Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em


Bị Ngô Thế Huân đột ngột vừa đè vừa kéo, áo choàng tắm của Lộc Hàm có hơi bị nới lỏng ra, mỗi tế bào của người đang đè ép trên thân mình đều như đang gào thét khát vọng đối với bản thân cậu.
Từ lúc nãy khi mới an tĩnh nhìn Ngô Thế Huân, rồi đến hiện tại lại đột nhiên bị đè xuống giường, đôi mắt của Lộc Hàm vẫn còn vương lại chút dư sót của biểu tình dịu dàng ban nãy, nhưng mà hiện tại lại mang theo chút biểu tình không kịp phản ứng, khuôn mặt thỏ non đột nhiên bị kinh hãi cứ như thế phơi bày.
Vật nóng rực ép lên đùi Lộc Hàm rất nhanh đã khiến lực chú ý của cậu dồn về nơi đó, cậu nhất thời đỏ mặt, đôi tai cũng phát nóng.
Sau đó Lộc Hàm lập tức giơ tay lên đẩy vai Ngô Thế Huân ra, duy trì bình tĩnh nhìn anh, yếu ớt nói: “Không được! Ngày mai còn phải quay cảnh quan trọng!”
Ngô Thế Huân không thèm quan tâm, sau đó lại giống như thách thức nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm, hỏi: “Ờ? Quay vài cái cảnh đơn giản với phụ nữ mà thôi, em doạ anh à, thế mà cũng tính là quan trọng?”
Cảnh đối thoại trực tiếp, nữ chính bảy câu, Lộc Hàm ba câu, cùng với vài động tác giao lưu đơn giản.
Đơn giản đến muốn khóc.
Đã không có cảnh hành động còn không cho “pa pa”?
Sau đó, cái vị bị vạch trần nào đó tựa như một chút cũng không xấu hổ, lại càng không để ý đến bản thân mình mỗi lần đều dùng lý do “ngày mai phải quay phim” để từ chối có chỗ nào không thoả đáng.
Vì thế Lộc Hàm lại tiếp tục phản kích: “Em nói không được là không được!”
Người dưới thân mình lại dùng thái độ cự tuyệt quyết liệt như thế, làm Ngô Thế Huân cảm thấy đau đầu.

Trong lòng anh thầm nghĩ người này hẳn vẫn là canh cánh chuyện poster phim lộ liễu.

Rõ ràng là cực kỳ để ý, vô cùng ghen tuông, nhưng mà lại không chịu nói rõ ràng ra, cho dù có bị Ngô Thế Huân ép hỏi “em có ghen không?”, cũng nhất định cắn chặt răng nói “không có”.

Sau đó lại âm thầm ghi hận, cấm đoán không cho chồng hôn, vật nóng rực của chồng đã dính lên cái mông lạnh lẽo của em ấy, mà cũng không cho làm…
Càng làm như thế lại càng như là dùng móng vuốt nhỏ bấu chặt lấy lòng Ngô Thế Huân, ngứa ngáy khó chịu, dục vọng muốn chinh phục muốn ức hiếp càng lúc càng mạnh.
Người anh em dưới hạ thân cũng cứng đến phát đau.
Buổi tối sau khi về nước, từ lúc Ngô Thế Huân đến hiện trường đón Lộc Hàm, rồi hai người đi ăn và cùng về nhà, Ngô Thế Huân vẫn luôn không chủ động nhắc đến cái poster gợi cảm kia nữa, trong lòng anh nghĩ có lẽ Lộc Hàm đã không còn để tâm.
Hoặc là do anh không có thái độ chủ động dỗ vợ, nên Lộc Hàm mới không vui???
Hừ, người anh em lại đau hơn rồi!
Hình như là ngữ khí nghiêm túc lại có vài phần tác dụng?
Lộc Hàm có chút kinh ngạc, nhìn Ngô Thế Huân từ trên người mình ngồi dậy.
Sau đó lại nhìn thấy đối phương để một chân xuống giường, với tay lên ngăn kéo ở tủ đầu giường.
Lúc này đã ý thức được đối phương không có định buông tha cho mình, ngược lại còn đi lấy “công cụ”, Lộc Hàm trong đầu lại xẹt qua tia suy nghĩ “tiếp tục đàm phán” hay “co giò bỏ chạy” cái nào có xác suất thắng nhiều hơn, vì thế lập tức làm ra một cái quyết định lý trí.
Ngô Thế Huân đặt đồ lên giường, lại nhìn người đang thành thành thật thật ngồi thẳng dậy, anh nhìn cậu mỉm cười, sau đó lại giơ tay ra thân thể cùng từ từ trườn tới chầm chậm hôn cậu.
Hiển nhiên là Lộc Hàm không ngờ rằng Ngô Thế Huân sẽ tới hôn mình, cho nên không kịp khống chế anh bắt đầu động chân động tay, nhất thời ngây cả người ra mà đến lúc lấy lại phản ứng, thì bản thân đã không tự kiềm chế được mà nhắm mắt lại đón nhận từng đợt hôn của Ngô Thế Huân.
Cánh môi mềm mại được ngậm trong miệng mình, Ngô Thế Huân có hơi khẽ cắn, người trong lòng hơi khẽ giãy dụa, hiển nhiên là sợ bị cắn rách môi, vì vậy phía sau lại đổi thành dịu dàng liếm mút.
Trong nụ hôn ôn nhu của Ngô Thế Huân, thân thể của Lộc Hàm cũng trở nên thả lỏng.

Cho đến tận khi nụ hôn kết thúc, Ngô Thế Huân cũng cảm nhận được rõ ràng thân thể người trong lòng mình đã mềm oặt đi không ít.

Bàn tày từ từ len lỏi vào bên trong áo choàng tắm của Lộc Hàm, ấm áp chậm rãi vuốt ve eo mềm, có lúc lại chuyển hướng sang cả tấm lưng thon.
Động tác không hề gấp gáp.
Ngô Thế Huân nghiêng đầu hôn lên vành tai của Lộc Hàm, làm đối phương buồn đến nỗi co rụt người lại.
“Là anh không nên cố ý gửi những bức ảnh đó cho em!”
Giống như chủ động nhận lỗi, Ngô Thế Huân ở bên tai Lộc Hàm thấp giọng nói.

Bàn tay lại vờn đến chỗ đầu vai, mở rộng vạt áo.
“Anh thật sự rất xấu!” Ngô Thế Huân hơi khẽ cười một tiếng.
Lộc Hàm lặng lẽ ngẩng đầu lên chạm vào vai anh, khẽ “ừ” một tiếng đầy mỉa mai.
Vạt áo choàng trên vai cậu đã bị vị nào đó cởi bỏ, rơi xuống bám lấy hai cánh tay.
“Đã để em phải ghen!”
Lời vừa nói ra, Lộc Hàm đột nhiên từ trong lòng Ngô Thế Huân thẳng người dậy, khuôn mặt ửng đỏ, hơi khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, phản bác nói: “Không có!”
Vạt áo lỏng lẻo bám lên hai cánh tay, nửa người trên đã không còn vải vóc che đậy, da thịt trắng nõn cứ thế phơi bày trong không khí.
Ngô Thế Huân cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn rất phối hợp nói “được, không có, không có”, giống như dỗ trẻ con vậy, sau đó lại vuốt ve sau lưng để cậu bình tĩnh lại.
“Anh rất nhớ em!”

Nói xong, một bàn tay lần mò xuống dưới từ từ tiếp cận với hạ thân vẫn được bao phủ bởi một tầng vải vóc, bàn tay còn lại thì xoay nghiêng khuôn mặt vừa mới quay đi vì xấu hổ của Lộc Hàm lại, cúi xuống hôn lên.
Từ trên đầu giường tắt đèn phòng ngủ, một ngọn đèn cũng không để lại.
Trong bóng tối mờ mịt, Ngô Thế Huân lão luyện trêu ghẹo người dưới thân, làm tốt công tác chuẩn bị đầy đủ xong, anh mới tách hai chân của Lộc Hàm ra chậm rãi cẩn thận đưa đẩy tiến vào.
“Ưm…”
Khi Ngô Thế Huân còn đang cẩn thận từ từ đem mình tiến vào, trong đêm tối một tiếng rên rỉ đã cố gắng chèn ép lại thanh thuý vang lên.
Anh giữ chặt lấy hai chân muốn nâng lên của Lộc Hàm, chậm rãi tiến lui, chính vào lúc đối phương không kịp phòng bị trong nháy mắt mạnh mẽ đỉnh lên.
“A…”
Một tiếng kêu thanh thuý ngoài dự liệu từ miệng Lộc Hàm phát ra, dù sao là ai thì cũng không thể khống chế phản ứng cơ thể như vậy cả.
“Bảo bối, em cứ yên tâm mà kêu lên đi!”
Thật là một cách gọi quá ngọt ngào mà cũng thật sắc tình, thân thể của Lộc Hàm cũng không kiềm được mà trở nên nóng rực, còn chưa kịp suy nghĩ cái gì người ở trên đã bắt đầu càng lúc càng luật động mạnh mẽ.
Từ lúc thích ứng đến khi nhiệt tình cao trào, Lộc Hàm đều cảm thấy mỗi cú húc của Ngô Thế Huân, đều khiến cho cậu bị kích thích đến hỗn loạn, thậm chí đại não còn không thể khống chế hành vi của bản thân.
Không lâu sau đó đầu óc của cậu đã mê man gục vào hõm vai của Ngô Thế Huân, hai tay bám chặt lấy cổ anh, nương theo vận động của thân thể, không ngừng rên rỉ xin anh chậm một chút, nhẹ một chút…
Cuối cùng còn vang lên cả tiếng nức nở, tự bản thân cậu chắc cũng không biết ngữ khí của mình lúc này, chính là “làm nũng” trong truyền thuyết, không ngừng hét lên không muốn nữa không muốn nữa…
————————————————
Ngày hôm sau vừa sáng sớm, tinh thần hai người đã vô cùng sảng khoái dẫu sao cũng đã được phát tiết một đêm.
Ngô Thế Huân nghiêng người nhìn người đang nằm bên gối, bàn tay của anh đặt lên lưng cậu khẽ vuốt.
“Sẽ không ghen nữa chứ?” Giọng nói của Ngô Thế Huân lười biếng.
Người nào đang nằm hưởng thụ được ảnh đế mát xa, cố ý không thèm trả lời.

Công việc yêu cầu thì có thể hiểu, nhưng mà ghen cũng không cho thầm lặng ghen hả? Làm gì có đạo lý đấy!
Nhắm chặt mắt, Lộc Hàm cảm thấy mình lại sắp ngủ rồi! Ở bên cạnh có một cái máy sưởi ấm tự nhiên, những đau đớn trên vùng eo cũng đang được ai đó xoa bóp với lực độ thích hợp, đúng là thoải mái đến cùng cực.

Nhưng mà từ trong ý thức vẫn nhắc nhở Lộc Hàm phải đi làm, nên là không được ngủ.
Ngô Thế Huân ở bên tai tự mình lẩm bẩm nói: “Cuộc sống vợ chồng tính phúc như này thật là hợp lý, tuy nói là người trẻ tuổi không được quá độ, rất dễ bị tinh tẫn nhân vong, nhưng mà một tuần ba bốn lần vẫn là khoẻ mạnh và hợp lý.
Lộc Hàm lúc này buồn ngủ nên không quan tâm điều gì.
“Em nói xem?” Ngô Thế Huân vỗ mông Lộc Hàm nói.
Lộc Hàm: “…”
————————————————
    【Tiểu kịch trường】
Phóng viên: Hoan nghênh quý vị đón xem chương trình 《Hãy cùng xem cuộc sống của thần tượng》! Xin hỏi Ngô tiên sinh, khi cậu mới tỉnh dậy việc thích làm nhất là việc gì?
Ngô ảnh đế (cười dịu dàng): Tôi à…ngắm chú chuột hamster mà tôi nuôi một chút, hoặc là đọc chút tin tức ngày mới.
Phóng viên: Ồ!
Lộc trong suốt (mỉm cười): Rõ ràng là đuổi theo người ta hỏi là kỹ thuật của anh tối qua thế nào, lại suy nghĩ ra các kiểu tình thú cải tiến cuộc sống x của bản thân, quy tắc ngầm đó hiểu không (tạm biệt).
Tiểu Bàn (nhỏ giọng): Lộc Hàm, cậu to tiếng quá rồi!
Lộc Hàm:(Σ⊙㉨⊙)
Phóng viên: ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận