Chỉ Cần Yêu Bao Lâu Cũng Không Muộn

Trước khi Jisoo quay trở về, trước khi mọi việc sáng tỏ, trước khi mọi ân oán cần một lời giải thích rõ ràng, trước khi bi kịch kết thúc, ông Kim đã không thể giữ nỗi mạng mình nữa rồi.

Người vợ cùng ông đầu ấp tay gối hơn hai mươi năm qua vẫn luôn oán hận ông, vẫn chưa một lần buông bỏ hận thù để hạnh phúc bên ông. Lee Yoo Mi người đàn bà này vẫn chưa thỏa lòng khi để ông sống thêm hai mươi năm nữa kể từ thảm kịch năm ấy.

"Tôi chưa một lần đối đãi mình tệ bạc, vẫn luôn bảo vệ mình trước lời trách móc của Jisoo vậy... hà cớ gì mình không buông bỏ được quá khứ?" - Ông Kim tay ôm ngực kìm nén cơn đau, tay còn lại nắm chặt thành ghế để có thể đứng vững đối mặt với người vợ ông đã từng thật lòng yêu thương. Không, không phải đã từng, ông vẫn yêu bà cho đến tận bây giờ, vẫn yêu bà như thuở ban đầu.

"Đúng là tôi làm vợ ông không có chút gì thiệt thòi nhưng đáng tiếc những gì tốt đẹp về ông tôi lưu giữ đã tàn lụi theo ngọn lửa năm ấy ông dành tặng cho tôi rồi." - ánh mắt Lee Yoo Mi khẽ híp lại nhớ về đêm hơn hai mươi năm trước.

Khi đó ông Kim trở thành người thừa kế, đứng đầu trong hàng loạt chuổi kinh doanh gia đình. Người đàn ông đó ngạo mạn vô cùng, bất kể thứ gì ông muốn chỉ cần vẫy tay liền có được. Dù đã có vợ là mẹ của Jisoo nhưng ngay hôm kỷ niệm một năm ngày cưới ông lại hãm hại một người phụ nữ khác. Người đó là vợ ông bây giờ, Lee Yoo Mi.

Lee Yoo Mi và Choi Han Sung là thanh mai trúc mã, cùng nhau đi từ lúc chưa có gì trong tay cho đến khi ngày cưới sắp diễn ra lại bất ngờ xuất hiện ông Kim phá hủy đi mọi kế hoạch.

"Choi Han Sung chính là Park Taek Wan phải không?" - ông nhìn thẳng vào mắt Lee Yoo Mi hỏi. Ông đối với người đàn bà này chính là có tình còn mẹ Jisoo chỉ vì nghĩa mà bên cạnh nhau.

"Chính là như vậy." - Lee Yoo Mi nhếch miệng cười hài lòng đáp nhưng vẫn có chút chua chát. Nhớ lại năm đó, ngọn lửa bừng cháy rất lớn Park Taek Wan đã đẩy Lee Yoo Mi ra ngoài, ông ở lại giữ cánh cửa đầy lửa chỉ mong bà có thể tiếp tục sống.

Thật là trùng hợp khi Lee Yoo Mi vừa chạy thoát được ra ngoài thì đã thấy ông Kim đứng bên ngoài như đã chờ sẳn, bên cạnh còn có vài tùy tùng đang sẳn sàng nhảy vào lửa cứu bà nếu bà không thể thoát khỏi đám cháy được. Làm sao mà có ai tin được ông Kim muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân một cách lộ liễu như thế chứ.


Lee Mi Yoo nhanh chóng chạy đến quỳ rạp dưới chân cầu xin ông Kim cứu Park Teak Wan, bà sẽ làm bất cứ điều gì ông muốn nhưng đáp lại chỉ là một khuôn mặt vô cùng lạnh lùng dù phía trước là sức nóng của ngọn lửa đang cháy và phía dưới là lời thỉnh cầu thảm thiết của Lee Yoo Mi cũng không lay chuyển được lòng ông chút nào.

Bao năm qua Lee Mi Yoo một tay chăm lo thuốc uống của ông Kim, ông đã luôn tin rằng đó là sự ân cần quan tâm của một người vợ dành cho chồng, nào ngờ lại là một phần thuốc chín phần độc. Độc tính ngày qua ngày ăn sâu vào cơ thể, nội tạng của ông dù muốn cứu chữa cũng không thể. Lee Mi Yoo đã nhân nhượng cho ông sống mười lăm năm để ông chết dần chết mòn, nếm trãi đau đớn, xám hối về tội lỗi của mình.

Cạch...

Tiếng mở cửa phòng nhẹ nhàng cất lên, trong đầu ông Kim lóe lên hi vọng được cứu sống. Nhưng khi thấy người trước mặt mọi tia sáng liền bị dập tắt.

Choi Han Sung, à đúng ra là Park Tae Wan.

"Mày vẫn còn sống." Ông Kim nén đau, cắn răng nói.

"Vâng thưa chủ tịch. Tôi về để lấy lại những thứ thuộc về mình." Park Tae Wan tiến gần lại ông Kim chế nhạo cúi chào.

"Tao chết cũng mang mày theo." Ông Kim vơ lấy con dao rọc giấy trên bàn lao nhanh về phía Park Tae Wan đâm thật mạnh.

"Lão khốn." Park Tae Wan nắm chặt lấy tay ông Kim rồi quật thật mạnh, ông Kim thế yêu ngã ngửa ra sau đầu đập vào cạnh bàn tóe máu.

Park Tae Wan lấy trong túi áo ra một kim tiêm đã chuẩn bị sẳn. Ngồi hỏm xuống trước mặt ông Kim, rút nắp, cắm mạnh vào cổ, nhếch miệng cười đầy thỏa mãn "Tạm biệt lão già đáng chết."

Vừa rút kim tiêm ra, ông Kim bắt đầu co giật và sùi bọt mép, cơ thể bắt đầu rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

"Không cần sợ, chúng tôi vẫn ban cho ông một ân huệ." Lee Mi Yoo nhìn ông Kim đang đau đớn chống chọi lại từng cơn co giật nói.

"Con gái ông sắp về, nếu nhanh chân còn kịp gặp ông lần cuối." Park Tae Wan nói thêm.

Ông Kim cố gắng nói điều gì đó nhưng không thể nói nên lời, chỉ có thể ư ử nằm nó nhìn nạn nhân của mình giờ thành kẻ thù của mình tự tung tự tác, khấy đảo gia đình ông.


-------------

Jisoo cùng Chaeyoung và Won quay trở về Seoul. Ngày đi trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, ngày về bừng bừng khí thế đánh đuổi kẻ thù, lập lại trật tự trong nhà.

"Em đang lo chuyện gì phải không?" Won ngồi vị trí tài xế, Chaeyoung ngồi ghế phụ. Won thấy hai tay Chaeyoung cứ luống cuống vào nhau, không yên lòng hỏi.

"Chỉ là lâu quá chưa về lại Seoul nên em háo hức thôi." Chaeyoung mĩm cười nhẹ, nói trấn an Won.

Won biết Chaeyoung nói dối nên không hỏi thêm gì nữa mà chỉ mĩm cười lại rồi tiếp tục tập trung lái xe.

Chaeyoung rời Seoul đã vừa hơn ba năm. Vì một người mà ở lại Seoul và sau này cũng vì một người mà rời khỏi Seoul.

Jisoo ngồi ghế phía sau nhắm mắt định thần, tranh thủ nghỉ ngơi chút ít, đúng hơn là không muốn làm bóng đèn ở giữa hai người này.

Ting...

Jisoo mở điện thoại xem tin nhắn, là một video.

Jisoo vừa xem hai tròng mắt giãn to ra, tơ máu đỏ trong mắt càng lúc càng nhiều. Là Lee Mi Yoo gửi cho Jisoo xem video ba cô đang nằm đó thở từng nhịp yếu đuối, giống như cô năm xưa bị tai nạn đến mức thiếu sống thừa chết.


"Won, nhanh lên. Ba tôi xảy ra chuyện rồi." Jisoo gấp rút ra lệnh cho Won tăng tốc.

.

.

.

Au:

Xin lỗi mọi người vì mình bỏ truyện quá lâu. Cũng vì thế mà có nhiều tình huống, chi tiết mình quên mất nên mọi người đọc thấy sai sai gì nhắc mình sửa lại nhé.

Cảm ơn mọi người đã quan tâm truyện giúp mình có động lực để viết tiếp, và mình sẽ cố gắng hoàn thành nốt phần còn lại.

Thật sự xin lỗi và cảm ơn mọi người rất nhiều 🙏🙏🙏


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận