho nó rời đi.
"Mau đi tìm chủ nhân của ngươi đi! "
Đại bàng như nghe hiểu kêu lên một tiếng, tiếp dang rộng đôi cánh mà bay lên, dần dần rời khỏi tầm mắt người.
Hắn vừa xoay người vào trong, Tuệ Mẫn bên này chưa hiểu chuyện gì lại chạy nhanh tới bên cửa sổ nhìn bóng dáng con đại bàng bay đi mà hoang mang.
Nàng đi theo Ngu Vĩnh An từ khi hắn tới Ngu gia nhưng chưa từng thấy hắn thân cận với động vật nhỏ huống chi là một con đại bàng uy mãnh.
Không chỉ Tuệ Mẫn cảm thấy lạ Ngu Vĩnh An chắc chắn nếu để người khác nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy sợ hãi không kém.
Dù sao trong suy nghĩ của mọi người ca nhi cũng không khác nữ nhân là bao.
Họ đều giống nhau, mỏng manh, yếu đuối, phù hợp với động vật nhỏ.
Dần dần họ quên mất ca nhi cũng là nam nhân, cũng có thể mạnh mẽ, cũng có thể làm những việc nam nhân bình thường hay làm.
"Tam tiểu thư, người không thể vào...!"
"Mau tránh ra cho ta, đồ cẩu nô tài thấp hèn như ngươi sao dám động vào ta? "
"Mau lôi tên dã nhi tử kia ra đây cho ta! "
Một trận hỗn loạn bên ngoài đã thành công thu hút sự chú ý của Ngu Vĩnh An cùng Tuệ Mẫn bên trong.
Tuệ Mẫn thân thể khoẻ mạnh nhanh chân chạy ra trước, tiếp đến là Ngu Vĩnh An vì muốn hóng chuyện mà chạy ra sau.
Bên ngoài thiếu nữ độ tuổi thanh thuần, mi thanh mục tú, dung mạo có thể gọi là tuyệt sắc đang không ngừng trừng mắt, lên mặt với đám hạ nhân xung quanh.
Trên người nàng ta khoác một kiện y phục gấm ngọc cao sang kết hợp cùng bộ trang sức được làm từ vàng ròng chạm khắc tinh tế cực chói mắt.
Toàn cảnh có thể coi là tuyệt diễm nếu nàng ta không nhếch môi lên, hai tay chống hông ngạo nghễ nhìn người dưới đất một cách khinh thường.
Khiến Ngu Vĩnh An nhớ tới mấy bà cô bán thịt lợn ngoài xóm hồi nhỏ với sở thích đeo vàng đầy người cùng bộ đồ hoa rực rỡ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ngu Gia quả nhiên là thương gia gia tộc nổi tiếng trong thiên hạ, cũng không hổ danh là 'Quốc khố sống' của hoàng đế Đại Minh Quốc.
Nhìn vị tam tiểu thư này mà xem, toàn thân đều là đồ quý, nếu ném nàng ta giữa đêm tối có khi chiếu sáng được cả một vùng cũng nên.
"Tam tiểu thư, sao người tới được đây? "
Tuệ Mẫn nhanh chân tới trước mặt gia đinh kia, bảo hộ gã phía sau lên mặt oán trách nàng ta.
Ngu Trầm thấy rõ người trước mắt là ai liền hếch mũi kiêu căng.
Trong lòng thầm nghĩ Ngu gia này loạn thật rồi, lại thêm một cẩu nô lại dám lên mặt với nàng, nếu không phải tại tên dã nhi tử này nàng đã không phải khốn đốn như vậy.
Vào 1 năm trước Ngu Trầm đã tới tuổi cập kê nhưng vì Ngu Vĩnh An mà vẫn chưa thể xuất giá, nam nhân cùng nàng ta thề non hẹn biển chờ không được mà bỏ nàng lấy người khác.
Từ trước tới nay Ngu Trầm vốn đã không vừa mắt tên dã nhi tử này liền một mạch chạy đến viện tử của hắn, đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết.
Phụ thân biết chuyện lại bênh hắn, ép nàng ta chuyển tới nhà bá mẫu ở dưới vùng thôn quê khiến nàng ta phải trải qua những ngày tháng sống không bằng chết.
Đôi tay ngọc ngà của nàng ta nay đã có thêm vài vết chai sạn xấu xí, làn da cũng không còn mềm mại, trắng hồng như trước nữa.
Nàng ta cứ nghĩ rằng đến khi bản thân trở về Ngu gia sẽ là một trận hoành tráng, tiệc mừng linh đình.
Ai ngờ trừ mẫu thân ra, ngay cả mấy tên gia đinh trong nhà cũng không thèm xuất hiện.
Mấy hôm trước thấy cẩu nô của hắn cầu gặp Lý đại phu, Ngu Trầm liền không chấp thuận, đưa hết đại phu ở Ngu gia tới viện tử mẫu thân nàng.
Không ngờ người hôm nay lại kéo hết tới viện tử tên dã nhi tử kia chăm sóc hắn, nói hắn có ân với đại thiếu gia đã được đại phu nhân chấp thuận là nhị thiếu gia Ngu gia.
Thân phận một bước nhảy lên cành cao, chỉ cần hắn phật lòng liền phạt bọn chúng tới chết khiến nàng vừa ghen vừa tức, thay xong y phục liền chạy tới quấy phá.
Ánh mắt đầy thù hằn của Ngu Trầm không được giấu đi nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Ngu Vĩnh An.
Nhờ ký ức của 'Ngu Vĩnh An' hắn cũng tạm hiểu nữ nhân này đã trải qua những gì.
Hắn 'nhớ lại' thấy Ngu Trầm sau khi tới viện tử của Ngu Vĩnh An gây rối liền tới chỗ đại phu nhân mặt mày kênh kiệu chất vấn 'y' sao không rước nàng ta một cách linh đình về nhà.
Sau đó quậy Ngu phủ một trận gà bay chó sủa.
Ngu Vĩnh An trong lòng thầm cười nhạo nàng não phẳng, là bình hoa di động.
Ngu gia đã nể mặt nàng ta cho nàng trở về từ cửa chính đã là hoan nghênh lắm rồi nữ nhân này lại không biết điều muốn tổ chức tiệc linh đình? Đây là muốn họ chào đón thứ gì? Chào đón vị tiểu thư tính cách không khác gì mấy bà trằn ngoài chợ bị quản thúc do đánh ca ca về sao? Nàng đây là chưa thấy Ngu gia đủ mất mặt nên bonus thêm à?
Sự chú ý của Ngu Trầm không hướng về Ngu Vĩnh An nên không thấy ánh mắt kinh thường đầy trần trụi của hắn.
Nàng vẫn còn đang tức giận vì bị gia đinh cản lại, đôi tay dơ bẩn của gã còn bám trụ vào y phục nàng.
Thật tởm chết đi được còn cả cẩu nô của tên dã nhi tử kia.
Chỉ mới 1 năm nàng ta vắng mặt liền không nhớ nổi những đòn roi trước kia nàng vui vẻ ban tặng cho.
Nếu đã vậy, nàng sẽ hảo giúp tên dã nhi tử kia dạy dỗ lại cẩu nô này.
"Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy để nói chuyện với ta? "
* Bốp *
Không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người vây quanh Ngu Trầm ngang ngược tát Tuệ Mẫn một cái đau điếng khiến nàng nghiêng hẳn đầu sang một bên, miệng cùng lúc chất vấn.
Tuệ Mẫn ban đầu có chút bất ngờ, má nàng đỏ ửng lên, tiếng đánh rất vang nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau như đã quen.
Quả thật nàng đã quen, sớm bị người trước mắt hành hạ suốt bao năm nàng đã không còn cảm thấy đau.
Còn chưa kể so với vết thương nhị thiếu gia phải chịu đựng cái tát này chỉ nhẹ như kiến cắn.
Một cái tát cũng không chịu được nàng có tư cách gì bảo hộ người?
"Tam tiểu thư, nhị thiếu gia cơ thể yếu ớt người làm ồn như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ngài ấy.
Nô tỳ mong người nhanh chóng rời khỏi đây nếu không đừng trách nô tỳ ra tay độc ác.
"
Tuệ Mẫn nói liền một mạch không cho Ngu Trầm đáp trả lấy nửa lời khiến nàng ta lửa giận càng tăng, không để ý tới thiếu niên vóc người nhỏ bé đứng từ xa đang nín cười vì biểu cảm hiện tại của nàng.
Ngu Trầm nghiến răng kêu ken két, roi da bên hông rút ra, hướng về phía Tuệ Mẫn mà đánh.
* Chát *
"Nhị thiếu gia...!"
Âm thanh trường tiên tiếp xúc với da thịt cùng tiếng hét thất thanh của Tuệ Mẫn vang lên như cùng lúc.
Trên mặt Ngu Vĩnh An lại nhiều thêm một vết thương.
Thấy cảnh trước mắt tim Tuệ Mẫn suýt nữa nhảy thẳng ra ngoài.
Nàng bước lên trước mặt Ngu Vĩnh An nhẹ nhàng xem xét.
Ngu Vĩnh An cũng ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể hắn bỗng nhiên tự cử động chạy ra đỡ đòn.
Roi da được làm từ chất liệu quý hiếm, có độ bền tốt, mỗi phát đánh đều mang theo uy lực kinh người.
Còn chưa nói tới chủ nhân của nó là người như thế nào, ngang tàn độc ác ra sao.
Ngu Trầm vung tay một phát, vẹn nguyên tặng Ngu Vĩnh An một vết thương dài dọc từ bên khoé mắt trái xuống cằm.
Những giọt máu đỏ tươi, ấm nóng từng giọt từng giọt rơi xuống dần thấm vào áo lót mỏng manh.
Kết hợp cùng với vết sẹo cũ dung mạo bình phàm của Ngu Vĩnh An hoàn hảo bị hủy thành người không ra người, ma không ra ma.
Ngu Trầm ban đầu cũng hơi kinh ngạc, sau lại tĩnh tâm trở lại, khuôn mặt vặn vẹo hả hê cười lớn:
"Ha...!haaa...!A~ Cuối cùng ta cũng biết thế nào là gặp quỷ giữa ban ngày rồi~ "
Mà hành động này của Ngu trầm cũng trực tiếp doạ đám hạ nhân trong phủ sợ mất mật, mặt cắt không còn giọt máu.
Nhị thiếu gia bị thương, cả đám thầm dặn lòng không xong nhưng vẫn không hề có ý tiến lên bênh vực.
Bọn họ biết cho dù Ngu Vĩnh An đã âm thầm được thừa nhận nhưng cũng không thể xoá bỏ được việc hắn không phải người Ngu gia, hiện tại đại thiếu gia đối với hắn chỉ là cảm kích nhất thời đợi đến khi sau này Ngu gia đã trả đủ cho hắn người cũng liền nhanh xong mất giá trị.
Lợi ích quá ít, rủi ro lại lớn khiến đám nô tài mỗi ngày đều phải lơm lớp lo sợ phải rơi vào tay vị chủ tử nào như họ không dám chống trả lại vị tiểu thư mang dòng máu thuần Ngu Gia kia.
Lời châm chọc của Ngu Trầm sớm đã khiến cho Tuệ Mẫn lửa giận bừng bừng.
Nàng toan bước lên mắng người, phía sau lại vang lên âm thanh trầm thấp khó nghe:
"Tam tiểu thư...!Nhị thiếu gia là ân nhân của Ngu gia...!Đại thiếu gia trước khi đi đã căn dặn nô tỳ...!phải hảo hảo chiếu cố người...!nên xin cho nô tỳ được mạn phép...!"
Còn chưa ai kịp định hình lại đã thấy từ phía sau Tuệ Mẫn vụt lên một ám đen.
* Chát *
* Chát *
* Chát *
"Áaaaaaa...!"
Tiếng roi da va đập vào da người vang lên tê dại trong không gian tĩnh lặng, tiếp đó chỉ còn lại tiếng hét thảm thương của Ngu Trầm vang lên đứt quãng.
Một nữ quỷ thân hình mảnh khảnh, bộ dạng tùy ý nhỏ hơn Tuệ Mẫn một cái đầu đột ngột xông ra chắn trước đôi chủ tử Ngu Vĩnh An.
Bóng lưng nữ quỷ đơn độc, tàn nhẫn vung roi.
Cô mang mái tóc rối bù cắt ngắn ngang vai che nửa khuôn mặt, trên tay là một cái roi da thoạt nhìn đã cũ kỹ, sờn tróc nhưng thể hiện rõ nó đã đánh qua bao nhiêu người.
Ngu Trầm vừa kêu lên một tiếng thất thanh liền ngã ngồi trên đất.
Đang tính mắng người phía trên lại vang lên âm giọng trầm ghê rợn khiến người kinh hãi:
"Đại thiếu gia đã căn dặn...!nhị thiếu gia tổn hại một ta trả lại mười...!nhưng vì người là tam tiểu thư...ta chỉ trả người ba...!bảy phần còn lại...!người tự tìm đại thiếu gia mà trả...!"
Âm giọng như quỷ Tu La trốn từ Địa Ngục lên khiến Ngu Trầm không khỏi sợ hãi.
Lại thêm ba phát roi đau điếng người khiến nước mắt nàng ta vô thức rơi xuống.
Khuân mặt xinh đẹp ẩn nhẫn vẻ không cam lòng nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn nữ quỷ trước mắt, khuân mặt nàng ta trở nên vặn vẹo khác thường, nỗi sợ hãi tràn ra đáy mắt, miệng không thốt ra nổi một từ, cơ thể không tự chủ mà run lên từng đợt mãnh liệt.
Đám nữ tỳ mà Ngu Trầm đem theo vốn chỉ là bình hoa di động, biết nàng ngang ngược thành thói cũng chỉ biết đứng nhìn.
Nay thấy người bị hành ra như vậy liền nhanh chóng thể hiện mình.
Một người nhanh chóng thoát ra khỏi sợ hãi, chạy lên đỡ Ngu Trầm đứng dậy:
"Chủ tử, người không sao chứ? "
Nữ tỳ kia vừa dìu Ngu Trầm vừa nhìn theo ánh mắt nàng ta, nhìn lên nữ quỷ trước mặt.
Vừa hay một cơn gió thổi ngang qua lay nhẹ mái tóc để lộ khuôn mặt của cô.
Không biết đôi chủ nô này nhìn thấy gì, chỉ biết khuôn mặt cả hai trắng bệch sợ hãi tới mức đứng không vững cả người nghiêng ngả.
Ngu Trầm còn hét lên đầy kinh hãi:
"A...!á...!Đây là thứ quái quỷ gì vậy? Mau...!hức...!Mau đưa ta đi...!Nhanh lên...!"
Nghe thấy vậy, nữ tỳ kia cũng nhanh chóng hoàn hồn lại, dìu Ngu Trầm vì sợ khiếp vía mà chân không ngừng run rẩy ra về.
Ngu Vĩnh An bên này còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt ngơ ngác nhìn bóng lưng Ngu Trầm rời đi.
Như vậy đã xong rồi sao?
"Nhị thiếu gia, mặt người...!"
Tuệ Mẫn nước mắt trực chờ bên khoé mắt, bất kể lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Ngu Vĩnh An bất lực chỉ đành gượng cười an ủi nàng:
"Ta không sao"
Cuối cùng ánh mắt hắn dời về phía nữ quỷ kia, Tuệ Mẫn nhìn theo, nữ quỷ cũng quay lại.
Ánh mắt của cả hai ám ám hiện lên vẻ ngạc nhiên khi nhìn vào dung mạo nữ quỷ.
Thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân qua đôi mắt của cả hai.
Nữ quỷ hiện tại bộ dáng sợ sệt, hai tay lấy hết sức bình sinh với lấy những lọn tóc rối che đi nửa khuôn mặt kia của cô.
* Rầm *
Vốn còn đang ngỡ ngàng, phía sau lại vang lên tiếng động lớn.
Tuệ Mẫn quay người lại thấy Ngu Vĩnh An nằm ngất ra đất.
Nàng hốt hoảng gọi người tới đưa hắn vào trong phòng.
.
Ngu Vĩnh An mệt mỏi ngồi trong không gian toàn một màu trắng xoá.
Đôi mắt cá chết hướng về phía nam nhân vốn không nên xuất hiện ở đây đang đọc truyện vui vẻ trong góc.
"Sao ngươi vẫn còn ở đây? "
Giọng hắn cơ hồ có chút tức giận, vừa rồi ngất đi hắn có thể cảm nhận được cơn đau sau khi hắn tiếp đất.
Hắn là ngã ngửa, đụng trúng vết thương làm hắn đau muốn chết.
Còn cái tên Ngu đại ca kia vốn dĩ đã đi sang thế giới kia rồi lại xuất hiện ở đây.
Bộ dáng vẫn quỷ dị như trước nhưng thay vào đó y đeo thêm một cặp kính gọng vuông tri thức, xung quanh bày biện đủ loại sách khác nhau.
Khuôn mặt y vẫn chăm chú đọc cuốn sách trong tay mà không chú ý người đệ đệ mới tới là hắn đây.
"Này, có nghe ta nói gì không đây hả? "
Ngu tiểu đệ càng tức khi bị cho ăn bơ, hắn bật dậy tiến tới trước mặt Ngu đại ca mà chất vấn.
Ngu đại ca lúc này mới thoát ra thế giới của bản thân, khuôn mặt gian manh nở một nụ cười quỷ dị nhìn tiểu đệ đệ.
"A! Đệ tới rồi? "
Ngã ba trên trán nhiều thêm một cái, Ngu tiểu đệ khuôn mặt đen lại, nở một nụ cười không mấy thân thiện đang đương sự giơ nắm đấm lên đánh người.
Ngu đại ca thấy vậy liền sợ hãi nhanh chóng bật dậy, hốt hoảng nói:
"Ấy! Hảo đệ đệ, đừng kích động như vậy chứ! "
"Vậy ca ca có định giải thích cho đệ đệ biết vì - sao - huynh - vẫn - còn - ở - đây, HẢ? "
Khuôn mặt hắc ám của Ngu tiểu đệ nhiều thêm một nụ cười công nghiệp khiến Ngu đại ca sợ hãi tới mức toàn thân run rẩy.
Mồ hôi lạnh toát ra ướt hết một phần lưng, y gian nan nói:
"Ahaha...!Chuyện này rất khó nói...!Hay là cả hai ngồi xuống nói chuyện trước đi ha"
- Một lúc sau-
"Vậy ý của ngươi là thân thể của ta ở thế giới cũ vì chấn thương quá nặng nên cho dù ngươi có xuyên vào cũng chỉ có thể trở thành người thực vật.
Phải đợi tới khi tìm được một cơ thể khác phù hợp mới có thể rời đi...!"
Ngu đại ca quỳ một bên gật đầu lia lịa, nhìn đệ đệ của mình tóm gọn lại những lời y nói gần 1 canh giờ thành hai câu đơn giản.
"Ừm...!Nên đệ có thể nào rủ lòng từ bi cho ta ở lại niệm thức của đệ được hay không? Nếu bây giờ ta mà long nhong ngoài kia dưới dạng linh hồn là bị bắt đi ngay, còn lâu hơn sẽ bị biến thành dã quỷ mất...!"
Y chu chu môi, đôi mắt ngập nước long lanh hướng về phía Ngu tiểu đệ như một con thú nhỏ đáng thương hòng cầu nuôi dưỡng.
Từ khi Ngu tiểu đệ xuyên vào cơ thể y, y đã xác nhận bản thân không thể kiểm soát được thân thể đó nữa.
Niệm thức của Ngu tiểu đệ là do nữ thần em kia mở ra, có sức mạnh của nàng ta bảo hộ y sẽ không cần phải hấp thu sinh khí của hắn mà tồn tại.
Vì vậy nên việc này cũng không quá gây hại cho cả hai, nếu có thể sống trong hoà thuận ít ra cả hai có thể bù đắp lại tình huynh đệ người mất ta còn trải qua suốt 8 kiếp kia.
Còn Ngu tiểu đệ hiện đang khiếp vía, nam nhân này có biết bản thân y mang bộ dạng nũng nịu này đáng sợ ra sao không? Hắn không dám nhìn thẳng nữa, lặng lẽ ngoảnh mặt ra đằng khác, giọng run run:
"Được...!được rồi...!Cứ tùy ý...!"
Nhưng hành động này trong mắt Ngu đại ca lại là hắn đang ngại ngùng vì y quá dễ thương mà không dám nhìn thẳng.
Nếu Ngu tiểu đệ mà biết suy nghĩ này của y chắc chắn sẽ bổ não y ra xem bên trong có gì mà tự luyến quá vậy?
"À, phải rồi, đệ mau lại đây! "
Ngu đại ca kêu lên một tiếng, tay đưa lên vẫy Ngu tiểu đệ tỏ ý hắn tới gần.
Ngay sau đó hai tay y vòng qua sau gáy hắn, đưa mặt hai người tới gần nhau.
Ngu tiểu đệ khiếp vía như nghĩ tới chuyện gì không nên liền nhanh chóng lên tiếng ngăn cản:
"Ngươi làm gì vậy? "
Tay Ngu tiểu đệ chống trước ngực Ngu đại ca kéo cả hai tách ra xa một đoạn, hắn lắp bắp nói:
"Ta với ngươi là huynh đệ...!Như thế...!là loạn luân đấy...!"
Ngu đại ca dường như bị doạ sợ, trắng mặt nhìn Ngu tiểu đệ hét lớn:
"Ngươi nói điên khùng cái gì vậy? Ta còn lâu mới thích cái thứ bánh bèo nhà ngươi! "
Thấy khuân mặt Ngu đại ca hiện rõ vẻ khinh bỉ không có nửa điểm giả dối Ngu tiểu đệ cũng rối theo, ngờ vực hỏi:
"Thế ngươi đang tính làm gì? "
"Truyền lại kí ức cho ngươi"
Nói xong Ngu đại ca mạnh mẽ cưỡng ép Ngu tiểu đệ, khoảng cách giữa trán của cả hai còn một khoảng ngắn thì y khựng lại, một đạo nguyệt quang ánh lên chói mắt.
Đột ngột bị người lôi đi như vậy khiến Ngu tiểu đệ có chút ngỡ ngàng.
Ngay khi hắn vẫn còn mơ hồ, một dòng chảy đột nhiên đi vào đại não hắn, một loạt các hình ảnh cùng chữ viết xuất hiện khiến hắn không thể không ghi nhớ.
Khi hắn vẫn còn đang choáng váng Ngu đại ca tinh thần khí sảng mà giơ hai tay lên, vui vẻ khoe khoang:
"À há! Mấy kiến thức y thuật đó là thành tựu cả đời của ta đó.
Có nó rồi từ nay về sau đệ cũng chính là thần y thiên hạ khó tìm nha! Mà cái trò này cũng hay thật, chạm nhẹ một cái thôi mà những ký ức ta từng nghe, từng thấy đều có thể truyền sang cho người khác...!"
Ban đầu Ngu tiểu đệ có hơi choáng, còn đang cảm thấy phiền khi y cứ làm ồn nhưng câu cuối Ngu đại ca vừa nói ra hắn đã nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm, mạnh mẽ quay đầu nhìn thẳng về phía y.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén lạnh lẽo từ phía sau, Ngu đại ca cứng ngắt quay đầu lại.
Ngu tiểu đệ khuôn mặt như quỷ Tu La nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo.
Ôi chao, y lỡ lời rồi!
"Này! " - Tay Ngu tiểu đệ mạnh mẽ đặt lên vai y kéo gần khoảng cách cả hai - "Nếu đã biết trò quỷ này ngay từ đầu sao không dùng luôn đi...!"
Cái tên khốn mặt lợn này! Hại hắn ngồi nghe y tụng kinh suốt mấy canh giờ, còn phải động não suy nghĩ nắm bắt những điểm chính trong câu truyện mà y kể.
Dù việc truyền ký ức này sẽ khiến hắn hơi choáng nhưng hắn chấp nhận bị như vậy còn hơn là tốn thời gian vào những thứ vô bổ như này..