Chỉ Có Thể Là Anh

Guy chớp mắt. “Ai ba mươi cơ? Em có một người tình ba mươi tuổi á? Em đang đùa à?”
“Vì sao chứ?” Nina quắc mắt nhìn anh. “Anh đã hẹn hò với các cô nàng trẻ hơn kể từ khi chúng ta ly hôn. So sánh với hầu hết bọn họ, Alex thực ra là ông lão rồi.”
“Alex.” Guy ngả người tựa vào đi văng, sự tự tin quay lại đúng chỗ.
“Ừ, Alex.” Nina gật đầu. “Anh ấy là bác sĩ. Làm chính thức ở Bệnh viện Đa khoa Riverbend.”
“Chính là thằng nhóc sống ở tầng dưới mà em đã kể với anh, đúng không?” Guy hỏi. “Em đang ngủ với tay hàng xóm ba-mươi-tuổi của em.” Anh lại lắc đầu. “Không phải em, Nina à. Em là một phụ nữ đáng yêu, nhưng em để ý đến tuổi tác của bản thân. Và em biết người ta sẽ bàn tán thế nào. Em sẽ chẳng bao giờ làm điều gì nhục nhã như thế.”
Ở phía cửa sổ, Fred rên ư ử và cào lên mặt kính. “Xin phép một lát,” Nina nói với vẻ nghiêm chỉnh phóng đại và bước tới thả con chó ra ngoài trước khi cầm dao lên và moi ruột chồng cũ của mình.
Nhục nhã, cô nổi điên trong khi mở chốt cửa sổ. Chà, chuyện là như thế đấy. Anh ta được tự do ngủ lang với mấy cô nàng hơn hai mươi, nhưng với cô thì lại là nhục nhã khi làm tình với...
Không mời mà đến, ý nghĩ làm tình với Alex nhảy vào tâm trí cô, và cô khựng lại trong chốc lát. Cũng chẳng lạ lùng gì sau ba tháng mơ mộng về anh, cảm thấy nóng bừng mỗi khi anh đến gần, làm tất cả mọi chuyện ngoại trừ nhảy bổ vào anh mỗi khi anh xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà cô, nhưng đây là làn đầu tiên điều đó dường như khả thi, một chuyện mà cô có thể thực sự làm được. Việc nhìn thấy Alex trong phòng cấp cứu tối hôm qua đã làm chấn động quan điểm của cô về anh đáng kể. Bàn tay anh thật đáng tin cậy khi anh khâu tay cho cô, và anh vô cùng tập trung, vô cùng tự chủ. Cô lại nghĩ đến bàn tay anh, đến hình ảnh đôi bàn tay đó trên người cô, mở cúc áo của cô, mở khóa áo ngực...
Thế rồi cô nghĩ đến cơ thể mình, mềm nhũn ra vì tuổi tác, mọi thứ đều xệ xuống so với trước đây, xệ hơn mức mà Alex vẫn quen thấy. Alex là kẻ hẹn hò với các cô nàng tuổi đôi mươi có silicon hỗ trợ cho sắc đẹp. Ngay cả nếu anh có hứng thú với cô thì anh cũng mới chỉ thấy cô ăn mặc đầy đủ. Cô có thể che giấu rất nhiều khuyết điểm của mình khi còn quần áo. Nhưng lúc khỏa thân...
Guy nói đúng. Cô phải xem xét đến tuổi tác của mình.
“Nina?” Guy gọi cô với vẻ mất kiên nhẫn, và cô nhớ lại lời mỉa mai “nhục nhã” của anh ta.
Vậy thì, thôi được, có thể làm tình với Alex không phải là điều cô có thể làm, nhưng Guy không cần phải biết điều đó. Sẽ tuyệt lắm nếu Alex ghé qua và buông lời lả lơi với cô. Được rồi, nghĩ thế thật trẻ con, nhưng chuyện đó sẽ rất tuyệt. Chỉ cần đủ lâu để khiến Guy thắc mắc.
Fred lại rên ư ử, và trong cơn bốc đồng, Nina chộp lấy một cây bút trên bàn và viết “Cứu!” lên vòng cổ của nó. “Đi gặp Alex,” cô thì thào vào tai nó rồi trượt tấm liếp ra khỏi khung cửa sổ. “Alex,” cô thì thào lần nữa khi Fred rùng mình chuẩn bị nhảy qua. “Alex.”
Thế rồi Fred nhảy, và Guy rời khỏi đi văng, bước về phía chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ để ngồi cùng cô trong khi cô chờ Fred quay lại.

Hai mươi phút sau, Guy vẫn đang trình bày một lý do hợp lý khác về chuyện vì sao họ nên tái hôn, và Nina đang sẵn sàng lao xuống theo lối thoát hiểm để lùng tìm Fred, Kẻ không đáng tin. Nếu Fred là Lassie[27], Timmy hẳn vẫn còn mắc kẹt trong khe núi um tùm.
“Em không biết nó đi đâu mất rồi,” cô nói, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nó đâu có thế này kể từ ngày đầu tiên em đưa nó về.”
“Em có quên con chó chết tiệt đó đi được không!” Guy quắc mắt với cô. “Anh đang nói với em là anh nghĩ nếu đi gặp bác sĩ tư vấn, chúng ta có thể...”
Tiếng đập cửa làm Guy khựng lại giữa chừng, và anh ta quay lại, cái quắc mắt chuyển thành gườm gườm. “Cái quái gì...”
“Nina?” Giọng Alex vọng qua cánh cửa nghe có vẻ hoảng loạn. “Nina, mở cửa ra. Dây cổ của Fred...”
Nina chạy như bay ra cửa, mở tung cánh cửa ra và túm lấy Alex trước khi anh kịp nói thêm gì khác. “Alex! Anh yêu!”
Alex đứng ở ngưỡng cửa trong chiếc quần soóc vịt Daffy cùng một cái áo phông trắng mặc ngược và lộn trái có mác chìa ra ngoài như một lá cờ gắn dưới cằm. Anh chớp mắt nhìn cô. “Anh yêu?”
“Vịt Daffy á?” Nina lên tiếng, mắt nhìn xuống.
“Anh yêu?” Alex lặp lại. “Có chuyện gì thế? Dây cổ của Fred...”
“Anh yêu!” Nina lại kêu lên và choàng tay ôm lấy anh, nhanh chóng và vụng về đặt một nụ hôn lên đôi môi đang hé ra của anh để làm anh ngậm miệng lại, đồng thời ngã nhào vào anh. “Em chỉ đang kể với Guy về hai đứa mình.”
“Về hai đứa mình.” Hai tay Alex đã ôm lấy người cô khi cô quăng mình vào anh, lúc này anh đang nhìn xuống cô và lắc đầu. “Kể với Guy về hai đứa mình? Chà, hy vọng ông già Guy tội nghiệp tiếp nhận chuyện này thật bình tĩnh.”
Vòng tay Alex quanh người cô đem lại cảm giác thật tuyệt, nhưng khó mà nghĩ ngợi gì khi anh kéo cô lại gần như thế. Họ đang nói về chuyện gì nhỉ? Ồ, phải rồi, Guy. Guy vẫn đang còn ở đó. Nina dợm quay lại với chồng cũ của mình. “Chà, thực ra thì, anh ấy vẫn đang còn...”
“Bởi vì anh sẽ không từ bỏ chuyện này đâu,” Alex nói nốt câu rồi hôn cô.
Nina khựng lại trong chốc lát khi môi anh chạm vào môi cô và cánh tay anh kéo cô thật sát vào người anh. Cô thốt lên một tiếng khe khẽ và rồi tâm trí cô xoay mòng mòng, hai tai ù lên, nhưng phần lớn chỉ có Alex, ở khắp nơi, cơ thể anh áp vào cơ thể cô, môi anh trên môi cô, mọi thứ về anh đang quét bay thực tại. Anh kéo cô lại gần hơn, và cô cố không rên lên trước cảm giác nhức nhối trên ngực khi cô bị kéo siết vào ngực anh. Lưỡi anh lách vào trong miệng cô, làm toàn bộ những ý nghĩ trong cô ngưng hoạt động và đầu gối cô khuỵu xuống. Cô nắm lấy vai anh và nhắm mắt lại. Tất cả những gì còn lại trên đời là hơi nóng dồn dập của miệng anh trên miệng cô và cảm giác bừng bừng rộn ràng trên bụng cô vì anh đang áp sát vào cô.

“Ôi, Chúa ơi,” cô thở hổn hển khi môi anh tách ra, rồi anh nhấm nháp từ má ra sau tai cô.
“Có vẻ như anh ta chẳng tin chúng ta lắm,” Alex thì thầm bên tai cô, hơi thở nhồn nhột làm cô rùng mình trong vòng tay anh. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải quan hệ trên đi văng để thuyết phục anh ta.” Anh dợm kéo cô về phía đi văng, và Nina đang bị nhấn chìm trong khao khát dành cho anh đến nỗi cô sẽ theo anh đi bất cứ nơi nào, nhưng Guy bỗng hắng giọng.
“Ồ, anh ở đây.” Alex nhìn sang Guy ở phía cửa sổ. “Xin lỗi. Cứ tưởng chúng tôi chỉ có một mình.”
“Nina và tôi đang thảo luận chuyện tái hợp. Phải không, Nina?” Giọng Guy đòi hỏi một câu trả lời, nhưng Nina ngả người tựa vào ngực Alex, giữ chặt lấy anh, vẫn còn mụ mẫm vì nụ hôn mới rồi, và hỏi lại, “Cái gì?”
Alex nhìn xuống cười toe với cô và siết chặt vòng tay quanh người cô, làm cô lại cảm thấy ham muốn bùng lên và thở mạnh hơn. Thôi đi nào, cô tự nhủ rồi quay đầu sang nhìn Guy. Thông thường cứ nhìn Guy là cô mất hứng hoàn toàn, thế nên điều đó sẽ giúp tâm trí cô bình tĩnh trở lại.
Guy đang quan sát bộ cánh của Alex với vẻ khinh khỉnh rõ rành rành. “Vậy đây là thứ mà thời nay một bác sĩ trẻ đầy hứa hẹn sẽ mặc, nhỉ?”
“Chỉ lúc chuẩn bị yêu đương thôi,” Alex phấn khởi đáp lại, và Nina rùng mình trước ý nghĩ đó làm anh ôm cô chặt hơn. “Bộ vest đẹp đấy,” anh nói với Guy. “Cá là phải mất nhiều giờ đồng hồ mới cởi ra được.”
Nina cố lắng nghe, nhưng cô chẳng thèm quan tâm tí ti nào đến điều mà Guy nói. Trước đó anh ta đã chẳng quan trọng gì rồi, nhưng giờ thì anh ta vô hình. Cô có nhiều thứ để nghĩ đến. Như tại sao Alex lại hôn cô theo kiểu Pháp để làm Guy ấn tượng khi mà Guy không thể nào biết được sự khác biệt. Alex hẳn phải muốn thế. Dĩ nhiên, đại khái là anh thích phụ nữ. Chuyện này chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì cả.
Đừng mất kiểm soát lúc này, Nina tự nhủ, và rồi tay Alex di chuyển dọc theo người xuống đến hông cô, và cảm giác nóng bừng mà cái vuốt ve đó khơi dậy làm cô lại trở nên váng vất, và cô ngả đầu tựa vào vai anh.
“Mai anh sẽ nói chuyện với em, Nina,” cô nghe thấy Guy nói từ xa xa, và cô đáp lại, “Ưmmm,” chẳng để tâm đến. Thế rồi cánh cửa sập lại sau lưng anh ta, và cô chỉ còn lại một mình với Alex.
Nina cố hết sức bình tâm lại. “Ừm, cảm ơn. Chuyện đó thật...”
“Im lặng nào, Nina,” Alex nói và cúi xuống hôn cô lần nữa. Thế là Nina ngả người vào anh, háo hức đến nỗi cô từ bỏ mọi hy vọng giả vờ là mình không muốn anh.
Anh có khuôn miệng kỳ diệu nhất trên đời. Đến tận hôm qua cô mới biết anh sở hữu những ngón tay của một nhà phẫu thuật, nhưng đến lúc này cô mới nhận ra anh cũng có cả khuôn miệng của một nhà phẫu thuật nữa. Bằng cái miệng đó, anh có thể tạo nên điều thần kỳ, như có thể hồi sinh sự sống. Chắc chắn anh đã làm cô sống lại bằng cái miệng đó. Cô muốn nói với anh như thế, nhưng để làm được như thế cô sẽ phải tách môi mình ra khỏi môi anh, và cô chẳng có chút ý định sẽ có lúc nào rời khỏi nơi ấy, hay đánh mất cái vuốt ve say đắm đến mụ người mà lưỡi anh đang khuấy động trong miệng cô, hay...

Anh đang đưa cô về phía đi văng, kéo cô ngã xuống đó cùng anh, rồi anh lăn người ghì cô xuống dưới, cơ thể anh thật nóng bỏng và rắn chắc trên cô. Cô níu chặt lấy anh, tách hai chân ra để đưa anh đến gần hơn khi họ áp sát vào nhau. Trong suốt thời gian đó anh hôn cô, lưỡi anh trêu ghẹo làm miệng cô mở ra, môi anh trên môi cô, trên cổ cô. Anh đẩy chiếc áo phông của cô lên và úp bàn tay quanh cái áo lót phủ ren, làm cô kêu lên trước cảm giác kỳ diệu mà cô cảm thấy trên vòng ngực căng lên của mình. Trước đây cô chưa bao giờ muốn một người đàn ông nhiều đến thế, chưa bao giờ muốn đôi bàn tay và cái miệng mạnh mẽ trên cô đến thế, chưa bao giờ muốn bị chiếm lấy một cách thô bạo như thế, chưa bao giờ muốn được đánh dấu và sở hữu như vậy. Cô quàng hai chân quanh người anh, kéo anh áp mạnh vào mình hết mức có thể, và anh thúc hông vào cô, cắn lên vai cô trong khi cô thở dốc và níu lấy anh. Thế rồi miệng anh lại áp vào miệng cô, đàn áp cô; cô bị cuốn đi, tay giật giật chiếc áo phông của anh, cố kéo bung nó ra. Anh hơi nâng người lên để giúp cô, và cô kéo chiếc áo qua đầu anh, túm thật chặt trong tay và ưỡn người lên để đón lấy anh, nhưng bỗng anh kêu lên, “Nina!” trong giọng nói chứa đầy vẻ hoảng hốt, chứ không phải đam mê.
Anh dứt người ra khỏi cô, túm lấy cổ tay cô và kéo cô ngồi dậy, và từ một nơi xa xôi, cô tập trung nhìn vào tay mình và thấy máu.
“Ôi, quỷ thật,” Alex thốt lên. Cô nhìn anh, to lớn và tuyệt đẹp trong ánh đèn, ngực anh phủ một lớp lông màu vàng, các cơ bắp siết lại khi anh đỡ cô ngồi lên. Miệng anh thẫm lại vì hôn và bị hôn, và cô nghĩ, Có tí máu thôi mà! rồi lại tiếp tục hôn anh.
Anh hôn đáp lại, thật mạnh bạo, nhưng rồi anh rên lên và nói, “Nina, cưng à, chúng ta làm bục mấy vết khâu rồi, để anh xem lại đã,” trong khi cô lại ngả tới tìm môi anh lần nữa.
“Không,” cô nói. “Không sao đâu. Giờ hôn em đi đã.”
Và anh hôn cô, nhưng nụ hôn lần này dịu dàng chứ không nóng bỏng. “Anh ghét chuyện này, nhưng anh phải chữa tay cho em đã, Nina,” anh thì thầm. “Em bị đau đấy. Để anh chữa đã.”
Anh nói năng nghe giống Guy nhiều đến nỗi cô tỉnh hẳn ra. “Được rồi,” cô nói, đoạn dùng bàn tay còn lại của mình để kéo áo xuống trong khi Alex tháo băng ra.
“Không tệ lắm đâu,” một lát sau, anh bảo cô trong khi cô vẫn còn đang rơi xuống từ đỉnh cao nhục dục. “Chúng ta có thể chữa luôn ở đây được. Em có bộ dụng cụ sơ cứu không?”
Đột nhiên Nina cảm thấy mệt mỏi. “Trong phòng tắm,” cô bảo anh.
Alex lại hôn cô lần nữa, vẫn dịu dàng, “Ở đây nhé,” anh bảo cô. “Đừng nghĩ đến chuyện đi lại đấy.”
Cô nhìn anh băng qua phòng đến phòng tắm, không mặc gì ngoài cái quần soóc vịt Daffy chết tiệt, và cô tự hỏi có phải mình đã mất trí. Nếu tay cô không bị chảy máu, hẳn cô sẽ khỏa thân với anh trong vòng năm phút nữa, và anh hẳn sẽ đẹp trai cực kỳ - ngay cả trong cái quần soóc vịt Daffy đó - và cô sẽ là một bà già trung niên với thân hình trung niên.
Thật may là tay cô lại bị chảy máu.
Cô chạm mặt anh trên đường băng qua phòng, nửa mong chờ anh sẽ bảo, “Anh bảo em ở yên đấy rồi mà,” nhưng anh chỉ băng lại tay cho cô trong khi vẫn đứng đó trong hành lang.
“Em không sao chứ?” Anh hỏi sau khi đã xong. “Anh xin lỗi. Anh chưa bao giờ...”
“Đó không phải lỗi của cậu.” Cô vỗ lên vai anh bằng bàn tay lành lặn, và trông anh đau khổ hơn bất kỳ lúc nào khác cô từng thấy. Cô với tay qua người anh và mở cửa. “Cảm ơn vì đã giúp tôi trong chuyện với Guy.”
Alex đứng im một lát, tỏ ra hoang mang, lưỡng lự và gợi cảm hơn bất kỳ ai trên cõi đời này.

“Nina, chúng ta có thể nói chuyện...”
“Không,” Nina nói, nhẹ nhàng đẩy anh ra ngoài cửa. “Tôi sẽ gặp lại cậu vào ngày mai.”
“Nina...” anh kêu lên, và rồi cô đóng cửa lại trước mắt anh và tựa trán vào đó. Bàn tay cô nhức nhối vì những mũi khâu, cơ thể cô nhức nhối vì hai bàn tay anh, nhưng phần lớn tâm trí cô nhức nhối vì cô muốn anh nhiều biết bao mà lại không thể nào có được anh, và cô đã suýt gặp phải thảm họa thế nào.
Fred liếm lên cổ chân cô.
“Cảm ơn mày, Fred,” cô bảo nó. “Tối nay mày giỏi lắm. Rốt cuộc thì đúng như Lassie.”
Cô quay lại đi văng để tắt đèn bàn đi và thấy cái áo phông của Alex trên sàn nhà. Cô nhặt cái áo và áp nó lên mặt, hít vào mùi hương của anh một lát trong lúc Fred đứng nhìn.
“Tao lậm lắm rồi, Fred à,” cô bảo nó. “Tao lậm đến nỗi tối nay tao sẽ mặc cái áo này đi ngủ, tệ hại đến thế đấy.”
Fred ngáp dài.
“Sao chứ?” Nina nói. “Cứ chờ đến lúc mày yêu xem. Là địa ngục đấy.”
***
Mười phút sau đó, khi Max trả lời điện thoại, Alex tuyên bố.
“Anh nói đúng.”
“Anh luôn đúng,” Max ngáp dài. “Anh cũng phải có mặt ở văn phòng vào tám giờ sáng mai. Em có thể đợi đến tối mai rồi hẵng kể về chiến công của mình cho anh nghe không? Anh sẽ đem bia đến.”
“Đó không phải là chiến công,” Alex ủ ê nói. “Suýt nữa thì được, nhưng rồi tay cô ấy bắt đầu chảy máu, và đến lúc em băng bó lại xong, thì cô ấy cự tuyệt.”
“Đừng bao giờ dừng lại để băng bó,” Max nói.
“Anh thật nhân đạo đấy, bác sĩ Moore,” Alex mỉa mai. “Và em vẫn không hiểu sao cô ấy lại dừng lại. Em băng bó tay cho cô ấy, thế rồi cô ấy nhìn em và bảo, ‘Cảm ơn và chúc ngủ ngon.’ Em vẫn không biết mình đã làm gì sai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận