Đêm nay Tô Hành Ý vốn còn muốn cùng Ngu Vĩnh An hàn huyên thâu đêm.
Không nghĩ tới lời chưa kịp ngỏ người đã bị Ngu Vĩnh Chương bắt mất.
Cậu giận dỗi ra mặt mà phụng phịu quay trở về phòng.
Vừa mở cửa ra đã có một lực đạo lôi cậu vào trong.
Tô Hành Ý choáng váng, đứng không vững đập mặt vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.
Cậu suýt xoa, cố mở mắt ra xem tên hỗn đản nào dám đột nhập vào phòng phi lễ với cậu.
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên Tô Hành Ý đã bị doạ tới kinh hồn bạt vía.
Cơ thể cậu không ngừng run rẩy, cậu rất muốn cử động nhưng nỗi sợ bao trùm lấy tâm trí.
Cả cơ thể cậu đều trì trệ trước cái ánh mắt lạnh băng của đối phương.
Tô Hành Ý vô thức đẩy Ngu Phước ra xa, đến khi đối diện với ánh mắt nghi hoặc của lão cậu mới nhận ra bản thân phản ứng có chút thái quá.
Vì thế liền nhanh chóng lảng tránh sang chuyện khác:
"Là ngươi sao? "
"Phải! Là ta.
Chứ em nghĩ là ai? "
"Nếu...!Nếu...!ngươi đã tới...!sao không thắp nến...!? "
"Chưa kịp thắp em đã trở về rồi"
Ngu Phước vẫn trả lời Tô Hành Ý như bình thường nhưng nghe kỹ lại có thể thấy giọng lão trầm đi, nghe không ra mấy phần tình cảm.
Tô Hành Ý đương nhiên nhận ra sự khác thường này mà càng tránh né lão hơn.
Cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh, lấy hết can đảm mà nhìn thẳng mặt lão, tìm đại lý do nào đó để đuổi lão đi:
"Không đúng...!Không phải ta nói ngươi không được phép về phủ sao? Sao bây giờ lại ở trong phòng của ta? "
Nhưng Ngu Phước lại chẳng chịu phản ứng, lão thanh thanh lãnh lãnh nhìn Tô Hành Ý một hồi.
Ánh mắt của lão có phần xâm chiếm như muốn đào sâu vào trong nội tâm cậu.
Lúc sau lão mới nhàn nhạt đáp lời:
"Đây là Phủ đệ của ta ta muốn về lúc nào thì về lúc đó.
Đây là phòng của ta ta muốn ở hay không phu nhân cũng không có quyền ngăn cản"
Nghe thấy lời này cậu liền cảm thấy không ổn, lần cuối cùng Ngu Phước gọi cậu là 'phu nhân' đã từ 10 năm trước.
Bỗng dưng mặt Ngu Phước trầm xuống, một nửa khuôn mặt được ánh trăng chiếu sáng càng khiến khí tức của lão trở nên âm trầm hơn.
Đột nhiên lão tặc lưỡi, tiếng động không lớn nhưng vẫn đủ để Tô Hành Ý có thể nghe thấy..
Mắt cậu mở lớn kinh sợ nhìn người trước mắt.
Bóng dáng của Ngu Phước cùng người trong ký ức cứ thế đan xen vào nhau.
Tô Hành Ý khẽ rùng mình một cái, cơ thể cậu không ngừng run rẩy vô thức mà lùi lại ra sau mấy bước.
Cậu rơi vào hoang mang, ngay cả đứng cũng không vững, cơ thể lảo đảo liên hồi.
Cảm thấy có điều gì không đúng, người kinh sợ xen lẫn hoang mang lần này chuyển sang Ngu Phước.
Lão vội tiến lên bắt lấy cánh tay của Tô Hành Ý mà chất vấn:
"Em đang nhầm lẫn ta với ai phải không? "
Hành động này của lão khiến Tô Hành Ý càng kinh hãi hơn.
Cậu tránh né đụng chạm từ Ngu Phước, mắt vô thức đổ lệ.
Những ký ức tưởng chừng như đã bị chôn vùi một cách hoàn hảo nay lại bị người đào lên không ngừng hiện ra trong tâm trí cậu.
Takahashi Omi hay còn gọi với cái tên khác là Trình Diệp - kẻ đã khiến cuộc đời của Tô Hành Ý rơi xuống vực thẳm.
Mỗi khi gã tức giận đều sẽ lấy Tô Hành Ý ra làm bao cát mà hành hạ đủ kiểu.
Thử nghĩ xem một người làm trong băng đảng tội phạm như gã có bao nhiêu sức lực?
Tô Hành Ý ở bên cạnh gã hơn 1 năm số thời gian cậu nằm trong viện còn nhiều hơn ở nhà.
Cậu khi đó mới 15 trời sinh thân thể yếu ớt, trước đó còn luôn sống trong sự bảo bọc của cha mẹ đương nhiên chẳng thể nào phản kháng lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng tất cả.
Mà mỗi lần Trình Diệp tức giận gã đều có một thói quen đó là tặc lưỡi.
Với tâm lý yếu đuối sẵn có hành động đơn giản đó dần dần đã trở thành nỗi ám ảnh đáng sợ đeo bám Tô Hành Ý suốt quãng thời gian sau này.
Những ký ức bị người hành hạ kiếp trước vẫn luôn ám ảnh Tô Hành Ý.
Dù sau khi sống lại cậu tự nhận người tên 'Trác Thành' đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa nhưng Ngu Phước lại là người phá vỡ tất cả mộng tưởng của cậu.
Ngu Phước không chỉ có khuôn mặt giống hệt Trình Diệp mà ngay từ những ngày đầu cậu mới xuyên qua lão đã không cho cậu một thái độ tốt.
Năm đó Ngu Phước cũng là một thiên chi kiêu tử đương nhiên tính cách cũng rất ngông cuồng, cao ngạo.
Thật sự lão cũng chẳng vừa ý mối hôn sự do phụ mẫu sắp đặt với Tô Hành Ý.
Lão luôn coi cậu như là vật ngáng đường bản thân.
Dù ánh mắt Ngu Phước nhìn Tô Hành Ý không chứa sát ý, nó chỉ giống cái nhìn ganh ghét của hài tử.
Nhưng với những ám ảnh mà cậu phải chịu đựng thì chỉ cần khuôn mặt của lão thôi cũng khiến cậu sợ tới mức không thở nổi.
Sống với Ngu Phước hơn 20 năm Tô Hành Ý cứ ngỡ bản thân đã dần quen thuộc với con người này, những ký ức xưa cũ kia cũng đã tan biến theo gió.
Nhưng tới hiện tại cậu mới nhận ra bản thân không phải đã buông bỏ quá khứ mà do Ngu Phước từ trước tới nay chưa từng đối mặt với cậu bằng khuôn mặt thật của lão.
Một Ngu Phước bình thường chỉ biết gây chuyện, vô sỉ chạy theo sau cậu nói những lời không đứng đắn kia là giả.
Con người thật sự của lão là sát thủ giết người không chớp mắt.
Chỉ cần một ánh nhìn lạnh băng thôi cũng khiến cho cậu run rẩy vì hoảng sợ.
Vả lại những ký ức kia chưa hề biến mất, nó chỉ bị cậu cất giấu đi, bị cậu giả vờ như không hề tồn tại.
Tô Hành Ý có ảo tưởng ánh mắt của Ngu Phước còn đáng sợ hơn lần trước, hoàn toàn là cái nhìn giống hệt Trình Diệp - cái nhìn đầy chết chóc và tàn nhẫn.
Giống như gã lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu vậy.
Bị nỗi sợ hãi bao chùm, Tô Hành Ý dần mất nhận thức trong hiện thực.
Từng ký ức về kiếp trước trong quá khứ lần lượt hiện ra trong đầu cậu khiến cậu rơi vào hoang mang cùng thống khổ, miệng vô thức nói:
"An An...!Hức...!Cứu em...!"
Tô Hành Ý ôm đầu, khụy người xuống mà khóc nức nở.
Cậu nhớ tới không phải Ngu Phước cũng đã từng giống tên đó sao?
Trong suốt mấy năm đầu Tô Hành Ý luôn phản kháng, tránh né và run sợ trước Ngu Phước.
Lão cũng chẳng ưng vị túc phụ này nên cả hai đã cùng lập giao kèo đợi tới khi cậu kiếm đủ tiền đáp trả lại quà sính lễ nhà lão thì mới được đi.
Tô Hành Ý cũng vì muốn thoát khỏi cơn ác mộng di động này liền lấy công việc ra che lấp tất cả mọi suy nghĩ trong lòng, biến nỗi đau thành động lực.
Nhưng sự ra đời của Ngu Vĩnh Chương cùng Ngu Lệ Lệ đã thay đổi tất cả.
Cả hai không chỉ là gông xiềng xích cậu cùng Ngu Phước lại với nhau.
Mà ngay cả cái cách chúng được sinh ra cũng gắn liền với hai từ 'ép buộc' .
Là Ngu Phước lợi dụng lúc cậu không tỉnh táo mà làm ra những hành động đó.
Tới tận hai lần.
Tô Hành Ý nhớ tới đây càng khóc lớn hơn, vô thức lùi ra sau.
Ngu Phước thấy vậy liền hoang mang, lão nhanh chóng thu lại sát khí.
Sau khi nghe Ngu Vĩnh An kể lại chuyện kiếp trước của Tô Hành Ý, Ngu Phước hoang mang không thôi.
Đến khi trở về phòng ngẫm lại lão mới nhận ra kẻ mang khuôn mặt giống lão kia đã làm điều khủng khiếp gì với cậu liền không nhịn được mà toả ra sát khí chèn ép người.
Đến khi lão lấy lại nhận thức Tô Hành Ý đã thành ra như vậy.
Ngu Phước hối hận không thôi, lão toan tiến lên ôm người vào lòng nhưng như thế chỉ càng khiến cậu phản kháng mãnh liệt hơn.
"Nương tử"
Ngu Phước gọi Tô Hành Ý một tiếng đầy nhu tình, giọng lão trầm ổn, từ tính rất hút người nghe nhưng vào tai Tô Hành Ý lại như những tiếng 'rè rè' ing tai.
Cậu hoàn toàn coi Ngu Phước cùng Trình Diệp thành một người.
Bởi chẳng thể nào lại có sự trùng hợp đến đáng sợ như vậy.
Khuôn mặt, tính cách, bối cảnh và cả cái hành động đó nữa tất cả đều giống.
Tô Hành Ý rơi vào hoảng loạn, cậu nhất mực muốn giữ khoảng cách với lão.
Nhưng Ngu Phước lại không muốn vậy, lão tiến lên một bước, giọng ôn nhu an ủi cậu:
"Nương tử, là ta! Ta là Ngu Phước không phải tên khốn đó! "
Ngu Phước còn muốn giải thích nhưng Tô Hành Ý hiện tại đã không thể nghe lọt bất cứ thứ gì.
Cậu khua loạn xung quanh, bất cứ thứ gì cầm được trong tay đều ném về phía lão..