Thanh tiến độ nhiệm vụ của nhóm anh Hí lập tức đầy ắp.
“Mong muốn của lãnh chúa chính là mục tiêu của chúng tôi.”
Một vầng ánh sáng vàng lóe lên.
Sau đó, có cô hầu gái dẫn bọn họ vào một phòng chờ, cô hầu bảo bọn họ ở đây chờ lãnh chúa đại nhân đích thân tới gặp mặt, nhóm người chơi tự động lý giải thành chờ lãnh nhiệm vụ tiếp theo.
Vận may của Cố Kinh Bạch không tốt cũng không xấu, nhận được một cái pháp trượng của mục sư khá có ích trong việc thăng cấp cho nhân vật trong game.
Sau khi xong phần mở thưởng, Lục Chỉ đưa cho anh Hí một cái pháp trận thỉnh thần, giả vờ như đây là phần thưởng mình mở được, nhìn kỹ sẽ thấy pháp trận này khác cái lúc trước của anh Hí nhưng hiệu quả giống nhau, thậm chí còn tốt hơn một chút, hắn nói với anh Hí: “Cố lên.”
“Vậy nhỡ bọn họ tráo một thứ gì đó rất kinh khủng thì sao? Kiểu nát đến độ không ra hình thù của một viên đá luôn ấy.” Trí tưởng tượng kinh người của anh Hí lại bắt đầu tự do bay xa.
Trước khi Hughes tới, Cố Kinh Bạch giải thích đơn giản cho nhóm anh Hí biết nguyên nhân vì sao bọn họ lại thắng.
Một tên cấp dưới vừa tỉnh lại bên trong khoang cấp cứu, nơm nớp lo sợ nhìn Triệu Lực, cậu ta đương nhiên không thể thừa nhận rằng do bọn họ hành động sai lầm nên mới dẫn đến kết quả này, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích: “Kia dù sao cũng không phải là một trò chơi thật sự mà là một thế giới có thần linh, công cụ sử dụng được nhưng không có tác dụng cũng là điều nằm trong dự đoán.”
Thần tử… nghe tên thôi cũng có cảm giác rất trâu bò.
“Nhiệm vụ này chúng ta chắc chắn sẽ thắng, xin lỗi vì trước đó tôi không nói cho các cậu biết, bởi vì tôi cảm thấy nếu như chúng ta có thể dựa vào thực lực để đường đường chính chính hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ tốt hơn, còn nếu như bọn họ giở trò thì chúng ta cũng không cần phải sợ.” Cố Kinh Bạch thực sự cho rằng là vậy, y chỉ theo thói quen chuẩn bị thêm nhiều kế hoạch dự phòng khác mà thôi.
Hughes biết chuyện Cố Kinh Bạch một mình mạo hiểm trà trộn vào tộc Blaier, tuy tạm thời có vẻ sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì nhưng chỉ trời mới biết nếu Cố Kinh Bạch bại lộ thân phận sẽ ra sao, cho nên Hughes cũng hết sức phối hợp với Cố Kinh Bạch, chỉ sợ thần tử bị tộc Blaier phát hiện có điểm bất thường dẫn đến kết cục không tốt.
Lục Chỉ lại cảm thấy đây là điều sỉ nhục lớn nhất mà đời này hắn phải nhận, hắn không phải người tốt đâu, cảm ơn.
Cả nhóm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không lấn cấn gì với chuyện Cố Kinh Bạch giấu giếm.
Nếu thất bại thì hãy tiếp tục cuộc sống lưu lạc tìm kiếm lãnh địa mới của mình.
“Nghe nói các cậu đang tìm nơi sinh sống?”
“Vậy nhỡ bọn họ tráo một thứ gì đó rất kinh khủng thì sao? Kiểu nát đến độ không ra hình thù của một viên đá luôn ấy.” Trí tưởng tượng kinh người của anh Hí lại bắt đầu tự do bay xa.
*
Lời còn chưa dứt thì hai cánh cửa màu socola trắng được đẩy ra, Hughes mặc một bộ trang phục tinh xảo xuất hiện, đích thân trả lời câu hỏi của anh Hí: “Nếu vậy thì ta sẽ cho công bố đoạn video mà camera gắn trong bóng tối quay được, cho cả thế giới nhìn thấy bọn họ đã tráo lễ vật, danh chính ngôn thuận đuổi ra khỏi phủ lãnh chúa.
Bây giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật rồi mà, các cậu quên à?”
Lục Chỉ sáng suốt kéo Cố Kinh Bạch lui về sau ngay tức thì, cách thật xa anh Hí, nhóm bạn của anh Hí cũng nhanh nhẹn bắt chước Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ.
Thái độ “tôi tự giữ mạng tôi” của bọn họ quá rõ ràng, ý muốn thể hiện cũng rất đơn giản: chuyện của cậu, cậu tự xử đi, bọn tôi không đội chung nổi cái nồi này.
Hughes thận trọng gật đầu với Cố Kinh Bạch, vừa không quá thân thiết vừa không đến nỗi lạnh nhạt: “Nhờ cậu chuyển lại cho thần tử lời chúc phúc chân thành nhất của ta.”
Một đám người chơi đến từ thế giới văn minh khoa học kỹ thuật: =O= Sao ngài lãnh chúa lại hành động khoa học thế nhỉ? Thế giới ma pháp đã nói ban đầu đâu?
Lúc này Lục Chỉ mới khoan thai bước vào, ném cho Cố Kinh Bạch một thứ gì đó rồi đứng khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, nói một câu ngắn gọn nhưng gây shock: “Xong.”
Nhóm người chơi nỗ lực không biểu hiện ra nội tâm khiếp sợ của mình, còn hộp tin nhắn của Cố Kinh Bạch sắp nổ tung vì quá nhiều tin nhắn gửi đến, câu hỏi mấu chốt chỉ có một – lãnh chúa Hughes này xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cũng là người chơi?
“Cái, cái gì? Xong cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Chỉ đúng là đã âm thầm tách ra khỏi đội ngũ, bởi vì hắn cũng có nhiệm vụ riêng của mình.
Không, đây chính là một cư dân chân chính của đại lục Farris.
Cả nhóm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không lấn cấn gì với chuyện Cố Kinh Bạch giấu giếm.
“Chúng tôi cần cù dũng cảm, dũng mãnh thiện chiến, chúng tôi cũng không sợ chết.”
Cố Kinh Bạch không trả lời câu hỏi của mọi người mà bước lên chào hỏi, làm một tư thế hành lễ tiêu chuẩn của giáo hội Quang Minh: “Hân hạnh được gặp mặt, ngài Hughes, tôi thay thần tử tới hỏi thăm ngài.”
Sau khi Hughes rời đi không bao lâu thì đại điện hạ Andrew tới, khí chất quý phái cầm theo bức tranh sơn dầu nhưng khuôn mặt lại ngập tràn tức giận.
Hughes biết chuyện Cố Kinh Bạch một mình mạo hiểm trà trộn vào tộc Blaier, tuy tạm thời có vẻ sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì nhưng chỉ trời mới biết nếu Cố Kinh Bạch bại lộ thân phận sẽ ra sao, cho nên Hughes cũng hết sức phối hợp với Cố Kinh Bạch, chỉ sợ thần tử bị tộc Blaier phát hiện có điểm bất thường dẫn đến kết cục không tốt.
Tuy công cụ đã bị vỡ nát nhưng may mà đấy không phải là công cụ đọc file duy nhất của bọn họ, cũng coi như là một lời cảnh báo nên biết điều mà dừng lại, đừng tiếp tục cố gắng thử quay ngược thời gian trên đại lục Farris.
Hughes thận trọng gật đầu với Cố Kinh Bạch, vừa không quá thân thiết vừa không đến nỗi lạnh nhạt: “Nhờ cậu chuyển lại cho thần tử lời chúc phúc chân thành nhất của ta.”
Cố Kinh Bạch phân tích qua, nhiệm vụ ẩn có thể khơi mào cuộc chiến giữa các vị thần không nhiều, đám người Triệu Lực bỏ lỡ mất A Đồ, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hughes, về sau lại ngã một cú đau ở giai đoạn tặng lễ vật, Triệu Lực chắc chắn sẽ không cam tâm.
Dựa vào hiểu biết của Cố Kinh Bạch đối với Triệu Lực, gã nhất định sẽ hạ lệnh cho cấp dưới dùng công cụ đọc file sau khi xong phần tặng lễ vật, quay ngược thời gian.
Nhóm anh Hí càng nghe càng hoang mang, thần tử gì cơ? Vào lúc này tại sao đột nhiên lại xuất hiện một thần tử nữa vậy? Nhưng mà cũng may năng lực phân tích của mọi người cơ bản vẫn đang online, cho dù không biết thần tử là ai nhưng suy ra được hẳn là có liên quan đến thân phận thần quyến giả của Cố Kinh Bạch, đại loại là một NPC trùm sò nào đó có thể dựa lưng nên mới có thể làm cho lãnh chúa Hughes đứng về phe của bọn họ.
*
Thần tử… nghe tên thôi cũng có cảm giác rất trâu bò.
Đây là thông báo toàn server, trong cột nhiệm vụ của tất cả các người chơi đều xuất hiện thêm một nhiệm vụ mới, tiến độ hoàn thành cũng thống nhất với nhau, đây là một kiểu nhiệm vụ hợp tác toàn server cùng làm.
“Vậy bây giờ… chúng ta từ bỏ thế giới nhỏ này ạ?”
Nhóm người chơi không dám nói chuyện, sợ trong lúc vô tình phá hủy kế hoạch của anh Wil, vì vậy mà sau khi hành lễ với Hughes, bọn họ trầm mặc lùi vào trong góc đóng giả làm bình hoa.
Trước khi mở thưởng tay của anh Hí run bần bật, lẩm nhẩm nói thầm trong miệng cầu xin một cái trận pháp thỉnh thần.
Có tên là [Chiến đấu vì lãnh chúa].
Nhóm người chơi nỗ lực không biểu hiện ra nội tâm khiếp sợ của mình, còn hộp tin nhắn của Cố Kinh Bạch sắp nổ tung vì quá nhiều tin nhắn gửi đến, câu hỏi mấu chốt chỉ có một – lãnh chúa Hughes này xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cũng là người chơi?
Hughes bị cảnh tượng quỷ dị này làm cho suýt chút nữa quên béng mất phải nói gì, cái tộc người Blaier này quả thực rất kỳ quái.
Sau khi giả vờ giả vịt hàn huyên mấy câu với thần tử xong, Hughes vội vã rời đi, chủ yếu là do không thể diễn nổi nữa.
Sau đó, anh Hí gấp gáp dùng luôn trận pháp thỉnh thần, mục tiêu cũng đã được xác định rồi – chính là nữ thần Thiên Nhiên.
Tuy mối quan hệ giữa tinh linh tộc và nhân tộc hiện tại hơi căng thẳng nhưng nữ thần Thiên Nhiên thì không thiên vị chủng tộc nào cả, nữ thần vừa che chở cho tinh linh tộc, cũng vừa che chở cho những chủng tộc khác lỡ may lạc đường trong rừng, chọn tín ngưỡng này chắc chắn không sai.
Cố Kinh Bạch không trả lời câu hỏi của mọi người mà bước lên chào hỏi, làm một tư thế hành lễ tiêu chuẩn của giáo hội Quang Minh: “Hân hạnh được gặp mặt, ngài Hughes, tôi thay thần tử tới hỏi thăm ngài.”
Nhóm anh Hí thì lại vô cùng vui vẻ bước ra hỏi Cố Kinh Bạch: “Sao? Biểu hiện của bọn tôi không tồi đúng không?”
Cố Kinh Bạch: “…” Y có nên nói cho bọn họ biết rằng dáng vẻ của bọn họ đã dọa Hughes chạy mất không?
Không, đây chính là một cư dân chân chính của đại lục Farris.
Là vị thần duy nhất của đại lục Farris, sức mạnh của Lục Chỉ quả thực vô cùng nghịch thiên.
“À, đúng rồi, cậu ta cứ thế mà đi à? Nhiệm vụ đâu?”
Ở bên Farris, thời gian tiếp tục trôi qua như bình thường.
“Nhiệm vụ này chúng ta chắc chắn sẽ thắng, xin lỗi vì trước đó tôi không nói cho các cậu biết, bởi vì tôi cảm thấy nếu như chúng ta có thể dựa vào thực lực để đường đường chính chính hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ tốt hơn, còn nếu như bọn họ giở trò thì chúng ta cũng không cần phải sợ.” Cố Kinh Bạch thực sự cho rằng là vậy, y chỉ theo thói quen chuẩn bị thêm nhiều kế hoạch dự phòng khác mà thôi.
“Là ảo giác của tôi chăng? Tôi đâu có nghe thấy âm thanh thông báo chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.”
Nhóm anh Hí thì lại vô cùng vui vẻ bước ra hỏi Cố Kinh Bạch: “Sao? Biểu hiện của bọn tôi không tồi đúng không?”
Cố Kinh Bạch: “…” Y có nên nói cho bọn họ biết rằng dáng vẻ của bọn họ đã dọa Hughes chạy mất không?
“Không đúng, có chuyện này hình như mấy cậu không phát hiện, anh Ma đâu rồi?
Cố Kinh Bạch cũng đang thử đánh cược, cược xem thần lực của Lục Chỉ mạnh đến mức nào, thất bại cũng không sao, dù gì nhân vật then chốt của nhiệm vụ này cũng là Hughes, phần lễ vật lặp lại bao nhiêu lần chăng nữa thì người thắng sẽ chỉ là Cố Kinh Bạch.
Mọi người mồm năm miệng mười đặt một đống câu hỏi, Cố Kinh Bạch chỉ nghe thấy câu có liên quan đến Lục Chỉ, y quay sang nhìn về phía người chơi nữ, cô gái này thật sự rất cẩn thận.
Nhóm người chơi không dám nói chuyện, sợ trong lúc vô tình phá hủy kế hoạch của anh Wil, vì vậy mà sau khi hành lễ với Hughes, bọn họ trầm mặc lùi vào trong góc đóng giả làm bình hoa.
“À, đúng rồi, cậu ta cứ thế mà đi à? Nhiệm vụ đâu?”
“Không đúng, có chuyện này hình như mấy cậu không phát hiện, anh Ma đâu rồi?
Lục Chỉ đúng là đã âm thầm tách ra khỏi đội ngũ, bởi vì hắn cũng có nhiệm vụ riêng của mình.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng tạp âm chói tai đột nhiên vang lên, âm thanh sắc nhọn dường như vừa đâm xuyên qua màng nhĩ của bọn họ, chui vào trong thức hải.
Trước mắt người chơi xuất hiện hình ảnh một cái màn hình bị mất tín hiệu, lè rè nhòe nhoẹt, nhấp nháy đen trắng một hồi rồi cuối cùng mới trở về bình thường, ngoại trừ Cố Kinh Bạch, bên trong phòng tiếp khách không còn ai đứng thẳng.
Thanh tiến độ nhiệm vụ của nhóm anh Hí lập tức đầy ắp.
Cố Kinh Bạch đỡ từng người dậy.
Anh Hí quả thật không làm gì cả, là mọi người bị quá khứ của anh ta ảnh hưởng nên hiểu lầm mà thôi.
Lửa giận của đại điện hạ Andrew không hề hướng về phía anh Hí mà là vì chuyện khác, hoặc nói đúng hơn thì đây chính là nội dung của nhiệm vụ.
Hughes bị cảnh tượng quỷ dị này làm cho suýt chút nữa quên béng mất phải nói gì, cái tộc người Blaier này quả thực rất kỳ quái.
Sau khi giả vờ giả vịt hàn huyên mấy câu với thần tử xong, Hughes vội vã rời đi, chủ yếu là do không thể diễn nổi nữa.
Lúc này Lục Chỉ mới khoan thai bước vào, ném cho Cố Kinh Bạch một thứ gì đó rồi đứng khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, nói một câu ngắn gọn nhưng gây shock: “Xong.”
Trước khi Hughes tới, Cố Kinh Bạch giải thích đơn giản cho nhóm anh Hí biết nguyên nhân vì sao bọn họ lại thắng.
Bàn tay vàng to nhất của nhân viên trong không gian mười chiều chính là công cụ đọc file, tuy không phải tất cả nhân viên đều có nhưng chắc chắn Triệu Lực sẽ có.
Gã dẫn theo năm người vào, nhất định sẽ không chỉ có duy nhất một công cụ đọc file.
“Cái, cái gì? Xong cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi sẵn lòng cống hiến cho lãnh chúa.”
Đương nhiên là giải quyết xong đám người của phòng Nghịch tập.
Bàn tay vàng to nhất của nhân viên trong không gian mười chiều chính là công cụ đọc file, tuy không phải tất cả nhân viên đều có nhưng chắc chắn Triệu Lực sẽ có.
Gã dẫn theo năm người vào, nhất định sẽ không chỉ có duy nhất một công cụ đọc file.
Đương nhiên là giải quyết xong đám người của phòng Nghịch tập.
Cố Kinh Bạch phân tích qua, nhiệm vụ ẩn có thể khơi mào cuộc chiến giữa các vị thần không nhiều, đám người Triệu Lực bỏ lỡ mất A Đồ, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hughes, về sau lại ngã một cú đau ở giai đoạn tặng lễ vật, Triệu Lực chắc chắn sẽ không cam tâm.
Dựa vào hiểu biết của Cố Kinh Bạch đối với Triệu Lực, gã nhất định sẽ hạ lệnh cho cấp dưới dùng công cụ đọc file sau khi xong phần tặng lễ vật, quay ngược thời gian.
Đối kháng được với ma pháp chỉ có ma pháp.
Lục Chỉ biến mất chính là để giải quyết vấn đề công cụ đọc file này, mấu chốt không phải là làm cho bọn họ không thể sử dụng mà là làm cho bọn họ dùng nhưng không có tác dụng trong game.
Cố Kinh Bạch cũng đang thử đánh cược, cược xem thần lực của Lục Chỉ mạnh đến mức nào, thất bại cũng không sao, dù gì nhân vật then chốt của nhiệm vụ này cũng là Hughes, phần lễ vật lặp lại bao nhiêu lần chăng nữa thì người thắng sẽ chỉ là Cố Kinh Bạch.
Bây giờ đã có kết quả, thần lực của Lục Chỉ rất đáng sợ, dư sức vô hiệu hóa đạo cụ của không gian mười chiều.
“Là ảo giác của tôi chăng? Tôi đâu có nghe thấy âm thanh thông báo chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.”
Lời còn chưa dứt thì hai cánh cửa màu socola trắng được đẩy ra, Hughes mặc một bộ trang phục tinh xảo xuất hiện, đích thân trả lời câu hỏi của anh Hí: “Nếu vậy thì ta sẽ cho công bố đoạn video mà camera gắn trong bóng tối quay được, cho cả thế giới nhìn thấy bọn họ đã tráo lễ vật, danh chính ngôn thuận đuổi ra khỏi phủ lãnh chúa.
Bây giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật rồi mà, các cậu quên à?”
Là vị thần duy nhất của đại lục Farris, sức mạnh của Lục Chỉ quả thực vô cùng nghịch thiên.
*
Nhóm anh Hí càng nghe càng hoang mang, thần tử gì cơ? Vào lúc này tại sao đột nhiên lại xuất hiện một thần tử nữa vậy? Nhưng mà cũng may năng lực phân tích của mọi người cơ bản vẫn đang online, cho dù không biết thần tử là ai nhưng suy ra được hẳn là có liên quan đến thân phận thần quyến giả của Cố Kinh Bạch, đại loại là một NPC trùm sò nào đó có thể dựa lưng nên mới có thể làm cho lãnh chúa Hughes đứng về phe của bọn họ.
Sau khi biết sự thật, Triệu Lực tức giận đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng, nóng ruột đi tới đi lui, tâm trạng đứng bên bờ vực bùng nổ.
Một tên cấp dưới vừa tỉnh lại bên trong khoang cấp cứu, nơm nớp lo sợ nhìn Triệu Lực, cậu ta đương nhiên không thể thừa nhận rằng do bọn họ hành động sai lầm nên mới dẫn đến kết quả này, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích: “Kia dù sao cũng không phải là một trò chơi thật sự mà là một thế giới có thần linh, công cụ sử dụng được nhưng không có tác dụng cũng là điều nằm trong dự đoán.”
Nhiệm vụ ẩn lãnh chúa Hughes chính thức hoàn thành, nhóm của anh Hí cùng nhau được lên tivi, đồng thời còn có thêm một thông báo mới:
Tuy công cụ đã bị vỡ nát nhưng may mà đấy không phải là công cụ đọc file duy nhất của bọn họ, cũng coi như là một lời cảnh báo nên biết điều mà dừng lại, đừng tiếp tục cố gắng thử quay ngược thời gian trên đại lục Farris.
“Một đám phế vật!” Triệu Lực nổi cơn tam bành, gã biết mình đang giận chó đánh mèo, thì sao? Gã không được nổi giận à? Tại sao ngay cả khi Cố Kinh Bạch không có mặt ở đây mà gã vẫn không thể thuận buồm xuôi gió?
Mọi người mồm năm miệng mười đặt một đống câu hỏi, Cố Kinh Bạch chỉ nghe thấy câu có liên quan đến Lục Chỉ, y quay sang nhìn về phía người chơi nữ, cô gái này thật sự rất cẩn thận.
“Vậy bây giờ… chúng ta từ bỏ thế giới nhỏ này ạ?”
Kết quả…
*
Ở bên Farris, thời gian tiếp tục trôi qua như bình thường.
Sau khi Hughes rời đi không bao lâu thì đại điện hạ Andrew tới, khí chất quý phái cầm theo bức tranh sơn dầu nhưng khuôn mặt lại ngập tràn tức giận.
Nhiệm vụ quy mô lớn này để sau lại nói tiếp, đối với nhóm của anh Hí thì trọng điểm bây giờ là phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn, mỗi người đều lên cấp, nhận được đủ loại vật phẩm phong phú, đồng thời mỗi người còn có một cơ hội mở hộp quà may mắn, bên trong có thể ra được cả thần khí.
Lục Chỉ sáng suốt kéo Cố Kinh Bạch lui về sau ngay tức thì, cách thật xa anh Hí, nhóm bạn của anh Hí cũng nhanh nhẹn bắt chước Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ.
Thái độ “tôi tự giữ mạng tôi” của bọn họ quá rõ ràng, ý muốn thể hiện cũng rất đơn giản: chuyện của cậu, cậu tự xử đi, bọn tôi không đội chung nổi cái nồi này.
Tộc bất tử là một nhánh nhỏ của ma tộc, trong cuộc chiến một nghìn năm trước, bọn họ trở thành ác mộng của không ít người, nếu không nhờ bên phía ma tộc có các anh hùng ma tộc phối hợp tác chiến thì thật sự rất khó đối phó với tộc bất tử này, mặt khác, tộc bất tử cũng có thể trở thành một thanh đao sắc bén trong tay.
Anh Hí thì vẫn ngơ ngác, cố gắng muốn cho tất cả mọi người tin rằng mình thật sự không hề làm gì cả.
Trên thực tế…
Nếu thành công, toàn bộ tộc Blaier không chỉ trở thành thuộc hạ của lãnh chúa Hughes, có thể an cư lạc nghiệp tại lãnh địa Cavendish mà còn nhận được sự bảo vệ từ đại điện hạ Andrew – một thành viên đến từ hoàng thất của đế quốc.
Anh Hí quả thật không làm gì cả, là mọi người bị quá khứ của anh ta ảnh hưởng nên hiểu lầm mà thôi.
Lửa giận của đại điện hạ Andrew không hề hướng về phía anh Hí mà là vì chuyện khác, hoặc nói đúng hơn thì đây chính là nội dung của nhiệm vụ.
“Nghe nói các cậu đang tìm nơi sinh sống?”
Sau khi biết sự thật, Triệu Lực tức giận đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng, nóng ruột đi tới đi lui, tâm trạng đứng bên bờ vực bùng nổ.
“Vâng, thưa điện hạ.” Anh Hí trả lời, cực kỳ trung nhị tiếp lời của đại điện hạ Andrew, hóa ra đây là bước tiếp theo của nhiệm vụ, “Chúng tôi hy vọng có thể tìm được cho bộ tộc của chúng tôi một chốn dung thân, là lãnh chúa Hughes nhân từ đã cho chúng tôi cơ hội này.”
“Vậy các cậu lấy thứ gì để đổi?” Đại điện hạ Andrew không bao giờ nuôi người không có ích, hắn cũng sẽ không để Hughes bị lợi dụng.
“Chúng tôi cần cù dũng cảm, dũng mãnh thiện chiến, chúng tôi cũng không sợ chết.”
Tộc bất tử là một nhánh nhỏ của ma tộc, trong cuộc chiến một nghìn năm trước, bọn họ trở thành ác mộng của không ít người, nếu không nhờ bên phía ma tộc có các anh hùng ma tộc phối hợp tác chiến thì thật sự rất khó đối phó với tộc bất tử này, mặt khác, tộc bất tử cũng có thể trở thành một thanh đao sắc bén trong tay.
“Chúng tôi sẵn lòng cống hiến cho lãnh chúa.”
Lục Chỉ lại nghe thấy tiếng cầu khấn quen thuộc – “Nữ thần Thiên Nhiên nhân từ…”, hắn nhìn mấy đám mây màu xanh ở phía xa, chủ động khai báo với Cố Kinh Bạch: “Hình như tôi thật sự là một vị thần bảy màu Mary Sue rồi.”
“Mong muốn của lãnh chúa chính là mục tiêu của chúng tôi.”
“Xin điện hạ hãy tin tưởng chúng tôi.”
“Tốt lắm, bây giờ ta đang có một việc muốn giao cho các cậu đi làm, nếu thành công thì ta sẽ tin tưởng các cậu.”
Một vầng ánh sáng vàng lóe lên.
Nhiệm vụ ẩn lãnh chúa Hughes chính thức hoàn thành, nhóm của anh Hí cùng nhau được lên tivi, đồng thời còn có thêm một thông báo mới:
Dũng sĩ tộc Blaier [Diễn Kịch Cùng Em] và đội ngũ của mình, nhờ biểu hiện xuất sắc nên được lãnh chúa Hughes của lãnh địa Cavendish thưởng thức, nhưng trước khi thực sự thừa nhận tộc Blaier, đại điện hạ Andrew muốn dành cho toàn bộ tộc Blaier một thử thách.
Một đám người chơi đến từ thế giới văn minh khoa học kỹ thuật: =O= Sao ngài lãnh chúa lại hành động khoa học thế nhỉ? Thế giới ma pháp đã nói ban đầu đâu?
Dũng sĩ tộc Blaier [Diễn Kịch Cùng Em] và đội ngũ của mình, nhờ biểu hiện xuất sắc nên được lãnh chúa Hughes của lãnh địa Cavendish thưởng thức, nhưng trước khi thực sự thừa nhận tộc Blaier, đại điện hạ Andrew muốn dành cho toàn bộ tộc Blaier một thử thách.
Đáng tiếc, vận may của anh ta không tốt đến mức đó.
Nếu thành công, toàn bộ tộc Blaier không chỉ trở thành thuộc hạ của lãnh chúa Hughes, có thể an cư lạc nghiệp tại lãnh địa Cavendish mà còn nhận được sự bảo vệ từ đại điện hạ Andrew – một thành viên đến từ hoàng thất của đế quốc.
Nếu thất bại thì hãy tiếp tục cuộc sống lưu lạc tìm kiếm lãnh địa mới của mình.
Mong toàn thể người chơi hãy cố gắng vì một tương lai tươi sáng.
Đây là thông báo toàn server, trong cột nhiệm vụ của tất cả các người chơi đều xuất hiện thêm một nhiệm vụ mới, tiến độ hoàn thành cũng thống nhất với nhau, đây là một kiểu nhiệm vụ hợp tác toàn server cùng làm.
Có tên là [Chiến đấu vì lãnh chúa].
Trên thực tế…
Nhiệm vụ quy mô lớn này để sau lại nói tiếp, đối với nhóm của anh Hí thì trọng điểm bây giờ là phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn, mỗi người đều lên cấp, nhận được đủ loại vật phẩm phong phú, đồng thời mỗi người còn có một cơ hội mở hộp quà may mắn, bên trong có thể ra được cả thần khí.
Vận may của Cố Kinh Bạch không tốt cũng không xấu, nhận được một cái pháp trượng của mục sư khá có ích trong việc thăng cấp cho nhân vật trong game.
Trước khi mở thưởng tay của anh Hí run bần bật, lẩm nhẩm nói thầm trong miệng cầu xin một cái trận pháp thỉnh thần.
“Vậy các cậu lấy thứ gì để đổi?” Đại điện hạ Andrew không bao giờ nuôi người không có ích, hắn cũng sẽ không để Hughes bị lợi dụng.
Đáng tiếc, vận may của anh ta không tốt đến mức đó.
Sau khi xong phần mở thưởng, Lục Chỉ đưa cho anh Hí một cái pháp trận thỉnh thần, giả vờ như đây là phần thưởng mình mở được, nhìn kỹ sẽ thấy pháp trận này khác cái lúc trước của anh Hí nhưng hiệu quả giống nhau, thậm chí còn tốt hơn một chút, hắn nói với anh Hí: “Cố lên.”
“Anh Maaaaaaa!!!” Nếu không phải vướng Cố Kinh Bạch đang có mặt ở đây thì anh Hí quả thực rất muốn xông lên ôm lấy Lục Chỉ, trên thế giới này sao lại có người tốt đến vậy trời ơi!, “Lúc trước là tôi hiểu lầm cậu, là tôi có mắt không tròng, không ngờ cậu cũng là một người cực kỳ cực kỳ tốt!”
Lục Chỉ lại cảm thấy đây là điều sỉ nhục lớn nhất mà đời này hắn phải nhận, hắn không phải người tốt đâu, cảm ơn.
“Vâng, thưa điện hạ.” Anh Hí trả lời, cực kỳ trung nhị tiếp lời của đại điện hạ Andrew, hóa ra đây là bước tiếp theo của nhiệm vụ, “Chúng tôi hy vọng có thể tìm được cho bộ tộc của chúng tôi một chốn dung thân, là lãnh chúa Hughes nhân từ đã cho chúng tôi cơ hội này.”
Sau đó, anh Hí gấp gáp dùng luôn trận pháp thỉnh thần, mục tiêu cũng đã được xác định rồi – chính là nữ thần Thiên Nhiên.
Tuy mối quan hệ giữa tinh linh tộc và nhân tộc hiện tại hơi căng thẳng nhưng nữ thần Thiên Nhiên thì không thiên vị chủng tộc nào cả, nữ thần vừa che chở cho tinh linh tộc, cũng vừa che chở cho những chủng tộc khác lỡ may lạc đường trong rừng, chọn tín ngưỡng này chắc chắn không sai.
Kết quả…
Anh Hí thì vẫn ngơ ngác, cố gắng muốn cho tất cả mọi người tin rằng mình thật sự không hề làm gì cả.
Lục Chỉ lại nghe thấy tiếng cầu khấn quen thuộc – “Nữ thần Thiên Nhiên nhân từ…”, hắn nhìn mấy đám mây màu xanh ở phía xa, chủ động khai báo với Cố Kinh Bạch: “Hình như tôi thật sự là một vị thần bảy màu Mary Sue rồi.”
Cố Kinh Bạch: “???”[Hết chương 79].