Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng

Trời thanh khí sảng, gió ấm áp dễ chịu.

Để có thể nổi bật, Tế Tế mặc một bộ đồ thể thao màu hồng đào, thực ra thì cô vốn không cần phải mặc như thế, bởi vì giữa một đám hội viên hiệp hội leo núi gầy như khỉ khô thì thân hình Kim Sam Soon của cô cũng đã đủ bắt mắt rồi. Trong ba lô của mọi người đựng không ít vật dụng cần thiết cho leo núi, nào là bình giữ nhiệt, băng dán cá nhân, thuốc đỏ, máy ảnh kỹ thuật số; cái ba lô màu đen sau lưng Tế Tế cũng đựng không ít nhu yếu phẩm cho leo núi, ví dụ như khoai tây chiên Lay’s, kẹo mút, cơm cháy, nước chanh, chocolate, cổ vịt Tinh Võ, bánh trứng chà bông, vân vân, nếu không phải vì mẹ can ngăn thì Tế Tế còn định ra KFC mua thêm một suất gia đình để xách theo vừa đi vừa gặm.

Vì tránh để lộ sơ hở, trong lúc ngồi xe buýt tới công viên Nhiếp Sơn, Tế Tế đã lôi kéo làm quen với độc giả Tiểu Dạ của Tử An, tìm hiểu một số thông tin cơ bản của người ta, tiện thể thống nhất lời khai, để lỡ như Giang Túy Mặc đột nhiên hỏi tới thì cô còn có thể đối đáp trôi chảy, để tỏ rõ cô thật sự chỉ là “vô tình” tham gia hoạt động leo núi lần này.

Không ít thành viên của hiệp hội leo núi đã lục tục tập hợp tại bãi đỗ xe bên ngoài cổng công viên, ông chú hội trưởng vừa giới thiệu mỏm đá Thiên Phong mà lần này cần leo vừa phát vé vào cổng. Tế Tế nhìn quanh một vòng mà vẫn không thấy bóng dáng Giang Túy Mặc đâu, cô đau lòng phát hiện ra, hoạt động leo núi lần này chỉ tiến hành thống kê số lượng chứ không thống kê tên tuổi, thật ra chưa chắc Giang Túy Mặc đã tham gia, lỡ như hôm nay vừa đúng hôm anh trực…

Tế Tế nhận ra rằng từ sau khi thích Giang Túy Mặc thì trí thông minh lẫn tư duy logic của cô đều đã sụt giảm, điều này không tốt chút nào, bởi vì Tử An từng nói với cô rằng hai chỉ tiêu này giảm xuống đồng nghĩa với sự bắt đầu của quá trình trầm luân. Tính ra thì Tử An cũng giống như lãnh tụ tinh thần của Tế Tế, Tế Tế rất là nghe lời cô nàng!

Tế Tế ngơ ngác nhìn mọi người, trong lòng vô cùng mất mát. Cô muốn dẹp đường hồi phủ, nhưng lại tiếc một cơ hội tốt có thể vừa đi vừa ăn đồ ăn vặt như thế này, cho nên dứt khoát quyết định vui vẻ tham gia buổi đi chơi này.

Nếu không thì sao người ta lại bảo là tố chất tâm lý của Mập Tế rất tốt chứ?

Trong lúc mọi người đang xếp hàng soát vé vào khu thắng cảnh mỏm đá Thiên Phong của công viên Nhiếp Sơn thì Tế Tế đang xếp cuối cùng nghe thấy tiếng động cơ cách đó không xa, cô ngoảnh nhìn lại với tâm trạng tuyệt vọng xen lẫn chút hy vọng, ánh mắt cô như đèn chiếu gần đột nhiên đổi thành đèn chiếu xa, chiếc xe màu trắng kia không phải chính là chiếc Land Rover của Giang Túy Mặc sao!!

Giang Túy Mặc bước xuống khỏi xe, trên người là một bộ đồ thể thao rộng rãi màu lam đậm, rõ ràng là đã mấy ngày rồi chưa cạo râu, dưới cằm lún phún một mảng xanh xanh càng lộ rõ vẻ nam tính. Lúc đầu dường như anh còn chưa phát hiện ra cô nàng Tế Tế bắt mắt kia, nhưng xuống xe đi được mấy bước, nhìn thấy một thân hình mập mạp màu hồng đào, ai mà có thể không nhìn thấy cơ chứ.

Hạnh phúc tới quá bất ngờ, cho nên Tế Tế còn bất giác lùi ra tránh ở phía sau người Tiểu Dạ.

Giang Túy Mặc đi tới trước Tế Tế và Tiểu Dạ, lịch sự gật đầu với Tiểu Dạ coi như chào hỏi, sau đó đưa mắt sang nhìn Tế Tế.

Về sau Tiểu Dạ có nói với Tử An rằng, nếu không phải tôi có chồng rồi thì tôi cũng sẽ theo đuổi anh chàng kia.

“Không phải nguyện vọng năm mới của cô là thế giới hòa bình sao?” Giang Túy Mặc nhận vé, xếp hàng phía sau Tế Tế, Tế Tế ngửi được mùi đàn hương phảng phất trên người anh thì không khỏi lùi về sau, muốn đứng gần anh hơn một chút, lại chợt nghe giọng anh vang lên từ phía sau: “Cô có mang theo lá cờ đỏ kêu gọi hòa bình không? Lát nữa tôi sẽ giúp cô cắm lên đỉnh núi.”


“Bây giờ tôi đang làm một chuyện còn quan trọng hơn cả hòa bình thế giới.” Tế Tế thần bí nói.

“Xin lắng tai nghe.”

“Ờ… Giảm cân!” Tế Tế nói, bóc một gói khoai tây chiên ra.

Sau khi đi vào khu thắng cảnh, Giang Túy Mặc đi ở đằng trước, Tế Tế lập tức thấy sắc quên bạn, vội vàng hì hục đuổi theo anh, cuối cùng đau lòng phát hiện ra là cô theo không kịp. Tế Tế nghĩ, dù sao đích đến của mọi người đều là đỉnh núi cả, chỉ cần cô cứ leo về phía đỉnh núi thì thể nào cũng sẽ gặp được anh. Tế Tế chính là một bé mập lạc quan và kiên cường như vậy, còn nhớ năm đó, khi các bạn học đều chê cười cô béo thì cô một mình yên lặng đọc sách luyện chữ, chăm chỉ học hành, cuối cùng lấy việc truyền phao trong kỳ thi để trao đổi, xúi giục mấy tên lưu manh trong lớp cô đánh tất cả những người đã từng chê cười cô mỗi người một trận…

Ăn một hồi lại nghỉ một hồi, một gói khoai tây chiên đã sạch sẽ, Tế Tế lại mới chỉ mới leo được một phần ba, mà các thành viên khác của hiệp hội leo núi thì đã chẳng còn bóng dáng đâu nữa. Leo núi chắc chắn là điểm yếu của Tế Tế, còn nhớ hai năm trước lúc cô vừa mới vào tòa soạn được phân vào mảng chụp ảnh, có một lần phải đi theo một phóng viên ảnh của tòa soạn là Lão Phan đi chụp một thác nước được mệnh danh là năm năm mới có một con nước lớn, lúc đầu tính là thời gian đi lại hết hai tiếng, cộng thêm thời gian lấy cảnh là hơn nửa tiếng, cùng lắm chỉ mất ba tiếng là xong xuôi. Nhưng Lão Phan dẫn Tế Tế xuống núi chụp thác nước xong đến lúc lên núi trở về thành phố lại mất tới tận sáu, bảy tiếng, chỉ khổ cho Lão Phan đã hơn bốn chục tuổi còn phải lôi lôi kéo kéo cô mập Tế Tế kia vừa đi vừa nghỉ, cứ đi được mười bậc thang thì lại phải nghỉ mười phút, đi từ mười giờ sáng tới tận năm giờ chiều mới về tới tòa soạn. Sau đó Lão Phan cảm khái một câu, đậu má.

Lúc Tế Tế móc từ trong ba lô ra một chiếc bánh trứng chà bông thì phát hiện ra Giang Túy Mặc đang ngồi trên một tảng đá lớn ở cách đó không xa, tay cầm một chai nước suối, thấy cô rồi thì lại chậm chạp đứng lên đi tiếp, chỉ chốc lát sau lại chẳng còn bóng dáng đâu nữa.

Trên núi cây cối um tùm, chặn hết ánh mặt trời, trên bậc thang có không ít mấy trái gì đó không biết tên rụng xuống, lá cây rụng dưới đất đều còn ẩm ướt, tỏa ra thứ mùi thơm dìu dịu của cỏ tươi và gỗ thông, khiến người ta cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu. Tế Tế thì tay phải cầm một cái bánh trứng chà bông, tay trái là một chai nước chanh, cả người ướt đẫm mồ hôi. Cô nghĩ tới Giang Túy Mặc ở ngay phía trước, mình lại có ăn có uống, không khỏi cảm thấy cuộc sống thật hài hòa hạnh phúc. Tế Tế đúng là một bé mập dễ thỏa mãn mà.

Vòng qua một tảng đá lớn, Tế Tế lại thấy Giang Túy Mặc đang ngồi trên một tảng đá đưa mắt nhìn về phía xa xa, cô tưởng là phía xa kia có gì để nhìn, vội nhìn theo về phía đó, nhưng ngoài mấy con chim đang bay lượn thì chẳng có gì khác cả. Cô quay đầu lại nhìn anh với vẻ ngờ vực thì lại thấy anh đã đứng lên, xem ra là đang định leo lên tiếp.

Lần này thì Tế Tế kịp phản ứng, gắng hơn một chút, chạy mấy bước thì bắt kịp, hào phóng móc ra mấy cái bánh trứng chà bông: “Có phải là anh muốn ăn đồ ăn vặt không? Này! Chỗ tôi còn nhiều lắm.”

“Cô giữ mà ăn đi.” Giang Túy Mặc đứng cao hơn cô mấy bậc thang, cúi xuống nhìn cô: “Ăn no mới có sức mà giảm béo.”

Dứt lời, anh lại xoay người đi lên, Tế Tế chỉ có thể tiếp tục bám đuôi đằng sau.

Theo đuổi nam thần thật không dễ dàng gì. Tế Tế thở hổn hển nghĩ vậy.

Hầu như các ngọn núi hình thành do sự chuyển động của các mảng thạch quyển đều có một hẻm núi, chỉ cần bạn có lòng khám phá thì mỏm đá Thiên Phong cũng không phải là ngoại lệ.


Mà Giang Túy Mặc thì đang đợi cô trước lối vào của một hẻm núi.

“Lát nữa có cần tôi gọi đội cứu hỏa cho cô không?” Giang Túy Mặc chu đáo hỏi thăm.

Tế Tế vẫn còn chưa rõ lát nữa mình sẽ phải đối mặt với thử thách thế nào: “Tôi cũng đâu có phóng hỏa đốt núi.”

“Tôi nhớ tất cả đám trẻ con bị kẹt dưới đáy giếng hoặc giữa hai bức tường đều do lính cứu hỏa cứu ra.” Giang Túy Mặc đưa tay chỉ hẻm núi sau lưng, Tế Tế nhìn theo hướng tay anh chỉ, bên trong đen thùi lùi, hình như còn rất ẩm ướt, chỉ có chỗ lối ra mới có chút tia sáng.

“Nếu tôi có thể thuận lợi đi ra khỏi chỗ đó, anh sẽ để tôi hôn một cái chứ?” Tế Tế nhíu mày, vừa to gan lại vừa hèn hạ đi khiêu chiến giới hạn của anh. Được rồi, cô nói ra những lời này cũng là hợp tình hợp lý, nếu không các bạn cho rằng cô tạo ra cơ hội gặp nhau để làm gì chứ, dù rằng đưa ra yêu cầu như thế này là hơi quá đáng thật.

Nhưng mà Giang Túy Mặc là người thế nào chứ, đâu phải là anh vô ý đứng đợi cô trước lối vào đâu, phía sau anh có một tấm biển chỉ đường, bên trên ghi rõ rằng những người không tiện đi qua hẻm núi thì có thể đi vòng qua một con đường khác để leo lên tiếp, nhưng mà anh đã gắng che khuất nó đi. Nghe Tế Tế thốt ra câu nói ngông cuồng kia, anh chỉ nhếch khóe môi lên, không hề có chút kinh ngạc nào, cũng không nói được hay không, chỉ nói một câu “Đuổi cho kịp”, sau đó thì đi vào hẻm núi.

Tế Tế không để ý tới biển chỉ đường, chỉ nhìn thấy lối đi chật hẹp phía trước cùng với bóng dáng thấp thoáng của Giang Túy Mặc, cô cởi ba lô xuống xách trên tay, khẽ cắn răng, đâm đầu đi vào hẻm núi y như một con ruồi không đầu.

Đi tới cuối hẻm núi, Tế Tế phát hiện ra mình vẫn còn có thể miễn cưỡng đi qua, trong lòng hết sức đắc ý — thì ra mình còn chưa béo lắm! Nhưng mà sự kiêu ngạo sẽ khiến người ta tụt lại phía sau, tới lối ra của hẻm núi, Tế Tế hoảng hồn phát hiện ra rằng, mình bị kẹt.

Đã có biết bao nhiêu người chết ở bước cuối cùng dẫn tới thành công. Lúc này Tế Tế đang nghiêng người và bị kẹt giữa hai khối đá lớn nhô ra, giống như năm đó Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn, có thể lui về phía sau nhưng lại không thể tiến lên phía trước.

Rõ ràng là chỉ còn cách lối ra vẻn vẹn một bước nữa mà thôi.

Tay trái của Tế Tế gắng sức duỗi về phía trước, y như Nhĩ Khang đang kêu gào Tử Vi bảo nàng đừng đi.

Giang Túy Mặc vốn đã đi ra, bây giờ lại quay ngược trở lại, dựa vào khối đá, ung dung liếc nhìn cô: “Không phải là muốn hôn tôi sao?” Anh hỏi, lại còn ghét mặt tới sát mặt Tế Tế, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách ở giữa: “Come on, girl.”


Khuôn mặt kia, bờ môi kia, cái cằm lún phún râu kia, tất cả đều cực kỳ nam tính, thật đúng là quyến rũ muốn chết.

Trong đầu Tế Tế tưởng tượng ra một hình ảnh: Cô gắng sức xông ra khỏi hẻm núi, tới hôn anh một cái thật kêu, anh rưng rưng nước mắt che môi lùi về sau, ngã xuống đất yên lặng rơi nước mắt, còn cô thì chống nạnh cười to: “Ha ha ha!! Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết!!”

Nhưng lý tưởng lúc nào cũng truyền cảm hứng cho người ta phấn chấn tiến về phía trước giống như hai mươi phút đầu bình luận về tin tức trong nước của bản tin thời sự, mà hiện thực thì lại thê thảm như hai mươi phút sau của bản tin thời sự, chuyên phát những tin tức biến động quốc tế.

Tế Tế nhoài người về phía trước một lúc lâu, nhưng mà bộ ngực thì quả thật là kẹt không cách nào qua nổi, dường như bây giờ cô chỉ có một đường rút là tạm thời lùi lại, sau đó bắt chước mấy con chó con, chật vật chui ra ngoài qua một cái khe ở bên dưới. Trong đầu vang lên một bài thơ kháng chiến trong sách giáo khoa thời còn đi học:

Cánh cửa cho người bị khóa chặt

Lỗ hổng cho chó lại thênh thang

Một tiếng nói vang lên:

– Bò ra đi, cho mày tự do!

Tôi khát vọng tự do

Nhưng tôi lại biết rõ

Thân người sao có thể bò ra từ lỗ chó!

_ “Bài ca người tù” – Diệp Đỉnh

Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, mình vẫn nên chui ra ngoài từ bên dưới thì hơn ~~~ Tế Tế đã quên sạch lời giáo huấn của nhà cách mạng lỗi lạc, chật vật nhích người chuẩn bị quỳ xuống bò ra ngoài.

Lúc này, Giang Túy Mặc lại nắm lấy cánh tay trái mà cô duỗi về phía trước, có vẻ như muốn kéo cô ra ngoài.


Tế Tế đang định từ chối “ý tốt” của anh thì lại nghe anh ra lệnh: “Thở ra!”

Tế Tế bất giác nghe lời thở ra một hơi dài, sau đó trừng mắt nhìn anh duỗi cánh tay còn lại tới, chen vào giữa ngực cô và khối đá, nhanh chóng đè ngực cô lại một cái thật mạnh, khiến chút không khí cuối cùng trong người cô cũng phun hết ra ngoài, sau đó lại kéo tay cô, lôi cả người cô ra ngoài.

Tốc độ nhanh tới mức Tế Tế chẳng kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Anh anh anh…” Tới lúc hoàn hồn lại, Tế Tế che ngực, hoảng hồn ngã phịch xuống đất.

Giang Túy Mặc không thèm để ý tới vết trầy trên mu bàn tay mình, đổ chút nước ra rửa sạch, lại vẩy khô nước trên tay: “Không cần cảm ơn.”

Tế Tế trừng mắt với anh: “Tôi đâu có muốn cảm ơn anh.”

“Tôi đã cứu cô.”

“Anh! Cố ý! Cố ý…” Tế Tế vô cùng kích động, chĩa tay chỉ thẳng vào anh, ngón tay run rẩy.

“Cố ý làm gì?”

“Tôi…” Tế Tế lại vòng hai tay che trước ngực, ra vẻ vô cùng oan khuất.

“Tôi không chỉ một lần nói với cô rằng, cho dù là bộ phận nào trên người cô thì tôi cũng hiểu rõ hơn cả chính cô.” Giang Túy Mặc ngồi xuống, co chân lại, tay khoát lên hai đầu gối, nhìn cô với vẻ khiêu khích.

Nhưng mà cô nàng Mập Tế vừa giây trước còn đang lặng lẽ rơi nước mặt thì giây sau đã đột nhiên nhào tới ôm lấy gáy anh, chu môi hôn lên môi anh một cái, nhân lúc anh đang sững ra thì cô nhanh chóng bật dậy, xách ba lô lên chạy trốn.

“Đã nói là nếu tôi thuận lợi đi ra ngoài thì sẽ hôn một cái rồi!”

Giữa vách núi quanh quẩn tiếng cười đắc ý của Tế Tế. Tất cả mọi tình cảm đều bắt đầu từ quấy rối, cho dù anh có thẹn quá hóa giận đuổi theo tôi thì tôi cũng đã lời rồi ~

Giang Túy Mặc vẫn còn ngồi nguyên chỗ cũ, híp mắt đưa ngón cái lên nhẹ nhàng lướt qua môi mình. Mập chết à, giỏi lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận