Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Sắc mặt Minh Chúc không mảy may thay đổi, gương mặt trắng nõn toát lên vẻ lạnh lùng, nói: “Em ăn rất no rồi.”

Cô quả thực là ăn rất no, tức giận cũng no không kém.

Lục Trác Phong giữ nguyên tư thế cúi đầu không động đậy một chút, đôi mắt đen nhánh thâm thuý, nhìn không ra được suy nghĩ. Minh Chúc thẳng thắn nghênh đón ánh mắt của anh, đợi vài giây, lại bước vòng qua anh muốn rời đi.

Một giây sau, đôi giày quân đội kia lại xuất hiện, chặn phía trước cô, anh cong khoé miệng: “Còn muốn xem vết thương cho anh nữa không?”

“Ai mà thèm xem cho anh, bị thương thế nào cũng không liên quan đến em.”

“Thật sự không nhìn?”

“Thật.”

Lời nói thốt ra có bao nhiêu phần trái lòng chỉ có Minh Chúc là hiểu rõ nhất. Cô thật sự tức giận, bực bội vì tự nhiên không đâu nhảy ra một bác sĩ Bành. Mọi người trong quân khu đều cảm thấy bác sĩ Bành và Lục đội là một đôi trời sinh, còn cô chỉ là một người quen cũ đến quân khu để sưu tầm tư liệu, ngay cả thân phận bạn gái cũ cũng không phải.

Cô cũng tức giận vì câu nói kia của anh ở nhà ăn, thật ra chỉ là một câu nói rất bình thường, trước kia anh cũng từng yêu cầu cô ăn cho hết cơm, ăn không hết cũng không cần miễn cưỡng.

Lúc cô vừa tới thành Bắc học đại học, thời gian nghỉ phép anh sẽ đến trường học thăm cô, hai người thường đến ăn quán cơm bình dân ở gần trường, anh vừa ăn vừa hỏi cô: “Lên đại học cảm thấy như thế nào?”

Minh Chúc nói: “Rất tuyệt.”

Khoảng cách với anh cũng được rút gần lại, về sau chắc là có thể gặp anh nhiều hơn một chút? Trong lòng cô vui vẻ nghĩ.

Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, thuận tay gắp cho cô miếng thịt kho tàu, Minh Chúc liếc anh một cái, anh giống như chợt nhớ ra cái gì, lại gắp về trong chén của mình: “Quên mất, em không thích ăn món này.”

Minh Chúc cong môi cười rạng rỡ, lại cúi đầu ăn cơm.

Cô ăn đã rất no rồi, nhưng vẫn còn thừa lại nửa chén cơm, Lục Trác Phong nâng mắt nhìn, cầm lấy chén xớt cơm vào chén của mình.

Minh Chúc ngây người: “Cơm đó em đã ăn qua rồi….”

Lục Trác Phong nghe thấy cô nói thì phì cười: “Cũng không phải là heo ăn qua.”

Minh Chúc mặt đỏ rần: …..”Anh mới là heo.”

Về sau, từng lần từng lần gặp mặt, cùng nhau ăn cơm, mỗi lần cô ăn không hết, anh chỉ lắc đầu cười, đem cơm xớt vào trong chén của mình, Minh Chúc cảm thấy hành động này ít nhiều cũng có chút thân mật.

Lục Trác Phong giải thích là để không lãng phí và anh cũng ăn chưa no, Minh Chúc cũng tin, dù sao anh ăn khoẻ và không thích lãng phí đều là sự thật.

Hôm nay anh lại ở trước mặt nhiều người như vậy nói cô, ít nhiều cũng làm cô cảm thấy tủi thân.

Minh Chúc lùi về sau vài bước, Lục Trác Phong không hiểu cô muốn làm gì, rất nhanh sau đó, liền nhìn thấy cô đi thẳng về bên phải, đi hẳn một đường vòng, hướng về phía lối ra của sân huấn luyện để ra ngoài.

Anh hít vào một hơi, dợm bước theo cô —-

Sau lưng có hai tân binh đang thở hồng hộc chạy tới, lớn tiếng hô: “Báo cáo! Mười cây số vác nặng chạy bộ hoàn tất!”

Lục Trác Phong quay đầu lại: “Tiếp tục chạy, thêm hai cây số!”

Hai cậu tân binh: ….

Có cậu tân binh lớn gan hỏi: “Tại … tại sao ạ?”

Lục Trác Phong gằn giọng: “Vừa nãy lúc tôi không có ở đây, các cậu đã nghỉ ngơi hết bao nhiêu thời gian rồi?”

Mấy cậu tân binh cúi đầu, không dám cò kè mặc cả nữa, tiếp tục vác nặng thêm hai cây số.

Lục Trác Phong nhìn sang, Minh Chúc nhẹ nhàng bước đi đến cửa sân huấn luyện, anh sải bước đuổi theo. Đến bên ngoài sân huấn luyện, nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh Đường Hinh, hai người đang chuẩn bị quay về.

Đường Hinh nhìn anh một cái, lại quay sang nhìn Minh Chúc, liền biết được ngay là hai người này đã chẳng nói được chuyện gì cho rõ ràng.

Minh Chúc hỏi: “Mấy giờ thì quay về?”

Đường Hinh kéo cô lại: “Chắc khoảng một tiếng nữa, Khương đạo đang nói chuyện với thủ trưởng quân khu trong văn phòng, mấy người Đỗ Hồng cũng ở đó, vừa rồi tớ cũng muốn đi gọi cậu tới….”

Chẳng qua, nghĩ đến cô cũng Lục Trác Phong đang nói chuyện, cô cũng không đi làm phiền.

Minh Chúc gật đầu hiểu rõ, “Chúng ta cũng đi qua đó đi.”

Đường Hinh nâng mắt nhìn Lục Trác Phong đang đứng trước mặt, ho khan: “Lục đội.”

Lục Trác Phong cúi đầu nhìn Minh Chúc: “Đúng lúc anh cũng muốn đi qua đó một chuyến, đi thôi.”

Minh Chúc không nói gì, lôi kéo Đường Hinh đi trước mình.

Trên thực tế, phim về đề tài quân sự có rất nhiều hạn chế khi quay phim. Ví dụ như kịch bản nên tập trung vào khía cạnh nào, kiểm tra và đánh giá từng bộ phận, đạo cụ dùng để quay phim cũng phải có một chút hình ảnh chiến tranh, quay phim như thế nào cho thực? Có những hạn chế gì? Các loại vấn đề khác nhau cứ nối đuôi mà đến, không thể giải quyết chỉ trong chốc lát.

Khương đạo và Đỗ Hồng đang cùng Vương Quốc Dương thảo luận, đến lúc đó có thể cho bọn họ quay thực cảnh một chút hay không, chẳng hạn như máy bay trực thăng, nhảy dù mười tám mét trong không trung mà không có thiết bị bảo hộ, còn yêu cầu hai giây của trượt băng hạ cánh, những cảnh này diễn viên không thể làm tốt được.

Quay phim những cảnh thế này thường là quay tầm xa, không quay cận mặt cho nên cũng không sợ bị lộ. Khương đạo đang nghĩ những hình ảnh này có thể biên tập lại rồi đưa vào phim thì khỏi chê.

Vương Quốc Dương nhìn thấy Lục Trác phong, cười khẽ: “Chuyện này không thành vấn đề, đến lúc đó để Lục đội phối hợp với các vị một chút là được, binh lính trong đội của cậu ấy đều rất ưu tú.”

Khương đạo vô cùng vui vẻ, nhìn về phía Lục Trác Phong, cười nói: “Đến lúc đó phải làm phiền Lục đội rồi.”

Lục Trác Phong nhíu nhíu mày: “Việc nhỏ thôi.”

Thời gian cũng không còn sớm, Khương đạo đứng dậy, nói: “Vậy chúng tôi đi trước.”

Vương Quốc Dương cười cười: “Được.”

Minh Chúc có thể cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ rơi trên người cô, cô lại làm như không biết, đi theo Khương đạo rời khỏi văn phòng.

Lục Trác Phong vừa muốn đi theo, Vương Quốc Dương liền gọi anh lại: “Cậu chờ một chút, có để cậu đi rồi sao?”

Lục Trác Phong quay trở lại, Vương Quốc Dương ra hiệu cho anh ngồi xuống, bàn giao công việc được mấy phút, vừa dứt lời, người nào đó lại đứng lên: “Còn chuyện gì nữa không ạ?”

Vương Quốc Dương nhìn anh kì quái: “Cậu vội vội vàng vàng đi đầu thai à?”

Lục Trác Phong sờ sờ chóp mũi, lại phải ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, ngược lại với dáng vẻ gấp gáp khi nãy: “Không có.”

“Đúng rồi, lúc chiều kiểm tra sức khoẻ có không có vấn đề gì đi?”

“Tố chất thân thể cháu đó giờ rất tốt.”

“Vết thương cũng khá hơn rồi?”

“Không kém lành hẳn là bao.”

“Vậy thì được.”

Vương Quốc Dương cười cười, nói thêm: “Hôm nay Tiểu Bành dẫn đội tới bận bịu cả ngày, cậu cũng không biết mời người ta đi ăn một bữa ngon, ăn ở nhà ăn, có ai chiêu đãi người khác như cậu sao?”

Lục Trác Phong nhìn ông một cái: “Không phải mọi người đều ăn ở nhà ăn sao?”

Vương Quốc Dương rất muốn ném cuốn sách lên đầu anh, đúng là đồ đầu gỗ, đầu óc chậm chạp, vẫn chưa phát triển xong hay gì? Ông dựng râu trợn mắt: “Đã lâu như vậy, đừng nói với tôi cậu không biết Tiểu Bành thích cậu, con gái người ta đã chủ động như thế rồi, cậu có biểu cảm một chút có được hay không? Đều trưởng thành cả rồi, nhanh nhẹn nắm bắt một chút.”

Bành Hảo Ni là trưởng nữ của Viện trưởng Viện Quân Y, đã từng đi du học nước ngoài, y thuật cao, dáng người xinh đẹp, tính cách cũng không cần phải nói, người gặp người thích. Hai năm nay đều chỉ chạy đến nơi này, cũng không ai biết cô ấy thích Lục Trác Phong từ lúc nào.

Lúc đầu, viện trưởng Bành không đồng ý con gái có bạn trai làm lính. Ông cảm thấy công việc này rất nguy hiểm, thời gian gặp nhau không nhiều, làm quân tẩu trách nhiệm cũng rất không dễ dàng.

Viện trưởng Bành tuy không đồng ý, nhưng Vương Quốc Dương lại muốn tác hợp cho hai người bọn họ, cũng không còn cách nào khác đành tạm thôi. Khoảng thời gian này viện trưởng Bành cũng đã lơi lỏng hơn, Vương Quốc Dương liền muốn Lục Trác Phong có thể chủ động một chút.

Lục Trác Phong cùng Bành Hảo Ni cũng không thế tính là quen thuộc, ngoại trừ kiểm tra sức khoẻ cùng chữa bệnh, bình thường cũng không có nói chuyện. Thật ra, cô ấy có chủ động hẹn anh mấy lần, nhưng anh đều từ chối, sau đó, hai người cũng không có sau đó nữa: “Cháu đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, cháu cùng bác sĩ Bành là không thể nào.”

Vương Quốc Dương sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn: “Có chuyện gì mà không thể? Viện trưởng Bành cũng đã đồng ý tám phần, hai người nếu hợp nhau liền có thể, lính của tôi không lẽ không xứng với con gái cưng của ông ấy?”

Hai người này không có việc gì là đem chuyện này ra cãi nhau, Lục Trác Phong nghe qua vài ba câu, cũng không để tâm, nên huấn luyện thì huấn luyện, nên làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ.

Vương Quốc Dương còn nói: “Cuối tuần tổ y tế tới báo cáo tình hình kiểm tra sức khoẻ, cậu giữ người ở lại, tôi cùng viện trưởng Bành hẹn ăn cơm, cậu và Tiểu Bành cùng nhau đến đi.”

Lục Trác Phong có chút nhức đầu: “Tha cho cháu đi, chú tự mình đi là được rồi.” 

“Cái thằng nhóc này! Muốn lông bông một thân một mình suốt đời à?” Vương Quốc Dương không cho tranh cãi: “Bảo cậu đến thì cứ đến đi!”

Lục Trác Phong ngồi im lặng, không lên tiếng.

Vương Quốc Dương uống chén trà, liếc anh một cái, có chút nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ cậu đã có người mình thích rồi?”

Lục Trác Phong ngẩng đầu, liếc ông một cái: “Vâng.”

Vương Quốc Dương: ….

Ông trừng to mắt: “Ai vậy?”

Lục Trác Phong dựa vào ghế, ánh mắt thoáng nhìn về hướng bên cạnh: “Chú đừng hỏi.”

Vương Quốc Dương trừng hắn: “Còn không cho hỏi? Chẳng là người cậu thích là nam?”

Lục Trác Phong: …

Anh nhịn cười không được, trêu chọc nói: “Trí tưởng tượng của chú thật phong phú.”

Vương Quốc Dương hừ lạnh, lại hỏi thêm mấy câu đều không có kết quả, nhìn bộ dáng đánh chết cũng không khai của anh, đen mặt đuổi người đi: “Đi đi đi, thằng nhóc thối.”

—–

Mấy ngày tiếp theo, Minh Chúc vẫn đến quân khu nhưng không mặc sườn xám, thậm chí ngay cả váy cũng không mặc, tất cả đều là áo phông cùng quần jeans.

Lâm Tử Du đã bình phục kha khá, so với khoẻ hẳn cũng không khác biệt lắm, lúc trở lại đoàn làm phim còn kì quái hỏi: “Minh Chúc, sao cậu lại không mặc sườn xám nữa? Nhìn cậu mặc như thế này thật không quen được.”

Minh Chúc liếc cô một cái, thanh âm nhàn nhạt: “Không muốn mặc.”

Lâm Tử Du thừa nhận dáng vẻ Minh Chúc mặc sườn xám rất đẹp mắt, chỉ là rất khác biệt. Cô cũng có mua vài bộ sườn xám, nhưng vóc dáng cô không cao, mặc vào không đẹp bằng Minh Chúc, cũng không có được loại khí chất kia. Ngày thường nếu Minh Chúc mặc sườn xám, cô không ngu ngốc đến nỗi cùng mặc sườn xám, để tránh bị mọi người so sánh cao thấp khi hai người đứng chung một chỗ.

Xe lái đến cổng quân khu, như thường lệ phải bị kiểm tra, một chiếc Land Rover từ xa chạy tới.

Mọi người đều nhìn sang, chiếc xe này ….

Không phải là xe của Đường tổng sao?

- Hết Chương 11- 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui