Chỉ Còn Sống Được Ba Tháng Xin Cho Ta Thong Dong Chịu Chết


Ánh mặt trời chiếu rọi lá cây và cỏ xanh, trong không khí xen lẫn mùi bùn đất.


Giờ phút này thế giới càng tốt đẹp, tâm cảnh của Trang Tử Ngang lại càng bi thương.


Sợ hãi bản thân bị người khác bắt gặp dáng vẻ chật vật, anh bước nhanh ra hành lang, xuống lầu chạy về phía sân thể dục.


Theo bước chân chạy, nước mắt cũng đang chảy dài trên mặt.


Góc tây bắc sân bóng rổ, cây cối rậm rạp.


Vài cây bạch quả cao lớn, dưới ánh mặt trời xanh biếc, hiện ra một sức sống bừng bừng.


Ở trong góc yên tĩnh này, Trang Tử Ngang thỏa thích trút bỏ nỗi bi thương.


Từng giọt nước mắt to nhỏ thấm vào bùn đất dưới chân.


Yết hầu cũng khóc đến khan đặc.


Anh không hiểu, bản thân từ trước đến nay không làm chuyện xấu, vì sao ông trời lại bất công như vậy.


Vốn cho rằng, cái chết là chuyện phi thường xa xôi.


Lúc đột nhiên ập đến, sẽ trong nháy mắt phá vỡ ý chí của con người.


Đang khóc, bên tai Trang Tử Ngang truyền đến một đoạn nhạc, như có như không, như tơ như sợi.


Ban đầu, anh cho rằng mình bị ảo giác.


Dần dần, khúc nhạc kia mới rõ ràng, giai điệu phi thường đặc biệt, biến đổi bất ngờ, trăm chuyển ngàn hồi.


xúi giục Tây Đa Tây Lạp, xúi giục Tây Tây Tây La Tây Lạp xúi giục!

Trang Tử Ngang xác định, trước giờ chưa từng nghe qua.


Âm nhạc mờ mịt, giống như một dòng suối chảy qua trái tim anh.


Nỗi bi thương sâu tận xương tủy dần dần được xoa dịu.



Anh mở to đôi mắt đẫm lệ mông lung, nhìn thế giới vừa thật vừa huyễn này.


"Này, anh một thằng con trai to xác suốt ngày khóc lóc, không xấu hổ sao?" Một giọng nói thanh thúy vang lên trên đỉnh đầu.


Trang Tử Ngang bất ngờ không kịp đề phòng, giật nảy mình.


Anh ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện trên cành cây bạch quả có một nữ sinh đang ngồi.


"Bá" một cái, gương mặt anh nóng bừng.


Bộ dạng chật vật vừa rồi của mình, nhất định bị cô ấy nhìn thấy hết.


Nữ sinh kia rất đẹp, mặt trái xoan, mắt hạnh, một bím tóc không đối xứng khoác lên vai trái.


Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, phối hợp với váy xếp nếp màu xanh thẳm, váy dài đến bắp chân, một chân đi giày vải trắng không dính một hạt bụi, chân còn lại để trần.


Làm người khác chú ý nhất, là bên tóc mai cô cài một cành hoa đào nở rộ.


Trang Tử Ngang vốn cho rằng Lâm Mộ Thi đã đủ đẹp rồi.


So sánh với nữ sinh trước mắt, Lâm Mộ Thi dường như còn kém hơn một bậc.


"Sao em không đi học?" Trang Tử Ngang hỏi.


"Suỵt, nhỏ tiếng một chút.

" Nữ sinh đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.


Ngón tay cô ấy rất đẹp, thon dài, trắng nõn như bạch ngọc điêu khắc.


Bờ môi nhỏ nhắn hồng nhuận, căng mọng như quả dâu tây vừa hái.


"Chào em, anh là Trang Tử Ngang, lớp 9.

" Trang Tử Ngang nhỏ giọng tự giới thiệu.


"Tô Vũ Điệp, lớp 23, anh có thể gọi em là Tiểu Hồ Điệp.

" Nữ sinh trả lời.



Giọng nói của cô ấy rất êm tai, như trân châu rơi vào trong khay ngọc, như hạt mưa rơi trên lá chuối.


Lại giống như một cơn gió nhẹ từ cánh đồng lúa mạch thổi qua chiếc chuông gió trên mái hiên.


Trang Tử Ngang biết, toàn bộ khu trường chỉ có một lớp bọn họ, mà toàn bộ khối rõ ràng chỉ có 22 lớp.


Đối phương nói lớp 23, chắc chắn là đang cảnh giác với anh, không muốn tiết lộ lớp học thật.


Tô Vũ Điệp lắc lắc chân: "Trang Tử Ngang, anh nhặt giày giúp em với.

"

Trang Tử Ngang nhìn theo ánh mắt của cô, mới phát hiện dưới gốc cây có một đôi giày vải trắng.


Chắc hẳn là lúc cô trèo cây, không cẩn thận đá rớt.


"Con gái con đứa, sao lại trèo cao như vậy?" Trang Tử Ngang nhặt giày lên, nhón chân đưa lên.


Ánh mắt anh không tự chủ được mà rơi vào bắp chân trắng nõn kia.


Làn da trắng mịn, đường cong mềm mại.


Thật là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.


Lúc này, trong đầu Trang Tử Ngang bất chợt lóe lên một ý nghĩ đen tối.


Cô gái trên cây, lại mặc váy ngắn như vậy.


Chỉ cần hơi điều chỉnh góc nhìn một chút!

Tất nhiên, đây chỉ là anh tự nghĩ trong đầu, anh sẽ không làm chuyện hèn hạ như vậy.


Nhân chi sơ, tính bản thiện, nhưng trên đời này chẳng có ai là hoàn mỹ cả.


Tô Vũ Điệp ngồi vắt vẻo trên cành cây, cố gắng thử điều chỉnh tư thế mấy lần, nhưng vẫn không mang giày được.



Trang Tử Ngang nhìn cô không chớp mắt, trong lòng có chút lo lắng, sợ cô bị ngã.


"Anh giúp em mang giày vào với.

" Tô Vũ Điệp đột nhiên buông thõng chân xuống.


Đồng thời ném đôi giày vải trắng muốt kia về phía Trang Tử Ngang.


Hai người mới gặp lần đầu, yêu cầu này có chút quá đáng.


Nhưng cân nhắc đến tình cảnh khó xử của cô lúc này, anh có thể thông cảm được.


Trang Tử Ngang do dự một lát, nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc vẫn đưa tay ra, nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của cô.


Lần đầu tiên đi giày giúp con gái, tim anh đập rất nhanh, hơi thở cũng có chút gấp gáp.


Mất rất nhiều công sức mới xỏ được giày, sau đó anh vụng về thắt một cái nơ hình con bướm.


"Xấu chết đi được.

" Tô Vũ Điệp cười mắng.


"Em mới ngốc, đã leo cao như vậy rồi, còn mặc váy.

" Trang Tử Ngang càu nhàu.


Mang giày xong, Tô Vũ Điệp nhìn xuống mặt đất: "Cao quá, em hơi sợ, anh đỡ em nhé.

"

Trang Tử Ngang gật đầu, dang hai tay ra, ý bảo cô nhảy xuống.


Tô Vũ Điệp do dự một lúc, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nhảy xuống.


Trang Tử Ngang như đang ôm một nàng công chúa, vững vàng đỡ lấy cô.


Cơ thể mềm mại trong ngực, tỏa ra mùi hương thiếu nữ.


Cảnh tượng này giống như trong phim thần tượng vậy.


Tô Vũ Điệp ngẩng đầu nhìn vào mắt Trang Tử Ngang, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ: "Thả em xuống mau.

"

"Ừm!" Trang Tử Ngang vội vàng đỡ cô đứng vững.


Ánh mắt chạm nhau, hai người đồng thời nở nụ cười.



Nụ cười trong trẻo của Tô Vũ Điệp, tựa như ánh mặt trời ấm áp xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng Trang Tử Ngang.


Cô gái từ trên trời rơi xuống này, mang theo một sức hút kỳ lạ.


"Tự nhiên lại trốn ở đây khóc nhè cái gì?" Tô Vũ Điệp tò mò hỏi.


"Anh gặp chút chuyện buồn, muốn trút bỏ tâm sự thôi.

" Trang Tử Ngang cố gắng nói bằng giọng điệu thản nhiên nhất có thể.


"Xấu hổ quá, em cũng gặp chuyện buồn nè, nhưng em có khóc đâu!" Tô Vũ Điệp bĩu môi.


Trang Tử Ngang lắc đầu cười khổ, không phản bác lại.


Xem ra Tô Vũ Điệp cũng trạc tuổi anh, một cô nhóc ngây thơ như vậy, làm sao hiểu được nỗi khổ tâm của anh chứ?

Tuổi trẻ của cô ấy rực rỡ như ánh mặt trời ban mai, vừa mới tỏa sáng.


Còn anh lại giống như mặt trời sắp lặn, lập tức sẽ đụng phải đỉnh núi, nhuốm máu đỏ cả bầu trời, sau đó bị bóng đêm nhanh chóng nuốt chửng chút ánh sáng le lói cuối cùng.


Thế giới chìm trong bóng tối lạnh lẽo.


Anh không biết linh hồn mình sẽ đi về đâu.


Tiếng chuông tan học vang lên, xung quanh sân thể dục vắng tanh.


Tòa nhà dạy học tối tăm như chứa đầy tử khí, lúc này sinh khí trong cơ thể anh mới dần hồi phục.


Đây là tiết học thứ tư buổi sáng, sắp đến giờ ăn trưa, phòng học trên mỗi tầng đều trở nên náo nhiệt.


Tô Vũ Điệp chớp chớp mắt: "Nếu anh buồn, em dẫn anh đi chơi, ăn ngon, không có sự cho phép của em, cấm anh khóc lóc nữa.

"

Nghe lời nói có phần bá đạo này, Trang Tử Ngang ma xui quỷ khiến mà gật đầu đồng ý.


Cảm giác ấm áp như được đưa trở lại, xua tan đi cái lạnh lẽo trong anh.


Dù chỉ còn ba tháng, mỗi ngày còn lại, anh cũng phải sống thật trọn vẹn.


Cuộc sống có thể không dài, nhưng có thể đủ rộng.


Cô gái trước mắt giống như một thiên sứ, đến để chỉ đường dẫn lối cho anh, cứu rỗi tâm hồn anh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận