Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em


“Không được! Em không đi đâu! Nhất định sẽ bị nhận ra!” Lộc Hàm nhỏ giọng từ chối, nắm chặt điện thoại trong tay nói.
Người ở đầu dây điện thoại bên kia thấy đối phương vô cùng kiên quyết, đành phải nghe theo, hỏi cậu xem hiện tại đang ở khu vực nào của bãi đỗ xe.
Lộc Hàm thông qua cửa kính màu đen nhìn ra bên ngoài, xe đỗ ở đây không đông cũng không có mấy người, cậu cảm thấy cũng tương đối an toàn.
“Khu C1, là một chiếc Huyndai SUV dạng nhỏ, màu trắng, biển số xe là xxxxxx.”
Ngô Thế Huân: “Được rồi, một lát nữa sẽ tới!”
Cúp điện thoại, nhịp tim của Lộc Hàm không ngừng gia tăng tốc độ.
Quá điên cuồng rồi, quá điên cuồng rồi…
Thế mà dám đến thật…
AAA xuất hiện rồi!
Không tính là phải chờ quá lâu, Lộc Hàm từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang, mặc chiếc áo khoác gió màu đen, cước bộ vững vàng, hướng chiếc xe của mình thẳng tắp một đường đi đến.
Mở khóa cửa xe ra, Lộc Hàm nhìn thấy người kia hùng hổ ngồi vào, mùi nước hoa quen thuộc theo gió bay đến, hóc môn kích thích cũng được giải phóng, tai Lộc Hàm nóng bừng, sau đó nhìn Ngô Thế Huân mỉm cười rồi chợt không biết nói gì.
“Anh đến rồi à…”
Người đàn ông trước mặt nghiêng đầu qua nhìn cậu, dọc theo chiếc mũ, chỉ còn lại duy nhất đôi mắt đang híp lại là lộ ra dưới lớp khẩu trang, hiển nhiên là đang cười, tiếp theo anh liền bỏ cả mũ và khẩu trang ra, vừa cúi đầu chỉnh lại mái tóc có phần rối loạn, vừa hỏi: “Ừ, em có vui không?”
Lộc Hàm ánh mắt một chút không dời, cứ nhìn thẳng vào mọi nhất cử nhất động của Ngô Thế Huân, rồi mới trả lời: “Vui!”
Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, còn chưa kịp chuẩn bị gì anh đã nghiêng người qua ghé sát lại chỗ Lộc Hàm, dùng tay đỡ lấy gáy cậu kéo người qua bên chỗ mình.
Một nụ hôn cứ thế mà đến, không cần giải thích cũng không cần báo trước.
Vốn là trái tim đã đang đập loạn nhịp, lúc này nhiệt độ cơ thể Lộc Hàm lại càng tăng cao, nhịp tim ngày càng gia tăng, thân thể thành thật không hề phản kháng, còn ngoan ngoãn đến mức không hề nhúc nhích.
Lúc cánh môi bị đối phương mút vào đồng thời, một cánh tay khác lại chậm rãi lần mò vào bên trong lớp áo khoác lông vũ, cách một lớp áo sơ mi khe khẽ chạm vào lồng ngực.

Sự tiếp xúc lạnh lẽo không khỏi khiễn Lộc Hàm khẽ run rẩy, vị trí bị kích thích ở ngực trái không kiềm được mà có hơi khẽ cứng lên.
Nhất thời vô cùng xấu hổ!
Lộc Hàm cảm thấy bản thân mình hiện tại hẳn là khuôn mặt đã vô cùng nóng, trái tim cũng đập nhanh đến phá lệ.
“Kích động đến thế sao?”
Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, dựa vào trán của Lộc Hàm nhìn vào mắt cậu, ngữ khí có chút trêu đùa.

Đại khái cũng cảm thấy vũ trụ nhỏ của người nào đó sắp bùng nổ, Ngô Thế Huân biết điều liền thu hồi lại móng vuốt, vuốt ve hai cái má trắng trẻo của Lộc Hàm.
“Cảm nhận thấy tình yêu của em rồi!”
Anh lại hôn lên trán người ta một cái, sau đó liền thu người về ngồi yên trên ghế phó lái của mình, còn thắt cả dây an toàn, giống như em bé ở trường mẫu giáo đang đợi cô giáo phát đồ ăn vặt.
Lộc Hàm chỉ đỏ mặt mà không tức giận, nhẹ hừ một tiếng biểu thị bất mãn, sau đó cũng thành thành thật thật thắt dây an toàn của mình rồi khởi động xe.
Từ sân bay xx về nhà Lộc Hàm mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, sân bay nằm ở vùng ngoại ô, tuy là Lộc Hàm lúc nào cũng tự nhận “cái thành phố nhỏ của em”, nhưng mà đây cũng chỉ là một cách nói khiêm tốn so với phương Bắc của Ngô Thế Huân mà thôi.
Trời cũng dần tối, chiếc xe vẫn ổn định di chuyển trên đường.
Lộc Hàm cảm thấy nên nói cái gì, cho nên liền tùy tiện hỏi: “Anh Lâm Tranh có biết anh đến đây không?”
Ngô Thế Huân đang cúi xuống nhìn điện thoại cùng người khác nhắn tin, vô cùng không để ý nói: “Không biết!”
Lộc Hàm: “Ừ!”


?!!!
Lộc Hàm kinh ngạc nhìn về hướng Ngô Thế Huân: “Hả?”
Ngô Thế Huân thấy đối phương chuyện bé xé ra to, cho nên bèn vươn tay lên xoa đầu Lộc Hàm hòng an ủi, sau đó điều chỉnh đầu Lộc Hàm cho thẳng lại ý bảo cậu nên chú ý lái xe.
Sau đó mới nói: “Anh ta mà biết là lại bắt đầu than thở mấy lời quỷ quái đó, cái gì mà lo bị chụp trộm…”
Đây cũng là vấn đề mà em lo lắng mà!
Nội tâm Lộc Hàm tan vỡ gào thét.
Cho nên nếu có vấn đề xảy ra lại vẫn là ném cho Lâm Tranh giải quyết, sau đó Lâm Tranh vì đột nhiên lại phải nhận xử lý một việc to đùng khẳng định sẽ giận dữ mà chuyển hướng sang khởi binh vấn tội tên đầu sỏ, cũng chính là bản thân cậu tiểu yêu tinh hay gây phiền phức này đây.
Đừng hỏi Lộc Hàm làm sao mà biết được, đều là Ngô Thế Huân nói cả, Lâm Tranh lúc không có cậu, sẽ gọi cậu là tiểu yêu tinh.
Lộc Hàm: “Thế anh định nói với anh ấy thế nào…anh không phải ngày mai sẽ bắt đầu làm việc sao?”
Ngô Thế Huân cười nhạo một tiếng: “Anh nói với mẹ là anh muốn đến thăm em, sau đó mẹ đã vô cùng nhiệt tình mà xin nghỉ phép giúp anh ở chỗ Lâm Tranh, lý do là trong nhà có chút chuyện không tiện tiết lộ.”
Lộc Hàm: “…”
Giận rồi!
Không muốn nói chuyện.
Lộc Hàm bất lực duy trì trầm mặc, đối với một nghệ sỹ mà nói rõ ràng làm thế này chính là làm bậy.

Nhưng mà lại nghĩ đến nếu như chỉ là người bình thường, nghỉ lễ cũng không được có mấy ngày mà tự do yêu đương một trận? Quả là có hơi hà khắc.
Nhưng mà nhưng mà nhưng mà…
Tóm lại là Lộc Hàm vô cùng do dự.
Sau đó khi xe cũng dần di chuyển đến khách sạn đã đặt, Ngô Thế Huân mới phát hiện ra câu hỏi quan trọng mà mình vẫn quên chưa hỏi.
“Đi đâu thế?”
Anh nhìn con đường phía trước mặt, thành phố xa lạ khiến anh không biết đây là đâu.
Trên đường lúc này cũng dần đông xe cộ đi lại hơn, vì không có đường dành riêng cho xe đạp cho nên các phương tiện đi lại có hơi loạn, Lộc Hàm vì thế lại càng lái xe cẩn thận.
“Khách sạn!”
Ồ, chắc là vì lo trong nhà còn mẹ, sợ ảnh hưởng đây mà!
Nội tâm Ngô Thế Huân tự an ủi như vậy.
Sau đó lại tiếp tục hỏi: “Thuê một phòng sao?”
Lộc Hàm giống như đang nhìn một tên ngốc mà nhìn anh: “Chứ nếu không anh có một mình, em cũng phải thuê hai phòng rồi mở cái cửa thông sang chơi hả?”
Ngô Thế Huân cười cười: “Không phải không phải…”
Sau đó phải qua một, hai giây mới có phản ứng: “Ơ? Em không ở lại cùng anh à?”
Lộc Hàm ngạc nhiên nói: “Hử? Sao em phải ở lại? Dễ để người khác chú ý lắm!”
Nhìn khuôn mặt đối phương nghiêm túc nói, trong lòng Ngô Thế Huân nóng như lửa đốt, nghĩ thầm cái tên này một chút cũng không cảm nhận thấy cách biệt bao nhiêu ngày qua, xx của chồng em có bao nhiêu khát vọng hả?
Chỉ “ừ” một tiếng, sau đó Ngô Thế Huân duy trì trầm mặc, dự định trước tiên cứ án binh bất động đã.
Sau đó ở một đoạn đường vắng vẻ gần khách sạn, Ngô Thế Huân kêu Lộc Hàm dừng xe.
Mục Dương Dương vừa sắp xếp xong cho họ hàng xa ở lại khách sạn vừa xem điện thoại rồi rời khỏi, nghĩ đến hôm nay mình không có xe nên định gọi một chiếc đến đón.
Sau khi ra khỏi cửa khách sạn nhìn quanh một lát khung cảnh an tĩnh xung quanh quả thật vắng lặng, bỗng nhiên lại mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe màu trắng đỗ cách khách sạn khoảng 100 mét dưới đèn đường, nếu như không phải cái đèn đó hỏng, xung quanh cây cỏ lại rậm rạp và chiếc xe không phải màu trắng hẳn là sẽ không nhìn thấy.
Cậu lầm bầm một câu kỳ thật, sau đó bỗng nhiên cảm thấy chiếc xe kia rất hơi giống chiếc xe màu trắng yêu thích của mình.

Bởi vì tò mò, cậu mới cúi xuống xem điện thoại thấy chiếc xe mình đặt phải 8 phút nữa mới đến, cho nên Mục Dương Dương liền chậm rãi đi về hướng chiếc xe kia.

Ngộ nhỡ chiếc xe kia gặp phải vấn đề gì còn có thể giúp đỡ.
Mục Dương Dương chính là nghĩ như thế.
————————————————
“Có muốn không?” Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Lộc Hàm, rồi lại khẽ hôn nhẹ lên đôi môi của cậu.
Lộc Hàm lúc này đang ngồi lên đùi của Ngô Thế Huân, khuôn mặt ửng đỏ rụt cổ lại giấu mình sau lớp áo khoác, trốn tránh mà nghiêng đầu đi, không nói gì.
“Đây là xe của bạn em…”
Âm thanh mềm yếu từ trong miệng Lộc Hàm phát ra, một bộ dáng đáng thương nhìn Ngô Thế Huân, sau đó trong lúc nhìn nhau, Lộc Hàm thật cảm thấy đáng lẽ ra mình không nên nhìn anh ấy.
Bởi vì nhìn anh ấy lúc này tựa như bị mê hoặc, máu nóng bốc lên đầu, ngốc nghếch chỉ biết ừm ừm, tựa như đầu óc cậu vì nóng lên rồi bị hỏng mới ngầm đồng ý với ý tưởng chơi xa chấn của Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân nhíu mày lại, nói: “Quần cũng cởi rồi, em còn bảo anh dừng lại sao?”
Nói xong, Ngô Thế Huân không hề nể tình mà nắm chặt lấy vị tiểu huynh đệ trong tay mình, Lộc Hàm “a” lên một tiếng, rồi lại mềm nhũn cả người ra dựa vào người anh.

Áo khoác lông vũ trên người Lộc Hàm được phanh ra, áo sơ mi bằng vải bông bên trong cũng bị Ngô Thế Huân vò cho nhàu nhĩ, dưới hạ thân chẳng còn cái gì che đậy, chiếc quần đã được ném sang một bên yên lặng an tĩnh nằm trên ghế lái.
“Anh…ưm…”
Hai tay ôm chặt lấy vai Ngô Thế Huân, đầu của Lộc Hàm cũng dụi vào hõm vai anh, khoái cảm dâng trào từng trận từng trận khiến Lộc Hàm không khống chế được mà rên rỉ ra tiếng, cậu sợ anh sẽ trêu chọc mình cho nên nhất quyết giấu mình thật kỹ không để lộ mặt.
Sau khi trải qua cao trào Lộc Hàm thở gấp dựa vào lồng ngực Ngô Thế Huân, cảm nhận bàn tay anh vẫn đang từ từ du ngoạn đến lối sau, làm động tác khuếch trương nhẹ nhàng.
“Chịu khó, chịu khó!”
Ngô Thế Huân an ủi mà hôn trán cậu.
Sau đó lại đỡ lấy eo nâng người Lộc Hàm lên, để cậu quỳ ở hai bên chân anh, ở huyệt khẩu khuếch trương một lúc mới nâng eo cậu lên từ từ ấn xuống.
“Đau…” Lộc Hàm cúi đầu rên rỉ, hai tay bám chặt lấy áo của Ngô Thế Huân.
Không có dụng cụ đầy đủ, công tác chuẩn bị cũng làm gấp gáp, lại phải nghẹn biết bao ngày qua, cho nên Ngô Thế Huân chỉ muốn lập tức nuốt cậu vào bụng.

Nhưng lúc này lại thấy bộ dáng đáng thương của cậu, anh vẫn là thấy hối hận bản thân đã quá vội vàng.
Cho nên Ngô Thế Huân liền hôn lên đôi mắt của Lộc Hàm, nói: “Ngoan, anh sẽ nhẹ một chút!”
Vừa mới muốn tiếp tục, lại như nghĩ ra cách mới, Ngô Thế Huân dỗ dành nói: “Tự em động, có được không?”
Có trách cũng chỉ trách là do khoái cảm ngập đầu, cho nên sau vài giây do dự, Lộc Hàm ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu.

Sau đó cậu bèn nắm lấy vai Ngô Thế Huân, chậm rãi dè dặt ngồi xuống.
Thật sự là quá chậm.
Trán Ngô Thế Huân đã chảy đầy mồ hôi, bàn tay đặt trên eo Lộc Hàm cũng lo lắng mà vuốt ve không ngừng.


Trước mắt thấy không vào được hết, Lộc Hàm đột nhiên dừng lại động tác, cầu khẩn nói: “Sâu quá rồi…”
Ý là chỉ đến đây thôi.
Ngô Thế Huân “ừ” một tiếng, sau đó tranh thủ lúc người ta không có đề phòng, trên tay chợt dùng sức nhấn người ngồi xuống, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng hét “a” kinh hãi, hốc mắt Lộc Hàm đỏ bừng nhìn anh đầy trách cứ.
Lúc này tuyệt đối không được mềm lòng, quá chu đáo sẽ không thể làm tiếp, trước tiên phải làm cho người thấy thoải mái đã rồi sau đó cái gì cũng dễ nói.
Nắm chắc lấy đạo lý này, Ngô Thế Huân bắt đầu tiến công điên cuồng, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Lộc Hàm một mực trầm mê, hạ thân càng lúc càng cứng.
Bên ngoài cửa sổ xe trời đã là một mảng tối tăm, từ bên trong nhìn ra bên ngoài giống như cửa kính không được dán giấy đen vậy.
Lúc làm đến cao trào, Lộc Hàm ngẩng cổ ra sau rên lên một tiếng, dư quang của Ngô Thế Huân lúc này lại liếc thấy có cái bóng ở cửa sổ phía sau xe.
Anh nghiêng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy người kia đang dán sát vào xe thông qua cửa kính nhìn trộm vào trong, vừa vặn cùng anh mắt đối mắt.
Mục Dương Dương?!
Ngô Thế Huân trong nháy mắt đã nhận ra, còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy đối phương tựa như nhìn thấy điều gì khủng khiếp, mà không ngừng lùi lại phía sau co giò bỏ chạy.
Anh cảm thấy phiền não khi nhớ lại màn đối mắt ban nãy, hạ thân bất giác lại tăng thêm lực, cho đến tận khi Lộc Hàm nỉ non kêu lên nhẹ một chút, Ngô Thế Huân mới phát hiện mình đang không tập trung.
Lại nhìn thẳng vào người trước mặt, trên đôi mắt như mang theo một tầng nước, mũi và hốc mắt đều đỏ đến đáng thương, vẻ động tình hoàn toàn được viết rõ trên khuôn mặt Lộc Hàm.
Cũng may là cậu chưa có nhìn thấy.
Ngô Thế Huân thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm buổi tối nhất định phải tìm Mục Dương Dương nói chuyện mới được.
Sau đó lại húc thêm mấy lần, toàn bộ đều bắn ra trong cơ thể Lộc Hàm.
“Bảo bối, em vất vả rồi!”
Lộc Hàm có chút mệt mỏi gục trong lồng ngực của Ngô Thế Huân không hề nhúc nhích, mắt cậu nhắm chặt hơi thở gấp gáp, lời nói yêu thương tình tứ ngọt lịm truyền đến bên tai làm cậu cảm thấy khuôn mặt mình lại đỏ bừng rồi!
————————————————
【Tiểu kịch trường】
Mục Dương Dương: AAA, gào khóc gào khóc, ngao ngao!!!
Ngô ảnh đế (cực kỳ hung dữ): Cậu mà dám nói với Lộc Hàm cậu nhìn thấy rồi thì cậu chết chắc!
Mục Dương Dương (khóc huhu): Nhưng rõ ràng đó là xe của em…
Ngô ảnh đế (mặt lạnh lùng): Cho nên thì làm sao?
Mục Dương Dương: Anh không thể không nói lý lẽ!
Ngô ảnh đế: Cho cậu nhìn một lần, cảnh H chất lượng nhất trong nước, cậu còn nói linh tinh cái gì? (mỉm cười)
Mục Dương Dương (mỉm cười): ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận