Ngu Phủ hôm nay hay tin vị nhị phu nhân Tầm Tước kia lâm trọng bệnh do không cứu chữa kịp thời mà mất mạng.
Cả khu viện tử nhỏ đều đề tang trắng bóc nhưng chẳng có mấy ai để tâm tới nỗi u buồn hiu hắt của nơi này.
Cũng chẳng để ý chủ tử nơi đây đã thay đổi thành một hài tử còn chưa đến tuổi trưởng thành.
Vốn Ngu Vĩnh An nghe theo lời cha mình là Thôi Túc rũ bỏ thù hận, sống trong Ngu Phủ một đời an nhàn.
Nhưng ai mà biết được gia chủ ở đây lại là một tên danh tiếng chìm xuống hẳn đáy bùn lầy.
Lão lại là cái người không biết suy nghĩ trước sau, đi tuyên bố bên ngoài thôn nữ đi theo bảo vệ y là thê thiếp thất lạc, hại nữ tử nhà người ta một đời quạnh quẽ.
Lại nói y là con ngoài dã thú của lão, sau một đêm men rượu với Tầm Tước liền sinh ra y, hại cô nương nhà người ta mang danh bại hoại cả đời.
Chưa hết, còn mặt dày nâng nàng lên làm nhị phu nhân, đẩy người trước xuống làm tam phu nhân hại hai người bọn họ sống trong Ngu Phủ suốt 5 năm qua chẳng mấy an ổn.
Vô nghĩ thì cũng thôi đi lão còn là kẻ vô tâm vô trách nghiệm đúng nghĩa.
Lần đầu gặp lão đã hỏi Ngu Vĩnh An có muốn trả thù không, thấy y tỏ ý muốn từ bỏ thù hận lão liền hỏi y đúng một lần đó liền bỏ đi biệt tăm biệt tích.
Bộ lão không thể kiên trì hỏi y tới lần thứ hai sao? Tuy y chắc chắn sẽ từ chối nhưng lần ba chắc gì đã vậy?
Cuối cùng để mặc hai người Tầm Tước cùng Ngu Vĩnh An ở lại trong một viện tử cũ nát ăn gió nằm sương, mỗi ngày còn phải còng lưng ra chế dược cho lão.
Ngu Vĩnh An tâm tính đã ghi thù Ngu Huyền Lan thêm thái độ của Ngu Phước cùng mấy lần đè ép của mẫu tử Ngu Trầm y đã sớm tới giới hạn.
Nay Tầm Tước lại ra đi, y cũng không thể an táng nàng thật tốt khiến tâm Ngu Vĩnh An lạnh lẽo.
Tuy nói nàng không phải mẫu thân y nhưng y từ nhỏ thiếu thốn tình thương nay lớn lên liền sinh ra cái tính nặng tình.
Chẳng cần biết người đó bên y bao lâu, y chỉ biết người đó khiến y cười, bảo vệ y còn bồi bạn với y suốt tháng ngày quạnh quẽ.
Thì đối với y người đó liền trở nên quan trọng.
Mà Tầm Tước khi y lưu lạc bên ngoài 2 năm cái gì tốt cũng cho y, bản thân cho dù phải cúi đầu khom lưng với người khác cũng bắt y phải ngẩng đầu sống thật tốt.
Đối với y nàng sớm đã thành tỷ tỷ tốt, quan hệ tất nhiên cũng khăng khít.
Ngu Vĩnh An lần này cũng vì nàng mất mà ưu thương quá độ tới mức sinh bệnh.
Tuệ Mẫn bên này thấy tiểu thiếu gia của nàng như vậy lòng cũng đau xót không thôi.
Cuối cùng âm thầm ra quyết định tới Tây Viện cầu Ngu Trầm cứu giúp.
Không phải nàng không biết Ngu Trầm ghét Ngu Vĩnh An nhưng Ngu Phước thường ngày hay lượn lờ ở thanh lâu, thời gian lão ở phủ còn chưa đầy nén hương.
Tô Hành Ý cùng Ngu Vĩnh Chương hàng ngày đều xử lý sự vụ không có nhiều thời gian để chú tâm tới mấy việc ở viện tử nhỏ này.
Cả ba cùng không có mặt trong phủ, mẫu tử tam phu nhân Mạc Uyển đương nhiên có uy nhất.
Vừa bước tới cửa Tây Viện, Tuệ Mẫn đã thấy một vài thị nữ cùng gia đinh đang đứng bên ngoài, vẻ mặt của họ thập phần hốt hoảng như gặp quỷ.
Nàng tiến lên vài bước lại thấy mấy hạ nhân khác không ngừng bàn tán:
"Lại nữa, không biết nàng ta lại nổi điên cái gì? " - Một tỳ nữ mũm mĩm hếch mũi lên tiếng
"Ai mà biết được, từ sáng tới giờ nàng ta như quỷ nhập hết phá chỗ nọ lại đập chỗ kia.
Ta á, chạy đông chạy tây vẫn chưa dọn hết đống đồ vỡ đó! " - Gia đinh ôm chổi mệt mỏi than vãn.
"Đúng đó! " - Vài người còn lại đồng dạng ôm chổi mà than vãn.
"Ta thật muốn về nhà, không muốn làm hạ nhân trong cái phủ này nữa đâu" - Tỳ nữ mũm mĩm ưu sầu nói.
"Phải đấy! Chủ tử Tây Viện hết đánh lại phá, chủ tử Đông Viện lại không vừa lòng lão gia! Mấy viện tử khác...!Haiz, sống ở đây khổ quá đi" - Một mỹ tỳ ở Tây Viện thầm than trách.
"Áaa...!* Choang * ...!áa...!a "
Tiếng đổ vỡ cùng tiếng người la hét bên trong càng khiến đám hạ nhân bên ngoài hoảng sợ, tỳ nữ mũm mĩm mi tâm nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu, lại một lần nữa hỏi:
"Rốt cuộc là bị cái quỷ gì vậy? "
"Phải đó"
"Khó coi quá đi"
[...]
Đám hạ nhân cũng hùa theo tỳ nữ mũm mĩm mà xì xầm bàn tán.
Bỗng một tỳ nữ gầy xen vào câu chuyện.
"Lẽ nào là vì công tử kia sao? "
Đám hạ nhân nhìn thấy nàng ta tâm tình liền buông lỏng, lại nghe thấy lời nàng ta nói liền láo nháo không thôi, muốn hỏi rõ vị công tử trong miệng nàng ta rốt cuộc là ai lại có thể khiến đại tiểu thư Ngu Gia cao cao tại thượng trở thành kẻ tâm tính bất ổn như vậy.
Tỳ nữ gầy kia chúi người về phía trước bộ dáng thần bí, nàng ta toan kể chuyện lại thấy mấy người buôn chuyện cùng đột nhiên im bặt không hỏi tiếp, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm mà liếc xéo phía sau lưng nàng.
Nàng ta khó hiểu, tò mò quay lưng lại lại thấy Tuệ Mẫn đứng sừng sững phía sau lưng lúc nào không hay.
Nàng ta có chút giật mình nhưng vẫn hoà hoãn lại:
"A Mẫn! Tỷ làm ta giật mình đó"
"Tiểu Thất, tỷ không cố ý" - Tuệ Mẫn khó nhọc gượng cười.
Thấy khuôn mặt trắng bệch đầy mệt mỏi của Tuệ Mẫn, A Thất liền hiểu ra vị tiểu công tử kia lại sinh bệnh rồi.
Nàng ta hiểu ý liền lên tiếng:
"A Mẫn, tỷ muốn vào gặp đại tiểu thư? "
Tuệ Mẫn không nói chỉ e dè gật đầu đáp.
A Thất hiện tại có chút khẩn chương lên tiếng ngăn cản:
"A Mẫn, hiện tại tỷ đừng vào được không? Đại tiểu thư hiện tại rất tức giận, tỷ vào sẽ bị người phạt đánh! "
"Ta...!"
Chưa đợi Tuệ Mẫn lên tiếng, đám bát nháo phía sau lưng A Thất lại tiến lên tranh nói không ngừng:
"A Thất! Đừng để ý nàng ta"
"Đây là không biết điều tự muốn chôn thân ở Tây Viện nên mới tới hay gì? "
"Nơi này nàng ta vốn không nên đến, mau đuổi nàng ta đi đi, A Thất"
"Mới sáng sớm đã gặp thứ quỷ gì không"
[...]
Từng người từng người một lên tiếng can ngăn, có người là thiện ý khuyên can Tuệ Mẫn, có người lại ác ý ra mặt trực tiếp mắng nàng mấy câu cay nghiệt.
Trong mắt họ A Thất là một nữ hài ngây thơ đối với ai cũng thiện chí, khiến họ yêu mến hết mực.
Nàng ta cái gì cũng hiểu cái gì cũng nghe, chỉ riêng bản tính 'người nhờ giúp là làm' của nàng ta là không sửa được.
Mấy lần trong Tây Viện đều không ngừng nói giúp đôi chủ nô Ngu Vĩnh An.
Có lần xui xẻo bị Ngu Trầm tâm tính thay đổi triền miên phạt đánh chỉ vì khen Ngu Vĩnh An trước khi bị hủy dung.
Sau mỗi lần Tuệ Mẫn nhờ, nàng ta đều giúp nhiệt tình.
Ngang nhiên trong mắt bọn họ Tuệ Mẫn trở thành kẻ xấu chuyên lợi dụng nữ hài cho lợi ích bản thân.
Mà Ngu Vĩnh An là chủ tử nàng cũng bị xét thành hạng người chẳng ra gì.
A Thất lại chẳng để ý tới mấy việc này lại càng chẳng để ý mấy lời nhăng cuội của họ.
Nàng ta biết rõ Tuệ Mẫn mà đi gặp Ngu Trầm ắt có vào không có ra vì vậy vẫn kịch liệt khuyên can nàng.
Nhưng tâm Tuệ Mẫn đã quyết, nàng khẽ lắc đầu, nhẹ giọng an ủi:
"Đừng lo, tỷ sẽ không sao đâu"
Sau đó nàng không chờ người phía sau nói hết liền một mạch chạy vào trong.
Chẳng biết Tuệ Mẫn nói gì, bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng đổ vỡ bên trong càng lớn hơn, theo sau đó là tiếng Ngu Trầm vang vọng:
"Mau đưa ả ra đánh cho ta"
A Thất thấy không ổn liền chạy tới xem xét, lại thấy đám gia đinh cao lớn, mỗi người đều cầm mấy khúc gỗ lớn mà đánh Tuệ Mẫn.
A Thất toan tiến lên can ngăn lại bị đám bạn buôn chuyện của mình can lại, nói nàng ta không lên xen vào.
Quay sang lại thấy Tuệ Mẫn không ngừng gào thét kêu thảm, miệng càng không ngừng cầu xin Ngu Trầm để đại phu tới chữa cho Ngu Vĩnh An.
Từng gậy đánh xuống tiếng kêu gào của Tuệ Mẫn vang vọng khắp nơi nhưng A Thất vẫn chẳng thể làm gì chỉ có thể cay mắt đứng nhìn.
Nàng ta không thể kháng lệnh chủ tử, chung quy thân phận của nàng ta vẫn quá thấp.
Tới gần cuối lại bị đám bạn buôn chuyện cưỡng chế lôi đi không cho nàng ta giúp Tuệ Mẫn.
Một lần này Tuệ Mẫn hứng tới trăm roi, vết thương đầy rẫy trên cơ thể còn bị người không thương tiếc ném ra ngoài viện tử..