Nó làm ở nhà cậu cũng được 3 tháng rồi.
Nó và cậu cũng đã nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương nhưng chưa ai nói ra.
Hôm nay cũng như thường ngày nó vẫn đến nhà cậu làm việc như bình thường, đang dọn dẹp thì nó nghe thấy tiếng chuông cửa nên ra mở cửa thì thấy Gia Linh
- Chị tìm ai?- nó lịch sự
- Tất nhiên là tìm anh Khánh rồi, không lẻ tôi đến tìm cô à- Gia Linh nói xong thì đi te te vào nhà cậu
Nó thấy vậy cũng đóng cõng đi vào.
Cô ta vào nhà thấy cậu đang ngồi đó thì chạy lại ôm cậu liền.
Cùng lúc đó nó vào nhà thì thấy cảnh đó nó cảm thấy hơi buồn một chút.
- Đứng đó làm gì vào lấy nước cho khách đi chứ- Gia Linh ra vẻ như là bà chủ của căn nhà này
- Chị uống gì?- nó
- Nước cam- G.
Linh
Nó liền đi vào nhà bếp làm nước cho cô ta, nó không hiểu sao nhìn Gia Linh rất giống với chị hai của nó.
- Cô đến đây làm gì?- Cậu lo làm việc không thèm nhìn cô ta một cái.
- Thì em nhớ anh nên đến đây thăm anh- cô ta ngồi xuống khoác tay cậu
- Bỏ ra- cậu
- Không bỏ- Cậu quay lên nhìn cô ta với ánh mắt khó chịu nên cô ta đành bỏ tay ra vậy.
- Nước của chị đây!- nó mang nước cam ra cho cô ta
- Sao chua quá vậy làm ly khác cho tôi đi- Cô ta uống xong thì la chua
! ! ! !.
- Ngọt quá vậy đổi ly khác đi- Gia Linh
! ! !.
.
- Không có mùi vị gì hết vậy bộ cô không biết lựa cam à- Gia Linh nhăn mặt
- Nảy giờ tôi nhịn chị lắm rồi nha, lúc thì nói chua, lúc thì nói ngọt, lúc thì nói không có mùi vị chị muốn uống sao thì tự vào bếp làm đi- nó nảy giờ cố gắng kiềm chế lắm rồi mà cô ta làm quá nên không thể nào mà nhịn được nữa.
- Cô là osin khách đến nhà thì phải nghe theo lời khách chứ, chứ có osin nào nói chuyện với khách như cô không- Gia Linh
- Thôi đi đừng cải nhau nữa, Gia Linh không còn việc gì nữa em về đi anh muốn nghĩ ngơi- Cậu bỏ máy tính xuống
- Nhưng em chưa muốn về- Gia Linh
- Vậy em ở đây đi anh lên phòng- cậu đứng dậy
- Thôi được rồi em về- Cô ta tức giận bỏ về.
____________________
- Cô tìm gì vậy- Cậu đi xuống phòng khách thì thấy nó cứ lay hoay tìm cái gì đó.
- Anh có thấy sợi dây truyền hình nữa ngôi sao có khắc tên tôi ở đâu không?- nó vừa tìm vừa hỏi cậu
- Không cô nghĩ tìm đi tôi mua cái khác cho cô- Cậu ngồi xuống ghế
- Không được đây là sợi dây truyền ba mẹ tặng cho hai chị em tôi không có cái thứ hai đâu- nó
- A đó ở đây nè- nó đưa sợi dây truyền lên thì ra là nó rớt nằm ở dưới ghế.
- Cô có chị sao?- cậu
- Ừa nhưng chị ấy đã bị thất lạc với gia đình tôi 15 năm rồi, có sợi dây truyền này chị em tôi có thể nhận ra nhau- nó ngồi xuống ghế.
- Chị cô cũng có sợi dây truyền giống cô luôn à- cậu
- Ừa và được khắc tên chị ấy là Ngọc Băng, cũng đã 15 năm rồi không biết chị ấy còn sống hay đã chết nữa- nó hơi buồn
- Để tôi nhờ người tìm tiếp cô- Cậu
- Cảm ơn anh nha- nó cười hí hửng.