Bây giờ đã là 1h đêm, Lộc Hàm đang nằm nghiêng người nhìn chiếc đồng hồ điện tử đặt trên tab đầu giường, ánh đèn led màu đỏ hắt ra không hề gây chói mắt mà ngược lại trong căn phòng tối mờ lúc này lại vô cùng ấm áp.
Khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt sinh lý sau tàn dư kịch liệt ban nãy, Lộc Hàm có chút mất ngủ nhìn một mảnh tối hù trước mặt, tuy là thể lực đã tiêu hao đi rất nhiều thân thể cũng tựa như bị rút sạch sinh lực, nhưng không hiểu sao cậu lại không thấy buồn ngủ.
Suy nghĩ kỹ một chút, cậu vẫn chưa có dịp quan sát căn nhà của Ngô Thế Huân xem rốt cuộc có hình dạng thế nào, như là phòng ngủ của Ngô Thế Huân được trang trí theo phong cách nào, gần như là từ lúc đến nhà họ Ngô vẫn luôn lo lo sợ sợ không dám làm càn, cũng là sợ bố mẹ anh ấy đột nhiên xuất hiện, cho nên Lộc Hàm lại càng muốn trốn trong phòng dành cho khách.
Tuy nhiên kết quả vẫn là tại tay mình đen, lại bị ăn sạch sành sanh…
Nhưng mà nhà Ngô Thế Huân thế mà lại làm cửa thông hai phòng, thật đúng là loại chuyện người bình thường không thể làm ra mà…
Lộc Hàm suy nghĩ, lúc bắt đầu cũng là bản thân cậu vì trong lòng run sợ mà vùng vẫy một hồi, tiếp theo đó lại cũng nổi hứng, tựa như nương theo Ngô Thế Huân một mực trầm luân vô cùng phối hợp, cuối cùng là bị dày vò cho đến tận bây giờ.
Nghĩ lại những thứ kia, Lộc Hàm thật cảm thấy bản thân mình cũng bị điên.
Thế mà thật sự chịu theo Ngô Thế Huân về nhà, gặp mặt phụ huynh chuyện long trọng như vậy mà cứ tùy tiện sắp xếp.
Hơn nữa lại còn không biết xấu hổ, ở nhà bố mẹ Ngô còn cùng nhau lăn giường…
“Còn chưa ngủ sao?” Người ở đằng sau thấp giọng nói.
Đầu Ngô Thế Huân dần dần dựa vào sau gáy Lộc Hàm, dứt lời, đôi môi còn khẽ hôn lên lưng cậu, ấm áp tựa như nước ấm nấu ếch, dần dần, cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp hút ra một miếng đo đỏ.
Lộc Hàm có chút không hiểu, rõ ràng mình không hề nhúc nhích, cậu liền hỏi: “Sao anh biết?”
Ngô Thế Huân khẽ cong khóe miệng, mới không nói cho Lộc Hàm biết lý do là bởi vì tiểu huynh đệ của anh vẫn còn chưa chịu ngủ vẫn còn nằm trong cơ thể đối phương, Lộc Hàm sao mà có thể cho phép anh như thế mà chìm vào giấc ngủ đây.
Nếu như nói ra lý do này, có khác nào mình tự vạch lông con mèo đanh đá này ra, rồi Lộc Hàm sẽ vì thẹn quá hóa giận, tự mình lúc đó lại tự chuốc xui xẻo.
Ngô Thế Huân hơi khẽ đỉnh lên trên, nửa thân dưới lại như muốn cứng rắn, có chút phấn chấn.
“Lúc em ngủ thân thể thật mềm, nhưng mà lúc này các bắp thịt vẫn còn căng thế này chứng tỏ chưa ngủ thôi!” Ngô Thế Huân miệng thì giải thích vậy, mà tay đã lại trượt lên đùi Lộc Hàm.
Lộc Hàm “ưm” một tiếng, không biết là tiếng rên này là để trả lời hay là do bị đỉnh mà phát ra.
Nhìn thấy đối phương vẫn là bộ dáng không ngủ được, ngữ khí của Ngô Thế Huân cũng trở nên ôn nhu, ở bên tai Lộc Hàm thổi khí nói: “Lần cuối nhé?”
Nằm xoay lưng lại với Ngô Thế Huân, Lộc Hàm mím chặt môi lại rõ ràng là rất bất mãn.
“Lúc nãy anh cũng nói là lần cuối rồi!” Ngữ khí của cậu kiên định nhưng không có ý tứ tức giận.
Ngô Thế Huân nghe ra được vẫn là còn cơ hội, cho nên lại tiếp tục dỗ dành nói: “Lần này anh sẽ chậm thôi, để cho em thoải mái hơn.”
Còn lâu mới tự nhận bản thân mình trong cả quá trình rất thoải mái, Lộc Hàm giận hờn nói một câu: “Không muốn!”
Trong lòng Ngô Thế Huân khẽ cười, anh biết đây là Lộc Hàm cứng mồm nói thế thôi, cho nên liền xem như không quan tâm tới lời cậu nói, bắt đầu nắm lấy eo cậu, từ từ luật động.
Thân thể lại bắt đầu tiếp nhận cự vật, Lộc Hàm vội nắm lấy ga trải giường kiềm chế phát ra tiếng rên.
Ngô Thế Huân còn cố ý thả chậm tốc độ, nhất là lúc chạm đến những điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu, đối với cơ thể của Lộc Hàm anh đã không thể quen thuộc hơn được nữa, khơi gợi lên dục vọng của đối phương chính là chuyện nằm trong lòng bàn tay.
Hốc mắt của Lộc Hàm cũng nóng lên, tự mình hiểu rõ lại sắp sướng đến phát khóc rồi cho nên liền vội vàng rúc vào gối.
Giọng nói buồn bực từ trong gối phát ra: “Cô chú….thật sự sẽ thích em sao?”
Ngô Thế Huân nghiêng đầu nuốt một hụm nước miếng, hầu kết gợi cảm cũng khẽ động đậy.
Anh cúi đầu hôn lên cái tai nóng rực của Lộc Hàm, sau đó lại nâng tay lên xoay nghiêng đầu cậu qua, nói: “Sao lại có nhiều lo lắng kỳ lạ như thế hả?”
Anh khẽ cười một tiếng, trong bóng tối có lẽ Lộc Hàm nhìn không rõ.
Ngô Thế Huân xoa đầu cậu, ngón tay khẽ chạm lên bờ môi Lộc Hàm.
“Bảo bối nhỏ, em quá không tự tin rồi!”
Khuôn mặt Lộc Hàm nóng lên mãnh liệt, việc tiếp theo chính là đón nhận nụ hôn của Ngô Thế Huân.
Cậu nhắm mắt lại, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào cái hôn sâu ấy, thân thể cũng tùy theo từng nhịp cử động của Ngô Thế Huân, chìm chìm nổi nổi khoái cảm chạy qua đại não nhưng vẫn khiến Lộc Hàm có chút bất an, cho đến khi hai tay bám chặt lấy cánh tay đối phương thậm chí móng tay còn tựa như sắp găm vào da thịt, mới có thể cảm thấy được an ủi, triệt để phóng túng bản thân.
Trời đã rất khuya, mệt mỏi tích góp đã lâu cuối cùng cũng ào ạt xông tới, Lộc Hàm thậm chí còn không kịp tiếp tục thầm thì với Ngô Thế Huân đã ngủ quên đi mất.
Cậu nằm trong lòng anh, giống như chú mèo thèm ngủ nhưng lại vẫn còn muốn quấn chủ.
————————————————
Sáng hôm sau trời vừa sáng Lộc Hàm đã tự tỉnh, có lẽ là bởi lý do tâm lý nếu dậy muộn sợ là bị phụ huynh đánh giá lười biếng, theo lẽ thường là nên như thế cho nên cậu cũng không tự chủ được mà tỉnh lại.
Ngô Thế Huân vẫn còn chưa tỉnh.
Ngày hôm nay có lẽ thời tiết không tồi.
Lộc Hàm xem đồng hồ, mới có hơn 6h sáng.
Bây giờ ngoài trời đã sáng rồi, rèm cửa cũng không che chắn nổi ánh sáng từ bên ngoài, có lẽ hôm nay mặt trời sẽ xuất hiện.
Trong những ngày đông lạnh giá, có thể nhìn thấy mặt trời thật là thích.
Cậu chậm rãi từ trong chăn ngồi dậy, dựng thẳng gối lên rồi sau đó dựa vào.
Lộc Hàm cúi đầu nhìn Ngô Thế Huân, cũng may không làm anh tỉnh giấc.
Trong căn phòng có máy sưởi ấm áp, vì vậy nửa thân trên có bị lộ ra cũng không cảm thấy lạnh.
Lộc Hàm bắt đầu đánh giá căn phòng, khá là rộng rãi đồ đạc cũng không nhiều, cho nên cảm giác tương đối ngăn nắp sạch sẽ, tường cũng chỉ được sơn màu trắng đơn giản, cũng không có quá nhiều đồ vật trang trí treo trên tường.
Ở bên mép giường có dải chiếc thảm màu nâu, còn có cái tủ nửa trong suốt để treo quần áo dựa vào tường, xuyên qua cửa kính còn có thể thấy quần áo bên trong được treo chỉnh tề, từ màu sắc đến kiểu dáng cũng đều được phân chia ngăn nắp, điều này rất phù hợp với chứng cưỡng bách của Ngô Thế Huân.
Một lát sau, Ngô Thế Huân cũng từ từ mở mắt, nheo mắt lại nhìn về hướng Lộc Hàm.
Anh vừa mới tỉnh, giọng nói còn hơi khàn khàn: “Dậy sớm thế à?”
“Ừm!” Lộc Hàm ngoan ngoãn trả lời.
Ngô Thế Huân hoài nghi hỏi: “Bình thường được nghỉ không phải hay ngủ nướng sao, em đây là sốt ruột muốn gặp mẹ chồng?”
Mẹ chồng cái gì? Là mẹ vợ!
Lộc Hàm ngụy biện: “Không có đâu!”
Lại cứng mồm.
Ngô Thế Huân hết cách, kéo tay Lộc Hàm xuống để cậu nằm lại vào chăn: “Hai người ấy còn ngủ nướng cơ, dậy sớm cũng có làm gì đâu!”
Lộc Hàm không có gì để nói, nhưng mà vẫn như cũ không chịu ngủ lại.
Ngô Thế Huân chịu thua, cho nên cũng đành dậy cùng cậu.
Thói quen dậy sớm tắm rửa của hai người vẫn được giữ nguyên, Ngô Thế lại còn mặt dày mày dạn sán tới đòi tắm chung còn hứa hẹn là chỉ đơn thuần tắm mà thôi.
Nhưng mà cũng may là anh rất ngoan, thật sự chỉ là đơn thuần đi tắm không có động tay động chân.
Nước từ vòi hoa sen xối xuống đầu Lộc Hàm, cậu đứng quay lưng lại với Ngô Thế Huân, dùng dầu gội xoa lên tóc, nhắm mắt lại.
Ngô Thế Huân đành dừng lại động tác của mình, đứng dưới vòi hoa sen không hề động đậy ngắm nhìn Lộc Hàm đang gội đầu.
Trên làn da trắng nõn của cậu vẫn còn lưu lại dấu hôn của Ngô Thế Huân, nhất là ở trước ngực và trên đùi, trên sống lưng thẳng tắp cũng còn lẻ tẻ mấy cái.
Hai điểm nhàn nhạt trước ngực, có lẽ là do tối qua anh đã nghịch ngợm hơi lâu, Ngô Thế Huân cứ có cảm giác hai chỗ đấy hình như còn đọng máu mà hơi sưng lên.
Hừm, đúng là hoàn mỹ mà!
Còn đang mải nghĩ, Lộc Hàm lại với tay lên tìm vòi hoa sen, Ngô Thế Huân liền nằm lấy tay cậu đưa cậu đến đứng dưới vòi hoa sen, giúp cậu gội đầu.
“Ừm, được rồi…để em tự làm!” Bọt xà phòng còn đang dính lên mắt, Lộc Hàm không dám mở mắt ra.
Ngô Thế Huân ôn nhu nói: “Không sao đâu, để anh làm!”
Sau đó liền nhẹ nhàng dùng sức, giúp Lộc Hàm gãi đầu.
Cảnh tượng tắm rửa ấm áp rất nhanh đã kết thúc, Lộc Hàm quay lại phòng cho khách tìm quần áo của mình ở trong va ly.
Đợi đến khi hai người đứng ở trước gương sấy tóc, Lộc Hàm đã ăn mặc chỉnh tề rồi, nhưng mà Ngô Thế Huân vẫn chỉ mặc quần ngủ còn thân trên để trần.
Anh đang cầm máy sấy lên sấy đám tóc trước trán, Lộc Hàm thì đứng ở một bên đợi còn thuận tiện ngắm anh.
Có lẽ vì vừa được tắm nước nóng, cho nên mấy vị trí mảng đo đỏ trước ngực Ngô Thế Huân cũng hiện lên vô cùng rõ ràng, dấu vết ắt hẳn là bị “mèo” cào.
Lộc Hàm nhìn thấy có chút ngượng ngùng, không kiềm được mà cố nhớ lại chuyện tối qua xem mình đã làm gì?
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lộc Hàm, khóe miệng Ngô Thế Huân cong lên cười một tiếng, trêu chọc nói: “Có phải cảm thấy bản thân mình cũng rất giỏi không?”
Lộc Hàm: “…”
Là một nam thần, anh cho rằng anh nói năng như vậy có được không hả?
Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Sức chiến đấu của bạn học Tiểu Lộc lúc bùng phát cũng dữ dội lắm!”
“Đứng nói nữa!” Tai Lộc Hàm đỏ lên, trừng mắt nhìn vào Ngô Thế Huân ở trong gương.
Thôi vợ là to nhất.
Ngô Thế Huân làm bộ ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, lại còn không quên ôm chân Lộc Hàm bổ sung nói “nghe em cả”.
Lúc hai người xuống dưới tầng, cô giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Quả nhiên một lát sau, bố Ngô và mẹ Ngô cũng ăn mặc chỉnh tề từ phòng ngủ chính ở tầng 1 bước ra.
Lộc Hàm đang uống sữa lúc này lại nhìn thấy trưởng bối đang đi về hướng phòng bếp, cậu liền vội vàng đứng dậy.
“Cháu chào cô chú!” Ngữ khí ngoan hiền lại có chút khẩn trương.
Mẹ Ngô cười rất vui, xua xua tay nói: “Nào đừng khách khí, Tiểu Lộc tiếp tục ăn đi cháu!”
Bố Ngô cũng gật đầu cười ôn nhu, dù cũng không nói gì.
“Con trai, hôm qua ngủ có ngon không?” Mẹ Ngô nhìn sang Ngô Thế Huân, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Ngô Thế Huân dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì, cũng không rõ mẫu thân đại nhân nhà mình lời này là còn có ý nào khác không, cho nên đành cười cười nhìn bà rồi nói: “Rất tốt ạ!”
Một ánh mắt là đã đủ sáng tỏ, mẹ Ngô mím môi lại cười vô cùng sáng lạn.
Bố Ngô làm sao mà không biết thời gian trước chuyện vợ mình đã làm? Đột nhiên nhất quyết đòi sửa phòng đọc sách của Ngô Thế Huân thành phòng dành cho khách, lại còn đòi làm cửa thông phòng.
Từ lúc nghe được từ chỗ vợ mình chuyện con trai đã tìm được bạn trai, thời gian đó cũng trùng với thời gian bộ phim 《Trường An Sơn Hành》của Lộc Hàm phát sóng, vào lúc vợ mình bất ngờ phát hiện con dâu nhà mình chính là nam chính mà bà ấy yêu thích, không cần nói cũng biết đã vui mừng đến thế nào.
Lại cộng thêm từ lúc Ngô Thế Huân come out, vợ mình cũng đã bắt đầu tìm hiểu thế giới của gay, xuất phát từ bản tính tò mò bẩm sinh của phụ nữ cho nên đam mỹ cũng xem qua không ít.
Vốn dĩ vợ mình cũng chỉ hơn Ngô Thế Huân có 21 tuổi, đối với tuổi tác của một người mẹ mà nói như vậy đã là rất trẻ trung, nghĩ đến đây bố Ngô lại nhất thời nghĩ đến mình từ thời đại học đã sớm cứng rắn trói chặt được mẹ Ngô mà không khỏi lại cảm thấy bản thân mình thật là giỏi giang.
Trở lại chuyện chính, vợ mình tuổi già mà trái tim không già, trong giới hủ cũng học được không ít chiêu trò nhằm trợ giúp cho cuộc sống tính phúc của con trai nhà mình, cho nên ông có thể làm gì? Ông cũng rất tuyệt vọng…
Hai mẹ con giống nhau như đúng, tính cách không đứng đắn cùng ham chơi của Ngô Thế Huân hẳn là tại giống mẹ.
Bố Ngô thầm lặng quan sát Lộc Hàm đang ngoan ngoãn cúi đầu xuống gặm lát bánh mì vuông, tai của thằng bé cũng đỏ hết cả lên.
Có thể ra dáng trưởng bối nghiêm khắc được không vậy?
Ông trừng mắt nhìn về hướng hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ kia, mới phát hiện ra rõ ràng hai người họ chẳng buồn để ý đến mình.
————————————————
【Tiểu kịch trường】
Bố Ngô: Học cái gì không học! Đàn ông con trai phải cứng rắn một chút, con xem cái bộ dạng không đứng đắn của mình xem!
Ngô ảnh đế: …(cậy dỉ mũi)
Bố Ngô: Bố không phải đã nói với đại diện của con sao? Hình tượng của con là thành thục ổn trọng! Lúc nào cũng có cái dáng vẻ này lúc lộ ra thì làm sao hả?
Ngô ảnh đế: Mẹ ơi! Bố con lại mắng con không đứng đắn kìa!
Mẹ Ngô: Không đứng đắn cái gì! Con trai giống tính thôi tính cách hoạt bát vui vẻ thì làm sao hả?! Nếu như ông không thích tôi thì ông cứ nói thẳng!
Bố Ngô: Không có không có…Vợ ơi mình nghĩ nhiều rồi…Tôi cũng chỉ là tùy tiện nói thôi…
Mẹ Ngô: Đừng có mà gàn dở!
Bố Ngô: Ừ ừ….