Chỉ Có Thể Là Anh

Cô cũng chắc mẩm là đã đến lúc Fred phải đi vệ sinh rồi. “Tiếc là mày không phải mèo, không thì tao chỉ cần phải chuẩn bị một cái ổ thôi,” cô bảo nó trong lúc dùng một miếng thịt xông khói để dỗ ngọt nó xuống hai đợt cầu thang thoát hiểm.
Fred vừa khẽ rên ư ử vừa hạ mình xuống tầng hai.
“Suỵt.” Nina liếc nhìn ô cửa sổ đóng kín của căn hộ tầng hai. “Tao vẫn chưa biết gì về anh chàng này. Giờ giấc của anh ta lạ lắm. Giữ yên lặng, thật yên lặng đấy, Fred. Chúng ta cần hàng xóm yêu quý mày.”
Fred im thít và thả mình xuống một bậc thang nữa.
“Tao yêu mày, Fred à,” Nina vừa thì thào vừa lùi xuống các bậc thang kim loại. “Mày cừ lắm.”
Đến lúc Charity quay lại thì Fred đã làm hai vòng lên xuống cầu thang thoát hiểm và tỏ ra rất tự mãn về điều đó. “Chúng ta sẽ đi bộ nữa,” Nina hứa hẹn với nó. “Nhưng vụ này sẽ ổn thôi.”
“Nó làm được à?” Charity quay lại sau khi cất chỗ kem vào tủ lạnh và lắc đầu kinh ngạc. “Mình đi có lâu lắm đâu.”
“Fred rất thông minh,” Nina bảo bạn. “Xem đây.” Cô mở cửa sổ. “Đi nào Fred. Bay lên nào.”
Fred chồm người lên cái hộp mà Nina đã đặt cạnh cửa sổ để giúp nó ra ngoài. Nó quay đầu nhìn lại phía sau, và Nina gật đầu.
Thế rồi nó lẳng người qua cửa sổ.
“Ôi, lạy Chúa tôi!” Charity lao về phía cửa sổ, Nina bám theo sau.
Fred đứng trên tấm thảm trên lối thoát hiểm, trông vô cùng ngạo nghễ.
“Một phần chó lùn, một phần chó săn thỏ, một phần liều lĩnh,” Nina nói. “Mình và nó còn phải thực hành xuất phát, nhưng nó khá giỏi, cậu có nghĩ vậy không?”
Charity lùi khỏi cửa sổ. “Mình nghĩ nó tuyệt lắm.” Cô mỉm cười với Nina. “Thật đấy. Tuy bốc mùi, nhưng nó tuyệt lắm.”
“Chà, mình cũng nghĩ thế.” Nina nhìn Fred lắc người tụt xuống theo lối thoát hiểm xuống sân sau.
“Phần đồ đạc còn lại của cậu đây.” Charity giơ cái túi giấy đang cầm trên tay ra. “Tiền thừa ở dưới cùng ấy.”
“Cảm ơn cậu, Char.” Nina đổ tất cả lên cái bàn ăn tròn bằng gỗ sồi rồi lục sơ qua, hài lòng, chỉ dừng lại khi thấy một cái hộp nữ trang nhỏ được buộc nơ bạc nằm ở giữa đống đồ.
“Đó là quà trẻ em,” Charity bảo cô. “Mình sẽ tổ chức tiệc cho cậu sau.”

Nina mở hộp và lấy ra một cái bảng tên hình ô van bằng bạc thật có khắc địa chỉ nhà Nina bên dưới chữ “Fred Askew” viết tay rất đáng yêu.
“Ôi, Charity, đẹp quá,” Nina kêu lên.
“Đề phòng nó đi lạc.” Charity nhìn nửa phần thân trên của Fred xuất hiện trên cửa sổ, nghiêng tới nghiêng lui trong khi móng chân nó cào soàn soạt trên lớp gạch bên ngoài. “Hoặc là bị bắt cóc.”
“Mình nghĩ nên đặt thêm cái hộp ở bên ngoài nữa thì hơn.” Nina đặt cái bảng tên xuống để đến kéo Fred vào trong. “Nó có vẻ bị nặng-mông thì phải.”
“Cùng với các vấn đề khác nữa,” Charity nói. “Nghe này, mình phải đi rồi.”
Nina đặt Fred xuống sàn và đứng dậy. “Thế còn món Amaretto thì sao?”
Charity cắn môi. “Mình dời đến tối mai được không? Sáng mai cả hai đứa mình cùng phải làm việc, và tối mai thì mình sẽ cần cậu hơn rất nhiều vì mai là thứ Sáu và... cậu biết đấy.”
Nina gật đầu. “Mình biết. Thứ Sáu là ngày tồi tệ nhất. Thế sẽ ổn hơn. Cậu có thể ngủ lại đây.”
Charity cụp mắt xuống. “Như thế với mày không sao chứ, hả Fred?”
Fred thở dài và lạch bạch bỏ đi.
“Nó vui lắm,” Nina nói.
“Ừ, mình có thể thấy nó nhảy cẫng lên,” Charity nói. “Mai gặp lại nhé.”
***
Lúc Alex lách người vào trong căn hộ tầng hai đầy ứ đồ đạc của mình thì điện thoại đang đổ chuông. Anh nhấc máy, kẹp ống nghe giữa vai và tai trong lúc hì hục đẩy cửa sổ lên để chút không khí ùa vào phòng.
“Alex à?”
Tuyệt. Là Debbie. “Ừ, anh đây.” Alex thò đầu qua cửa sổ, cố hít vào chút khí trời ban đêm trong lành. Quỷ tha ma bắt. Anh trèo ra ngoài cửa sổ và ngồi trên cầu thang thoát hiểm, tuột cả giày lẫn tất ra, ném ngược chúng vào trong phòng rồi nói tiếp. “Có chuyện gì thế?”
Giọng Debbie tỏ vẻ hân hoan không chút nao núng. “Em nghĩ mai chúng ta có thể làm gì đó nhân ngày sinh nhật anh. Mà mấy đứa cháu con chị gái em lại muốn đi xem phim, nên em nghĩ chúng ta có thể...”

“Anh rất tiếc,” Alex nói dối.
“Alex, anh chỉ cần thử...”
“Không, thật đấy, anh kín lịch cả ngày với gia đình rồi. Từng người từng người một trong cả ngày đày đọa.”
“Vì sao chứ?” Debbie có vẻ tức giận. “Sao tất cả bọn họ lại không thể gặp anh cùng một lúc chứ?”
“Vì ai nấy cũng đều đang cố thuyết phục anh đi theo chuyên khoa của họ.” Alex duỗi các ngón chân trước gió và cảm thấy khá hơn. Có khi nếu anh thôi không đi giày nữa...
“À, em nghĩ họ đúng đấy,” Debbie nói. “Nếu chuyên tâm hơn vào khoa nào đó khác, anh sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”
“Anh có đủ tiền mình cần rồi.”
Alex tuột cái áo phông trắng ra trong khi cô nàng vẫn nói, thế nên anh không nghe được câu sau đó. “Em vừa nói gì thế?”
“Em vừa bảo anh còn các khoản nợ phải trả. Độc thân thì nợ nần cũng chẳng tệ lắm, nhưng đến lúc anh muốn kết hôn và có con thì sao chứ?”
Alex thở dài và quăng chiếc áo qua cửa sổ. “Debbie, chúng ta đã thảo luận vấn đề này rồi. Anh không muốn có con.”
“Chà, không phải lúc này, nhưng một ngày nào đó anh sẽ muốn có gia đình và rồi...”
“Anh đã có một gia đình rồi,” Alex nói. “Bọn họ làm anh phát điên. Sao anh lại muốn có một gia đình nữa chứ?”
“Gia đình của riêng anh kìa,” Debbie nói.
“Debbie, em không nghe anh nói à. Anh không muốn có con. Không bao giờ.”
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, và Alex nhận ra đây là lần đầu tiên cô chịu nghe anh nói.
“Em thì muốn,” cô lên tiếng.

“Anh biết,” Alex trả lời. “Đó là lý do vì sao anh cứ cố báo cho em biết trước. Anh rất quý em. Anh đã có thời gian vui vẻ với em. Nhưng anh không muốn có con. Anh thậm chí còn chẳng muốn kết hôn. Trước giờ anh đã có một gia đình rồi. Anh không muốn có thêm nữa.”
“Chà.” Debbie hắng giọng. “Chà, được thôi. Em đoán giờ chúng ta có gặp gỡ nhau thêm nữa cũng chẳng để làm gì, đúng không?”
“Ừ, trừ khi em chỉ muốn thư giãn và vui vẻ chút ít.” Alex biết lẽ ra mình phải tỏ ra hoảng sợ trước tối hậu thư của cô, nhưng tất cả những gì anh có thể gom góp lại chỉ là cảm giác sẵn lòng thử lại lần nữa. “Chúng ta có thể đi xem vài bộ phim. Nói chuyện. Chỉ có hai ta trong một thời gian. Tìm hiểu nhau thêm.”
“Alex.” Giọng Debbie đanh lại với nỗi tức giận bị kìm nén. “Chúng ta đã hẹn hò được sáu tuần rồi. Chúng ta đã tìm hiểu. Chúng ta đã xem đủ những bộ phim ngớ ngẩn và nói đủ thứ chuyện rồi. Em muốn có tương lai. Em muốn tất cả.”
“Chà, anh hy vọng là em hiểu,” Alex phấn khởi nói. “Chúc em may mắn.”
Debbie dập máy.
Alex đặt điện thoại lên bậu cửa sổ rồi ngả người tựa vào cầu thang thoát hiểm, cố kết luận xem bản thân có thất vọng vì Debbie đã ra khỏi đời mình hay không. Không hề. Thực ra, phần thất vọng duy nhất chính là việc anh không hề thất vọng. Anh nên cảm thấy như thế mới đúng. Debbie là một cô gái rất tốt, nhưng anh chẳng để tâm gì đến chuyện cô đã ra khỏi đời anh.
Anh là kẻ đểu cáng. Tệ hơn, anh đang biến mình thành Max.
Thế nhưng, anh đã chịu đựng Debbie suốt sáu tuần. Thế cũng là giỏi rồi. Có lẽ lần sau anh sẽ tìm được một người phụ nữ cảm thấy hạnh phúc khi chỉ cần ở cạnh anh, dễ dàng tận hưởng cuộc sống cùng với cửa hàng video, mà không có nhu cầu phát sinh thêm những nghĩa vụ gia đình sẽ làm anh phát điên hơn nữa so với tình trạng hiện tại lúc này.
Còn có Tricia, đơn cử thế, cô bé tóc vàng trong phòng kinh doanh. Cô nàng từng có lần rủ anh đi ăn tối, nhưng anh đã nhẹ nhàng từ chối vì Debbie. Cô nàng có vẻ dễ chịu. Có thể Tricia sẽ có hứng thú với thức ăn và phim Casablanca hơn là việc lên kế hoạch du hí và tư cách hội viên trong các câu lạc bộ ngoài trời. Có lẽ anh sẽ gọi cho cô nàng nếu ngày mai anh sống sót qua được ngày sinh nhật của mình mà không bị tống vào tù vì tội bóp cổ người thân trong gia đình.
Cầu thang thoát hiểm đang cắt vào bắp thịt trên lưng, thế nên anh ngồi dậy, duỗi người và bò qua cửa sổ. Chiếc đi văng đủ gần để có thể bắt được chút gió trời. Tất cả những gì anh cần là được ngủ. Nếu may mắn, anh sẽ ngủ qua sinh nhật của mình và không phải gặp mặt bất kỳ ai gần gũi nhất, thân thiết nhất trước khi phải quay lại làm việc vào thứ Bảy.
***
Tối muộn hôm đó, Nina nằm thư giãn trên chiếc đi văng nhồi bọc lùng bùng cùng với Fred nặng nề và ấm áp bên cạnh, giờ đã thơm phức mùi sữa tắm dành cho chó lẫn mùi nước hoa Duende được cô xịt lên người nó trong cơn bốc đồng. Fred tỏ ra khó chịu, nhưng cô đã mua chuộc nó bằng đống bích quy loại xịn dành cho chó, và giờ cậu chàng vô cùng vui vẻ, thở dài trong giấc ngủ trong lúc cô xem Mel Gibson[5] thổi bay thứ gì đó trên ti-vi.
Cô đã tắt tiếng để có thể xem Mel diễn mà không phải nghe anh ta nói, và tiếng xe cộ rầm rì từ bên ngoài vọng đến trong đêm tháng Năm đôi lúc bị dội lại bởi tiếng hú của xe cứu thương hướng đến Bệnh viện Đa khoa Riverbend cách đó hai tòa nhà, nhắc cho cô nhớ rằng thế giới loài người ở ngay ngoài kia. Điều tuyệt nhất là Fred thật ấm áp bên cạnh cô, và lần đầu tiên trong ngày, cô cảm thấy đủ an toàn để hoàn toàn chú tâm đến những vấn đề của mình. Với Fred ở bên, những vấn đề ấy dường như không còn tệ lắm nữa.
Một trong những vấn đề đó là công việc của cô. Cô khởi đầu với vị trí thư ký cho Jessica Howard ở Nhà xuất bản Howard, một người phụ nữ che giấu bên trong bộ vest màu be trái tim ấm áp và bộ óc biết thưởng thức, và trong vòng sáu tháng, Jessica đã bổ nhiệm cô làm biên tập viên. Đó đúng ra là chuyện tốt. Thật không may, cô lại đang biên tập những cuốn hồi ký của đám người ngớ ngẩn thuộc tầng lớp thượng lưu vốn chẳng bao giờ có được một ý nghĩ độc đáo, và cả bộ sưu tập những bài luận của các viện sĩ về những vấn đề quá mơ hồ đến nỗi ngay cả nếu chúng có độc đáo thì cũng chẳng ai thèm quan tâm. “Chị có bao giờ nghĩ đến chuyện mở rộng không?” Cô đã từng hỏi Jessica. “Sang lĩnh vực tiểu thuyết chẳng hạn? Thứ gì đó phổ biến như kiểu tiểu thuyết lãng mạn ấy? Em nghe nói sách dạng đó bán chạy lắm.”
Jessica đã nhìn cô như thể cô vừa mới gợi ý hành nghề mại dâm. “Tiểu thuyết phổ biến á? Trong đời chị thì quên chuyện đó đi. Chị sẽ chuyển giao Nhà xuất bản Howard cho thế hệ tiếp theo theo cách đáng kính giống như lúc nó được giao lại cho chị.”
Nina đã phải nén lại cái thôi thúc muốn chỉ ra rằng nhà xuất bản có thể sẽ chẳng tồn tại được đến hết đời Jessica. Trên thực tế, nếu những số liệu mà cô đã thấy trong thời gian làm thư ký cho Jessica là chính xác, thì Nhà xuất bản Howard có lẽ chẳng thể tồn tại được qua bữa ăn trưa. Và điều đó thật đáng tiếc. Jessica là một người tốt và yêu sách; lẽ ra chị ta phải có một nhà xuất bản thành công. Thật không may, Jessica sẽ chẳng biết đến một cuốn sách bán chạy nhất, cho dù nó có đập thẳng vào mắt chị ta đi chăng nữa.
Nina ôm Fred lại gần hơn. “Có muốn viết sách không, hả Fred? Con chó trong Nhà Trắng đó đã kiếm được một món lớn đấy, mà nó thậm chí còn chẳng được đẳng cấp như mày.”
Fred vừa ngáy o o vừa co người lại.
Nina hôn lên đỉnh đầu thơm nức của nó. “Tao sẽ coi đó là câu trả lời ‘không’.”

Một vấn đề khác của cô là sự cô độc. Cái tuần cuối cùng này thật tệ, sống ở một nơi mới toanh và cảm thấy cô đơn. Cuộc hôn nhân của cô trước đây là hàng loạt những bữa tiệc, những buổi từ thiện và những sự kiện nghề nghiệp quan trọng của chồng cô, nhưng sau khi những năm đầu trôi qua thì chúng chẳng còn ấm áp hay vui vẻ gì mấy. Ban đầu cô và Guy cũng cùng nhau cười đùa, nhưng rồi tương lai của anh đã xen vào giữa bọn họ, và phần vui vẻ chấm dứt. Cuộc sống diễn ra như thế đối với những người đàn ông của sự nghiệp: họ nghĩ cuộc đời họ chính là sự nghiệp và quên mất làm thế nào để vui vẻ trong lúc gây dựng đế chế. Và khi đã là Phu nhân Đế chế, cảm giác càng lúc càng trống rỗng hơn cho đến lúc cô góp nhặt được đủ dũng khí để rời khỏi Guy, để ký tên vào đơn ly hôn và đi tìm cuộc sống của riêng mình, hy vọng có được sự ấm áp và cảm giác vui vẻ.
Guy đã sửng sốt khi cô bảo với anh rằng cô sẽ ra đi. “Vì sao?” Anh đã hỏi thế. “Anh chưa bao giờ lừa dối em cả.” Và Nina, vốn rất bực bội vì anh không nhận ra cuộc sống của họ đang trở nên vô nghĩa đến thế nào, đã nói, “Tốt, em cũng chưa bao giờ lừa dối anh.” Và Guy bảo, “Tất nhiên là không rồi. Em không phải loại người như thế. Và giờ em định sống quãng đời còn lại một mình ư? Em đã gần bốn mươi rồi, Nina à. Em sẽ chẳng tìm được ai khác ở độ tuổi này. Sao em không đi làm đẹp da mặt đi? Nó sẽ luôn làm em cảm thấy khá hơn.”
Cô những tưởng anh sai, những tưởng rằng sẽ ổn hơn một khi cô có được nơi chốn cho riêng mình, nhưng mới chỉ ở trong căn hộ này có một tuần thì cô đã nhận ra điều Guy từng đề cập đến: cô độc là cô độc, cho dù người ta có sống ở đâu đi chăng nữa. Anh chỉ không nhận ra rằng sống với anh thì cảm giác còn cô đơn hơn là không có anh. Cô ôm Fred vào lòng và tựa má lên cái đầu nhỏ nhắn đầy lông của nó, cảm kích vì có nó bên mình.
Guy không phải là người duy nhất chỉ ra rằng cô có khả năng gặp một tên khủng bố hơn là một người đàn ông tử tế. Mẹ cô thậm chí còn thẳng thừng hơn. “Con bỏ Guy đúng lúc cơ thể con xuống cấp,” bà cảnh báo cô thế. “Con đã tăng cân, bắt đầu xuất hiện vết chân chim và mẹ tin chắc là con không chỉ bị xệ ở mỗi quai hàm. Đây là sai lầm. Hãy bảo Guy là con đã đổi ý.” Và khi Nina trả lời, “Không,” mẹ cô đã khoát tay bảo cô. “Được thôi. Cứ rời bỏ tiền bạc và địa vị mà làm một kẻ ly dị chồng có tuổi tẻ ngắt đi. Đó là cuộc đời con. Nhưng đừng có mà đến khóc lóc với mẹ khi con nhận ra mình đã làm gì.”
Thậm chí cả Charity cũng đưa ra quan điểm của mình. “Mẹ cậu đã và luôn là một cục đá lạnh. Quên bà ấy đi. Nhưng mình phải báo trước với cậu, Neen à, cuộc sống ngoài kia là một mớ hỗn độn. Toàn hẹn hò kiểu du kích. Chuẩn bị tinh thần đi.”
Chà, cô sẽ không chuẩn bị tinh thần, bởi vì cô chẳng định tìm kiếm người đàn ông nào khác. Kể từ giờ trở đi, cô sẽ sống cuộc sống của riêng mình và tránh xa đám đàn ông nhất có thể. Cô có công việc, có căn hộ này, và giờ cô còn có cả Fred nữa.
Fred lại cựa mình, và Nina ôm chặt lấy nó. Giờ cô có Fred chờ cô ở nhà, và nó là tất cả những gì cô cần đến. Fred sẽ luôn yêu thương cô và sẽ không bao giờ rời bỏ cô. “Chúng ta sẽ sống cùng nhau mãi mãi,” cô bảo nó. Thế rồi cô ngủ thiếp đi, hai tay vẫn ôm con chó, tiếng ngáy của nó vọng lại trong tai cô.
***
Debbie đang trải những nụ hôn ướt át lên khắp mặt anh. “Không,” Alex lầm bầm thốt lên. “Không, tôi không muốn có con.” Anh cố đẩy mũi cô nàng ra xa, cho đến khi ở một nơi nào đó xa xôi trong cái tâm trí mơ màng, anh nhớ ra rằng mũi của Debbie đâu có dài và đầy lông lá như thế. Thế rồi anh mở choàng mắt ra và hét lên.
Có một con vật trên đi văng ngay cạnh anh. Alex ngồi dậy làm con vật lăn kềnh và ngã thịch xuống sàn.
“Cái quái gì chứ?” Alex bật đèn bàn lên, ánh sáng dìu dịu tràn ngập căn phòng soi tỏ thứ ngay dưới chân anh.
Đó là một con chó săn giống lùn đang chổng cả bốn vó lên trời, trông như một con thú bị xe chèn chết trên đường với một vẻ vênh váo.
Alex cúi xuống. “Chào?”
Con chó từ từ lăn người lại, chớp chớp mắt nhìn anh với vẻ trách móc. Con chó này tỏ vẻ trách móc rất giỏi. Thực ra, nó có thể làm Hannibal Lecter[6] cảm thấy có tội.
“Tao xin lỗi,” Alex bảo nó. “Mày làm tao sợ quá.” Anh gãi gãi lên tai con chó, làm nó nhắm mắt lại và thốt lên những tiếng ư ử của loài chó. “Mày từ đâu đến thế, hả anh bạn? Đúng hơn là, sao mày vào được đây?”
Anh nhìn ra cửa: vẫn đóng chặt. Vậy rất có khả năng là cửa sổ. Anh nhìn con chó, sửng sốt. “Mày chui vào từ cửa sổ á? Mày là gì chứ, Siêu Cẩu à?”
Anh bước tới thò đầu ra ngoài cửa sổ. Cổng sau vẫn đóng chặt. “Hẳn là mày sống trong khu nhà này.”
Con chó xoay lưng lại và lạch bạch bước về phía cửa, nhưng trước đó Alex đã thoáng nhìn thấy cái vòng cổ bằng kim loại lóe lên.
“Chờ chút đã.” Alex đi theo nó ra cửa và cúi xuống đọc bảng tên. Trên đó viết: Fred Askew, 2455 River Dr., T. 3. “Mày ở ngay tầng trên, Fred, anh bạn già,” anh bảo với con chó và nhặt áo lên, “lên xem có ai ở nhà không nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận