Lộc Hàm vừa chụp ảnh xong, hiện tại đang ở phòng VIP tẩy trang.
Nếu như không phải bộ phim《Trường An Sơn Hành》sau khi phát sóng nhận được sự yêu mến của khán giả, làm cho sự phát triển của Lộc Hàm trong nháy mắt đã tiến thêm được một bước dài, thì chắc hẳn hiện tại cậu cũng không khác gì các nghệ sĩ hạng 18 phải dùng chung một phòng, nghỉ ngơi qua loa cho xong chuyện.
Nhưng mà cũng một phần là do nể mặt mũi của Ngô Mặc, dù sao anh cũng là đại diện có tiếng của Thiên Âm.
Tiểu Bàn cầm lấy bông tẩy trang giúp Lộc Hàm tẩy trang vùng mắt, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Lộc Hàm như cũ vẫn cố gắng tranh: “Để tôi tự làm!”
Tiểu Bàn không hề động đậy, giữ lấy cái trán của Lộc Hàm tiếp tục lau, trong miệng còn không quên cảm thán: “Không được! Lần trước cậu tự lau biến mắt mình thành mắt gấu trúc, cuối cùng lại làm lỡ bao nhiêu thời gian!”
Lộc Hàm bất lực, nhắm mắt lại thở dài.
Tiểu Bàn lại tiếp tục lải nhải: “Tôi nói cậu biết, tẩy trang cũng cần kỹ thuật đó! Phải đổ bao nhiêu nước tẩy trang mới tính là không lãng phí? Hơn nữa nếu để nước tẩy trang rơi vào mắt thì không tốt, nếu như đổ ít quá lại không đủ lau! Đây đều là kinh nghiệm cuộc sống cả, tôi đi theo anh Huân bao năm, từ sớm đã luyện thành quen rồi! Haizzz, cũng khó trách, cậu mới ra mắt không lâu, vẫn là thuộc về giai đoạn nhạy cảm của thiếu niên, có phải cảm thấy…”
Lộc Hàm lập tức muốn Tiểu Bàn ngậm miệng lại, vội nói: “Dừng dừng dừng! Anh từ từ mà lau cho tốt, đừng nói nữa…”
Sau đó trong lòng lại thầm ai oán sao trợ lý của mình lại là một tên lắm lời như thế không biết, điều khiến cho cậu không thể chịu nổi nhất là cậu ta hay dùng cách nói chuyện kiểu tiền bối giả bộ nghiêm chỉnh, lại còn khuyên bảo Lộc Hàm không thể để chuyện tình cảm làm lỡ công việc.
Đúng là cái tên đáng ghét nhưng lại chu đáo, hai thái cực cùng tồn tại trong con người Tiểu Bàn.
“Này, anh Ngô đâu?” Lộc Hàm tùy tiện hỏi.
Tiểu Bàn trề môi ra, trả lời: “Không biết, chắc là đang nói chuyện với người phụ trách.”
Lộc Hàm an tĩnh một lúc, sau đó lại hơi do dự cuối cùng mới mở lời nói: “Tôi cảm thấy anh Ngô hơi khó sống chung, tuy là về mặt công việc anh ấy rất nghiêm túc…”
Tiểu Bàn muốn nói lại thôi, dừng lại một chút rồi mới trả lời: “Anh Ngô thì không giống như anh Lâm Tranh dễ sống chung…nhưng mà những người được anh ấy dẫn dắt đều là những nghệ sĩ có tiếng, Sanh Sanh cũng là được anh ấy nâng đỡ mà lên, tuy là đã không còn ở Thiên Âm nhưng hiện tại cô ấy cũng là nhất tỷ ở một công ty khác.”
Lộc Hàm “ồ” một tiếng, rồi cũng không nói gì thêm.
Trên mặt đã được tẩy trang xong, Lộc Hàm muốn đi gội đầu, lúc nãy chụp ảnh phải dùng keo xịt tóc vuốt tóc thẳng đứng lên, hiện tại nếu không nhanh đi gội thật cảm thấy không thoải mái.
Tiểu Bàn ở bên ngoài chờ, nhàm chán nên lại mở weibo lên xem, cậu mở weibo của mình ra, đột nhiên cảm thấy tin mới trên weibo của mình tự nhiên nhiều lên lạ thường, cho nên vội nhấn vào xem, quào!
Tại tại tại tại tại sao lại có một đám fans mang danh “Huân Lộc” chạy đến kêu ầm ầm thế này???
Cậu cẩn thận xem lại nội dung một bài, mới phát hiện ra chuyện nghiêm trọng.
Tiểu Bàn trước đây làm bốn năm trợ lý cho Ngô Thế Huân, bởi vì năm đầu tiên Tiểu Bàn vẫn chưa nộp đơn xin vào Thiên Âm cho nên lúc Ngô Thế Huân mới ra mắt còn chưa có việc của cậu, sau đó bốn năm, chính là hiện tại, cậu và Ngô Thế Huân đã trở thành những người bạn vô cùng quen thuộc.
Cho nên Ngô Thế Huân mới tạm thời sắp xếp cho cậu đến làm trợ lý của Lộc Hàm, cậu cũng không để ý lắm, sau đó một thời gian, Ngô Thế Huân lần đó rất trịnh trọng mà nói với cậu Lộc Hàm là người có tài, anh muốn nâng đỡ cậu ấy, cho nên hy vọng Tiểu Bàn có thể tiếp tục làm trợ lý cho Lộc Hàm, Tiểu Bàn cũng tin tưởng Ngô Thế Huân cho nên đã đồng ý.
Fans của Ngô Thế Huân đã đào ra được weibo của Tiểu Bàn từ lâu, nhưng cũng chỉ là nhất thời hứng trí, vượt quá không nổi 3 phút nhiệt tình, bọn họ sẽ không trêu ghẹo Tiểu Bàn nữa.
Nhưng mà sáng nay fans Huân Lộc đang vui mừng phát điên, một fan nhỏ của Huân Lộc lại ngang qua weibo của Tiểu Bàn, phát hiện hàng này đã từng tag tên Lộc Hàm.
Vốn dĩ cũng tưởng là Huân Lộc fan giống mình, ai ngờ cẩn thận xem xét mới biết động thái gần đây của Tiểu Bàn, mới hiểu rõ Tiểu Bàn đích thực đã trở thành trợ lý của Lộc Hàm.
Cho nên bọn họ liền phát cuồng.
Đoản fic kinh điển cứ như thế ra đời:
S: Em yêu, Tiểu Bàn cho em dùng đó!
L: Không, cậu ấy là người của anh.
S: Không, cậu ấy là người của chúng ta.
Tiểu Bàn như bị hóa đá tại chỗ, cái bài đăng kia đã được repost vài nghìn lượt có khác nào sét đánh bên tai, cho nên cậu liền muốn báo cáo ngay tính nghiêm trọng của sự việc với Ngô Thế Huân.
“Tiểu Lộc đâu?” Ngô Mặc đem theo tài liệu đi đến, nâng cặp kính viền đen của mình lên, mở cửa phòng nghỉ ra rồi nhìn xung quanh nói.
Tiểu Bàn dừng lại động tác trên tay, chỉ về phía cánh cửa sau lưng mình nói: “Anh Lộc đang gội đầu!”
Ngô Mặc đem tài liệu đang cặp trong người lấy ra, để trên bàn hóa trang mở ra rồi lôi điện thoại ra chụp một cái.
Anh nói: “Nói Tiểu Lộc nhanh một chút đi, tôi vừa cùng người phụ trách của một thương hiệu trang sức ký hợp đồng tuyên truyền, bọn họ thế mà lại đồng ý dùng Lộc Hàm làm người đại diện cho một nhãn hệ sản phẩm, buổi tối còn phải cùng bọn họ ăn cơm đó!”
Tiểu Bàn cảm thấy kinh ngạc, đại ngôn trang sức! Nếu không phải đại bài làm sao lại có cơ hội này đây!
Cậu đặt điện thoại của mình xuống, vội đi qua nhìn hợp đồng trong tay Ngô Mặc mới dám tin là thật.
Cho nên không kiềm chế được mà nói lớn: “Ôi mẹ! Nhưng tại sao lại tìm Lộc Hàm chứ?”
Ngô Mặc trả lời: “Sản phẩm mới sắp tới của bọn họ lấy ngọc thạch làm chủ đạo, phong cách hướng cổ, Lộc Hàm hiện tại vừa vặn lại là tiểu thịt tươi cổ trang mới nổi! Cho nên thật trùng hợp, đúng là may mắn!”
Tiểu Bàn nghe thấy thế xong kích động chạy đến phòng tắm gõ cửa ầm ầm nhắc Lộc Hàm nhanh lên.
——————————————————
Kính thủy tinh trên mặt bàn phản ngược lại những ánh sáng sắc màu từ đèn chùm treo trên tường, trong suốt xinh đẹp.
Lộc Hàm thậm chí có thể thấy rõ ràng thấy những hoa văn chạy dọc trên đôi giày của Khang tiên sinh.
Ngô Mặc lúc đó muốn cậu mau mau thu dọn đồ đạc, còn luôn miệng nhắc nhở nhất định phải tỏ ra trầm ổn.
Không được giống như một vài nghệ sĩ phù phiếm, phải để cho người bên hãng trang sức cảm thấy cậu phù hợp với chủ đề lần này, không có tìm sai người.
Lộc Hàm vội vội vàng vàng gọi điện cho Ngô Thế Huân nói rõ tình hình, người kia nghe được thập phần không vui còn mắng mỏ “Ngô Mặc là đồ thần kinh”, sau đó lại đưa ra lý do sắp đến lúc quay《Tầm Mịch》rồi bận như thế vẫn còn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, cuối cùng cũng chỉ biết an ủi Lộc Hàm cố gắng biểu hiện.
Đúng là đáng ghét lại đáng thương.
Không thể cùng Ngô Thế Huân hoàn thành việc “hẹn hò buổi tối” trong thời gian được nghỉ ngơi ít ỏi, Lộc Hàm cực kỳ mất mát.
Nhưng mà thời gian cũng rất gấp, sấy xong tóc cậu đã phải nhanh chóng cùng Ngô Mặc đến nhà hàng, cho nên cũng không có quá nhiều thời gian để mà buồn rầu.
Hóa ra người đàn ông chiều nay cậu nhìn thấy tên là Khang Tụng, đích thực là con lai Trung Mỹ, tuổi tác còn khá trẻ những đã là người phụ trách khu vực của hãng trang sức này.
Nhưng mà nhưng mà, Khang Tụng không phải cũng lại trùng tên với một nhãn hàng giấy nước sao?…
Lộc Hàm vốn cho rằng sẽ có nhiều người cùng đến ngồi đầy cả bàn vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng mà cư nhiên lại chỉ có mình cậu, Ngô Mặc, Khang Tụng và thư ký của anh ta.
Nhà hàng tây cao cấp này vô cùng yên tĩnh, họ lại được ngăn cách riêng biệt, nhất thời Lộc Hàm còn thấy hơi ngượng ngịu, tay chân không biết để đâu cho thật tự nhiên.
Dù sao lúc trước cùng Lâm Tranh hay là Tiểu Bàn ăn cơm, đều là bao một phòng sau đó anh nói tôi nói, cậu căn bản không cần phải cùng người khác nói quá nhiều cũng không lo bị người khác xung quanh chú ý.
Cho nên cảm thấy rất tự tại, chỉ cần an tĩnh ăn uống, lúc nào cần thiết thì kính rượu một cái là được.
Nhưng mà lúc này!
Thư ký cũng chỉ làm nền, hiện tại vô cùng yên tĩnh, đối phương lại còn một thân đồ vest nghiêm chỉnh, cậu và Ngô Mặc cũng không thân thiết như Lâm Tranh, cho nên rất ngại ngùng.
Sau khi người phục vụ mang bò bít tết lên, thư ký của Khang Tụng bèn rót rượu cho mọi người, rồi Khang Tụng cũng nâng ly của mình lên nói: “Nào, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, tôi xin cạn trước một ly!”
Lộc Hàm nở ra một nụ cười lịch sự, còn Ngô Mặc lại trả lời: “Tốt!”
Lộc Hàm đã ăn được một nửa phần bít tết của mình, giữa chừng cậu cũng không nói gì, chỉ luôn nghe bọn họ nói chuyện.
Không những nói về ý nghĩa của dòng trang sức được thiết kế lần này, còn nói đến những chủ đề ngoài công việc, ví dụ như vì sao tiếng Trung của Khang tiên sinh lại nói tốt như thế.
Bởi vì tâm không ở đây, nên Lộc Hàm cũng không ăn được mấy, trong lòng nóng ruột không nguôi sao mà còn mãi chưa kết thúc.
Lúc này Ngô Mặc lại đứng dậy, xin phép đi vệ sinh, Lộc Hàm bỗng nhiên có chút mất bình tĩnh, anh ấy mà đi thì chỉ còn lại cậu đối phó với hai người đàn ông kia rồi, ngại quá biết nói gì đây!
Cho nên Lộc Hàm cũng vội cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 9h, kết thúc sớm một chút có thể vẫn còn kịp cùng Ngô Thế Huân ra ngoài đi dạo.
“Lộc tiên sinh!” Khang Tụng gọi tên cậu.
Lộc Hàm giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Khang Tụng cười cười, hỏi: “Lộc tiên sinh có việc gấp sao?”
Lộc Hàm vội vàng từ chối: “Không có không có!” Nói xong lại cười ngượng ngùng một cái.
“Tôi đã xem bộ phim 《Trường An Sơn Hành》mà cậu đóng, rất đặc sắc!”
“Ngài quá khen rồi!” Lộc Hàm vô cùng cảm thấy ngại ngùng, cậu không dám nhìn thẳng vào Khang Tụng.
Có lẽ cuộc sống và tính cách không giống, Khang Tụng khi nói chuyện đều nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm, ánh mắt đó tựa như có thể nhìn xuyên thấu tất cả, điều này làm Lộc Hàm thật không thoải mái.
Khang Tụng nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Cậu không cần khiêm tốn, con mắt nhìn người của tôi quả nhiên không sai, cậu quả thật rất phù hợp với khí chất mà chúng tôi mong đợi.”
Lộc Hàm trong lòng ai oán khí chất cái gì, đều là lo lắng chết thôi, đúng là nói bậy!
“Vậy thì chúng ta cũng cùng nâng ly một chút chứ nhỉ? Đừng có xa cách như vậy!”
Nói xong, anh ta bên nâng ly của mình lên, Lộc Hàm cũng lịch sự nâng ly của mình, ba người cùng cạn hết ly rượu.
Đặt lý rượu xuống, Khang Tụng mân mê môi mỏng, nhìn Lộc Hàm cười một cái.
“Thiết nghĩ tình nhân của Lộc Hàm tiên sinh nhất định là người vô cùng dịu dàng!”
Lộc Hàm giật mình kinh ngạc, không kiềm được mà vành tai cũng đỏ lên.
Ở nước ngoài cái từ “tình nhân” này hiển nhiên là vô cùng bình thường, nhưng ở Trung Quốc vẫn có phần nào đó khiến người nghe có cảm giác châm chọc nhất định.
Trung Quốc phong kiến đã ăn sâu vào tiềm thức, “bạn đời” và “người yêu” mới phù hợp với lịch sự thông thường.
Lộc Hàm trong lúc nhất thời ngượng ngùng cực kỳ, không kịp suy tính đến việc đây là thói quen của Khang Tụng được hình thành do việc lớn lên ở nước ngoài hay là đang cố ý đùa cợt.
Cậu lập tức phản bác, xua xua tay nói: “Không có không có! Để ngài chê cười rồi, nghệ sĩ như chúng tôi rất bận làm gì có thời gian nói chuyện yêu đương, tôi vẫn chưa có một nửa của mình!” Lộc Hàm bất lực cười cười.
Khang Tụng nhìn vào đôi mắt của Lộc Hàm cũng cười cười lộ ra hàm răng trắng bóng, dư quang lại chuyển đến đôi vành tai ửng đỏ của cậu, càng cảm thấy thú vị.
“Lúc Lộc Hàm tiên sinh ngượng ngùng cũng thật khả ái!”
Lộc Hàm có chút không hiểu làm sao, liền cụp mắt xuống cười xấu hổ.
Lúc này Ngô Mặc đã quay lại, Lộc Hàm tựa như tìm được cọng rơm cứu mạng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cậu lại cảm thấy Khang Tụng nói chuyện quá tùy tiện, bất luận là anh ta là vì thói quen giao tiếp ở nước ngoài hay là anh ta cố ý, điều này đều là không lịch sự.
Làm gì có chuyện chưa gì đã hỏi chuyện tình cảm của người khác, hơn nữa lại còn bình luận nghệ sĩ nam “ngượng ngùng cũng thật khả ái” chứ?
Những lời này Ngô Thế Huân cũng chỉ nói qua một lần, sau đó vì sợ cậu giận nên không nói lại lần nào nữa.
Hơn nữa, Lộc Hàm toàn cảm thấy bản thân không thoải mái, nhất là lúc bị Khang Tụng nhìn chằm chằm vào, tựa như toàn thân bị bao phủ bởi một tâm nylong, hít thở khó khăn lại vô cùng cứng ngắc.
Loại ánh mắt đó, cực giống như Hà Miễn lúc ban đầu.
——————————————————
【Tiểu kịch trường】
Ngô ảnh đế: Yo yo! Vợ ơi em cũng soái quá rồi đấy, nói lời rõ ràng lưu loát như vậy!
Vợ Ngô ảnh đế: …Em đâu có….
Ngô ảnh đế: Nghệ sĩ như chúng tôi rất bận làm gì có thời gian nói chuyện yêu đương, tôi vẫn chưa có một nửa của mình.
Vợ Ngô ảnh đế: …
Ngô ảnh đế: Đáng lẽ em nên nói là: “Ngài sai rồi! Tình nhân của tôi súng tốt hàng thật dũng mãnh không ai bằng, ngoại trừ sau khi xong chuyện ôn nhu đến không thể tưởng tượng, còn lại cái khác thì không có dịu dàng vậy đâu!”
Vợ Ngô ảnh đế: ….
Tiểu Bàn: AAAAAAA Huân Lộc fans là cái gì!!! Sao lại đến tấn công weibo của tôi a!!!.