Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em


“Mời vào!”
Dẫn đường là thư lý lịch sự khom người xuống, cánh tay phải nhẹ nhàng hướng cửa mở ra.

Lộc Hàm gật đầu, nhanh chóng nhìn lại trang phục trên người mình, xác định không có gì không ổn mới nhấc chân tiến vào.

Trong phòng chỉ có một góc treo đèn treo tường hắt ra ánh sáng dịu nhẹ, ở chính giữa khoảng trống giữa phòng đặt các tủ trưng bày, trong tủ thủy tinh từng món đồ trang sức được xếp ngăn nắp sáng ngời chói lóa.

“Xin ngài hãy ở đây chờ một chút, Khang tiên sinh rất nhanh sẽ đến!”
Lộc Hàm nghe thấy tiếng liền nhìn qua thư ký kia, sau đó mới gật đầu nói được.

Lúc trên phim trường nhận được điện thoại, Lộc Hàm vốn là không muốn đi, nhưng thật sự cũng không có việc gì làm, người đại diện liền khuyên cậu nên đi để hiểu trước tình hình.

Nhưng trước khi đi người đại diện lại nhận được cú điện thoại của Boss nên đi trước, cho nên Lộc Hàm chỉ có thể một mình đến, cũng là để rèn luyện can đảm vậy.

Lộc Hàm đợi đến khi cửa được đóng lại, mới chậm rãi tiến về phía trước, đến bên cạnh tủ trưng bày gần nhất từ từ ghé sát lại, cẩn thận quan sát một món đồ trang sức.

Đây là một món trang sức bằng phỉ thúy được điêu khắc thành hình những ngọn sóng kết thành chiếc vòng tay vô cùng công phu, Lộc Hàm rất thích phật châu, vẫn luôn cảm thấy chiếc vòng phật châu mà lúc trước Ngô Thế Huân từng đeo đặc biệt phù hợp với anh.

Bỏ qua việc tính cách không được đứng đắn lắm ẩn giấu trong con người Ngô Thế Huân, nhưng những lúc anh nghiêm túc đều toát ra khí tức ôn nhu nếu lại đeo thêm loại trang sức này thì quả là thập phần tao nhã cao quý, cực kỳ mê người.

Nghĩ đến dáng vẻ Ngô Thế Huân khi đeo loại trang sức này, Lộc Hàm cảm thấy thật phù hợp không kiềm chế được mà nở nụ cười, nhưng sau đó lại nghĩ đến món đồ vô giá này lúc nào cậu mua nổi, nhất định sẽ mua cho Ngô Thế Huân.

Từ đằng sau truyền đến tiếng bước chân, Lộc Hàm liền đứng thẳng người dậy rồi xoay người lại, đã nhìn thấy Khang Tụng đang mỉm cười bước vào.

“Lộc tiên sinh đến thật đúng giờ!”
Lộc Hàm ngại ngùng cúi xuống, trả lời: “Không có gì!”
Khang Tụng tiếp tục nói: “Đúng giờ hiện tại chính là phẩm chất mà rất nhiều thanh niên thiếu sót.


Nói xong, anh ta rảo bước đi đến tủ trưng bày mà Lộc Hàm vừa xem món trang sức kia.

“Tôi ban nãy thấy Lộc tiên sinh xem rất nghiêm túc, rất thích mẫu này sao?”
Khang Tụng dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng nhấn vào chốt mở bằng dấu vân tay, nhẹ cạch một tiếng cửa tủ trưng bày liền mở ra, tiếp sau đó anh ta liền mang chiếc hộp đựng chiếc vòng kia nhấc lên.

“Nhìn một chút xem!” Anh ta đưa cho Lộc Hàm nói.

“Đây là mẫu sản phẩm đại diện của mùa này, đến từ bàn tay của nhà thiết kế nổi danh của Mỹ Joy, anh ta là một trong những nhà thiết kế nổi tiếng nhất từ lúc khởi nghiệp của tập đoàn chúng tôi, thời gian này lại say mê ngọc thạch Trung Quốc cho nên mới sáng tạo ra tác phẩm hoàn mỹ như vậy!”
“Rất đẹp, có đúng không?”
Lộc Hàm dời tầm mắt từ chiếc vòng kia nhìn lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Khang Tụng, khoảng cách quá gần nhất thời khiến Lộc Hàm cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên sau khi cứng ngắc người lại, cậu liền cố gắng mỉm cười rồi từ từ lùi lại một bước.

“Đúng vậy!” Cậu lại cúi xuống nhìn những hoa văn gợn sóng trên chiếc vòng, lại nói: “Tạo hình rất đẹp, lại rất dễ dùng.


Nói xong, Lộc Hàm lại dùng hai tay nâng chiếc vòng lên, thập phần cẩn thận.

Khang Tụng giơ tay ra đỡ lấy, tựa như hữu ý chạm nhẹ vào cổ tay Lộc Hàm.

Nếu như không phải nhầm lẫn, Lộc Hàm thực sự cảm thấy lúc Khang Tụng nhận lấy chiếc vòng kia đã cố ý mơn trớn bàn tay cậu.

Trong chớp mắt, tựa như con mèo bị dẫm phải đuôi, Lộc Hàm giận dữ muốn rời đi nhưng lại nhanh chóng khống chế suy nghĩ này của mình, cậu lúng túng đợi Khang Tụng đặt chiếc vòng vào lại bên trong tủ trưng bày, sau đó mới thở hắt ra, mím chặt môi lại.

“Lộc tiên sinh!”
Khang Tụng vẫn luôn gọi cậu là “Lộc tiên sinh”, mỗi lần như thế Lộc Hàm đều cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không nói rõ nguyên nhân, luôn có cảm giác không thể nói ra được.

Lộc Hàm nhất thời nhạy cảm khiến cơ thể căng thẳng, cúi đầu nhìn sàn nhà hai giây, bên tai lại truyền đến tiếng đóng cửa kính.

“Thích kiểu đàn ông như thế nào vậy?”
Lộc Hàm thừ người ra một giây rồi mới ngẩng đầu lên, vốn là chân mày đã nhíu chặt nhưng cuối cùng biểu tình vẫn cứng ngắc, cố tình giả vờ thoải mái nói: “Ngài có vẻ rất thích nói đùa!”
Khang Tụng xoay người lại nhìn thẳng vào Lộc Hàm.

Đôi mắt màu xanh của anh ta nhìn chằm chằm vào cậu, làm Lộc Hàm thật không thoải mái, có lúc, người càng cố tỏ ra mình nghiêm túc đứng đắn, Lộc Hàm lại càng cảm thấy loại người đó mới là không thể đoán được nội tâm, thậm chí còn làm người khác có chút sợ hãi.

Khang Tụng vẫn luôn đầu tóc chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, hành vi và ngôn ngữ chỉ làm Lộc Hàm nghĩ đến bốn chữ: trí thức bại hoại.

Có lẽ nội tâm của anh ta và những gì ôn văn nho nhã thể hiện ở mặt ngoài, hoàn toàn bất đồng.

Khang Tụng rời đi tầm mắt, cúi đầu khẽ cười, sau đó mới thờ ơ nói: “Tôi nhìn người vốn rất chuẩn, Lộc tiên sinh, tôi rất yêu thích cậu, cậu có nguyện ý trở thành một nửa của tôi không?”
“Đúng là không có gì để nói!” Lộc Hàm xấu hổ trả lời, thanh âm khô khốc mang theo kinh ngạc.

Khang Tụng tiếp tục nói: “Có lẽ cậu là đang lo lắng Ngô tiên sinh?”
Nói xong, anh ta lại nghiêng đầu qua nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm cảnh giác nhìn qua, cố gắng giả như mình đang nghe thấy những lời hoang đường, trong lòng cậu vô cùng chấn động nghi ngờ không biết làm sao Khang Tụng lại biết được quan hệ của cậu và Ngô Thế Huân.

Sau khi nghĩ ngợi, liền cảm thấy Khang Tụng ắt hẳn chỉ là suy đoán giống như những người khác, vẫn là vì hai người thường có tin đồn “hay tiếp xúc” mà có phỏng đoán linh tinh.

Vì vậy liền cảm thấy hơi hơi an tâm.

Lộc Hàm thẳng thắn nói: “Xin ngài đừng nên nói những lời hoang đường như vậy!”
Khang Tụng mỉm cười, trả lời không vào trọng tâm: “Chúng ta không cần để ý đến những quan niệm cổ hủ của Trung Quốc, con người sống cần phải vui vẻ, tôi không quan tâm cậu đã cùng ai có qua hoặc không có qua cái gì, tôi chỉ là muốn đơn thuần theo đuổi cậu!”
Nói xong, anh ta lại tiến gần một bước về phía Lộc Hàm.

Hiển nhiên đây đúng là một kẻ quấy rối không dễ đối phó.

Lộc Hàm cảnh giác chuẩn bị lùi về phía sau, nỗ lực nói với bản thân phải bình tĩnh, nhất định không được tỏ ra đuối lý lại càng không được biểu lộ ra mình cũng là đồng chí.

“Khang tiên sinh!”
Lộc Hàm nhìn thẳng vào mắt Khang Tụng, người ở phía đối diện là đang chờ biểu hiện phía sau của cậu, tình cảnh lúc này thật giống như nhìn thấy một con thỏ nhỏ đáng yêu rồi lại nghĩ làm thế nào để thị uy với nó, cảm giác này làm Lộc Hàm vô cùng không ưa.

“Ngài không cảm thấy điều này rất hoang đường sao? Xin ngài hãy tự trọng, đừng tùy tiện nói năng như vậy!”
Nói xong, cậu xoay người lại muốn ra về, lúc đi đến cửa phòng, khi một chân mới bước ra khỏi cảnh cửa liền nghe thấy phía sau có tiếng nói: “Nhân sinh tại thế tu tẫn hoan (*), Lộc tiên sinh, so với Ngô tiên sinh mà nói, ở vị trí người yêu tôi sẽ không thua dưới tay anh ta!”
(*)= Con người cần nhất trong cuộc đời này chính là sống vui vẻ.

“Hơn nữa…”
“Tôi cũng không để ý xem hai người có phải là quan hệ yêu đương hay không!”
Hiển nhiên câu trả lời kia, hoàn toàn không phải dừng lại ở trình độ cởi mở cách biệt giữa phương Đông và phương Tây nữa, mà điều này lại được mỹ hóa thành “ngoại tình” lại càng có vẻ thấp kém hơn.

Lộc Hàm dừng lại bước chân, nhẫn lại cơn thịnh nộ của mình, chỉ quay đầu lại nhìn Khang Tụng một cái.

Lúc này anh ta đang nở nụ cười, đôi mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào Lộc Hàm, trên mặt biểu lộ rõ ràng năm chữ “tôi muốn ngủ với cậu”.

“Thơ ca Trung Quốc trong miệng của ngài lại thành ra cái ý tứ kia, thật khiến người khác ghê tởm!”
Nói xong, Lộc Hàm một chút cũng không do dự thu lại tầm mắt, quay đầu lại cất bước rời khỏi
————————————————
“Bây giờ là…10h 8 phút, hai người từ từ ăn đi, sau đó em sẽ đến chỗ anh Ngô Mặc lấy quần áo mà hôm sau Lộc Hàm sẽ mặc cho quảng cáo của đại ngôn trang sức, khoảng 11h30 em sẽ quay lại đón hai người, nhất định phải chờ em về nhé, không được tự đi đâu! Bị chụp ảnh lại thì anh Tranh sẽ ăn thịt em mất!”
Tiểu Bàn một hơi nói hết mấy lời kia, sau đó đặt điện thoại xuống, rồi cúi đầu nhìn Lộc Hàm đang xem weibo.

Tiểu Bàn: “…”
Lại nhìn sang Ngô Thế Huân ở phía đối diện Lộc Hàm.

Anh đang chống tay vào cằm nhìn cậu,
Tiểu Bàn: “…”
Ngô Thế Huân: “Nói xong rồi?”
Tiểu Bàn gật đầu.

“Được rồi, đi đi, nhớ đóng cửa lại!”
Nói không ra được có chỗ nào kỳ quái, chỉ là cảm thấy cảnh tượng không đứng, bình thường kiêm tốn lịch sự như Lộc Hàm cũng phải gì đó, vậy mà bây giờ lại có vẻ buồn bực không nói tiếng nào, anh Huân cao lãnh cũng không có tỏ vẻ cường điệu show ân ái như mọi khi.

Haizz, haizz, haizz.

Sau khi Tiểu Bàn đi khỏi, Ngô Thế Huân cầm đũa lên gắp một miếng gà cung bảo đưa lên miệng Lộc Hàm.

“Tại sao lại không vui?”
Lộc Hàm nghe thấy tiếng nói cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy miếng gà cung bảo trước mặt cũng mở miệng ra ngoạm lấy.

Sau đó nhai một hồi mới nuốt xuống, lúc này mới giương mắt lên nhìn Ngô Thế Huân, dừng lại một chút mới nói: “Lại có người muốn quy tắc ngầm với em!”
Ngô Thế Huân giật mình, anh thật không ngờ mình lại nghe thấy câu trả lời như vậy.

Cho nên liền lập tức thu hồi nụ cười ôn nhu của mình, nghiêm túc trở lại.

“Là Khang Tụng!”
Không đợi Ngô Thế Huân mở lời hỏi, Lộc Hàm đã tự mình nói ra cái tên kia.

Cậu nhìn Ngô Thế Huân, lại tiếp tục nói: “Là người phụ trách khu vực Trung Quốc cho mẫu sản phẩm trang sức mà em làm đại ngôn mùa này.


Ngô Thế Huân đối với con người này không có ấn tượng, mí mắt hấp háy, lại dùng diện thoại lên baidu điều tra thông tin một chút, đồng thời hỏi: “Sao lại đột nhiên như thế?”
Lộc Hàm trả lời: “Trước đây lúc lần đầu tiên gặp anh ta, đại khái mấy câu nói của anh ta cũng có hàm ý như vậy rồi, chỉ là em không nghĩ nhiều như thế!”
“Còn nữa…”
Biểu tình của Lộc Hàm vô cùng do dự, cậu nhìn Ngô Thế Huân một lúc, mới tiếp tục nói: “Dù sao cũng là đại ngôn mà anh Ngô Mặc kéo về, em cũng không thể nghĩ nhiều được đến thế!”
Ngô Thế Huân cau mày lại, sau đó cầm điện thoại lên muốn gọi đi.

Lộc Hàm lập tức kéo tay anh, vô cùng gấp gáp hỏi: “Anh định làm gì?”
Ngô Thế Huân: “Gọi Tiểu Bàn không cần lấy quần áo nữa, từ chối cái đại ngôn này đi!”
“Sao có thể?” Lộc Hàm lôi điện thoại xuống, bởi vì kinh ngạc mà mắt trừng trừng mở to.

“Tiền vi phạm hợp đồng làm sao có thể trả được, hà tất phải thế! Em nhẫn nhịn một chút, dù sao sau này em chỉ cần không có chuyện gì phải qua lại với anh ta là được!”
Nhìn dáng vẻ cố gắng của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cũng từ từ trấn tĩnh lại, nhưng quả thật anh không nghĩ được lại có kẻ dám thể hiện mục đích trắng trợn như vậy.

Có thể trực tiếp từ chối hợp đồng này, chỗ tiền vi phạm đó Ngô Thế Huân có thể bỏ ra, nhưng mà Lộc Hàm là người hay có cảm giác gánh nặng, còn có thể khiến cho Ngô Thế Huân nghĩ Lộc Hàm khác thường.

Ngô Thế Huân nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.

Anh hỏi: “Hắn ta nói gì với em?”
“Anh ta luôn muốn nói rõ, anh ta không quan tâm em và anh có mối quan hệ giấu diếm nào, em cảm thấy có phải anh ta thật sự biết về mối quan hệ của chúng ta hay không?”
“Không đâu!” Ngô Thế Huân cắt ngang lời Lộc Hàm.

“Cái này em không cần lo lắng, đều là do suy đoán và ảnh hưởng của tin đồn thôi!”
Lộc Hàm: “Ồ!”
Nói xong, cậu lại cúi đầu, uống một hụm sinh tố dưa hấu.

“Hắn thật sự rất đáng ghét!”
Ngô Thế Huân an ủi xoa đầu Lộc Hàm sau đó mỉm cười nhìn cậu nói: “Có trách cũng trách vợ tôi quá được yêu thích mà!”
————————————————
【Tiểu kịch trường】
Ngô ảnh đế: Ồ hố! Dụ dỗ vợ anh ngoại tình à? Được lắm! (Mỉm cười)
Tiểu Bàn: Anh tôi lợi hại rồi!
Vợ Ngô ảnh đế: (Ghét bỏ)…
Ngô ảnh đế: Cái eo nhỏ của em ấy, đến anh còn chống đỡ không nổi nữa mà! (Mỉm cười)
Tiểu Bàn: Càng lợi hại rồi anh tôi ơi! (Trọng điểm hình như chạy đi đâu mất rồi…).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui