Chỉ Có Thể Là Anh

Tối hôm sau, vừa thưởng thức món sữa lắc không Amaretto, Charity vừa hỏi cô.
“Và sau đó thì sao?”
“Sau đó mình về nhà, khóc hết nước mắt rồi lăn ra ngủ,” Nina nói. “Nhưng mình đã làm điều đúng đắn. Mình biết mình đã làm điều đúng đắn vì mình cảm thấy nhẹ nhõm biết bao nhiêu. Thậm chí mình còn dành cả ngày ở thư viện để lên danh sách các nhà xuất bản, lên kế hoạch chiến lược cho cuốn sách của chúng ta để Alex không thể tìm được mình và thuyết phục mình quay lại cái cuộc sống kinh khủng mà anh ấy đang gây dựng cho mình. Ý mình là, mình đau khổ vì đã yêu gã khốn kiếp hư hỏng đó, nhưng mình không thể nào chịu đựng một cuộc hôn nhân giống như cuộc hôn nhân trước kia nữa. Và Alex thì điên rồ. Anh ấy bị ám ảnh và cứ quyết tâm là mình sẽ có lại cuộc sống cũ trước đây dù mình có muốn hay không. Và điều duy nhất anh ấy có thể nghĩ ra để mà nói là làm mình tổn thương về vụ Áo lót Không tưởng.”
Charity cau mày. “Mình không hiểu đoạn đó. Tại sao cậu ta lại ghét cái Áo lót Không tưởng chứ?”
Nina nhắm mắt lại và rên lên. “Vì mình không chịu cởi nó ra nếu chưa tắt đèn.”
Charity đặt món sữa lắc xuống. “Để mình nói rõ ra xem nhé. Cậu đã ngủ với anh chàng này hai tháng trời, và cậu chưa bao giờ cởi áo lót ra nếu đèn còn sáng? Cậu ta chưa bao giờ thấy ngực cậu?”
Nina cau mày đáp trả. “Đừng nói nghe có vẻ ngu ngốc thế. Mình đã bốn mươi tuổi rồi, vì Chúa. Mình...”
“Cậu ta có quan tâm không? Cậu ta có nói, ‘Anh ghét bộ ngực bốn mươi tuổi của em, hãy mặc áo lót lên giường’ không?”
Nina lườm bạn, sửng sốt. “Dĩ nhiên là không rồi. Anh ấy chẳng bao giờ nói điều gì như thế. Alex là người tuyệt vời. Anh ấy toàn bảo mình đẹp biết bao, rồi bảo mình cởi áo lót ra nhưng...”
“Nhưng cậu không chịu nghe theo cậu ta,” Charity nói nốt. “Cậu quan tâm đến cái tôi của mình nhiều hơn là điều cậu ta muốn. Cậu cũng chỉ giống Alex mà thôi.”
Nina vươn thẳng người lên. “Đừng có cố so sánh hai bọn mình. Anh ấy đã mua cả một ngôi nhà chết tiệt, và tất cả những gì mình...”
“Tất cả những gì cậu làm là cự tuyệt không cho người yêu của cậu thấy cậu khỏa thân, vì cậu chẳng tin người đó yêu cậu dù trông cậu có thế nào đi chăng nữa,” Charity nói nốt. “Cậu không tin vào tình yêu vô điều kiện, cả Alex cũng thế. Vì thế hai người đều vứt bỏ đi điều tuyệt nhất mà mình từng có vì hai người không tin tưởng lẫn nhau, cũng như chẳng tin vào bản thân mỗi người.”
Nina cố nghĩ ra gì đó để nói, một cách nào đó để bảo Charity rằng cô ấy đã sai biết bao, nhưng điều đó thật khó vì những gì Charity nói quá đúng. Thế rồi ai đó gõ cửa nhà cô, và tim cô tròng trành. Cô nghĩ đó là Alex, liền lồm cồm bò dậy để ra mở cửa cho anh.
Đó là Jessica.
Nina chớp mắt nhìn chị ta trên ngưỡng cửa. “Chị đang đùa em đấy à?”
“Không,” Jessica nói. “Chị đã cố gọi cho cô suốt cả ngày nay. Cô đã đi đâu thế?”
Nina há hốc miệng.

“Đừng bận tâm. Chị vào được không?”
Nina giật mình tỉnh lại. “Ồ. Phải rồi. Dĩ nhiên.”
Cô lùi lại, Jessica bước qua cô và thấy Charity đang ngồi trên sàn nhà đút cho Fred một cái bánh quy cây. “Chào Charity,” chị ta nói. “Tôi mới đọc cuốn sách của cô tối qua.”
Charity có vẻ cảnh giác. “Chị có thích nó không?”
Jessica gật đầu. “Có.”
Lần này Charity lẫn Nina đều há hốc miệng. “Thật không?”
“Thật.” Jessica nhìn quanh tìm ghế ngồi, nhưng không tìm thấy, bèn duyên dáng ngồi xuống sàn nhà cạnh Charity. “Hai người đang uống thứ gì thế?”
“Sữa lắc sô-cô-la,” Charity nói. “Thường thì bọn tôi hay cho Amaretto vào, nhưng bọn tôi đã thấy chất cồn có thể làm nên chuyện gì, thế nên giờ bọn tôi không làm thế nữa.”
“Tốt cho hai người,” Jessica nói. “Tôi cần hai người tỉnh táo để chúng ta có thể nói chuyện về cuốn sách của cô.” Chị ta quay sang Nina. “Cô nói đúng. Sau khi cô rời đi, chị đã xem xét về những gì cô nói, về chuyện chị không tôn trọng tri thức khi từ chối cuốn sách của Charity mà còn chưa đọc nó. Chị đã đọc cuốn sách đó, và nó thật tuyệt.”
“Nhưng Nhà xuất bản Howard không xuất bản sách hư cấu,” Nina nói.
“Giờ thì có,” Jessica tiếp lời. “Thời đại đã đổi thay. Chúng ta sẽ phải thay đổi theo thôi. Cô được thuê vào làm trở lại.”
Nina nuốt xuống, “Ồ. Tốt. Em sẽ đi lấy thêm kem.”
Khi Jessica đã có ly sữa lắc và tất cả bọn họ đều đã yên vị trên sàn nhà, bao gồm cả Fred, Nina mới nói, “Thế có phải là cuối cùng chị cũng sẽ xuất bản cuốn sách đó không?”
Jessica gật đầu, miệng đầy sô-cô-la và kem. “Phải,” chị ta nói sau khi đã nuốt xuống, “nhưng chúng ta sẽ không sử dụng mấy lời bình ngu ngốc đó. Họ đã bỏ qua trọng tâm của cuốn sách. Họ không nhận thấy sự trưởng thành của Jane.”
Charity thở ra hạnh phúc. “Tôi yêu chị, Jessica, ăn bánh quy cây nhé.” Fred rên lên, nên cô cho nó thêm một cái nữa.
“Cuốn sách đó đúng kiểu Kierkegaard,” Jessica tiếp tục. “Đơn thuần là Kierkegaard.”

Charity chớp mắt. “Ai cơ?”
“Soren Kierkegaard,” Jessica bảo cô. “Một nhà triết học Đan Mạch. Ông ta đã nói, ‘Cuộc đời chỉ có thể hiểu tường tận bởi những gì đã qua ở đằng sau, nhưng người ta phải sống tiến về phía trước’.”
“Tôi thích quan điểm đó,” Charity nói. “ ‘Hiểu lùi và sống tiến.’ Ông ta còn độc thân không?”
Jessica chớp mắt, và Nina xen vào, “Cô ấy đùa đấy. Cô ấy có vấn đề với cái miệng.”
“Tốt,” Jessica nói. “Cô ấy sẽ rất tuyệt trong một tua quảng bá sách.”
“Một tua quảng bá sách á?” Charity lặp lại, và trong khi Nina ngồi xuống chứng kiến, Charity và Jessica đã bàn luận rồi đồng thuận với nhau thông qua món sữa lắc và đều tin rằng cuốn sách của Charity sẽ kiếm được cả đống tiền cho tất cả bọn họ.
***
Ở tầng dưới, Alex và Max lại đang bật nắp lon, nhưng lần này mấy cái lon chứa đầy cô ca.
“Anh đã phóng đại quá,” Alex bảo Max. “Chúng ta đâu có nghiện rượu.”
“Ừ, phải rồi, chắc chắn,” Max nói. “Chúng ta chỉ uống quá nhiều mỗi đêm, rồi bất tỉnh và cứ đờ đẫn vật vờ mãi sau đó.”
Alex bật cười, dù trong lòng không muốn và dù anh đang đau khổ. “Chúng ta đã bất tỉnh bao giờ đâu. Anh đang cường điệu hóa vấn đề.”
“Nhưng anh nói đúng, cũng như nhau cả thôi,” Max nói.
“Anh nói đúng.” Alex ngả đầu ra, cố suy nghĩ một cách thấu đáo, vừa khổ sở cũng vừa nhẹ nhõm chẳng kém sau cái ngày anh đã dành trọn để dọn dẹp sạch đống đổ nát mà mình đã gây ra cho cả cuộc đời. “Chuyện gì đã xảy ra ở đây thế này? Sao em có thể mất kiểm soát nhanh đến thế?”
“Em có Nina và không muốn đánh mất cô ấy, thế rồi em hoảng sợ,” Max nói. “Và cô ấy cũng chẳng giúp gì em khi bảo rằng cô ấy sẽ không kết hôn với em để em được tự do rời khỏi khi đã trưởng thành. Đó không bao giờ là cách đối xử với một người đàn ông.”
Alex quắc mắt nhìn anh trai. “Đừng có chỉ trích Nina.”
Max lắc đầu. “Không phải anh. Anh phát cuồng vì cô ấy.”

Alex ngồi dậy. “Này!”
Max vẫy cậu em trai nằm xuống. “Và cô ấy phát cuồng vì em. Chỉ là cô ấy vẫn còn có chuyện cần phải hiểu ra.”
“Chà, chuyện đó sẽ mất bao nhiêu thời gian đây?” Alex hỏi. “Em muốn có lại cô ấy ngay lúc này. Nhưng cả ngày hôm nay cô ấy biến mất và không chịu trả lời điện thoại. Thậm chí cô ấy còn khóa cửa sổ nữa.” Anh nhăn mặt khi nói câu đó. Đấy là việc gây tổn thương nhất trong tất cả.
“Chà, sẽ có ích nếu em hủy hợp đồng mua nhà và bảo bố là em không lớn lên để trở thành một bác sĩ chuyên khoa tim,” Max cáu kỉnh bảo em trai. “Trong chuyện này không hẳn là em vô tội.”
Alex gật đầu. “Em biết. Chuyện đó xong rồi. Tất cả mọi thứ. Hôm nay em đã bảo bố rồi. Em còn bảo bố là anh nói đúng, và em đã đưa số điện thoại của AA[28] cho bố. Chuyện đó sẽ chẳng có ích gì, nhưng ít nhất thì bố cũng đã chán ghét cả hai anh em mình.”
“Chà, vậy thì,” Max nói. “Em đã làm tất cả những chuyện đúng đắn. Giờ thì hành động đi thôi.”
Alex nhắm mắt lại. “Cách đây chưa được đến hai tư giờ cô ấy gọi em là một tên khốn và rồi khóa cửa sổ. Em nghĩ giờ mà hành động thì hơi sớm.”
Max nhìn em trai với vẻ thương hại chẳng buồn che giấu. “Và còn cái quần soóc con vịt mà em đang mặc nữa chứ.”
“Này.” Alex lườm anh trai. “Đừng có chế giễu cái quần soóc này. Nó làm em nhớ đến Nina.” Anh trở nên triết lý. “Đây là cái quần may mắn của em. Em đã có được cô ấy khi đang mặc cái quần này.”
Max nhắm mắt lại và lắc đầu. “Giờ thì anh nhớ ra vì sao mình lại uống bia khi ở cùng em. Khi anh tỉnh táo, em nói chuyện nghe như một đứa trẻ con ngốc nghếch. Để anh nói thẳng ra nhé. Em mặc cái quần con vịt may mắn này vì nghĩ rằng điều đó sẽ đưa Nina quay lại với em?”
“Không,” Alex nói. “Kiểu gì thì em cũng sẽ đưa Nina quay lại. Nhưng hành động bây giờ là quá sớm. Thế nên em mặc cái quần này vì em nhớ cô ấy đến chết đi được, và nó làm em nhớ đến cô ấy.”
“Thế bao giờ em sẽ bắt đầu hành động?” Max mỉa mai hỏi.
“Khi nào em có đủ can đảm đã,” Alex nói. “Anh đúng là biết chọn thời điểm để chơi trò bài trừ chất cồn đấy.”
***
Charity và Jessica ra về lúc mười một giờ, vẫn còn thảo luận với nhau về những gì mà một tua quảng bá sách hiệu quả sẽ đòi hỏi, và Nina bị bỏ lại một mình trong chính căn hộ của mình cùng với Fred.
Đúng là điều cô muốn. Đúng là điều mà cô đã bảo với Alex là cô muốn.
Được rồi, cô đã nói dối. Cô muốn Alex. Không phải trong ngôi nhà chết tiệt kia, nhưng cô có thể thuyết phục anh từ bỏ chuyện đó. Anh cũng chẳng muốn như thế cơ mà.
Anh muốn sống trong một căn hộ cùng Fred và những bộ phim cũ, muốn chạy bộ và muốn khoa cấp cứu. Tất cả những gì cô phải làm là thuyết phục anh rằng cô cũng muốn những thứ đó, rằng cô tin tưởng vào anh. Trước đây, cô chưa từng có một tình yêu vô điều kiện, cô đã có một cuộc hôn nhân mà ở đó vẻ bề ngoài là tất cả và chuyện đứng về phía phái đảng đúng đắn có ý nghĩa hơn là đứng cạnh một người phù hợp. Nhưng với Alex, cô đã có được người phù hợp. Vấn đề là, cô cứ mãi sống với quá khứ thay vì nhận thức được ý nghĩa của những chuyện đã qua.
Đã đến lúc phải tiến lên phía trước.

Fred quệt mũi lên chân cô.
“Alex yêu tao vô điều kiện đấy, Fred,” cô bảo nó. “Tao biết điều đó. Tao không nghi ngờ gì về điều đó cả. Chỉ là cái tôi của tao đang chắn đường. Tao muốn gán cho anh ấy một thân hình hoàn hảo, và tất cả những gì anh ấy muốn là thân hình của tao.”
Fred rên ư ử.
“Một cái Oreo thôi,” cô nói và đứng dậy để lấy cho nó một cái, nhưng rồi cô khựng lại, một ý tưởng thình lình xuất hiện. “Không, chờ đã. Tao có một thứ còn tuyệt hơn cả Oreo cho mày,” nói rồi cô đi vào phòng ngủ với Fred lút cút chạy theo sau.
Nina bước đến ngăn kéo và lôi ra cái Áo lót Không tưởng, vốn được thiết kế dành cho những người phụ nữ không-được-hoàn-hảo-cho-lắm có được một vòng một hoàn hảo đến không tưởng. Giờ không còn thế nữa. “Đây, Fred,” cô nói và thả cái áo xuống trước mặt con chó. “Nó là của mày đấy, Fred. Cứ mặc nó với lời chúc phúc của tao.”
Fred ngoạm lấy cái áo lót, tỏ ra gần giống vẻ ngây ngất mà cô từng thấy ở nó, rồi quay lưng bỏ chạy.
Nina tuột quần áo ra, đến trước gương rồi nhìn chằm chằm vào bóng mình với ngọn đèn phòng ngủ đang bật sáng.
Thân hình cô chẳng có gì không ổn cả. Thôi được, nó đã nhão hơn trước đây, eo đã lớn hơn trước đây, và chẳng có thứ gì trên đó được gọi là đầy sức sống cả, nhưng đó là một thân hình khỏe mạnh như thường, và Alex yêu thân hình đó. Playboy sẽ chẳng bao giờ đến mời gọi, nhưng cô chẳng cần Playboy, cô muốn Alex.
Nina mặc áo choàng đi mưa vào, mở chốt cửa sổ phòng khách và trèo xuống lối thoát hiểm để tìm anh.
Dĩ nhiên, Max đang ở đó khi cô trèo vào qua cửa sổ nhà Alex. Họ đang ngồi đối diện nhau, chân gác lên cái bàn cà phê của Alex, miệng uống cô ca, thì bỗng nhìn lên và thấy cô.
Alex đứng dậy trước, nhưng Max cũng nối tiếp ngay sau đó. “Anh đang chuẩn bị về,” anh bảo cô. “Và anh phải nói với em điều này, anh chưa bao giờ ra về vì một lý do hay ho hơn.”
Nina mỉm cười với anh và anh cười toe đáp lại.
“Đi đi, Max,” Alex nói, và Max trả lời, “Anh đã đi rồi.”
Thế rồi anh ra về, và cô chỉ còn lại một mình với Alex, không biết chắc nên nói gì hay làm gì tiếp theo.
“Anh rất nhớ em,” Alex nói, “và anh thật ngu ngốc.”
“Em cũng nhớ anh,” Nina đáp lại.
Thế rồi Alex siết chặt quai hàm. “Nhưng nếu em đến đây để bảo anh rằng anh quá trẻ để kết hôn với em, thì em có thể chui ra khỏi cái cửa sổ chết tiệt đó ngay lúc này. Anh nói thật đấy. Lần này anh muốn có tất cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận