Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng



Vừa khéo hôm nay là cuối tuần, sau mấy ngày âm u, bầu trời thành phố N bỗng trở nên xanh trong lạ thường. Mùa xuân rải sắc xanh lên những luống hoa, những nụ hoa vàng li ti cũng hé môi cười. Những cây ngô đồng Pháp hai bên đường mọc lá mới, khe khẽ đung đưa trong gió. Thỉnh thoảng lại có một con chó con chạy tới đi tiểu dưới gốc ngô đồng, nhận về ánh mắt khinh thường của mấy con mèo hoang ở góc tường không xa.

“Anh có tâm sự gì sao?” Tế Tế chớp chớp mắt, kéo vạt áo Giang Túy Mặc.

Lúc này Giang Túy Mặc mới dừng bước, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tế Tế dù ánh mắt đầy vẻ nghi vấn nhưng cũng chẳng mảy may ảnh hưởng tới việc cô ăn bánh rán tương, trên khóe miệng còn dính tương, thế nhưng vẫn tiếp tục cắn miếng bánh màu vàng óng, ăn rất say sưa.

"241png"

“Tôi đang nghĩ, tại sao cô lại đột nhiên có hứng thú với nghệ thuật thanh lịch.” Giang Túy Mặc bước lên nhìn, tấm biểu ngữ Hội chợ nghệ thuật công chúng thành phố N đập thẳng vào mắt.

“Thật ra tôi còn là một người có hứng thú tao nhã và lý tưởng cao quý.” Tế Tế nói rất đương nhiên, cho dù có đánh chết thì cô cũng không nói cho anh biết rằng, để bù đắp chuyện lần trước khiến cô làm “bia đỡ đạn” bị chụp một đầu bánh gato, hôm qua Tiểu Dư đã tặng cô hai tờ phiếu giảm giá, cô thì vốn không muốn đi, nhưng chợt nghĩ tới chuyện lần nào mình hẹn Giang Túy Mặc thì cũng hoặc là ăn cơm tối, hoặc là ăn bữa khuya, chẳng có gì mới mẻ, cho nên mới đột nhiên quyết định hẹn anh tới xem hội chợ nghệ thuật, hòng thay đổi hình tượng “kẻ tham ăn chính hiệu” của mình.

Nhắc tới cũng lạ, sau khi xuống xe, Tế Tế lấy hết dũng khí nắm lấy tay Giang Túy Mặc, thế mà anh lại chẳng hề có phản ứng gì, cứ như đó là chuyện đương nhiên. Tế Tế đỏ mặt, nắm tay anh cùng bước đi, túi bánh rán tương trong tay suýt chút nữa đã rơi mất.

Chen vào một câu, rất nhiều người nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay nhau bước đi thì tỏ vẻ cảnh tượng này khiến bọn họ nhớ tới bộ phim hoạt hình “Không Đầu Óc và Không Vui Vẻ” mà bọn họ thường xem lúc còn bé, một số người khác thì lại tỏ vẻ, bọn họ cảm thấy cảnh này giống như một cách kết hợp bữa sáng vô cùng kinh điển – bánh nướng to và bánh quẩy. “Sao cậu ấy có thể là bánh nướng to được chứ, cậu ấy phải là bánh nướng kiểu Pháp cao sang mới đúng.” Giản Kỳ đã nói như vậy. Mãi về sau Tế Tế mới biết thật ra cái mà Giản Kỳ gọi là “bánh nướng kiểu Pháp” vẫn luôn được cậu ta viết là “Sb thần kinh”.

* “Không Đầu Óc và Không Vui Vẻ” là bộ phim hoạt hình kể về hai cậu bé Không Đầu Óc và Không Vui Vẻ. Không Đầu Óc thì luôn phạm lỗi, Không Vui Vẻ thì luôn làm trái ý người khác. Mọi người đều khuyên chúng nên từ bỏ thói xấu của bản thân, nhưng chúng coi đó là điều hiển nhiên, và để giúp chúng loại bỏ khuyết điểm, chúng đã tạm thời bị biến thành người lớn.

** Bánh nướng (烧饼) được phát âm là [shāobing], lấy hai chữ cái đầu Sb = somebody; “kiểu Pháp” (法风 [fǎfēng]) gần âm với “thần kinh” (发疯 [fāfēng])

"242"

Bàn tay anh vừa ấm áp vừa khô ráo, ngón tay thon dài thẳng đuột, ngón tay cắt gọn, Tế Tế nắm bốn ngón tay anh chỉ thiếu mỗi ngón cái, căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên Tế Tế nắm tay anh, Tế Tế vô cùng vui vẻ trước sự ngầm cho phép của anh, tên tiểu nhân trong lòng nhảy lên nhảy xuống, trong bụng mừng thầm, nhưng lúc lén ngước mắt lên nhìn vẻ mặt anh thì lại thấy anh hơi mất tập trung, chân mày nhíu chặt, chỉ lo bước về phía trước, cũng may là bước chân không tới nỗi quá dài. Vậy nên Tế Tế mới nhịn không được hỏi anh có phải là anh có tâm sự gì hay không, sợ anh đột nhiên cảm thấy cô quá nhàm chán nên không muốn để cô theo đuổi nữa.

Tử An từng nói, khi yêu một người, cậu sẽ tưởng tượng ra những cảnh tượng bi quan khiến bản thân lo lắng sợ hãi. Giống như trước kia trong đầu cô ấy sẽ thường vẽ ra cảnh Lộ Dương và mối tình đầu của anh ta ở bên nhau, phản bội lại cô ấy, cô ấy sẽ hoảng loạn cả ngày, vừa kiểm tra Weibo và điện thoại của anh ta mong phát hiện ra được chút manh mối nào đó, lại vừa cầu khẩn mình đừng nhìn thấy cái gì không nên thấy.

Quả thật Tế Tế có hơi lo lắng, hình như từ trước tới giờ cô chưa từng gần gũi với nam thần tới như vậy, cho nên, cô sợ bị xa cách.

Nghe anh hỏi đùa như vậy, cô đã yên tâm trở lại, bắt đầu dày mặt, càng nắm chặt tay anh hơn, cứ như thể muốn bóp nát cả xương anh.

Giang Túy Mặc rút tay ra, dừng lại cái hành động “chà đạp” của cô, rất tự nhiên móc từ trong túi áo khoác của Tế Tế ra một chiếc khăn giấy, lau khóe miệng cho Tế Tế — hơn phân nửa các bác sĩ đều bị bệnh sạch sẽ.

Vào phòng triển lãm, Tế Tế bắt đầu đi lung tung nhìn loạn xạ y như khỉ, thường bày ra vẻ nghiêm túc thưởng thức nghệ thuật, đứng ở trước một bức họa hoặc một tác phẩm điêu khắc nào đó, sờ sờ cằm như thể đang suy nghĩ về ý nghĩa lịch sử của chúng, nhưng mà ánh mắt thì hoàn toàn mù mờ, chỉ nghĩ đến việc ăn hết bánh rán tương rồi, mình có nên đi mua một chai coca giải khát hay không.

Có lẽ là vì cô đứng trước mặt một tác phẩm điêu khắc trừu tượng nào đó quá lâu nên Giang Túy Mặc từ một chỗ cách đó không xa thong thả bước tới, đứng bên cạnh cô, cùng cô ngắm nghía tác phẩm này. Tế Tế nghĩ, lát nữa có thể anh sẽ hỏi cô nhìn ra cái gì, cho nên cô phải để tâm một chút, quan sát nó cho đàng hoàng, nhưng mà nhìn tới nhìn lui thế nào, cô cũng cứ cảm thấy tác phẩm điêu khắc này rất giống cái mông của một người phụ nữ.

“Cô nhìn ra cái gì rồi?” Quả nhiên Giang Túy Mặc đã lên tiếng kiểm tra cô.

Tế Tế vẫn duy trì động tác chau mày, ngón trỏ và ngón cái xoa cằm suy tư: “Trong mắt của tôi… có vẻ như cái này tượng trưng cho một loại… ừm… sinh mệnh! Đúng vậy, chính là sinh mệnh. Anh xem, đường nét hình giọt nước, nhấp nhô hài hòa, tuyệt, rất thần kỳ, rất giống dãy núi xa xa, cùng với… với biển lớn mênh mông!”

Đứng từ chỗ của Giang Túy Mặc vừa khéo có thể nhìn thấy bảng tên của tác phẩm điêu khắc này, bên trên viết rất rõ ràng – Điêu khắc trừu tượng: Mông phụ nữ.

“Sinh mệnh.” Giang Túy Mặc lặp lại, gật đầu liên tục, trịnh trọng nói: “Quả nhiên năng lực thưởng thức nghệ thuật của cô không hề tầm thường.”

“Đương nhiên.” Hồ Tế Tế nhướng mày, hừ, bà đây sẽ không nói cho anh biết, tôi có nhìn tới nhìn lui thế nào cũng chỉ ra đó là mông phụ nữ.

“Mẹ mau nhìn này, cái mông!” Một bé trai kéo tay mẹ mình, vừa kêu to vừa cười lớn tiếng.

Tế Tế thầm than, mầm non tương lai của Tổ quốc lại có thể thấp kém tới như vậy! Cô hùng hổ hiên ngang đi ra chỗ khác, trước lúc đi còn không quên để lại cho cậu nhóc kia một ánh mắt tiếc hận.

Các phòng triển lãm của hội chợ nghệ thuật đều rất lớn, Tế Tế vừa xem còn phải vừa để ý tới vị trí của Giang Túy Mặc để tránh bị mất dấu. Anh nhàn nhã bỏ hai trong túi quần, đi qua từng tác phẩm nghệ thuật một, thỉnh thoảng lại dừng chân ngắm nghía một lúc, Tế Tế cảm thấy, so với mấy tác phẩm màu sắc sặc sỡ này thì anh còn gần với khái niệm nghệ thuật hơn.

Cứ đi như vậy, Tế Tế đột nhiên bị mấy tác phẩm mô phỏng phong cách điêu khắc thời Phục hưng hấp dẫn. Đương nhiên, thứ hấp dẫn cô cũng không phải là bản thân tác phẩm nghệ thuật, mà là – đại đa số tác phẩm điêu khắc thời Phục hưng đều không mặc quần áo. Cô bắt đầu trở nên dè dặt, vừa cẩn thận trốn trốn tránh tránh để không bị Giang Túy Mặc phát hiện ra cô đang lén xem mấy tác phẩm điêu khắc người để trần, vừa cười trộm đảo quanh mấy bức tượng, lúc thì nghiên cứu bộ ngực của nữ thần này, lúc lại đưa mắt ước lượng chiều dài của anh hùng kia. Cuối cùng, cô đi tới trước mặt một tác phẩm điêu khắc, nội dung chủ yếu của tác phẩm này là một nam thiên sứ nằm trên lưng sư tử, cô kinh ngạc bởi lẽ tác phẩm này làm y như thật, ngay cả lớp vải phủ lên bộ phận nhạy cảm của nam thiên sứ cũng vô cùng giống thật.

Tế Tế đưa mắt nhìn trái nhìn phải, vươn tay ra thử vén tấm vải lên.

Tấm vải bị cô vén lên thật, sau đó cô nhìn thấy một “tiểu nam thiên sứ” vô cùng chân thực. Oa, pho tượng này làm y như người thật, ngay cả chỗ này cũng… Khoan đã, sao màu sắc lại lạ lạ? Tế Tế ngước mắt lên nhìn khuôn mặt trắng phau của bức tượng, rồi lại nhìn tới “tiểu thiên sứ” có màu sắc gần như tự nhiên bên dưới.

Có lẽ nào…

“Oa oa oa!” Nam thiên sứ gào lên, kéo vải che kín, còn thét lớn tiếng: “Nữ lưu manh!”

Tế Tế bị dọa hết hồn, lui người lại đụng vào người Giang Túy Mặc vừa mới bước tới, cô hoảng hốt quay đầu lại: “Cái này lại có thể do người thật đóng vai sao…”

“Đây là nghệ thuật hành vi.” Nam thiên sứ trét đầy bột phấn trắng khắp người trừng mắt với cô, khôi phục lại tư thế ban đầu, chỉ là bàn tay đưa tới đặt ở phần giữa hai đùi, tránh gặp phải một nữ lưu manh khác như Tế Tế.

Tế Tế không biết Giang Túy Mặc có nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ vừa rồi hay không, cô thử thăm dò mấy lần, anh đều có vẻ điềm nhiên như không. Mãi tới lúc ra về, anh đang khởi động xe thì đột nhiên hỏi: “Mấy hôm tới có bận không?”

“Không bận không bận!” Tế Tế đáp: “Anh muốn tôi làm cái gì tôi cũng sẵn sàng, cho dù có phải xin nghỉ tôi cũng đi.”

“Chỗ tôi có một bộ sách màu “Hướng dẫn giải phẫu người bằng tranh”, nếu cô đã có hứng thú với bộ phận sinh sản như vậy, tôi sẵn sàng tặng cô để cô quan sát tìm hiểu, cô thấy thế nào?”

Nụ cười nịnh nọt của Tế Tế lập tức lụi tắt, trong đầu xuất hiện một đám “tiểu nam thiên sứ” chắp tay nhau khiêu vũ, cô bĩu môi: “Tôi không cần! Anh giữ lại mà tìm hiểu thêm đi.”

“Về mặt lý luận thì tôi đã không thể học thêm được kiến thức mới nữa rồi.” Giang Túy Mặc chỉnh gương chiếu hậu, bắt đầu cho xe chạy.

“Chàng thanh niên à, anh đừng có kiêu ngạo. Thứ anh nắm rõ chỉ là cấu tạo cứng nhắc của mấy bộ phận, còn thứ nhân loại cần lại là một linh hồn sinh động.” Tế Tế cãi cùn, hy vọng có thể dời đề tài nói chuyện khỏi vụ việc đáng xấu hổ vừa rồi của mình.

“Cho nên hôm nay cô chỉ chọn nhìn mấy thứ sinh động?”

Dời đề tài hoàn toàn thất bại.

Tế Tế bắt đầu dùng sự yên lặng để dời lực chú ý, cô quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tới lúc gần về đến nhà thì điện thoại di động của cô đổ chuông.

“Vâng, mẹ ạ ~ Cái gì? Đi Thâm Quyến?” Tế Tế còn chưa nói được hai câu thì giọng đã cao vút lên: “Có phải bệnh của ông ngoại lại… Không được lừa con nữa! Thật sự tới Thâm Quyến họp sao? Con không tin con không tin! Mẹ mua vé máy bay bao giờ? Đi bằng xe sao? Con sẽ lập tức về xem vé, nhìn thấy vé rồi con mới tin mẹ.”

Tế Tế cúp điện thoại, đột nhiên thấy bất an trong lòng, tay trái nắm tay phải, đốt ngón tay cũng bị cô vặn tới mức trắng bệch. Giang Túy Mặc dùng một tay cầm tay lái, tay còn lại đột nhiên phủ lên tay cô, nhẹ nhàng nắm lại.

“Ông ngoại cô đã làm phẫu thuật cắt bỏ phần lớn dạ dày, xác suất tái phát không cao.” Giang Túy Mặc cho cô một câu trả lời không chuyên nghiệp.

Lời an ủi của một bác sĩ khiến Tế Tế dễ chịu hơn một chút. Bả vai đang kéo căng của cô hơi buông lỏng ra, cô hít sâu mấy cái: “Tôi ghét bọn họ giấu giếm tôi.”

Giang Túy Mặc đột nhiên yên lặng, vì phía trước có một ngã rẽ lớn nên anh đành phải dời tay về đặt lên tay lái: “Cô ghét bị lừa gạt.”

“Ai cũng ghét bị lừa gạt cả thôi, dù chỉ là lời nói dối có thiện ý. Nếu đã là người thân thì có chuyện gì không thể nói, người già khó tránh khỏi bệnh tật, làm gì có cái gì quan trọng hơn mạng sống hay sức khỏe? Chuyện học tập của tôi? Hay là công việc của tôi?” Hiếm khi Tế Tế nghiêm chỉnh như vậy, trong giọng nói có lẫn vẻ tức giận và đau xót. Trong lòng mỗi người đều có một chỗ mềm mại nhưng lại không dễ bị chạm tới, không thể nghi ngờ, bây giờ bệnh của ông ngoại chính là điểm mấu chốt mà Tế Tế khó vượt qua nhất, cho dù là bất cứ ai nhắc tới, cô cũng sẽ có vẻ yếu ớt mà gay gắt như hiện giờ: “Lúc đi học tôi vẫn luôn có một ước mơ, đó là sau này đi làm kiếm được tiền rồi sẽ có thể mua cho ông bà ngoại một căn hộ có thang máy ở trong thành phố. Bây giờ đi làm thật rồi mới biết đó chỉ là ảo tưởng hão huyền. Nhưng tôi vẫn muốn che chở cho họ, cho nên tôi không thể tiếp nhận được việc ba mẹ nói dối tôi chuyện có liên quan tới họ.”

Mặc dù cô nói năng hơi kích động, nói cả những điều không nên nói, nhưng Giang Túy Mặc vẫn không để lộ chút thông tin nào. Đây là y đức của anh, cho dù sau này Tế Tế có biết rõ chân tướng thì anh cũng sẽ không hổ thẹn về lời nói dối hiện giờ của mình.

Tâm sự của anh bây giờ chính là điều kiện mà Lý Duyên Trân đưa ra, mà thực ra anh cảm thấy đó cũng không phải là một điều kiện quá hà khắc – bà ấy cần một bức “Lăng tuyết tùng thúy đồ” làm giả chất lượng cao, bức tranh thật đang ở trong tay ông ngoại của Tế Tế, cho nên bà ấy yêu cầu anh lấy bức tranh thật về để bà ấy chụp ảnh chi tiết.

Anh không biết tại sao Lý Duyên Trân lại cần một bức tranh giả giống y như thật, cũng không biết nó sẽ có ảnh hưởng thế nào tới Tế Tế và người nhà của cô, Giang Túy Mặc liếc mắt nhìn cô nàng Tế Tế đang lo lắng vì bệnh tình của ông ngoại kia, cô ngay thẳng, cởi mở, đầy lòng hiếu thảo — có trời mới biết nếu cô biết phía sau mối quan hệ của bọn họ là mưu đồ với bức tranh “Lăng tuyết tùng thúy đồ” của ông ngoại cô thì cô sẽ có suy nghĩ thế nào.

Cho dù anh có đồng ý hay không thì anh cũng giống như một quân cờ của Lý Duyên Trân, chỉ cần anh tiếp tục ở bên Tế Tế thì Lý Duyên Trân nhất định sẽ bóc trần thân phận của quân cờ này, để cho Tế Tế biết.

Cô lại ghét bị lừa dối tới như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui