Lộc Hàm không biết được bản thân mình đã làm thế nào, mà có thể rời khỏi sân bay rồi về được đến nhà Ngô Thế Huân.
Cho đến tận khi nằm lên trên giường được anh ôm vào lòng, cậu vẫn cảm thấy cơ thể mình lạnh buốt, toàn thân đều là mồ hôi lạnh tê dại đến không còn cảm giác.
Được rồi!
Bây giờ mọi người đều biết cả rồi!
Bí mật cậu đã chôn vùi vào góc khuất nơi trái tim cứ như thế đều bị mọi người biết được, rõ ràng cái bí mật này ngay cả đến với người yêu thương gần gũi nhất, Lộc Hàm cũng không muốn nói.
Trên thực tế, đích thực là do sự chủ động đơn phương của Dương Thiên mới dẫn đến tai nạn qua đời, nhưng nếu như là người trong cuộc phàm mang theo nỗi lòng áy náy, đều tự khắc cho rằng Dương Thiên là vì cậu mà chết.
Rốt cuộc hai người có phải người yêu hay không, chuyện này cũng không quan trọng nữa, chỉ là nói thế nào thì cũng đã có người phải chết.
Đối với Lộc Hàm nói, chuyện lần này đả kích đến Lộc Hàm là vì cái chết của Dương Thiên một lần nữa bị đào lên, còn bằng phương thức công bố rộng rãi khiến cho tất cả mọi người đều biết, cậu sẽ không còn cảm giác an toàn như trước khi chuyện này chưa được đào lên vẫn còn chôn chặt trong đáy lòng caaju nữa.
Nhưng đối với quần chúng mà nói, yếu tố quan trọng của câu chuyện là Lộc Hàm đồng tính, hơn nữa nhân phẩm còn không tốt khiến cho người yêu mình phải chết.
Cái chết của Dương Thiên chỉ là đính kèm thêm là vật trang sức bôi đen lên con người của Lộc Hàm mà thôi.
Bởi vậy chuyện này việc khó giải quyết nằm ở đó, Lộc Hàm bởi vì áy náy mà không quan tâm lắm đến những lời đồn đại đó, điều bây giờ cậu quan tâm không phải là danh tiếng và tiền đồ của bản thân, mà là hồi ức về những chuyện đã qua.
Ngô Thế Huân vừa kịp về đến nhà, liền tìm thấy Lộc Hàm đang yên lặng nằm ở trên giường, trên đường đi đến còn nghe Ngô Mặc miêu tả tình trạng của Lộc Hàm, trong đầu anh mọi suy nghĩ đều trở nên rõ ràng vẫn là những vấn đề khó giải quyết kia.
Ngô Mặc nói, từ lúc rời khỏi sân bay về đến nay Lộc Hàm vẫn không nói một lời, khuôn mặt của cậu tái nhợt, đôi mắt thất thần, vừa vào đến nhà là tựa như không còn nghe thấy những gì anh nói, chỉ lảo đà lảo đảo tiến vào phòng ngủ.
————————————
Ngô Thế Huân ôm chặt lấy Lộc Hàm, đối phương không đáp lại như anh mong đợi, vẫn không nhúc nhích như cũ nằm ở trên giường.
Lâm Tranh đã giao nhiệm vụ cho anh, bởi vì địch lớn đang ở trước mặt, chuyện này từ đầu đến cuối không ai rõ ràng, mọi người chỉ có thể từ trong lời miêu tả ấp úng của Ngô Thế Huân hiểu được đại khái, nhưng mà sự thật rốt cuộc là thế nào vẫn còn là bí ẩn.
Vì vậy nhất định phải xác định được đây chỉ là lời đồn thì bên phòng làm việc của Lộc Hàm mới có thể đăng thư luật sư lên, nếu không bị tát ngược lại sẽ càng thảm hơn.
Hiện tại người duy nhất có thể nói chuyện với Lộc Hàm, chỉ có Ngô Thế Huân, chỉ có anh mới hỏi được cặn kẽ nguồn cơn câu chuyện.
Lời ở trong miệng rồi mà không thể nói ra, Ngô Thế Huân cảm thấy cổ họng mình giống như bị chặn lại vậy, thử bao nhiêu lần cũng không nói ra được câu “chúng ta nói về chuyện này đi”.
Cuối cùng anh cũng chỉ có thể nói một câu: “Muốn khóc thì em hãy khóc đi!”
Trong căn phòng, rèm cửa sổ cũng bị kéo hết lại, căn phòng mờ tối khiến cho không khí càng trở nên an tĩnh.
Lộc Hàm nghe thấy những lời Ngô Thế Huân nói, hốc mắt cay cay.
Không ai có thể hiểu được cảm giác của ban nãy.
Trong đám đông chật chội chen chúc, đám phóng viên dùng lời lẽ sắc bén tố cáo chuyện cũ đã phủ bụi, bước chân cậu yếu ớt, căn bản là đứng không vững, không khống chế được bản thân chỉ cảm thấy đầu óc mình gần như muốn nổ tung.
Trước khi đi ra khỏi sân bay những lời lẽ động viên của fans, so với sự nghi ngờ của đám phóng viên còn có lực sát thương hơn cả, bởi vì Lộc Hàm chột dạ, cậu cảm thấy mình không tốt như đẹp bằng những gì các cô ấy nghĩ.
Thời khắc này, Lộc Hàm cảm thấy mình chỉ còn mỗi Ngô Thế Huân bên cạnh.
Mỗi giây phút còn ngồi ở trên xe cậu đều thấy run sợ trong lòng, rất sợ đám phóng viên điên cuồng đuổi theo, cậu chỉ muốn lập tức quay về bên cạnh Ngô Thế Huân, chỉ có anh mới biết được bí mật của cậu rốt cuộc là như thế nào, cũng chỉ có Ngô Thế Huân mới có thể cứu cậu ra khỏi trận bão táp này.
Những cảm xúc phải nhẫn nhịn cuối cùng cũng được giải thoát, Lộc Hàm tựa ra đằng sau dựa vào lồng ngực Ngô Thế Huân, thút thít khóc, bả vai cậu không kiềm được run lên từng hồi.
Lộc Hàm cảm thấy bản thân mình như vậy thật không ra gì, không giống như một người đàn ông thẳng thắn vô tư có thể gồng gánh mọi việc, càng giận lại càng không khống chế được cảm xúc của bản thân, cho nên cậu cũng càng khóc càng không dừng lại được.
“Anh biết đó không phải là lỗi của em, đừng để ý đến nữa!”
“Anh hiểu mà!”
Ngô Thế Huân khẽ nắm lấy bàn tay của Lộc Hàm, cầm bàn tay cậu đặt lên trước ngực mình, đồng thời cúi xuống hôn lên gáy cậu.
Qua một lúc, Ngô Thế Huân xoay người lại, ôm chặt Lộc Hàm vào lòng.
Trên miệng không ngừng nói những lời an ủi, nhưng không có mấy hiệu quả, Lộc Hàm vẫn khóc nức nở giống như đứa trẻ bị dồn nén uất ức đánh đập lâu ngày giờ mới vỡ òa.
Em ấy có thể làm gì?
Em ấy cũng chỉ là người bị hại mà thôi.
Cái thời vẫn còn đi học ngây thơ ấy, vừa phải chịu đả kích vì sự ra đi của bố mình còn bị ép phải gánh lấy trách nhiệm về cái chết của người yêu đồng tính, Lộc Hàm cũng vốn dĩ không phải là người quá mạnh mẽ, cứ như vậy, làm sao có thể không mất đi lý trí vào thời điểm nhạy cảm nhất?
Điều này vẫn còn là vấn đề khó lòng mở ra.
——————————————
“Cậu thế này thì công ty phải lên tiếng thế nào?” Lâm Tranh ở đầu dây bên kia nóng giận vội vàng hỏi.
Ngô Thế Huân ngồi ở sô pha tại phòng khách tầng 1, ban nãy khóc một lúc lâu Lộc Hàm mới có thể ngủ, có lẽ là bởi vì quá mệt.
Anh không biết làm sao, đành trả lời: “Hãy tin tôi, chuyện này nhất định là giả, Dương Thiên quả thật là người đã từng tồn tại nhưng năm đó cậu ta chỉ là đơn phương thôi!”
Lâm Tranh không hiểu, liền hỏi: “Là lúc nào rồi cậu còn bảo vệ cậu ấy như vậy? Lúc này là lúc cần phải cùng nhau bàn bạc hướng giải quyết, cứ trốn tránh như thế có tác dụng gì? Cậu chỉ biết có dung túng cậu ấy thôi!”
“Không phải là dung túng…” Ngô Thế Huân đột nhiên cắt ngang lời Lâm Tranh.
Anh chần chừ mãi mới tiếp tục nói: “Chuyện này ảnh hưởng đến em ấy không tầm thường chút nào, anh không hiểu được đâu!”
Lâm Tranh nhất thời rơi vào trầm mặc, Ngô Thế Huân lời lẽ thận trọng như thế, anh không có cách nào phản bác.
Qua một lát, hai người đều là đang nóng nảy, Lâm Tranh có ý thăm dò còn đưa ra đề nghị nói: “Hay là cậu đi hỏi Mục Dương Dương xem? Cậu ta là bạn thân của Lộc Hàm, cậu ta khẳng định sẽ biết!”
“Không được!” Ngô Thế Huân nhất quyết từ chối.
Lâm Tranh ngây cả người ra, dù sao anh cũng biết hai người này trước đó còn chiến tranh lạnh là bởi vì Mục Dương Dương.
Vì vậy anh liền nóng nảy hỏi: “Thế nào cũng là chuyện của cậu?! Cậu lấy đâu ra lắm ý kiến thế?”
“Tôi…dù sao anh cũng dựa theo những gì tôi nói mà viết đi, Lộc Hàm thời gian này đừng sắp xếp lịch trình, trạng thái tâm lý của em ấy thế nào ai cũng không hiểu rõ bằng tôi!”
Nói xong, Ngô Thế Huân lập tức cúp máy.
Đầu đau như búa bổ Ngô Thế Huân lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó lại mở weibo ra.
Quả nhiên mấy cái nick giải trí đại V kia lại đang móc nối những tin đồn trước đây của hai người lại với nhau.
Vốn dĩ những tin đồn bát quái này cũng không gây ra sóng to gió lớn gì, chỉ là mang lên kiếm chuyện cho fans, vì vậy những tin đồn không có lập trường cũng sẽ không muốn phải lôi luật pháp vào nói chuyện.
Nhưng mà hiện tại những nick weibo marketing cứ như là đã hẹn trước, đều đồng thời bàn luận về những tin đồn trước đây của Huân Lộc, tất cả những điều này chủ mưu đứng trong bóng tối giật dây tất cả, không cần nghĩ cũng đoán ra được chính là kẻ vẫn luôn uy hiếp Lộc Hàm.
Hắn ta rốt cuộc là ai?
Mà đối với nhất cử nhất động của Lộc Hàm lại hiểu rõ như vậy.
Ngô Thế Huân không phải là chưa từng điều tra người nhà của Dương Thiên, anh từng đoán chuyện này là do người nhà Dương Thiên muốn báo thù, nhưng mà kết quả lại là không có gì.
Đối phương tuy tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là những người có gia giáo và giàu có, sẽ không dùng những thủ đoạn bỉ ổi như vậy tính toán với một đứa trẻ.
Vậy thì là ai?
Ngô Thế Huân nghĩ mãi vẫn không ra.
——————————————
Tối đó, phòng làm việc của Lộc Hàm lập tức đăng lên một bức thư của luật sư: nội dung chủ yếu nói về những tin đồn đều là giả tạo ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của nghệ sĩ, đồng thời vi phạm quyền tự do cá nhân của Lộc Hàm, sẽ truy cứu theo các quy định của pháp luật.
Cả tờ thư luật sư đều không nhắc đến Dương Thiên bởi vì đây là thông báo chính thức, cho nên cần phải triệt hạ toàn bộ liên quan giữa Lộc Hàm và vụ việc kia, đồng thời biểu thị sẽ truy tố trách nhiệm của những người liên quan.
Tạm thời như vậy cũng là cho fans của Lộc Hàm ăn được định tâm đơn.
Ngô Mặc còn sắp xếp thêm vài cái nick bát quái đăng bài tẩy trắng, nói những điều kia chỉ là đồn đại cho dù chuyện của Dương Thiên thật sự có thể điều tra được, nhưng không thể chứng minh hai người họ có quan hệ yêu đương, càng không thể nói cái chết của cậu ấy là do Lộc Hàm mà ra, nhân chứng vật chứng đều không có, cho nên ngài bát quái cũng không thể biện bạch.
Lại mua thêm một lượng lớn thủy quân đi commet, cộng thêm sự ủng hộ đến từ fans của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân, đến tận nửa đêm chuyện này cũng đã có biến chuyển theo chiều hướng tốt hơn.
Cho dù những vấn đề liên quan đến Lộc Hàm vẫn ở vị trí cao trên bảng hot search, nhưng mà sau khi nhấn vào, những bài weibo tốt và xấu đều là đan xe bên 7 bên 3, không hoàn toàn đều là mắng chửi.
Công ty cũng quyết định để Lộc Hàm dùng im lặng đối phó, đợi giông bão qua đi mới tiếp tục công việc.
Tuy là đã mua số lượng lớn thủy quân, fan cũng rất nhiệt tình tẩy trắng, nhưng Ngô Thế Huân và những người khác vẫn bất an như cũ.
Dư luận là thứ không thể khống chế, ai cũng không biết được giữa đường có biến cố nào xảy ra hay không, cho nên chuyện này rồi sẽ phát triển theo hướng nào, bao lâu mới có thể bình định, hiệu quả như thế nào, đều là chuyện còn chưa biết.
Mỗi người đều đang phiền não đau đầu.
Đồng thời lúc này, ở một nơi khác.
Trong văn phòng làm việc của chủ tịch công ty giải trí Nhạc Hoa, Trần tiên sinh đang ngồi trước bàn làm việc xử lý công vụ.
Cho dù bây giờ trời đã tối, nhưng Trần tiên sinh vẫn chưa có ý định dừng lại công việc trên tay.
Chuyện kia không phát sinh trên người nghệ sĩ nhà mình, cho nên ở đây mọi thứ vô cùng bình lặng, bọn họ cứ nháo nhào lên đi, ông ấy chính là muốn nhìn thấy quá trình kịch liệt này.
Trần tiên sinh vừa ký xong một bản hợp đồng, chiếc bút trong tay đột nhiên dừng lại động tác, ông ngẩng đầu lên nhìn con trai mình đang xem điện thoại.
“Không phát biểu cảm xúc sao?” Trần tiên sinh trêu cậu ta nói.
Thiếu niên khinh thường khẽ nhếch khóe miệng, ngón tay không ngừng dùng sức lướt trên màn hình điện thoại, đối với năng lực làm việc ở bên công ty Lộc Hàm cảm thấy bất mãn.
Qua một lát, cậu ta mới biếng nhác trả lời: “Viết tốt lắm, có lý lại có kịch hay để xem, tôi đọc mà cũng muốn tin luôn!”
Cậu ta bĩu môi một cái, rồi lại nói tiếp: “Nhưng mà năng lực xử lý của bên đó khiến tôi có chút bất ngờ, còn chưa đến 12 tiếng đồng hồ đã xử lý được đến trình độ này, thật là phá phong cảnh mà!”
“Con cho rằng công ty đứng đầu giới giải trí như Thiên Âm chỉ là tự xưng thôi sao?” Trần tiên sinh cười lên một tiếng, cười nhạo sự không biết gì của con trai mình.
Đây là sự thật mà ông không thể không thừa nhận, Thiên Âm chính là cường đại như thế, mấy năm gần đây các bảng xếp hạng đều không ngừng dẫn dầu, những tiểu thịt tươi và tiểu hoa đán đang hot đa phần đều đến từ công ty của họ.
Thiếu niên tự lẩm bẩm nói: “Xem ra tôi phải tiếp tục đăng thêm tin tức rồi? Hoặc là lại dọa cậu ta một lần?”
Giọng nói tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn khiến Trần tiên sinh nghe thấy.
“Con quá ngây thơ rồi!” Trần tiên sinh đến đầu cũng không ngẩng lên nói.
Quả nhiên con trai vẫn là con trai, còn trẻ tuổi khí thịnh, làm việc so với trưởng bối vẫn còn cách xa nhiều lắm!
Ông tiếp tục nói: “Con cho rằng Lộc Hàm vẫn còn lại cái người mới chỉ có thể ở trong ký túc của công ty sao?”
Lúc đầu Lộc Hàm là vì Ngô Thế Huân mà chân bị thương nặng, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, rồi hai người có tranh chấp, cho nên thuộc ha của Trần tiên sinh không quá tốn sức cũng khiến cho Lộc Hàm phải ra nước ngoái tránh đi nửa năm.
Nhưng mà hiện tại đã khác.
Lộc Hàm không còn là người mới nữa, mà là tiểu thịt tươi đang hot, công ty sẽ cung cấp cho một nơi ở tốt hơn hoàn toàn không phải là vấn đề lớn, huống chi cậu ta hiện tại đang ở cùng Ngô Thế Huân, xảy ra chuyện như vậy, Ngô Thế Huân sẽ để cho cậu ta ở một mình sao?
“Nếu như hiện tại tiếp tục tung thêm tin tức, phàm là một người biết suy nghĩ cũng sẽ nhìn ra đây là một màn báo thù có chủ đích rõ ràng! Cho nên việc phải làm bây giờ chỉ có chờ đợi!”
Đối với chuyện của Lộc Hàm bọn họ cũng không phải biết chỉ có một đôi chuyện, cho nên lúc này hoàn toàn chưa cần thiết phải làm loạn thêm.
Thiếu niên bực tức hỏi ngược lại: “Vậy cứ nhìn cậu ta như thế hóa giải tin đồn hay sao?”
Trần tiên sinh cười cười, không nhanh không chậm trả lời: “Con có biết Hà Thịnh hay không? Hắn ta gần đây có ý muốn đổi công ty đó!”
Quả nhiên.
Trong lòng thiếu niên tự nhiên lại dâng lên một cảm giác đắc ý.
Trần tiên sinh tiếp tục nói: “Ngô Thế Huân và người của cậu ta đã bắt đầu điều tra hắn, lý lịch đen tối của hắn nhiều như vậy, căn bản không cần nhiều thời gian cuối cùng cũng sẽ bị đá ra khỏi Thiên Âm.
Hắn ta tự tay dẫn dắt Lộc Hàm hai năm, hơn nữa nhân phẩm của hắn và cái sở thích đó, con cho rằng trong tay hắn sẽ có ít những bí mật đen tối của Lộc Hàm sao?”
Thì ra là thế!
Thiếu niên nhất thời nghẹn họng, nhìn về hướng bố ruột của mình, thầm nghĩ mình quả là lỗ mãng.
“Vì vậy chúng ta sẽ ngồi đợi Hà Thịnh, tự mình đến đầu quân cho Nhạc Hoa là được rồi! Đến lúc đó lại có thêm tin tức để tung ra, nói Lộc Hàm không phải đồng tính thì còn ai có thể tin đây” Trần tiên sinh lại bổ sung nói.
Trên khuôn mặt thiếu niên ngập tràn hưng phấn và kỳ vọng, cậu ta từ trên sô pha đứng dậy, run run đi đến trước bàn làm việc, nhìn mấy đống tài liệu còn sót lại trong tay bố ruột của mình.
“Được rồi, bố là anh minh nhất, mau giải quyết xong việc đi, tôi đi ăn cơm trước đây!”.