Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em


Tàu điện ngầm không tính là chật chội, nhưng chỗ ngồi cũng đã chật kín người, chỉ có lác đác vài người đứng ở cạnh cửa cúi đầu xem điện thoại.

Tống Thanh Thủy ngồi dựa vào ghế, lúc tàu điện ngầm từ dưới đất trồi lên, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào trong khoang tàu sáng ngời lên, một chút cũng không còn dư vị của sự huyên náo chật chội vào buổi sáng.
Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào cửa sổ phía đối diện, ân ẩn cảm thấy nước mắt mình sắp trực trào ra.
“Hãy thích người mà cậu nên thích, đừng để thời gian lãng phí trên người tôi, sẽ không có kết quả đâu!” Đây là câu nói vào nửa tiếng, trước khi Lâm Tranh tiễn cậu đi đến trạm tiếp theo đã ghé sát vào tai cậu nói.
Khi thời gian một tuần Lâm Tranh đưa cậu đi thăm thú Bắc Kinh sắp kết thúc, cậu còn cảm thấy may mắn vì anh không phát hiện ra chút tâm tư nho nhỏ của mình, cậu âm thầm chờ đợi xem nên đến lúc nào, dùng phương thức nào để tỏ tình với anh.

Cậu từ chối lời đề nghị của Lâm Tranh khi anh nói muốn lái xe đưa cậu về nhà, cậu muốn ngồi tàu điện ngầm bởi vì cậu muốn lén lút đi mua đồ, xem có món quà nào hợp với tâm ý để tặng anh hay không.

Nhưng mà khi tàu điện ngầm đỗ lại ở trạm đầu tiên, Lâm Tranh đã nói với cậu câu kia, sau đó bước xuống tàu để lại Tống Thanh Thủy còn đang mơ màng ở yên trên tàu điện ngầm đi tiếp.

Anh đứng trước mặt cậu, chỉ cười mà không biết làm sao, vẫy tay chào cậu xong, cánh cửa tàu điện ngầm cũng từ từ đóng lại, tốc độ đột nhiên gia tăng khiến Tống Thanh Thủy suýt ngã, lúc này đây cậu mới lấy lại tinh thần.
Bên tai vẫn truyền đên âm thanh vụn vỡ, dư quang vẫn có thể cảm nhận được có người đang vỗ vỗ cái gì đó, một mỹ thiếu niên thanh tú ngồi trong khoang tàu điện ngầm tủi thân mà sắp khóc đến nơi, bộ dáng đáng thương làm người khác không nhịn được mà phải chú ý tới, sau đó cẩn thận quan sát còn phát hiện cậu ấy rất giống ngôi sao lớn Tống Thanh Sơn.
“Cho này!” Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, trong tay còn cầm một chiếc khăn mùi xoa.

Tống Thanh Thủy thuận theo cánh tay nhìn lên, là một chị gái rất dễ thương.

Cậu ngẩn người ra một lúc mãi lát sau mới nhận lấy, còn nói một câu “cảm ơn” bằng khẩu âm không chuẩn của mình.
Từ buổi chiều đến buổi tối là một quãng thời gian dài vô cùng tận, Tống Thanh Thủy khóc đến bi thương cho đến tận khi hết nước mắt mới bình tĩnh lại.


Cuối cùng trời cũng đã khuya, cậu cẩn thận suy nghĩ xem mình nên làm gì, sau khi có được kết luận, cậu đã tự hỏi sao cậu lại phải đau buồn? Từ lúc bắt đầu không phải cậu đã biết, khiến Lâm Tranh có thể tiếp nhận bản thân cậu là một chuyện vô cùng khó khăn sao, vì vậy gặp phải tình huống bị từ chối hẳn là đã nên nằm trong suy nghĩ mới đúng.
Bởi vậy những đau khổ vừa rồi ắt hẳn vì lúc trước cậu vẫn sống trong ảo ảnh đẹp đẽ của mình, sau đó đột nhiên lại bị người kia nhận rồi phá vỡ kế hoạch, đại khái là do cậu còn chưa kịp đề phòng đã bị đánh bại mới khiến cậu cảm thấy khó tiếp nhận mà thôi.

Sau khi thông suốt Tống Thanh Thủy lúc này, so với dáng vẻ ủ rũ như con gà rù ban nãy quả là hoàn toàn khác nhau, lấy lại tinh thần phấn chấn cậu trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Tranh.
Điện thoại đang trong quá trình kết nối, trái tim Tống Thanh Thủy không ngừng đập liên hồi, có lẽ là do khẩn trương cũng có lẽ là bởi vì tư tưởng được giải tỏa mà vui mừng.
“Alo!” Người ở đầu dây điện thoại bên kia hoài nghi mà trả lời, nghe ra tâm tình của Lâm Tranh cũng không lạc quan lắm.
Tống Thanh Thủy không chờ được bèn vội nói: “Câu nói chiều nay của anh là có ý gì?”

Lâm Tranh chẳng biết nói sao, chỉ đành trả lời: “Cậu hiểu rõ mà, chúng ta không thể được.”
“Em vẫn còn chưa tỏ tình, anh lấy đâu ra quyền từ chối em!”
Lâm Tranh rơi vào trầm mặc, nghĩ đến trường hợp có thể sự tự ái của cậu nhóc này bị đả kích cho nên mới mạnh mồm như vậy.
Nhưng mà khi anh còn chưa biết nên trả lời thế nào, đối phương lại đột nhiên nói: “Cho nên bây giờ em muốn chính thức tỏ tình với anh!”
“Lâm Tranh, em thích anh, em muốn theo đuổi anh, từ chối cũng không có tác dụng, em sẽ không bỏ cuộc đâu!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận