Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em


“Ngô Thế Huân!”
Lộc Hàm mặt đỏ gay gắt trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, muốn hét lớn lên nhưng lại không dám.

Đối với cái tư thế vô cùng xấu hổ lúc này, cậu chỉ hận không thể một đạp, đạp người trước mặt này ra, chỉ tiếc là dưới tình huống này điều kiện thể lực quả là quá mức khác biệt.
Có người nào đó điềm tĩnh giả như không nghe thấy, đưa tay lên với lấy thuốc bôi trơn ở bên chân Lộc Hàm, dùng tốc độ cực nhanh mở nắp và đổ ra, hướng thân thể Lộc Hàm mà bôi lên.
Giống như là sợ rằng nếu như còn chậm chạp, người dưới thân sẽ chạy mất tiêu.
“Ưm…em đừng làm loạn…”
Lộc Hàm quay mặt nghiêng qua một bên, đôi mắt cũng từ từ khép lại, mặt đỏ cực kỳ, Ngô Thế Huân ở phía trước mặt đang dùng miệng để xé lớp vỏ bao, Lộc Hàm thật sự không thể tiếp tục nhìn được nữa.
Nhìn Lộc Hàm dưới thân mình giãy dụa nhưng không có kết quả, Ngô Thế Huân nhịn không được vừa phải nhanh chóng “mặc quần áo” cho vị tiểu huynh đệ nhà mình, vừa nói: “Sợ không xử lý tốt, anh đã cố gắng nhẫn nhịn vì toàn cục mà chỉ mang một cái rồi, em mà cứ vặn vẹo nữa là lỗi của em đó nhé!”
Nói xong, Ngô Thế Huân lại nhân lúc Lộc Hàm chưa kịp mở miệng phản pháo, đã ghé sát thân mình xuống từ từ tiến vào.
Đã bao nhiêu ngày không cùng làm chuyện thân mật, chỉ đơn giản khuếch trương như thế sao có thể chịu nổi kích cỡ của Ngô Thế Huân, hiển nhiên là vô cùng không thích hợp.
Đôi chân của Lộc Hàm không tự chủ mà kẹp lấy thắt lưng của Ngô Thế Huân, bàn chân kẹp chặt ngón chân cũng co lại, nỗ lực kiềm chế tiếng rên rỉ muốn phát ra từ cổ họng.
Cho đến khi Ngô Thế Huân đã tiến vào toàn bộ trong cơ thể Lộc Hàm, tựa như cả người anh đè lên người cậu động tác của anh mời tạm thời dừng lại để Lộc Hàm thích ứng.

Anh cởi dây thắt lưng đang buộc lấy cổ tay Lộc Hàm, lại an ủi mà cúi xuống hôn lên đôi môi cậu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt ngấn nước vòng quanh của Lộc Hàm.
Sau đó an ủi đúng là chẳng có tác dụng gì, đôi tay của Lộc Hàm vừa được tự do đã tát “bốp” một cái lên mặt của Ngô Thế Huân, không nặng không nhẹ nhưng đủ để cậu phát tiết sự bất mãn.
Ôm lấy sườn mặt bị đánh Ngô Thế Huân bất lực cười cười, rồi lại nhẹ nhàng nắm lấy cái tay vừa tát mình đưa lên môi khẽ hôn, nhưng dưới hạ thân lại giở trò ác ý mà dùng lực đỉnh lên.
“A…”
Không có chút nào phòng bị, Lộc Hàm run rẩy kêu lên, sau đó khi ý thức được bản thân mình vừa phát ra âm thanh có hơi to, cậu căm giận nghiêng đầu qua mặt cau lại.
Bên trên cổ truyền tới cỗ nhiệt nóng ẩm từ hơi thở của Ngô Thế Huân phả vào, nhiệt độ nóng bỏng cũng toả ra trên người Lộc Hàm làm cậu không kiềm chế được mà tim đập nhanh hơn.
“Ngoan nào, phối hợp với anh một chút!”
Nói xong, Ngô Thế Huân đỡ lấy đầu Lộc Hàm xoay về phía chính diện với mình rồi đặt lên đôi môi hồng nhuận ướt át đó một nụ hôn, dưới hạ thân cũng từ từ luật động.
Cảm giác tê dại truyền đi khắp toàn thân, tinh thần bắt đầu nhận thức được khoái cảm, Lộc Hàm mở mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng nghiêm túc hôn mình, nhìn anh một lúc rồi cũng như bị thôi miên mà trầm luân.
Hai tay được dẫn dắt nắm lấy vai Ngô Thế Huân, hạ thể cũng từ chín cạn một sâu rồi dần dần tần số càng ngày càng cao, bên tai truyền đến âm thanh tình tự khàn khàn, Lộc Hàm nhắm chặt mắt lại xấu hổ đến mức muốn tránh đi.
Nhưng mà người phía trên lại luôn bám theo rất sát, hôn lên vành tai của cậu, lại hôn ra cả sau tai, hai tay cũng không đàng hoàng mà sờ soạng khắp nơi đốt lửa, lại ôn nhu ở bên tai Lộc Hàm nói yêu cậu không thì lại thổi hơi vào, làm cho cơ thể cậu không ngừng phản ứng kẹp cho Ngô Thế Huân không thể thoải mái hơn được nữa.
Đúng là mất mặt, thật xấu hổ!
Đang trong lúc lâng lâng, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, Lộc Hàm lập tức mở to mắt, cảnh cáo nhìn về phía Ngô Thế Huân.

Hai tay bởi vì khẩn trương mà ôm chặt lấy cổ anh.
“Anh họ, nhanh mở cửa!”
Tiếng nói nho nhỏ của Hứa Lộ Lộ từ ngoài cửa truyền đến, nói thật cách âm của cái khách sạn này thật đúng là không ra làm sao.
Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Lộc Hàm, nhất thời lại dấy lên ý xấu, nhìn cậu nói: “Làm gì đó?” sau đó dưới thân lại dùng lực đỉnh một cái.
“A!”
Lúc Lộc Hàm hét lên đồng thời cũng lấy tay ôm lấy miệng mình, chỉ sợ người bên ngoài lại nghe thấy âm thanh khả nghi, khuôn mặt cậu đầy chấn động nhìn Ngô Thế Huân đang nở nụ cười xấu xa, người kia hoàn toàn đang mang một bộ mặt đắc ý.
Sau đó Ngô Thế Huân hướng về phía Lộc Hàm nhẹ nhàng giơ ngón trỏ lên đè ở bên miệng, rồi ngón tay lại chỉ ra hướng cửa ý nói ngoài đó có người không được phát ra âm thanh.
Tiếp theo liền nắm lấy hai vai Lộc Hàm, bắt đầu dùng lực động thân.
Đối với sự làm loạn của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm đã tức đến độ chỉ muốn quát mắng, nhưng mà hiện tại đến miệng cũng không dám mở ra chỉ có thể ngậm chặt lấy cánh môi, cố gặng tận lực nuốt vào những âm thanh rên rỉ.

Ngẫu nhiên vì không kiềm được mới phát ra những tiếng rên khe khẽ làm Ngô Thế Huân vô cùng hưng phấn, vì vậy mà lại càng hăng hái mà làm.
Tiếng gõ cửa vang lên một lúc thì dừng lại, nhưng mà cảm giác có người đứng trước cửa vẫn lưu lại trong lòng Lộc Hàm.

Cho nên cậu một chút cũng không muốn phát ra âm thanh nào, người nào đó lại như được uống tiết gà vội vàng nắm lấy cơ hội yêu yêu thương thương vợ mình, thỉnh thoảng còn hôn lên khóe mắt ngập nước tỏ vẻ an ủi.
————————————————
Sáng sớm mới 6h, Lộc Hàm đã tỉnh lại.
Cậu mơ mơ hồ hồ nhìn đồng hồ báo thức điện tử ở đầu giường, thấy thời gian còn sớm, có tiếng mưa rơi truyền đến bên tai, chắc hẳn lúc này ngoài trời đang đổ mưa.
Kế hoạch của ngày hôm qua nếu trời còn chưa mưa sẽ quay cảnh thứ 12, còn nếu như trời mưa thì cứ chờ thông báo sau, đại khái chắc sẽ rời việc quay phim lui lại một tiếng.
Cho nên sáng sớm nay hoàn toàn có thể lười nhác ngủ một giấc.
Cảm nhận một chút trạng thái của cơ thể, rồi lại hấp háy mí mắt nhìn cánh tay và lồng ngực của mình, Lộc Hàm hơi có cảm giác được an ủi vì không phát hiện thấy bất kỳ dấu hôn nào.
Sau đó lại nghĩ đến chuyện tối qua Ngô Thế Huân ỷ vào việc cậu không dám lên tiếng, lại ỷ vào việc chỗ tư mật kia có làm gì quá đáng cũng không ai nhìn thấy, liền đem cậu ép chặt dưới thân điên cuồng phát tiết dục vọng.
Làm cho cậu không thể tự mình khống chế, ngược lại còn quay ra tự trêu chọc chính mình, đúng là không thể đáng ghét hơn được nữa!
Cho nên Lộc Hàm quyết định, từ giờ phút này trở đi phải chiến tranh lạnh với Ngô Thế Huân, một câu cũng không nói với anh!
Không cho anh chịu chút uất ức này, cậu thật cảm thấy khó có thể tiêu trừ sự không thoải mái trong lòng mình.
“Tiểu Lộc!”
Từ đằng sau truyền đến âm thanh lười biếng của Ngô Thế Huân, đồng thời cánh mông liền bị một tên sắc lang sờ soạng.
Lộc Hàm trực tiếp kéo cánh tay kia ra, sau đó giận dữ nhích ra xa khỏi người anh một đoạn.
Sau lưng có tiếng cử động va chạm, Ngô Thế Huân dường như lật cả người còn xốc cả chăn lên, Lộc Hàm nhắm mắt lại không quan tâm, liều mạng tự nhủ thầm trong lòng không được bị mê hoặc bởi những lời lẽ ngon ngọt của Ngô Thế Huân, nhất định phải ghi nhớ hành vi cầm thú trên giường của anh đêm qua.
Kiên quyết chiến tranh lạnh! Nếu không những ngày tháng sau này, tôn nghiêm ở đâu???
“Em yêu ơi!” Ngô Thế Huân lại đổi cách gọi, đại khái anh cũng biết là Lộc Hàm đang giận.
Thấy người vẫn là không có phản ứng, chỉ có tấm lưng trần đơn bạc quay ngược về phía mình, trong trẻo lạnh lùng mà cũng đến mê người.
Ngô Thế Huân giơ tay lên đặt lên người Lộc Hàm, dùng lực ôm chặt lấy cậu bởi vì là buổi sáng thừa tinh lực vị tiểu huynh đệ của người nào đó lại cường ngạnh đứng dậy.
“Ưm…” Lộc Hàm giật mình kêu lên, tay lập tức đưa xuống dưới ngăn chặn ý xấu của Ngô Thế Huân, còn muốn đẩy anh ra.
Cậu ngược lại còn bị anh nắm lấy chặt lấy bàn tay, tay cậu nằm gọn trong lòng bàn tay Ngô Thế Huân, nhất thời thân thể trở nên cứng ngắc nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay anh truyền đến, muốn vùng vẫy thoát khỏi lại càng bị anh nắm chặt, đồng thời phản ứng kích thích dưới hạ thân làm cậu toàn thân run lên.
“Yêu em quá nhiều!”
Ngô Thế Huân hôn lên tai Lộc Hàm, sau đó lại bắt đầu dẫn dắt cánh tay cậu…
Nửa tiếng sau…
“Anh chỉ giỏi bắt nạt em…A…”
Lộc Hàm nằm úp ngược vào gối, nắm chặt, khóe mắt đo đỏ, Ngô Thế Huân ở đằng sau nắm lấy eo cậu, nhẹ nhàng đưa rút.
Anh xoay đầu Lộc Hàm sang một bên, cúi xuống hôn lên cái miệng đang lầm bầm oán trách, sau đó liếm lên cánh môi của cậu nói: “Em được giải tỏa rồi, cũng phải giúp anh một chút đúng không?”
“Quả nhiên là kỹ thuật phía sau của em tốt hơn tay em rất nhiều!”
Lộc Hàm lúc này tức đến sắp khóc lên thành tiếng, quát: “Biến thái, ưm…”
———————————————
【Tiểu kịch trường】
Tiểu Bàn (chống tay vào cằm): Cho nên chiến tranh lạnh đã nói đâu???
Chồng chồng ảnh đế: Ưm…A….
Tiểu Bàn: …..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui